NHÂN CHỨNG CÂM

CHƯƠNG 6: THĂM LITTLEGREEN



Cuộc hành trình choán mất của chúng tôi một giờ rưỡi và đến gần trưa thì chúng tôi đi tới thị trấn Market Basing. Thị trấn xưa kia đặt trên một con lộ quan trọng, ngày nay nó ở cách một xa lộ hiện đại khoảng năm kilômet. Nó vẫn giữ được dáng vẻ thanh cao cổ kính và cảnh sắc thanh bình. Đường phố chính rất rộng của nó và quảng trường chợ của nó như muốn tuyên bố với du khách rằng: “Ta ngày trước là một thành phố lớn và ta vẫn còn là như thế đối với những người biết lẽ phải và có giáo dục. Biết bao người hiện đại, khát khao tốc độ đang lao vào đường cao tốc; còn ta, ta vẫn là nhân chứng của một thời đại mà tính bền vững và vẻ đẹp sánh vai nhau cùng đi”.
Trong bãi đỗ xe ô-tô, chúng tôi chỉ trông thấy mấy chiếc xe ở giữa bãi. Tôi liền đặt chiếc Austin vào đó, Poirot bỏ lại quần áo thừa trong ô-tô và liếc mắt vào chiếc gương túi để vuốt lại bộ ria mép cho khuôn mặt thêm rực rỡ. Chúng tôi đã sẵn sàng bắt tay vào việc điều tra.
Một lần, câu hỏi của chúng tôi đặt ra cho một người qua đường đã không nhận được câu trả lời bình thường: “Xin lỗi, tôi là người lạ trong thành phố này”. Chắc hẳn không có những khách lạ ở Market Basing. Poirot và tôi (nhất là Poirot) không tránh khỏi sự chú ý của mọi người. Tôi đã có ấn tượng là hình bóng của chúng tôi nổi bật một cách kệch cỡm trên cảnh trí cổ lỗ này của một thành phố Ăng-lê vẫn còn trung thành với truyền thống của nó.
– Littlegreen à? – Một người vai rộng mắt to như mắt trâu nhìn chúng tôi chòng chọc, dáng vẻ suy tư nói – Hãy đi thẳng ngược Đại lộ, các ông sẽ trông thấy trang viên về bên trái các ông. Không có chữ đề trên cổng, nhưng đó là ngôi nhà đầu tiên ở sau nhà băng. Các ông sẽ không thể lầm lẫn đâu!
Chúng tôi lại lên đường dưới cái nhìn dõi theo của ông ta.
– Tôi cảm thấy hoàn toàn xa lạ trong cái thành phố này – Tôi lưu ý Poirot – Về phần anh, bạn thân yêu ơi anh gây cảm giác là một con chim lạ lạc về đây đấy!
– Vậy là tôi là một kẻ xa lạ ư!
– Chắc thế!
– Ấy thế mà tôi đã bảo một thợ may người Anh may cho tôi quần áo đấy. – Poirot ấp úng nói.
– Quần áo không phải là tất cả. Anh không thể phủ nhận điều đó, con người anh khác rõ rệt những người bình thường. Tôi cũng ngạc nhiên là điều ấy vẫn không cản trở nghề nghiệp của anh?
Poirot thở dài.
– Chính vì anh cũng có thành kiến sai lầm là một thám tử phải là một người đeo râu giả và giấu mình trong vỏ một kẻ la cà đó đây! Bộ râu giả đó là trò đã cũ và chơi trò ú tim là đặc điểm của các thám tử loại hai! Với một chàng Hercule Poirot, chỉ cần ngồi vào một chiếc ghế bành và suy nghĩ là đủ.
– Và đấy có thể là lý do mà chúng ta phải rong ruổi trên đường phố này dưới cái nóng nung người suốt một ngày nắng như thiêu!
– Nói hay lắm, Hastings! Lần này tôi chấp nhận điều đó, anh làm tôi phải câm họng.
Chúng tôi tìm thấy Littlegreen dễ dàng nhưng tại đây chúng tôi đã gặp một thất vọng: trên cổng có một cái bảng tên của cơ quan bất động sản.
Bỗng nhiên một tiếng sủa buộc chúng tôi phải chú ý. Giậu ở quãng này không dày lắm nên chúng tôi trông thấy con chó, một giống phốc – chó săn sục hang, lông dài và cứng. Nó đứng vững trên bốn chân gioãng rộng, dường như lấy làm thích thú khi sủa vang. Được thúc đẩy bởi những ý định tốt nó như muốn ngỏ lời cáo lỗi:
– Các ông xem tôi có phải là một con chó giữ nhà tốt không? Nhưng xin đừng chú ý! Tôi vừa chơi vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi sủa đơn giản để cho người ta biết rằng có một con chó ở trong nhà. Tôi hy vọng là các ông sắp vào nhà. Cuộc sống quá đơn điệu; tôi muốn ba hoa đôi chút.
– Thôi nào, con trai! – Vừa nói tôi vừa thúc và điểm giữa các thanh cổng.
Nó vươn dài cổ ra, đánh hơi có vẻ nghi ngờ, rồi ngoan ngoãn vẫy đuôi vừa phát ra mấy tiếng gâu gâu ngắn ngủi như muốn bảo tôi:
– Chúng ta chưa được giới thiệu với nhau. Nhưng tôi thấy ông có những cử chỉ thái độ tốt đẹp đấy!
– Bạn thân mà! – Tôi nói.
– Uâu! – Con Phốc kêu lên thân thiện.
– Này, anh nghĩ gì thế, Poirot? – Tôi quay sang bạn tôi nói.
Mặt anh lộ vẻ kỳ lạ như thể chứa đựng một niềm vui mà tôi không thể xác định được.
– Sự cố quả bóng của con chó – Anh ta lẩm bẩm – Chí ít đó là con chó này!
– Uâu! – Anh bạn mới của tôi lặp lại. Rồi nó ngôi phệt xuống, há rộng miệng ra để ngáp rồi nhìn chúng tôi lòng đầy hy vọng.
– Còn bây giờ chúng ta đi đâu? – Tôi hỏi Poirot.
Con chó dường như cũng muốn đề ra cùng câu hỏi ấy.
– Tất nhiên là… chỗ các vị… các vị Gabler và Stretcher đặt ở Quảng trường Chợ.
Chúng tôi đi vào một phòng giấy tối tăm ở đây có một phụ nữ mắt lờ đờ tiếp chúng tôi.
– Xin chào. – Poirot lễ phép nói.
Trong lúc này cô gái đang nói điện thoại, nhưng cô giơ tay trỏ một chiếc ghế và Poirot ngồi vào đó. Tôi tự tìm lấy một chỗ ngồi và tiến đến.
– Tôi không thể khẳng định được với ông – Cô gái nói vào điện thoại – Không, tôi không biết các điều kiện… Xin lỗi? Ồ! Nước máy? Tôi rất tin là nước đã được lắp, nhưng tôi cũng không chắc lắm… Tôi rất tiếc nhưng ông ấy đã đi ra ngoài… Tôi không biết… Vâng, tôi sẽ bảo ông ấy gọi điện thoại cho ông… Sao? 8135? Tôi không thật hiểu. Ồ!… 8935… 39… Ồ! 5135. Đồng ý! Ông ta sẽ gọi điện cho ông… sau sáu giờ… Cám ơn.
Cô treo ống nghe, ghi số 5319 vào sổ tay và quay sang Poirot, nhìn anh có ý dò hỏi. Poirot đi thẳng vào vấn đề.
– Tôi để ý thấy có một ngôi nhà cần bán ở đầu thành phố.
– Xin lỗi?
– Một ngôi nhà cần bán hoặc cho thuê. – Poirot tuyên bố chậm rãi – Littlegreen.
– Ồ! Littlegreen – Cô gái nhắc lại – Ông muốn nói đến Littlegreen?
– Chính là điều tôi đã nói. – Poirot đáp.
Cô gái thực hiện một cử chỉ như cố gắng nhớ lại rồi nói:
– Ông Gabler chắc chắn có biết việc này.
– Tôi có thể gặp ông Gabler được không?
– Ông ấy đã đi ra ngoài. – Cô gái đáp mặt vui vẻ.
– Cô có biết khi nào ông ấy về không?
– Tôi không biết.
– Cô đã biết rồi đấy! Tôi muốn thuê một khuôn viên ở vùng này.
– Phải. – Cô thư ký đáp bằng một giọng hoàn toàn thờ ơ.
– Và Littlegreen có lẽ đáp ứng được điều tôi tìm kiếm. Cô có thể cho tôi biết vài điều về tình hình ngôi nhà này được không?
– Tinh hình ư?
– Tinh hình về Littlegreen.
Bất đắc dĩ, cô mở ra một ngăn kéo và lôi ra một bó giấy tờ không được xếp vào hồ sơ.
Rồi cô ta gọi to:
– John!
Một chàng cao gầy ngồi ở góc phòng ngẩng đầu lên.
– Vâng thưa cô.
– Anh có biết một vài tình hình về… ông đã nói gì nhỉ?
– Littlegreen. – Poirot đọc lên rất rõ ràng.
– Bức ảnh của khuôn viên đó có ở trên tường kia. – Tôi vừa phát biểu vừa chỉ tay.
Cô gái ném vào tôi một cái nhìn lạnh lùng.
– Anh có biết điều gì về Littlegreen không, John?
– Không, thưa cô. Phiếu ghi chép có thể có trong tập hồ sơ.
– Tôi vô cùng tiếc – Cô gái nói như kẻ vô tâm nhất đời – Chúng tôi đã buộc phải đưa phiếu đó ra ngoài.
– Tiếc quá. – Poirot nói.
– Nhưng chúng tôi có một ngôi nhà một tầng rất đẹp ở phía kia thành phố: Hai phòng ngủ, một phòng khách.
– Không, cám ơn. Tôi muốn biết giá tiền thuê của Littlegreen.
– Trang trại này không phải để cho thuê – Cô thư ký tuyên bố không còn tỏ thái độ vô tâm nữa mà sung sướng được nói trái với ý của người đối thoại – Nó chỉ để bán.
– Tấm bảng có ghi: để bán hoặc cho thuê.
– Tôi không biết gì về điều ấy nhưng chính là chỉ để bán.
Đúng lúc đang tranh cãi thì một người đàn ông đứng tuổi tóc hoa râm vội vã bước vào. Con mất sắc sảo của ông sáng lên khi trông thấy chúng tôi và cặp lông mày ông nhíu lại như muốn hỏi cô trợ thủ.
– Đây là ông Gabler. – Cô gái thông báo.
Ông Gabler mở cửa phòng giấy của mình và trịnh trọng nói:
– Xin mời vào, thưa quý vị.
Bằng một thái độ cởi mở, ông trỏ hai chiếc ghế bành mời chúng tôi và vào ngồi trước một bàn giấy lớn, ông hỏi chúng tôi:
– Tôi phải làm gì để các ông được vui lòng, thưa các ông?
Rất kiên trì Poirot đưa ra cuộc điều tra của mình.
– Tôi muốn biết vài tình hình về Littlegreen…
Không để cho anh ta nói tiếp. Ông Gabler lao vào đọc một bài diễn văn thật sự:
– A! Littlegreen. Một cơ ngơi tráng lệ biết mấy! Một mặt hàng tuyệt vời! Nó vừa mới được đem ra bán. Các ông nên biết rằng khó mà tìm thấy một ngôi nhà có tầm quan trọng đến thế với giá hạ như vậy. Thị hiếu quay trở lại với những công trình bền vững. Vì vậy nhiều người đã kiếm mua những ngôi nhà như thế với giá rẻ. Người ta muốn ngôi nhà phải xây dựng tốt, nghiêm chỉnh và đủ tiện nghi. Đây là một món hàng sẽ bán xong ngay tức thì. Một thành viên Nghị viện đã đến thăm trang trại này thứ Bảy trước. Ông ấy nói dứt khoát là ông sẽ quay lại đây vào cuối tuần. Lại có một nhân viên Sở Hối đoái cũng muốn mua. Ngày nay người ta tìm sự yên tĩnh và nhiều người muốn đến sống ở nông thôn đều chọn tìm những ngôi nhà cách xa các đại lộ. Vị kiến trúc sư đã xây dựng Littlegreen rất am hiểu nghề của mình đấy chứ! Chúng tôi sẽ chẳng giữ được lâu ngày Littlegreen trong sổ sách của chúng tôi đâu!
Ông Gabler ngừng lại để lấy hơi.
– Ngôi nhà này có hay thay đổi chủ sở hữu trong vòng mấy năm nay không? – Poirot dò hỏi.
– Ngược lại, nó được những người trong cùng một gia đình vẫn ở từ trên năm chục năm nay. Họ là những người rất được kính trọng trong thành phố này. Các quý bà thuộc trường phái cổ kính.
Ông ta bật đứng lên, chạy ra mở cửa và gọi:
– Cô Jenkins! Những điều cần biết về Littlegreen… Mau lên!
Ông trở về bàn giấy.
– Tôi muốn có một trang trại ở nông thôn nhưng không quá xa Luân Đôn – Poirot nói – Tôi không muốn cảnh thôn quê hoàn toàn…
– Phải… phải! Các cô hầu gái không thích ở các trang trại quá cô lập. Ở đây ông có lợi thế của nông thôn mà không có những bất tiện của nó.
Cô Jenkins nhẹ nhàng đi vào phòng và đặt một tờ giấy đánh máy trước mặt ông chủ, ông ta hất đầu đuổi cô ra.
– Chúng tôi có đây – Ông Gabler thông báo bằng cách đọc rất nhanh theo thói quen – Nhà quy mô. Bốn gian tiếp khách, tám phòng ngủ với các buồng toa lét, bếp và các gian ăn rộng rãi, các gian phụ, mảnh đất phụ, các tàu ngựa, vân vân. Nước máy, vườn đúng phong cách cổ kính, rất hoàn bị không cần phải chi phí lớn; toàn bộ một trăm năm mươi a, hai vòm tròn, vân vân và vân vân. Giá đề ra: 2.850 bảng.
– Ông có thể cho phép tôi đến thăm?
– Tất nhiên, thưa quý ông. Quý danh và địa chỉ?
Ông Gabler bắt đầu viết bằng một lối chữ hoa mỹ.
Tôi ngạc nhiên thấy Poirot xưng tên là ông Parotti.
– Trong sổ sách của chúng tôi còn có hai trang viên khác có thể làm ông ưng ý. – Ông Gabler nói thêm.
Poirot nhận các địa chỉ mới ấy.
– Chúng tôi có thể đi thăm Littlegreen vào mọi giờ trong ngày chứ? – Anh ta hỏi.
– Dĩ nhiên, thưa quý ông. Bọn hầu gái luôn luôn ở đó. Tôi sẽ có một cú điện thoại cho chúng. Các ông đến đấy ngay bây giờ chứ? Hay là sau bữa trưa?
– Tốt hơn là sau bữa trưa.
– Tôi sẽ bảo chúng chờ các ông vào lúc hai giờ. Như thế ông bằng lòng chứ?
– Cám ơn. Ông có nói là chủ nhân ngôi nhà là… một cô Arundell gì đó phải không ạ?
– Không. Lawson. Cô Lawson là chủ nhân hiện nay. Cô Arundell đáng thương đã vừa mới chết. Vì vậy ngôi nhà mới được đem bán. Nhưng tôi cam đoan rằng nó nhanh chóng được người ta lấy đi. Giữa chúng ta với nhau, nếu ông muốn lấy thì đừng để mất thì giờ, tôi xin báo ông biết: đã có hai người đòi mua vụ nhà đất này rồi, và tôi tin rằng trong vài ngày tới một trong hai vị đó sẽ mua được. Ông biết không, họ đang cạnh tranh để mua được nó. Và tôi sẽ buồn vì thấy ông lại để nó tuột khỏi tay ngay trước mắt.
– Cô Lawson vội vàng bán đi thế ư?
Ông Gabler giải thích bằng một giọng tâm tình:
– Trang trại quá lớn đối với cô… một bà già độc thân chưa chồng. Bà muốn rũ bỏ nó đi để đến sống tại Luân Đôn. Thật dễ hiểu. Đấy chính vì thế, giá cả mới thật hạ.
– Bà ta có cho mặc cả không?
– Có chứ, thưa ông. Ông hãy trả giá và thảo luân đi! Nhưng hãy tin ở tôi. Chúng ta sẽ chẳng có gì khó khăn để đạt tới giá tiền bà ta đòi hỏi đâu! Để xây dựng được ngôi nhà tương tự tính ra phải tốn với giá rẻ nhất là sáu nghìn bảng, không kể giá tiền đất và vị trí đẹp.
– Phải chăng là cô Arundell đã chết bất ngờ?
– Ô, không đâu! Bà ta đã trên bảy mươi tuổi và đã từ lâu sức khỏe của bà ta không được tốt lắm. Là người cuối cùng của gia đình đấy. Có lẽ ông quen biết gia đình này?
– Tôi có biết những người cùng họ này… tất nhiên những bà con có họ Arundell ở Market Basing.
– Chắc là vậy. Họ có tất cả bốn chị em gái. Một bà đi lấy chồng lúc tuổi đã về già còn các bà khác sống độc thân ở đây. Những quý bà của thời đại cũ. Cô Emily là người cuối cùng, một con người rất được kính trọng trong thành phố.
Ông ta ngả người về phía trước, đặt lại vấn đề Poirot nói muốn đến thăm Littlegreen.
– Ông sắp nói điều ông suy nghĩ về tòa nhà này phải không ạ? Hiển nhiên là nên hiện đại hóa đây đó chút ít. Một hoặc hai phòng tắm, tóm lại không đáng kể.
Chúng tôi chào từ biệt ông Gabler và khi đi còn nghe thấy tiếng cô Jenkins báo cáo:
– Bà Samuels đã gọi điện thoại, thưa ông. Bà đề nghị ông gọi cho bà ta… Holland 5391.
Nếu trí nhớ tôi không lầm thì con số này không cùng một con số mà cô thư ký đã ghi vào sổ tay cũng không phải con số mà bà khách hàng đã cho ở điện thoại.
Tôi có cảm giác rằng cô Jenkins đang trả thù vì đã chẳng chịu nói các thông tin cần biết liên quan đến Littlegreen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.