Những Bức Ảnh Tiên Tri

Chương 27



Tầng hầm của ngôi nhà có vẻ như đỡ tối hơn nhờ một chút ánh sáng yếu ớt hắt từ bên ngoài vào qua các ô cửa sổ. Ngoài kia, những trận cuồng phong bắt đầu trổ tài thi nhau mang cát bụi đập vào các ô cửa kính vốn đã đầy bụi. Một tia chớp bất thần chiếu sáng khắp các bức tường tạo ra đầy những cái bóng ma quái. Ngôi nhà cổ thỉnh thoảng lại lên cơn rền rĩ chống lại những cuộc tấn công của cơn giông tố kinh người này.

– Cậu có nghe thấy gì không? – Sarah vừa nói vừa đứng sững lại ở giữa phòng. – Hình như có tiếng bước chân.

– Đâu mà, đó chỉ là tiếng va đập của các đồ vật trong nhà thôi. – Alex đáp lại. Tuy nhiên giọng nói run run của cô bạn đã khiến cậu cảm thấy không được yên tâm lắm. Cậu buộc phải dừng lại để nghe cho rõ hơn.

Bùum. Bu-ùm. Bu-ùm…

Ở đâu đó phía trước ngôi nhà, có một cánh cửa tò vò vẫn tiếp tục va đập vào khung cửa thành những nhịp đều đều.

– Thế lần trước cậu đã thấy cái máy ảnh này ở chỗ nào? – Sarah vừa hỏi vừa theo Alex đi tới phía cuối phòng.

– Ở chỗ này. – Cậu nói và dừng lại trước cái bàn mộc. – Khi tớ vặn cái ê-tô này thì một cánh cửa nhỏ chợt mở ra. Đó là ô tủ tường bí mật, nơi cất giấu cái máy ảnh. Cậu đè người lên chiếc tay quay khiến nó chao đảo rồi kêu lên ken két.

Và cũng như lần trước, cánh cửa nhỏ gắn trên ô tường lập tức bật mở.

– Nó hoạt động rồi đấy. – Alex thì thầm rồi cười với cô bạn gái.

Cậu đặt chiếc máy ảnh vào trong ngăn tủ rồi vội vàng đóng sập cánh cửa lại cùng với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức, cậu cảm thấy trong người dễ chịu hơn, nhẹ nhàng hơn nhiều. Cậu như vừa trút bỏ được một gánh nặng.

Ngôi nhà vẫn vang lên những tiếng rền rĩ cùng với những tiếng ken két, kẽo kẹt đến rợn người. Nhưng giờ đây, Alex không còn cảm thấy lo lắng nữa. Lại một tia chớp nữa, chói lòa hơn, soi sáng khắp các bức tường, tạo thành những cái bóng mai quái.

– Đi thôi, chuồn nhanh khỏi đây thôi! – Cậu nói.

Cậu chạy vội về phía bể nước, tới cái cầu thang thứ hai đã từng giúp cả bọn thoát thân lần trước. Sau khi bước lên được vài bậc, cậu chợt sững lại rồi thốt lên:

– Chó chết thật! – Cánh cửa bị chặn lại rồi.

Hai cánh cửa foox đã bị cài hai tấm ván to tướng và bị đóng đầy đinh. Không ai có thể bước ra đường này được nữa.

– Không sao. – Sarah nói. – Quay lại, ta đi lối khác!

Hai bạn nhỏ vội vã quay ngược lại phía cầu thang chính. Lần này thì Alex phải chạy theo sau Sarah.

Bất thình lình, lão Nhện xuất hiện ngay trên lối đi của hai đứa.

Alex lắc đầu chớp mắt liên tục như muốn xua đi hình ảnh quái gở của cái bóng trước mặt.

– Cứu tôi với! – Sarah gào lên rồi đổ vào người Alex ở phía sau khiến cậu chới với suýt ngã.

Cũng may là cô bé đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, nếu không cả hai đã lăn lông lốc xuống dưới chân cầu thang rồi.

Một tia chớp nữa lại bừng lên chói lòa cả căn hầm và lối cầu thang. Nhưng cái bóng lừng lững nơi đầu cầu thang vẫn chỉ là một cái bóng đen sẫm không rõ mặt mũi.

– Hãy để cho chúng tôi đi! – Alex kêu lên sau một hồi trấn tĩnh.

– Chúng tôi đã mang trả lại cái máy ảnh ấy vào chỗ cũ rồi. – Sarah tiếp lời.

Lão Nhện vẫn im lặng. Lão tiến lừng lững về phía đôi bạn, bước xuống một bậc, rồi lại một bậc nữa.

Alex và Sarah cùng vội vàng lui xuống cầu thang…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.