Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 26



Alex bắt đầu cảm thấy lạnh gáy, rùng mình khi bất chợt hiểu những gì đang xảy ra: bức ảnh đang trở thành thực tế.

Cái bóng lão Nhện đang tiến lại một lúc một gần hơn… Alex bất ngờ giật mạnh tay Sarah.

– Chuồn thôi, nhanh lên! – Cậu nói bằng giọng the thé mà chính cậu cũng không nhận ra.

Hai đứa vắt chân lên cổ chạy ra ngoài thành phố. Alex không dám dừng lại mà chỉ ngoái cổ nhìn ra sau. Lão Nhện đã tới sân đất.

– Nhanh nữa lên, lão sắp đuổi kịp ta rồi! – Sarah hổn hển nói. Lão Nhện, mặt giấu sùm sụp dưới cái mũ cát-két đen, đang tiến đến với một vận tốc nhanh dần.

– Lão sắp tóm được chúng ta đến nới rồi! – Alex lại kêu lên, cậu cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung ra. – Lão đi… quá… nhanh!

Lão Nhện vẫn đang tiến gần tới, mỗi lúc một gần hơn.

Sarah và Alex chạy tới vỉa hè thì chợt có tiếng còi xe ré lên khiến hai đứa phải đứng khựng lại.

Alex quay đầu lại và nhận ra ngay một gương mặt quen quen trong một chiếc xe con màu đỏ. Đó là ông Jérémie Bretton, người ở đối diện với nhà cậu.

– Gã kia đang đuổi theo các cháu phải không? – Người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa hỏi.

Không đợi câu trả lời, ông cài số lùi ngay xe tới ngang lão Nhện rồi quát lên:

– Cút ngay, nếu không tôi gọi cảnh sát đến bây giờ!

Lão Nhện quay ngoắt người lại và lủi ngay lập tức.

– Thế nào, không sao chứ, các bạn trẻ? – Ông hỏi.

– Vâng, cháu cám ơn chú ạ. – Alex vừa nói vừa thở.

– Chú rất hay thấy cái gã này lảng vảng ở quanh đây. – Người đàn ông nói và đưa mắt nhìn theo cái bóng lão Nhện đang khuất dần sau một hàng cây. – Chưa bao giờ chú nghĩ rằng gã lại có thể nguy hiểm đến vậy. Các cháu có cần chú gọi cảnh sát không?

– Không, không cần phải thế đâu chú ạ. – Alex trả lời. “Khi nào mình trả lại cho lão cái máy ảnh này rồi, chắc là lão sẽ thôi không đuổi theo cả bọn mình nữa đâu” – Cậu nghĩ.

– Thôi được rồi. Nhưng các cháu phải cẩn thận đấy nghe chưa. – Người đàn ông nói tiếp. – Hay để chú chở các cháu đi nhé.

– Không cần đâu chú ạ, bọn cháu có thể tự đi được mà. – Alex trả lời. – Cháu rất biết ơn chú.

Jérémie Bretton chào hai bạn nhỏ rồi rồ ga phóng đi.

– Thế là thoát nạn. – Sarah nói. – Nhưng tại sao lão lại đuổi theo chúng mình nhỉ?

– Chắc lão ấy tưởng tớ đang mang theo chiếc máy ảnh trong người nên định đuổi theo để lấy lại. – Alex trả lời. – Nếu cậu thực sự muốn giúp mình, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ba giờ chiều mai, trước ngôi nhà Coffman. Đồng ý chứ?

Sarah lo ngại nhìn thẳng vào mắt cậu và không trả lời.

– Chúng ta còn giữ cái máy ảnh khốn nạn ấy lâu chừng nào thì sẽ còn phải gặp nhiều nguy hiểm chừng ấy. – Alex nhấn mạnh.

– Thôi được, tớ đồng ý. – Sarah gật đầu. – Hẹn ngày mai nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.