Nhắm Mắt Thấy Paris

Chương 14: Bóng ma ở lâu đài Devermont



“Những lâu đài ở thung lủng sông Loire” là một địa danh nhiều ý nghĩa. Nếu như nước Pháp nổi tiếng có nhiều lâu đài, thì vùng thung lũng sông Loire nổi tiếng nơi có nhiều lâu đài đẹp nhất thế giới. Con sông Loire xinh đẹp chảy cong cong rẽ ra các nhánh thuộc vùng thung lũng hiền hoà, mảnh đất sở hữu những lâu đài vương giả từ thời Phục Hưng vào thế kỷ mười lăm. Các bậc vương tôn chọn vùng này xây lâu đài vì đây là nơi lý tưởng nhất: thời tiết trong lành, sông núi hữu tình, thung lũng yên tĩnh và rừng rậm nên thơ thích hợp với những cuộc săn bắn. Một lợi thế khác: nơi đây gần sát kinh thành Paris. Mãi đến thế kỷ thứ mười tám các lâu đài vẫn tiếp tục được mọc lên và người ta đếm có hơn ba trăm lâu đài lớn nhỏ nằm bình lặng dọc theo sông Loire. Ngày nay, các cụm lâu đài nổi tiếng vẫn đóng góp đều đặn vào doanh thu của ngành du lịch Pháp. “Lâu đài Devermont của gia đình anh thật vô danh nếu em muốn so sánh với Chenonceau, Chambord hay Amboise – Louis cố giấu vẻ tự hào – Nhưng đó vẫn là nơi tổ tiên anh để lại cho con cháu chút gia tài. Trong thơi buổi khủng hoảng kinh tế, gia đình anh cũng phải kinh doanh lâu đài để có tiền trùng tu chính nó!”. Mai nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nơi chốc chốc cô lại thấy nhấp nhô một mái vòm của một tòa lâu đài nào đó xa xăm.

– Bán vé cho người ta vô xem? – Mai hỏi dò.

– Devermont nhỏ thôi, chẳng có gì đặc biệt để xem ngoài bức ảnh chân dung của một thành viên gia đình: một chàng trai đẹp lộng lẫy mặc đồ Versace!

– Thời thế kỷ thứ mười tám mà có Versace hả? – Mai ngạc nhiên.

– Chàng trai đó của thời nay, quý danh Louis Ferrant Montaigne De Lechamps!

Phải mất vài giây Mai mới ý thức được Louis đang “tiếp thị bản thân”, cô bật cười: “Con nít dễ sợ!”. Louis quả có khuôn mặt bầu bĩnh trẻ thơ, đôi mắt trong sáng lém lỉnh, cái miệng nhỏ xinh xắn và nụ cười hồn nhiên hiếm gặp. Mai thú vị nhìn Louis tiếp tục giới thiệu về lâu đài của mình hào hứng. Devermont thương được cho thuê tổ chức đám cưới, các yến tiệc linh đình, những buổi gặp mặt sang trọng, những sự kiện có bắn pháo hoa và dàn nhạc giao hưởng lãng mạn. Devermont cũng dành vài phòng cho thuê như khách sạn nhỏ, có lò sưởi đốt bằng củi, có giường gỗ theo phong cách hoàng gia, có cả những bóng ma xinh đẹp đến thăm vào khoảng nửa đêm về sáng.

– Lại xạo rồi! – Mai bật cười – Em mơ cả đời được gặp một con ma như thế!

– Em sẽ được toại nguyện, tối nay em ngủ trong lâu đài Devermont mà – Nhưng với một cô gái trẻ thì sẽ có bóng ma đẹp trai đến tìm.

– Miễn đừng mặc áo Versace là được rồi – Mai phá lên cười thách thức.

– Ồ không! Chàng sẽ chỉ … mặc quần lót hiệu CK thật gợi tình!

Louis vừa lái xe vào sân trước lâu đài Devermont, một chú chó săn lớn chạy ra sủa mừng, liền theo đó là một phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng lông bước ra háo hức. Mai hoàn toàn không thoải mái, cô bước xuống xe cập rập, nhận từ mẹ Louis những nụ hôn xã giao lạnh ngắt và cái nhìn soi mói từ những thành viên khác trong gia đình đang ló mặt ra dòm ngó kín đáo. Mẹ Louis xoa hai tay vào nhau kiểu cách “Chào mừng cô đến với lâu đài Devermont của dòng họ DeLechamps!”. Mai gượng gạo cười. Giọng bà ta sặc mùi khoa trương. Dù mấy tháng qua tiếp xúc với giới manager sang trọng hoặc ngài Chủ tịch Tập đoàn uy nghi, chưa ai để lại một cảm giác “rờn rợn” như phu nhân quý phái này. Mai đã có lý khi không tìm cách tiếp xúc với người phụ nữ thượng lưu quý tộc. Bà ta quá sắc sảo, đẹp lộ liễu và phong thái điệu đàng. Cô giả vờ hỏi Louis khi cả hai lên lầu như thể mình không rành một từ vựng trong tiếng Pháp:

– “Noble” là gì?

– Là “quý tộc”! – Louis giải thích – Là “sang trọng”, là “quý phái”!

– Còn “snobe” là gì? – Mai làm bộ ngầy thơ – Hai từ này phát âm gần giống nhau nên em hay lầm lẫn.

– “Snobe” là trưởng giả học làm sang! Là kệch cỡm, là nhà quê mà học đòi!

– Vậy gia đình hay quý tộc thật hay trưởng giả học làm sang vậy?

– Nè nè! – Louis phát hiện mình đang bị Mai chọc tức – Như em làm sao biết phân biệt, phải có một sự tinh tế tối thiểu. Đây là phòng của em, thể theo yêu cầu, ở riêng, có chìa khóa để khóa trái lại từ bên trong. Còn đây là “vòng đai trinh tiết” cũng thể theo yêu cầu, nhằm bảo vệ trinh tiết tối đa. Chìa khóa anh giữ!

Mai bật cười nhưng cô hoàn toàn bất ngờ bởi quả thật Louis đang mở tủ lấy ra một “vòng đai trinh tiết” bằng sắt. Vòng đai này có từ thời Trung Cổ, dùng để đeo vào người các quý phu nhân khi chồng ra chiến trận, nhằm ngăn các bà ngoại tình. Vòng đai được đeo vào như người ta mặc quần lót, khóa “hàng” vĩnh viễn, nhất là khi chồng chết mất xác và đương nhiên là mất luôn chìa khóa. “Vòng đai trinh tiết” là một công cụ bị xã hôi hiện đại lên án gay gắt và ngày nay thường được trưng bày cùng với các bộ giáp sắt trong các lâu đài để minh họa cho thời kỳ chinh chiến.

– Em đòi đeo “vòng đai trinh tiết” hồi nào? – Mai câm vòng đai lên mân mê.

– Thật ra em luôn đeo “vòng đai trinh tiết” vô hình – Louis nhăm mặt cười – Nó còn nặng nề, khó mở và thật ra không cách gì mở được. Ở lâu đài Devermont này, anh có quyền yêu cầu em đeo “vòng đai trinh tiết” bằng sắt. Ít ra cũng có chìa khóa, nếu em đổi ý!

– Chưa! Chưa! – Mai khôi hài xác nhận – Có thể! Có thể!

– Hy vọng! Hy vọng! – Louis nháy mắt – Hồn ma mặc quần lót CK sẽ đến tìm em khuya nay!

° ° °

Trong phòng khách, lò sưởi đang tí tách cháy bằng những súc gỗ thông thơm dịu, những bức tranh chân dung tối màu đóng khung to choáng ngợp, chiếc bàn ăn dài ngút mắt, các giá đèn cầy bằng vàng lấp lánh, những bộ đồ ăn bằng sứ kiêu kỳ … Mai được ngồi kế bên Louis nhưng cô đang vô cùng khó thở. Không khí trang trọng thái quá hay chính Mai đang quan trọng hóa vấn đề. Mọi người rì rầm nói chuyện, ăn nhẹ nhàng bằng các loại dao nĩa phức tạp, uống từng ngụm các loại rượu khác nhau. Trước mặt cô là một hệ thống ly, dao nĩa, muỗng đòi hỏi cô phải biết dùng cho chuẩn xác trong từng trường hợp. Mai trông chờ ai đó lên tiếng “Không phải người Pháp nào cũng biết dùng bộ đồ ăn cho đúng cách”, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai quan tâm cô đang lúng túng. Buổi tối có mặt thêm vài người là bạn bè của gia đình De Lechamps mà tên ai cũng lót chữ “De” nghe rất quý-xờ-tộc. Mọi người xưng hô với nhau kiểu cách, cười cũng giả tạo và nói những câu chuyện tẻ nhạt không chút ý nghĩa. “Em ngột ngạt quá! – Mai quay sang Louis thì thầm – Cho em rút lui sớm được không?”. Louis không dám quay mặt sang mà chỉ nhìn thẳng, trả lời dứt khoát: “Đừng! Không lịch sự!”. Bữa tối mới dọn phần khai vị, còn phải chờ món chính, tráng miệng, phô mai, uống cà phê hoặc trà. Từ lúc sang Paris, Mai đã trải qua vài buổi tối cầu kỳ khi tham gia các sự kiện có mỹ phẩm L’Aurore tài trợ. Cũng là những món ăn lạ miệng, được trang trí tỉ mỉ và phải ngồi lâu ba bốn tiếng đồng hồ, nhưng chưa bao giờ cô thấy thời gian ngừng trôi như hôm nay. Ít ra trong những buổi tiệc đó Mai còn nói chuyện được với người bên cạnh, còn trong đêm Giáng Sinh này, ai cũng xa lạ, kể cả Louis, và nhất là chẳng ai muốn bắt chuyện với cô cả. “Em chịu hết nổi rồi” – Mai quay sang Louis van nài – “Lạc lõng quá! Cho em lên phòng mình nhé!”. Louis không muốn trả lời bởi anh biết không thể chìu theo ý cô. Cuối cùng, tinh ý thấy vẻ ngọ ngoạy của Mai, mẹ Louis lên tiếng: “Có gì không ổn ở góc bàn bên đó à?”. Louis vội vã trả lời: “Không! Mọi thứ rất tuyệt …”. Trước khi anh kịp kết thúc câu nói của mình, Mai đã đứng lên: “Cháu mệt lắm! Xin phép cho cháu về phòng! Cảm ơn bữa tối rất ngon! Chúc mọi người vui vẻ!”. Và rồi chẳng cần ai cho phép, Mai xô ghế đứng dậy, đi như chạy lên cầu thang. Louis không đuổi theo, đó không phải là cách cư xử của giới quý tộc.

Bên cửa sổ phòng, Mai nhìn ra ngoài sân lâu đài được thắp sáng rực rỡ bằng hệ thống đèn trang trí, tuyết đang rơi rất dày xuống những cành cây dẻ khẳng khiu.Devermont được xây bên một hồ nhỏ, mặt nước đóng băng lấp lánh. Thảm tuyết trắng muốt phút chốc bao phủ những mái nhà bằng đá nhấp nhô. Một mình ngắm tuyết xem ra cũng không vui vẻ hơn bữa tối dưới nhà. Mai thở dài, giá cô và Louis có thể đi dạo dười tuyết trong sân lâu đài. Lãng mạn và tình tứ biết bao. Mai bắt đầu hối hận vì đã bỏ lên phòng, cô bồn chồn tự hỏi có nên trở xuống. Vào lúc Mai mở cửa bước ra, Louis xuất hiện, ấn cô trở ngược vào phòng.

– Không ai mong chờ em quay lại đâu – Louis làm mặt lạnh – Sự xuất hiện của em làm người ta nhớ đến hành động bất lịch sự khi nãy.

– OK, em không phải quý tộc Pháp – Mai bực bội – Em là cao bồi Mỹ mà!

– Cao bồi Mỹ cũng không xử sụ như em!

– OK – Mai cáu thực sự – Em chỉ là một gái quê bên Việt Nam thôi. Em không hợp với gia đình anh, em đón xe lửa về Paris đây!

– Xin em! – Louis nhăn nhó – Cái kiểu phản ứng tiêu cực này làm hại em hoài mà em không bỏ được sao?

– Em không thoải mái – Mai lúng túng – Em không nghĩ nhà anh kiểu cách kinh khủng như vậy. Trong khi anh lại gần gũi và bình dị như thế!

– Anh thuộc thế hệ trẻ. Mẹ anh nhìn làm bộ làm tịch vậy thôi chứ cũng dễ thương! Em đừng bị những cảm giác điều khiển mình. Cũng đừng bị gạt dễ dàng như khi nghe Lafatoine nói anh cặp với Pink Lady.

Mai thẹn thùng im lặng. Mấy ngày qua bên nhau dù thật sự hạnh phúc, cô đã không ít lần căn vặn Louis. Có thật anh và Tuyết Hương không có gì? Lẽ nào với cương vị Tổng giám đốc, Lafatoine lại đặt điều trắng trơn đến thế. Và Louis luôn khẳng định chắc nịch: Pink Lady không đến sống với anh, cô ta cũng chẳng có bầu. Mục đích ư? Chỉ vì Lafatoine muốn nhìn thấy Mai đau khổ thay vì thành đạt ở Paris. Ở đòi có người thích những trò đùa độc ác như vậy.

– Louis – Mai chợt hỏi – Có khi nào anh sang Paris lợi dụng em vài ngày rôi quay về Việt Nam cặp kè tiếp với Pink Lady?

– Đừng xúc phạm anh như vậy! – Louis ngồi xuống giường thở hắt ra – Em chưa có niềm tin nơi anh. Vậy mà anh đã định đưa cho em vật này. Biết đâu em sẽ mỉa mai “Lời đề nghị khiếm nhã”?

– Vật gì? – Mai cố đùa – Miễn không phải một cái bao cao su là được!

Louis móc trong túi áo veste một vật tí hon, nhìn Mai đang cười vô tư một cách buồn rầu. anh do dự giây lát rồi đặt vào lòng bàn tay Mai. Một chiếc nhẫn cầu hôn lấp lánh. Khi cô giật mình nhìn lên, Louis đã ra khỏi phòng rồi. Và anh đã không trở lại dù buổi tiệc dưới nhà đã kết thúc, dù lâu đài Devermont đã dần chìm vào im lặng. Mọi người đã đi ngủ, tuyết vẫn tiếp tục rơi dưới ánh đèn vàng leo lét ngoài hiên.

Chiếc nhẫn nhỏ bé trên lòng bàn tay mai bất động. Cô nằm co ro trong lớp chăn bông, nhìn chăm chú viên kim cương lấp lánh. “Trong phim hình như khi trao nhẫn người ta run lắm mà” – Mai tư lự – “Sao Louis đưa nhẫn ra giống như đồ chơi vậy? Không biết kim cương thiệt hay miểng chai đây?”. Việc cô nhận được chiếc nẫn cầu hôn không làm cô xúc động, ngược lại, một cảm giác bất an, bồn chồn, lo ngại xâm chiếm cô hoàn toàn. Mai không nghĩ Louis yêu mình đến mức muốn hỏi cưới chỉ sau chưa đầy một năm kể từ lần gặp nhau đầu tiên. Và hai người chỉ mới thổ lộ lòng mình chỉ vài ngày trước đó. Thật sự cô chưa có niềm tin nơi anh như Louis đã nhận ra. Nếu đã thế, Mai tự hỏi anh còn đưa chiếc nhẩn ra “nhử” cô làm gì. Mai trằn trọc suốt đêm. Cô biết mình yêu Louis bằng một tình yêu vội vã, có đam mê, có nhớ nhung nhưng chưa trải qua những thử thách nhất định.

Chưa bao giờ Mai mong trời sáng đến như vậy. Và cô cũng mong chờ một bóng ma. “Anh có mặc quần lót CK hay … chẳng mặc gì cũng được”, cô lầm bầm, “Lâu đài này thật chẳng có ma!”.

° ° °

Sáng sớm hôm sau, khi lâu đài Devermont vẫn còn chìm trong giấc ngủ muộn và tuyết đã ngừng rơi, bà hầu già Marianne thảng thốt xuống bếp. Bà nóng ruột tìm kiếm các cô hầu gái khác để nói chuyện nhưng các cô vẫn đang say giấc nồng. Không thể chờ đợi lâu hơn, bà hớt hải chạy ra gian phòng bên ngoài chuồng ngựa tìm ông gác cửa: “Pierre! Ông phải tin tôi! Vào lúc khoảng ba giờ sáng, khi đi tiểu, tôi thấy có một bóng ma xõa tóc, mặc áo ngủ trắng, đi như lướt dọc hành lang rồi biến mất ở cửa phòng cậu Louis! Devermont có ma thật mà chẳng ai tin! Quái, tổ tiên lâu đài này toàn quý tộc Pháp tóc hung vàng, sao con ma nữ này tóc đen nhỉ?”.

° ° °

Email maman Christine gởi Mai

Subject: Hãy tận hưởng từng phút giây của tình yêu và tuổi trẻ

Con yêu quý. Maman thật phấn khích khi nghe con kể chuyện đến lâu đài Devermnont ở thung lũng sông Loire. Thời buổi khó khăn và khủng hoảng này, chẳng còn bao nhiêu người đủ sức giữ lâu đài của tổ tiên vì tiền trùng tu rất mắc. Vì thế, maman giả định là dòng họ De Lechamps cũng có máu mặt. Con thật may mắn quen với người bạn trai có xuất xứ quý tộc. Paris thời nay toàn dân thất nghiệp ăn trợ cấp dài hạn, đám nhập cư gốc Bắc Phi hoặc những thành vân du thủ du thực. Gia đình của Louis xem ra rất khá giả vì vừa có căn hộ ở khu sang trọng trong quận 6 ở Paris, vừa có lâu đài ở Loire. Theo lời con tả, anh chàng thật có giáo dục, nếu không dù con có đeo mười cái “vòng đai trinh tiết” con cũng tiêu đời rồi. Maman đùa thôi, chẳng một chàng trai nào vui thú nếu cô gái của mình chưa sẵn sàng. Mà tại sao con chưa chịu? Nếu maman được là con, maman sẵn sàng lao vào vòng tay chàng. Phụ nữ có thì, con à. Giờ maman muốn được hưởng lại chút mặn nồng trong vòng tay đàn ông trẻ đẹp cũng không dễ. Tiền bạc nào mua được tuổi trẻ? Của cải nào mua được người tình đẹp? Tiết hạnh chẳng là gì cả nếu sau này con phải lấy một ông chồng cục mịch và trao cho ông tiết hạnh của mình. Tình cho không biếu không, con ơi! Mình không cho xả láng, nhưng nếu mình thấy đối tác xứng đáng, hãy cho đi con, vì con sẽ nhận lại gấp bội. Maman nói vậy thôi chứ thừa biết con lý trí. Chừng nào con già như maman rồi con mới hiểu: mỗi thời khắc của cuộc đời thật quý giá. Hãy tận hưởng, đừng so đo nhiều với cuộc đời! Chúc con vui với chàng. Maman ở London cũng cố vui với chàng của mình. Nhưng tình mặn nồng của những đêm dài ân ái sẽ không bao giờ trở lại với maman nữa, hic hic hic …

Email Lan gởi Mai

Subject: Đàn ông là đứa trẻ to xác

Mai ơi! Nhận email em chị hết hồn. Em ở Paris mới có mấy tháng mà tiến bộ tư tưởng “phá bỏ xiềng xích” quá trời! So với hồi còn ở bên Việt Nam, em thay đổi nhiều lắm, thoáng hơn khi nghĩ về sex. Chị thì có chồng rồi nên hiểu rõ đàn ông muốn gì ở phụ nữ, nhất là đàn ông Việt Nam. Còn đàn ông phương Tây chị không rõ lắm, thế hệ hiện đại như Louis ngày nay chị cũng không mấy hiểu. Tuy nhiên, “giống đực” suy cho cùng đều nhìn tình yêu qua lăng kính tình dục hết. Dù họ đanhg nhìn em trong sáng mặc áo kín cổ, họ vẫn tưởng tượng ra cảnh em khỏa thân. Chỉ cần em nghiêng đầu nhìn họ ngây thơ, họ đã có thể mơ mộng được … cùng em ở trên giường. Không có khái niệm “tình yêu cao thượng” hay “tình yêu trong sáng” với đàn ông. Những khái niệm đó chỉ do các nữ văn sỹ viết ra. Đàn ông là một đứa bé chỉ phát triển về sinh lý nhưng không trưởng thành về nhận thức. Khi bé họ thích chơi súng nhựa, khi lớn họ thích “đồ chơi” khác. Chị không tin vào hai chữ “chung thủy” ở đàn ông. Những ông nào vẫn còn chung thủy thì thật ra là chưa có khả năng để ngoại tình (thiếu tiền, xấu trai, địa vị cao không dám mạo hiểm, vợ dữ quá … ). Phụ nữ phương Tây hiểu rất rõ điều này nên họ không bao giờ mơ mộng quá nhiều hoặc đòi hỏi một sự chung tình tuyệt đối. Khi họ đồng ý ngủ với bạn trai, đó là khi họ biết mình tận hưởng được điều gì đó. Họ không bao giờ đòi bạn trai phải biết ơn vì điều này mà họ luôn công bằng trong mối quan hệ. Em nên sáng suốt vơi Louis và đừng đòi hỏi anh ta phải có trách nhiệm gì cả, sex không phải là trách nhiệm, đó là thú vui. Nếu em nghĩ tương lai mình sẽ lấy một ông chồn g phương Tây, em không cần suy nghĩ nhiều. Còn nếu “ta về ta tắm ao ta” , thì hãy cố mà giữ “hàng” cho còn “origine” nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.