NHÂN CHỨNG CÂM

CHƯƠNG 14: CHARLES ARUNDELL



Ngay từ lúc gặp Charles Arundell, tôi không thể ngăn nổi mình có cảm tình với chàng trai coi bộ vô tư lự và vui vẻ này. Anh ta nháy mắt một cách láu lỉnh và tôi hiếm gặp một nụ cười lại hiền dịu như nụ cười của anh.
Anh ta đi ngang qua phòng khách và đến ngồi trên tay ngai một chiếc ghế bành.
– Có gì xảy ra thế, bà cô? – Anh ta hỏi Theresa.
– Charles, đây là ông Poirot. Ông ta chuẩn bị nhúng tay vào một chuyện bất lương nho nhỏ để kiếm một chút xíu thù lao.
– Tôi phản đối! – Poirot kêu to – Không phải là bất lương! Hãy nói một điều bịa đặt vô hại, để cho những ý nguyện trung thực của người quá cố phải được thực hiện. Cứ gọi nó là như thế đi! Được không nào?
– Hãy gọi thế nào tùy ông – Charles nói một cách ngọt ngào – Theresa đã nghĩ thế nào về ông, tôi chưa hiểu đấy?
– Không phải là cô ấy cho gọi tôi đến – Poirot sốt sắng đáp lại – Tôi đã đến đây vì chủ ý của chính mình.
– Để xin việc.
– Không hoàn toàn như thế. Tôi muốn được gặp anh. Em anh đã nói với tôi là anh đã đi ra nước ngoài.
– Theresa là một đứa em gái rất thận trọng – Charles nói – Nó không nói bừa bãi. Nó đa nghi như quỷ sứ.
Anh ta mỉm cười trìu mến với em gái, nhưng cô này không đáp lại. Cô tỏ ra lo lắng.
– Tôi cho rằng chúng ta đã sai lầm – Charles nói với cô – Chẳng phải ông Poirot là nhà thám tử nổi tiếng săn bắt tội phạm đây ư? Tại sao ông ta có thể nghĩ đến giúp đỡ chúng, ủng hộ chúng cơ chứ?
– Chúng ta không phải là những kẻ phạm tội. – Theresa kịch liệt phản đối.
– Nhưng chúng ta đã sẵn sàng trở thành như thế – Charles ôn tồn nói – Tôi đã nghĩ đến làm một việc xấu. Đấy là một chút đặc thù của tôi. Tôi đã bị đuổi khỏi trường Oxford vì một chuyện nhỏ về trái phiếu… cho thêm vào một con số không. Tôi còn có một chút hiểu lầm với cô Emily và tấm ngân phiếu của cô. Sao mà tôi lại ngu dại đến thế! Tôi đã đánh mất niềm tin của bà cô già rồi. Cô tinh vi như hổ phách. Nhưng đó chỉ là những lỗi nhỏ. Việc tạo ra một tờ di chúc giả kéo theo những tai hại nghiêm trong hơn nhiều. Phải buộc bà Ellen trung hậu phải nói rằng bà ấy đã chứng kiến di chúc này được cô chúng ta thảo ra vào phút chót của cô. Điều đó sẽ không dễ đâu. Nếu cần, tôi sẽ có thể kết hôn với bà ta và khi ấy bà ta sẽ không thể viện cớ chống lại tôi nữa.
Anh ta mỉm cười thân mật với Poirot và bảo anh:
– Tôi tin rằng ông đã đặt ở phòng này một máy ghi âm đọc bí mật và chắc Scotland Yard đang nghe tôi nói vào lúc này.
– Câu chuyện của anh đụng chạm đến tôi đấy – Poirot nói với anh ta bằng một giọng trách móc – Tôi không thể trở thành đồng phạm của một hành vi phi pháp, nhưng mà còn nhiều cách…
Anh ngừng nói. Sự im lặng của anh rất có ý nghĩa.
Charles Arundell nhún vai, một cử chỉ rất điệu.
– Rút cục các biện pháp chắc là không vi phạm pháp luật. Có lẽ ông thông thạo đấy, ông Poirot.
– Những ai là nhân chứng của bản di chúc? Tôi nói về bản ngày 21 tháng Tư.
– Purvis dẫn đến viên thư ký pháp luật, và người làm vườn làm người làm chứng thứ hai.
– Như vậy tờ di chúc được ký kết dưới sự hiện diện của ông Purvis phải không?
– Vâng.
– Và ông Purvis này, theo tôi nghĩ, là nhân vật có tiếng tăm tốt nhất phải không?
– Vâng, dòng họ Purvis, Charlesworth và lại còn một Purvis khác cũng khả kính và bất khả kháng như Ngân hàng Anh quốc nữa. – Charles đáp.
– Ông Purvis chỉ thảo chứng thư này một cách bất đắc dĩ – Theresa nhận xét – Bằng những ngôn từ rất chính xác, ông ta cố thử can ngăn cô Emily thay đổi bản di chúc.
Charles hăng hái hỏi:
– Ông ta đã nói thế với em, Theresa?
– Vâng, em đã đến gặp ông ta hôm qua.
– Để làm gì, em thân yêu! Mày có lẽ đã biết rõ điều ấy. Chẳng qua chỉ để lượm lặt những đồng xu!
Theresa nhún vai.
– Tôi đề nghị cô, – Bạn tôi nói – hãy cung cấp cho tôi tất cả các chi tiết về những tuần cuối cùng của tiểu thư Arundell. Trước hết, nếu tôi không lầm thì, cô, anh cô, bác sĩ Tanios và vợ đã qua những ngày lễ Phục sinh ở Littlegreen phải không?
– Vâng.
– Đã xảy ra vài sự kiện khá quan trọng trong những ngày các vị lưu trú phải không?
– Tôi không tin.
– Không có gì cả ư? Theo tôi…
Charles xen vào:
– Sao mày ích kỷ thế Theresa! Không có cái gì là quan trọng đã xảy ra với mày cả! Mày chì có nghĩ đến các người tình của mày thôi! Ông biết không, ông Poirot, Theresa là người yêu của một chàng trai, một thầy thuốc tập sự của Market Basing, do đó nó mới lầm lẫn! Sự thật, bà cô đáng kính của tôi đã ngã ở cầu thang và đã xuýt chết. Giá như bà ta chỉ việc chết đêm đó thì tất cả những buồn phiển này đã bớt đi trong bọn tôi rồi.
– Bà ấy đã bị ngã ở cầu thang, anh nói sao?
– Vâng. Bà ấy đã trượt chân trên quả bóng của con chó. Con vật nhỏ khôn ngoan ấy đã bỏ lại quả bóng của nó trên đinh cầu thang, cô tôi đã đặt chân lên trên và đã lăn xuống dưới, giữa ban đêm.
– Chuyện ấy khi nào?
– Chờ tí… Thứ Ba. Đêm trước khi chúng tôi ra đi.
– Cô anh có bị thương nặng lắm không?
– Không may là bà không bị ngã đằng đầu. Nếu sọ bà đụng đến thì chúng tôi đã cầu khẩn để hy vọng có một tổn thương nhũn não hoặc một từ khoa học hoàn toàn khác thích hợp với tình huống ây. Không, bà chỉ bị thương nhẹ.
Poirot xẵng giọng nhận xét:
– Đối với anh, thất vọng lớn quá đấy nhỉ!
– Sao? Ồ, tôi hiểu. Đúng như ông nói, tôi rất thất vọng. Các bà già này xương cốt rắn lắm.
– Và các anh chị tất cả đã rời Littlegreen vào sáng thứ Tư à?
– Vâng.
– Thứ Tư ngày 15 tháng Tư. Khi nào thì các anh chị gặp lại bà cô của mình?
– Không phải cuối tuần ấy, mà là tôi đã đến nhà cô cuối tuần sau.
– Nghĩa là… Xem nào… ngày 25, phải không?
– Vâng.
– Rồi khi nào cô anh chết?
– Thứ Sáu sau.
– Và bà đã ngã bệnh chiều thứ Hai ư?
– Vâng.
– Thứ Hai tuần ấy anh đã từ giã bà?
– Vâng.
– Trong thời gian bà bệnh, anh đã quay lại đấy?
– Không đến đó trước thứ Sáu. Chúng tôi không cho rằng cô lại ốm.
– Anh đã đến kịp thời để gặp bà còn sống?
– Không. Cô đã chết khi chúng tôi đến.
Poirot quay lại nhìn Theresa Arundell.
– Cô đã đi cùng anh cô trong hai trường hợp này?
– Vâng.
– Và trong thời gian thăm viếng của cô vào cuối tuần, không có vấn đề viết một tờ di chức khác chứ?
– Hoàn toàn không. – Theresa nói.
Nhưng Charles lại trả lời ngay lúc ấy:
– Ồ có đấy.
Anh ta nói một cách lo lắng, nhưng nỗi lo này chắc là giả vờ.
– Có vấn đề ấy ư? – Poirot nhấn mạnh.
– Charles! – Theresa kêu lên.
Tránh cái nhìn của cô em gái, Charles nói với em:
– Đúng thế, nào, mày nhớ lại xem Theresa. Tao đã kể lại cho mày điều đó rồi. Cô Emily cho tôi một trong các bài diễn văn dài trong đó bà nạt nộ tôi với Theresa. Cô tôi không trách Bella, nhưng cô không tín nhiệm chồng nó. Nếu Bella thừa hưởng một món tiền đáng kể thì Tanios sẽ chiếm mất. Không thể trông chờ điều gì khác ở một tên người Hy Lạp! “Bella bình tĩnh hơn như thế” cô tôi không ngừng nhắc lại. Cô còn nói rằng không thể tin tưởng phó thác vào tôi cũng như vào Theresa được; nếu chúng tôi có tiền thì chúng tôi chỉ biết phung phí nó và nướng nó vào sòng bạc. Với tất cả các lý lẽ ấy, bà đã thảo một bản di chúc mới qua bản đó bà để lại toàn bộ tài sản của mình cho cô Lawson. “Đây là một con ngốc đáng thương, cô Emily kết luận, nhưng nó trung thành và ta có thể tin chắc vào sự tận tụy của nó. Nếu nó thiếu thông minh thì đó không phải là lỗi của nó, Charles, ta phải bảo cho mày biết về những quyết định trong chúc thư của ta để cho mày biết rằng sẽ là vô ích mày đừng hy vọng được hướng gia tài này đâu”. Một đòn đánh tệ hại đúng vào lúc tôi nghĩ đến làm điều ấy.
– Tại sao anh không nói gì cả về điều đó cho tôi, anh Charles? – Theresa giận dữ nói.
– Anh tưởng đã nói điều đó cho em rồi. – Charles đáp mà không nhìn vào em gái.
– Lúc đó anh đã đối đáp lại thế nào, thưa ngài Arundell?
– Tôi? – Charles nói nhẹ nhàng – Tôi chỉ cười thôi. Sao lại nổi giận cơ chứ? “Cứ việc làm, thưa cô Emily, tôi đã nói với cô tôi. Tất nhiên điều đó làm cháu rất buồn, vả lại đó là tiền của cô và cô tự do sử dụng nó”.
– Phản ứng của cô anh trước thái độ của anh thế nào?
– Mọi điều diễn ra rất tốt. Bà bảo tôi: “Charles, mày là một tay chơi đẹp đấy” “Phải biết đối xử với mọi người bằng nụ cười, tôi đáp lại. Nhưng nếu cháu không có gì để trông chờ ở cô thì cô có thể làm ơn cho cháu xin mười bảng ngay bây giờ được không ạ”. Bà cho tôi là đồ mặt dày và cho tôi năm bảng.
– Anh biết che đậy rất khéo các tình cảm của mình đấy, anh Arundell.
– Nói thực ra, tôi không cho bà là nghiêm trọng.
– Sao thế?
– Không. Tôi nghĩ rằng đó là lời nói đùa của cô để dọa chúng tôi. Tôi hy vọng rằng trong vài tuần lễ hay vài tháng cô sẽ xé tờ di chúc ấy. Cô Emily rất yêu gia đình mình và quả thực tôi cũng cho rằng cô có thể hành động như thế nếu cái chết đã không xảy ra quá đột ngột.
– A! – Poirot nói – Đấy là một ý kiến rất quan trọng.
Anh im lặng một lát rồi nói tiếp:
– Ai đó có thể nghe thấy cuộc nói chuyện đó của anh, cô Lawson chẳng hạn?
– Có thể. Chúng tôi nói khá to. Tôi nhớ là đã gặp bà Lawson trước cửa khi đi ra. Theo ý kiến tôi, bà ta đã nghe qua lỗ khóa.
Poirot bộ suy nghĩ quay sang Theresa.
– Cô không biết về cuộc nói chuyện này ư?
Trước khi cô này có thể trả lời thì anh cô nói xen vào:
– Ô kìa, cô em Theresa, anh tin chắc đã nhắc lại điều đó cho em hoặc đã ám chỉ nó trước mặt em rồi mà.
Charles nhìn chằm chằm vào Theresa và cái nhìn của anh ta biểu lộ một nỗi lo lắng dường như không cân xứng với đề tài đang thảo luận. Theresa nói chậm chạp:
– Nếu anh đã nói điều ấy với tôi, tôi chắc không thể quên được. Ông nghĩ gì về việc này, thưa ông Poirot?
Cô quay đôi mắt to, đen sang phía Poirot.
– Không, tôi không tin rằng cô có thể quên điều đó, cô Arundell.
Rồi anh nói với Charles:
– Nào ta hãy hiệu chính việc này: Tiểu thư Arundell đã nói với anh về ý định của bà thay đổi tờ di chúc của bà, hay là bà đã nói rõ rằng bà đã thay đổi di chúc rồi?
Charles nhanh nhẩu đáp:
– Ồ sự quyết định của bà là dứt khoát. Bà cũng đã chỉ cho tôi xem tờ di chúc.
Poirot mắc tròn xoe ngả người ra đằng trước.
– Đấy mới chính là điều quan trọng bậc nhất. Tiểu thư Arundell đã chỉ cho anh xem tờ di chúc à?
Khó chịu với thái độ quan trọng hóa của Poirot, Charles nhăn nhở đáp bằng một nụ cười cầu hòa:
– Vâng bà đã chỉ nó cho tôi.
– Anh có dám thề bằng một lời thề độc không?
– Tất nhiên! Nhưng thưa ông Poirot, tôi không nắm được cái mà ông coi là có ý nghĩa trong chuyện này.
Theresa đã đứng lên và ra đứng gần lò sưởi, cô châm một điếu thuốc khác.
– Còn cô? Bà cô của cô chắc đã cho cô biết về những công bố quan trọng trong thời gian cô đến thăm cuối tuần chứ?
– Tôi không tin. Cô tôi tỏ ra rất tử tế, theo thói quen của cô. Cô cũng có quở trách tôi đôi chút về lối sống của tôi. Lần nào cũng vẫn thế. Có thể tôi thấy cô hình như hơi kích động hơn bình thường.
Poirot cười nhận xét:
– Chắc hẳn bà phê phán cô quá bận tâm về chồng chưa cưới của cô?
Theresa trả lời ngay:
– Anh ấy vắng mặt. Bận tham dự mấy hội nghị khoa học.
– Cô đã gặp anh ấy trong tuần lễ Phục sinh phải không?
– Không. Tôi gặp anh ấy lần cuối vào hôm trước lúc tôi ra đi. Tối hôm đó anh đến ăn bữa tối cùng chúng tôi.
– Xin lỗi cho tôi hỏi. Cô đã cãi nhau với anh ấy phải không?
– Chắc chắn là không.
– Chính vì cô chưa gặp anh ấy khi cô đến thăm bà cô lần thứ hai, tôi nghĩ rằng…
Charles cắt ngang:
– A! Lần thăm thứ hai ấy đã được quyết định quá đột ngột.
– Tại sao?
– Hãy nói thẳng ra đi! – Theresa nói coi bộ bực tức – Bella và chồng cô ta đã đến Littlegreen tuần lễ trước để có vẻ như lo lắng xem cô Emily còn đau vì tai nạn nữa không. Chúng tôi nghĩ rằng họ định hất cẳng chúng tôi.
– Chúng tôi nghĩ, – Lúc ấy Charles mời cười khẩy và nói – chúng tôi cố làm để tỏ ra quan tâm hơn chút nữa đến sức khỏe của bà cô già của mình, mặc dầu thực ra cô Emily quá tinh tường để hiểu được ngón phô trương sự ân cần này. Cô biết đánh giá đúng sự việc!
Theresa phá lên cười.
– Chuyện quá kỳ khôi! Cả bốn đứa chúng tôi thè lưỡi ra mà đón đợi đồng tiền của người bà con già của chúng tôi đấy!
– Đó cũng là trường hợp của người chị em họ của cô và chồng chị ta ư?
– Ồ vâng. Bella luôn luôn không đồng xu dính túi. Đáng thương cho cái cách cô ta bắt chước kiểu trang sức của tôi trong khi bỏ vào đó mười lần ít tiền hơn. Và hình như Tanios đã lạm dụng tiền bạc của vợ. Vợ chồng họ có hai đứa con nhưng lại muốn cho chúng nó theo học ở nước Anh.
– Cô có thể giúp cho tôi địa chỉ của họ? – Poirot yêu cầu.
– Họ đã đến trọ ở khách sạn Durham, ở Bloomsbury.
– Cô em họ của cô thế nào?
– Bella? Một phụ nữ khá mờ nhạt. Anh nói gì về cô ấy, Charles?
– Ồ. Cô ấy không có gì xuất sắc cả, nhưng là người mẹ hiền.
– Còn chồng cô ta?
– Tanios? À, anh ta có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng thực ra đó là một gã tử tế, có khả năng, vui vẻ, hăng say.
– Cô có cùng ý kiến đó không, thưa cô?
– Thú thực rằng tôi thích anh ta hơn Bella. Người ta bảo anh ta là bác sĩ giỏi. Nhưng tôi không tin vào anh ta.
– Đích thân Theresa không tin vào ai cả – Charles nói, vừa đưa tay ra quàng vai cô em gái – Nó cũng không có cả niềm tin vào tôi nữa đấy.
– Kẻ nào tin vào anh, anh thân yêu, người ấy sẽ đáng vào trại tâm thần. – Theresa thân mật vặn lại.
– Tôi bắt đầu vào việc đây – Thám tử đứng dậy tuyên bố – Việc này sẽ khó khăn, nhưng, như cô đã nói vẫn có một cách. À này, bà Lawson có phải là loại phụ nữ dễ giao động trước tòa án không?
Charles và Theresa liếc mất trao đổi với nhau.
– Tôi nghĩ rằng, – Charles nói – một luật sư hỏi đột ngột có thể làm cho bà ta nói đen thành trắng và ngược lại đấy!
– Điều ấy có thể rất có ích. – Poirot nói.
Bằng một bước đi nhanh nhẹn, anh rời khỏi phòng khách, và tôi đi theo anh. Trong tiền sảnh anh cầm lấy mũ, bước ra cửa, mở cửa và lại đóng cửa lại làm nó kêu đánh sầm. Rồi anh rón rén quay lại phía cửa phòng khách và không ngượng ngùng áp tai vào cửa. Ghê tởm, nhưng bất lực, tôi làm những dấu hiệu thất vọng vì Poirot, thì giọng nói lanh lảnh của Theresa Arundell vọng ra mấy tiếng sau đây:
– Anh là đồ điên!
Nghe thấy tiếng động trong hành lang, Poirot vội nắm lấy cánh tay tôi, mở cửa ra vào và đóng lại rất nhẹ nhàng đằng sau chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.