Nhà Khổ Hạnh và Gã Lang Thang

Chương 15 (Phần 2)



Mấy ngày qua, Đan Thanh không làm gì cả, chỉ vẽ. Mai đã tìm cho chàng bút và giấy, chàng ngồi vẽ trong phòng hết giờ này sang giờ khác, những tờ giấy vẽ rộng lớn hiện giờ đầy những nét phác họa, những gương mặt lịch sự tình tứ, chàng để mặc những hình ảnh tích trữ từ nội tâm tuôn trào lèn giấy. Chàng đã vẽ khuôn mặt của Lan nhiều lần cung cách nàng cười thỏa mãn, ánh mắt độc ác lẫn yêu thương ngay lúc tên vô lại ngã gục, và khuôn mặt nàng trong đêm cuối cùng, tất cả như một trình tự dần dần nóng chảy và tan rã để trở về với lòng đất. Chàng đã vẽ đứa bé nhà quê nằm chết ngang ngạch cửa với hàm răng cắn chặt, chiếc xe tang chất đống xác chết được ba con ngựa đáng thương kéo đi và những dân phu tống táng chạy theo bên hông xe tay cầm gậy gộc, đôi mắt họ nhấp nháy từ sau lỗ thủng chiếc mũ trùm đầu phòng bệnh. Chàng vẽ đi vẽ lại Hương Vân, cô gái mảnh mai có đôi mắt đen láy, chiếc miệng nhỏ kiêu kỳ, gương mặt buồn tiếc thương và phẫn uất; gương mặt diễm lệ và tươi trẻ của nàng như được sinh ra để yêu đương, nhất là chiếc miệng kiêu căng và chua chát. Chàng vẽ chính chàng, một gã lang thang, khách đa tình, kẻ thoát khỏi lưỡi hái tử thần, đang quay cuồng theo bọn điên loạn khát sống. Chàng ngồi đó tan loãng vào nền giấy trắng. Ly Phương khinh khinh, gương mặt thân thuộc những ngày xa xưa, bà lão Thanh giúp việc nhăn nhó và thầy Không Lộ vừa trữ tình vừa đáng sợ. Đã nhiều lần với nét bút sắc sảo, từ nguồn mạch trực giác chàng đã thử phác họa khuôn mặt người đàn bà cao vĩ, người Mẹ đại thể, dáng ngồi với đôi bàn tay trên tà áo, đôi mắt u ẩn thoáng cười. Ý niệm trào tuôn thành khuôn mặt đã dâng đến chàng niềm vui to tát. Nhiều ngày qua chàng đã vẽ hết xấp giấy của Mai. Chàng cắt mẫu vẽ trên tờ giấy và đến tờ cuối, chàng thảo sơ nét mặt Mai với đôi mắt tuyệt đẹp, chiếc miệng biểu lộ lòng hy sinh và tặng cả cho nàng.

Vẽ đã xoa dịu bao cảm giác đè nặng và giải tỏa nhiệt tình căng ứ đang muốn bùng nổ trong tâm tư chàng. Lúc vẽ chàng quên không biết mình đang ở đâu. thế giới của chàng không ngoài bàn vẽ, giấy trắng, ngọn nến về đêm. Hiện giờ chàng đã tỉnh thức, ghi nhớ tất cả những biến động mới nhất, thấy rõ nếp sống lang thang đã dẫn dắt chàng một cách ngẫu nhiên. Chàng lại thơ thẩn qua các phố, lòng lâng lâng giữa hai cảm giác tương phản, vừa muốn sống êm ấm dưới một mái nhà, vừa muốn lên đường viễn phương.

– Đang khi thơ thẩn, chàng đã gặp một người đàn bà. Nhìn nàng, tất cả cảm giác xáo trộn trong lòng chàng đều được qui tụ lại quanh một tâm điểm mới. Nàng đang phi ngựa, một thiếu phụ cao lớn, tóc vàng nhạt, vẻ hiếu động trong đôi mắt xanh mát lạnh, thân hình chắc nịch, mạnh khỏe, gương mặt nở hoa thèm khát dục lạc, một người có nghị lực, tự tín, giác quan tò mò và bén nhạy. Nàng ngồi trên lưng con ngựa nâu sẫm, vẻ hách dịch và ngạo mạn của một người quen hạ lệnh nhưng cũng không quá lãnh đạm. Mũi nàng phập phồng như muốn thu hút tất cả hương thơm trần thế và chiếc miệng mở rộng kia hiển nhiên đầy đủ mê lực chiếm giữ và hiến dâng tột đỉnh. Giây phút trông thấy nàng. Đan Thanh hoàn toàn thức tỉnh, lòng dâng tràn ham muốn được cùng nàng kết ước. Ý nghĩ chinh phục nàng chợt hiện đến như một mục tiêu cao cả cần phải phấn đấu và nếu có vì thế mà chàng phải gãy cổ thì âu cũng là một cái chết không đến nỗi tệ. Chàng cảm thấy người đẹp sư tử tóc vàng này rất tương xứng với mình, cảm quan phong phú đa tình, và dòng máu di truyền hoang dại ấy sẽ tuôn đổ mạnh mẽ vào đam mê say đắm. Khi nàng phi ngựa ngang qua, chàng nhìn theo. Giữa làn tóc vàng uốn cong và viền áo nhung, chàng trông thấy chiếc cổ nàng chắc nịch mạnh mẽ kiêu kỳ được làn da mịn màng bao bọc. Chàng nghĩ nàng là người đàn bà đẹp nhất chàng chưa từng gặp. Chàng muốn luồn tay áp trên vòng cổ ấy và cướp đọat vẻ bí ẩn xanh mát ngời lên từ đôi mắt. Không khó lắm nếu muốn khám phá nàng là ai. Không bao lâu chàng được biết nàng đang ngự trong một tòa lâu đài tên là Ái Liên, người tình của Bá tước. Điều này không làm chàng ngạc nhiên, con người nàng đã sẵn toát ra vẻ bà hoàng. Tại bể phun nước, chàng đã dừng bước soi mình. Gương mặt chàng so với thiếu phụ tóc vàng trông như hai anh em, chỉ khác một điều là đầu tóc chàng rối bù. Chàng đến anh thợ cạo quen, khiến y cắt tóc cạo râu và chải chuốt sạch sẽ.

Chàng đã đeo đuổi nàng hai ngày nay. Khi Ái Liên đi ra khỏi lâu đài, gã lạ mặt tóc vàng đứng chờ nơi cổng, ái mộ nhìn sâu vào mắt nàng. Ái Liên cưỡi ngựa quanh bờ thành và Đan Thanh đứng dưới cây du quan sát nàng. Nàng đến tiệm kim hoàn và khi nàng rời khỏi cửa hiệu, nàng bắt gặp gã lạ mặt. Tia mắt uy quyền phớt qua người chàng, mũi nàng run nhẹ. Sáng hôm sau nàng lại nhìn thấy chàng đứng chỗ cũ, nơi vòng ngựa thứ nhất, trong tư thế sẵn sàng. Nàng mỉm cười, liếc mắt thách thức. Chàng cũng đã thấy Bá tước, một con người quả quyết và oai nghiêm. Ông ta giữ vẻ nghiêm trọng, hàm râu đã hoa râm, thoáng lo âu và Đan Thanh cảm nghĩ trội hẳn ông ta.

Hai ngày nay chàng rất sung sướng hớn hở trở lại tuổi xuân nồng. Thật kỳ diệu khi xuất hiện trước người thiếu phụ và dâng tặng nàng trận giặc tình. Chàng thích thú được đặt sự tự do của mình dưới sắc đẹp của nàng. Một kích thích tuyệt vời và thâm trầm khi liều mình vào cuộc chơi. Vào buổi sáng ngày thứ ba, Ái Liên phi ngựa ra khỏi cổng lâu đài, mang theo tên giữ ngựa. Đôi mắt nàng tức khắc tìm kiếm gã săn đuổi và sẵn sàng lao vào trận chiến. Chàng đã đợi ở đấy, và nàng phái tên giữ ngựa đi công việc. Nàng cưỡi ngựa bước chậm trước một mình ra khỏi cổng và băng ngang qua cầu. Nàng chỉ quay lại nhìn một lần duy nhất gã lạ mặt bước theo sau. Nàng đợi chàng trên con đường đến nhà nguyện Thánh Vitus giờ này rất vắng vẻ. Nàng đã chờ khoảng nửa giờ vì gã lạ mặt bước thong thả, không muốn mệt ngất khi đến nơi. Chàng đã đến, tươi tỉnh và thoáng cười, miệng ngậm một nhánh cây có trái sơn trà đỏ chín. Nàng bước xuống buộc ngựa và đứng dựa vào bờ tường dây trường xuân, chăm chú vào gã đeo đuổi. Chàng đến bên nàng, nhìn vào trong ánh mắt nàng và cất mũ chào:

– Sao anh lại chạy theo tôi? Anh muốn gì nơi tôi? Nàng hỏi.

Chàng đáp:

– Tôi rất muốn dâng nàng một tặng phẩm hơn là được thọ nhận. Tôi muốn tặng tôi cho nàng, hỡi người đẹp hãy sai bảo tôi theo ý nàng.

Tốt lắm, tôi sẽ làm những gì có thể được. Nhưng nếu anh nghĩ rằng anh có thể hái đóa hoa nhỏ này mà không nguy hiểm thì anh đã lầm. Tôi chỉ có thể yêu người đàn ông nào dám đánh liều cuộc đời mình khi cần thiết.

Nàng có thể sai khiến tôi.

Nàng từ từ tháo chiếc vòng cổ và trao cho chàng:

– Anh tên gì?

– Đan Thanh.

– Tốt lắm, Đan Thanh, tôi sẽ thưởng thức hương vị từ đôi môi vàng ngọc của anh. Hãy nghe cho kỹ. Đêm đến, anh hãy cầm chiếc vòng này đến lâu đài và nói rằng anh đã nhặt được. nhớ đừng để mất chiếc vòng khỏi tay anh; tôi muốn nhận lại trực tiếp từ nơi anh. Hãy đến như hiện tại, hãy để họ xem anh như kẻ ăn xin. Nếu có kẻ tôi tớ nào la mắng anh, hãy giữ im lặng. Tôi chỉ có hai người đáng tin cậy trong lâu đài; anh giữ ngựa Mạnh, và chị bồi phòng Bạch. Anh phải gặp một trong hai người để họ dẫn đến tôi. Với tất cả những người khác trong lâu đài, kể cả Bá tước, anh phải xử sự thật cẩn trọng, họ đều là thù nghịch. Tôi đã báo trước cho anh. Anh phải trả giá bằng cả cuộc đời anh.

Nàng đưa tay ra, chàng cầm lấy, tươi cười, dịu dàng hôn lên, và áp nhẹ má chàng lên tay nàng. Rồi chàng cầm chiếc vòng cổ, bước xuống ngọn đồi, tiến đến dòng sông trong thành phố. Những vườn nho đã trơ trụi, từng chiếc lá úa vàng lìa cành bay lác đác. Đan Thanh mỉm cười nhìn xuống phố thị mật thiết đáng yêu. Mấy ngày trước đây chàng còn buồn vì khốn khổ, đớn đau, và hiện giờ, thực sự nỗi buồn mới trôi đi, lất phất rơi rụng như lá vàng xa cành. Chàng cảm tưởng như chưa bao giờ tình yêu lại bừng tỏa rực rỡ như lúc này. Vóc dáng người thiếu phụ cao lớn và nhựa sống tràn đầy của nàng đã gợi đến hình ảnh người mẹ mà ngày còn bé ở tu viện Thánh n chàng đã mang sâu vào tâm khảm. Trước đây hai ngày chàng đã không thể ngờ rằng cuộc đời lại có thể tươi vui, rằng chàng lại cảm nhận một lần nữa dòng sống hân hoan và tuổi trẻ đang tuôn trào ồ ạt trong mạch máu. Còn vui mừng nào hơn khi ta được sống còn, được tử thần dung tha sau bao ngày khủng khiếp.

Chàng đến lâu đài vào chiều tối. Trong sân thật là ồn ào; bầy ngựa đang được cất yên, các sứ giả bước đến vội vã. Bọn hầu cận đang hướng dẫn phái đoàn mục sư và chức sắc tòa thánh vào công đường. Đan Thanh muốn đi theo họ nhưng người gác cổng đã giữ chàng lại. Chàng đưa ra chiếc vòng cổ vàng và nói rằng chàng được chỉ thị phải trao tận tay không ai khác hơn ngoài chính phu nhân hoặc chị bồi phòng. Chàng được một người hầu cận dẫn đến ngồi đợi khá lâu trong hành lang. Cuối cùng một thiếu phụ xinh đẹp hiện ra, nhanh nhẹn đi ngang qua chàng và hỏi nhỏ nhẹ: “Anh có phải là Đan Thanh?” Bà ta ra hiệu cho chàng đi theo rồi im lặng biến mất sau một cánh cửa, một lát sau bà ta trở lại và ra dấu cho chàng bước vào. Chàng vào trong một căn phòng nhỏ thơm ngát mùi áo lông và nước hoa, áo dài, áo khoác ngoài và mũ phụ nữ máng trong tủ gỗ đứng, đủ loại giày ống đàn bà trong rương lớn. Chàng đã đứng đợi ở đấy khoảng nừa giờ, hít hương thơm từ các bộ áo dài, vuốt nhẹ lên chiếc áo lông, và tò mò cười với tất cả vải vóc treo phủ.

Cuối cùng cửa mở, không phải chị bồi phòng mà chính Ái Liên, trong chiếc áo xanh nhạt, và tấm lông choàng quanh cổ. Nàng đang thong thả đến với kẻ chờ đợi, từng bước một, đôi mắt xanh mát nhìn chàng trang nghiêm.

– Anh đã phải đợi, nàng thì thầm, tôi nghĩ chúng ta đang an toàn. Một phái đoàn chức sắc giáo hội đang làm việc với Bá tước. Bá tước sẽ dùng cơm với họ, có lẽ họ cần bàn bạc lâu. Hội nghị với các mục sư lúc nào cũng kéo dài. Thời gian hiện giờ là của riêng anh và tôi. Mừng anh, Đan Thanh.

Nàng nghiêng người về chàng, đôi môi đòi hỏi tiến sát đôi môi chàng, họ chào đón nhau lặng lẽ bằng chiếc hôn đầu. Từ từ chàng đan kín đôi bàn tay quanh cổ nàng. Nàng dẫn chàng qua cửa bước vào phòng ngủ cao ráo có ánh nến soi sáng. Trên bàn đã dọn sẵn một bữa ăn. Họ ngồi xuống; nàng mời chàng bánh mì bơ, thịt và rượu nho trắng trong chiếc cốc xinh xắn. Họ ăn và cùng uống chung một cốc, tay họ không rời nhau. Nàng hỏi chàng:

– Anh từ đâu đến, hỡi con chim xinh xinh? Có phải anh là một hiệp khách, nhạc sĩ, hay chỉ là gã lang thang đáng thương?

– Tôi là tất cả những gì nàng muốn – chàng cười êm dịu – Tôi thuộc về nàng tất cả. Là nhạc sĩ nếu nàng là cây đàn kỳ diệu. Khi tôi ấp tay quanh cổ nàng để đàn lên nốt nhạc thần tiên, đôi ta sẽ cùng nghe. Đến đây, trái tim của tôi, tôi không phải ở đây để ăn bánh và uống rượu nho. Tôi đến chỉ vì nàng.

Chàng êm đềm tháo tấm lông choàng quanh cổ nàng. Bên ngoài quan chức và mục sư còn hội nghị, quân hầu cận vẫn chạy lăng xăng, mảnh trăng lưỡi liềm mỏng nhánh lơ lửng phía xa, sau đám cây. Đôi tình nhân không còn biết gì khác, đối với họ thiên đàng đang nở hoa. Họ tan biến vào nhau trong trời đêm ngát hương. Chưa bao giờ người nhạc sĩ gảy khúc đàn hay tuyệt điệu, chưa bao giờ cây đàn lại ngân vang đưới ngón tay rắn rỏi và thành thạo như vậy.

Đan Thanh, nàng thì thào rót vào tai chàng. Ôi! Anh như tên phù thủy! Đan Thanh yêu đấu! Tôi muốn chết với anh. Hãy uống cạn em, anh yêu, đốt em tan chảy, hãy giết em đi!

Một âm điệu vui sướng thoát ra từ cổ họng khi chàng thấy trong đôi mắt nàng vẻ lạnh lùng tan biến và chỉ còn nét yếu lả. Một thoáng run rẩy êm đềm chợt tắt trong đôi mắt sâu hút đã cạn nguồn sinh lực. Đó là ánh bạc lấp lánh trên làn da con cá dẫy chết, là ánh sáng lung linh kỳ ảo chiếu rọi từ lòng sông thăm thẳm. Tất cả hạnh phúc của kiếp người hình như đều ngưng đọng chỉ trong giây phút này.

Ngay sau đó, khi nàng còn run rẩy mắt nhắm nghiền, chàng thở dài và nói:

– Người tôi yêu quý, tôi phải rời xa nàng. Tôi chưa cảm thấy muốn chết, tôi không muốn Bá tước của nàng giết tôi. Trước hết, tôi muốn cả hai chúng ta đều hạnh phúc bên nhau như ngày hôm nay, và còn lần nữa, lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.