NHỮNG CHIẾC ĐỒNG HỒ TREO TƯỜNG

CHƯƠNG 18



Thanh tra Hardcastle đến số nhà 19 đúng lúc bà Pebmarsh đang sắp đi.
– Bà biết tin rồi chứ? – ông hỏi.
– Tin gì?
– Tôi tưởng bà đã biết. Một cô gái vừa bị giết trong trạm điện thoại công cộng ở góc phố Crescent này.
– Bị giết? Bao giờ vậy?
– Cách đây khoảng hai tiếng rưỡi.
– Không thấy ai nói gì với tôi. Không một ai, – bà nói giọng chua chát, như thể đột nhiên bà thấy hết tai hại tình trạng tàn tật của bà ta. – Nhưng cô gái nào vậy?
– Edna Brent, một nhân viên khác của Trung tâm Cavendish.
– Lại vẫn nhân viên cái trung tâm lạ kỳ đó. Nhưng cô này có bị dụ đến chỗ đó giống như cô kia, cô Sheila Webb không?
– Tôi chưa biết. Liệu có phải cô Edna này định đến gặp bà không?
– Gặp tôi? Chắc chắn là không đâu.
– Vào giờ đó, bà có ở nhà chứ?
– Có lẽ thế. Cụ thể là vào giờ nào?
– Khoảng 12 rưỡi.
– Giờ ấy thì tôi ở nhà. Tôi về từ trước đó.
– Sau khi ở tòa ra, bà đi đâu?
– Tôi về thẳng nhà, – bà Pebmarsh im lặng một chút rồi nói thêm. – Căn cứ vào đâu ông nghĩ rằng có thể cô gái ấy định đến gặp tôi?
– Bởi sáng nay cô ấy có đến dự xem phiên tòa, và tất nhiên có nhìn thấy bà. Vậy trưa nay cô ấy đến phố Wilbraham Crescent, nếu không định gặp bà thì để làm gì?
– Tại sao cô ấy lại muốn gặp tôi chỉ vì nhìn thấy tôi tại tòa án?
– Vì… – Viên thanh tra định nở một nụ cười xí xóa, nhưng chợt nhớ qua đường dây điện thoại, nụ cười đó hoàn toàn vô dụng, ông bèn dùng giọng nói để thể hiện. – Vì tính nết các cô gái trẻ nhiều khi rất khó đoán được. Rất có thể cô ấy đến gặp bà để xin một chữ ký kỷ niệm.
– Một chữ ký kỷ niệm? – đột nhiên giọng bà Pebmarsh khinh bỉ.- Mà có thể ông nói có lý đấy. Bây giờ người ta sính xin chữ ký của những người có đôi chút đặc biệt để làm kỷ niệm. Nhưng trong trường hợp này thì không đâu, thưa ông thanh tra. Từ lúc tôi về đến nhà, không có ai đến đây gặp tôi cả.
– Cảm ơn bà nhiều, thưa bà Pebmarsh. Bà hiểu cho, trong nghề chúng tôi, chúng tôi phải kiểm tra mọi dấu hiệu, mọi giả thuyết.
Bà Pebmarsh hỏi:
– Cô gái bị giết ấy khoảng bao nhiêu tuổi?
– Tôi đoán là mười chín.
– Mười chín? Trẻ quá!
Giọng bà ta nhuốm chút thương cảm.
– Lạy Chúa! Sao có kẻ tàn nhẫn đến thế, nỡ giết một cô gái quá trẻ như vậy?
Thanh tra Hardcastle nói:
– Khốn nỗi chuyện đó thường xảy ra không ít,
Rồi ông lịch sự cáo từ, trong lòng bị ấn tượng rất mạnh về bản lĩnh bà giáo mù này.
Bà Waterhouse cũng có nhà. Theo tác phong quen thuộc, khi nghe tiếng gõ cửa, bà ta mở cánh cửa ra rất mạnh, mục đích để “bắt quả tang” người gõ.
– Ôi, chào ông thanh tra. Tôi đã kể cho các nhân viên của ông mọi thứ gì tôi biết rồi.
– Tôi cũng tin là như thế, – Hardcastle nói. – Nhưng có vài vấn đề nảy sinh và tôi cần biết thêm một số chi tiết.
– Nếu vậy thì mời ông vào. Mà nhanh lên, đừng đứng mãi trên tấm thảm ấy nữa. Và ngồi xuống. Như tôi đã kể với các nhân viên của ông rồi, tôi ra đó định gọi điện thoại. Vừa mở cánh cửa trạm, tôi nhìn ngay thấy một cô gái nằm co quắp trong góc. Từ thuở bé, chưa bao giờ tôi hoảng sợ đến như thế. Tôi vội chạy đi tìm một nhân viên cảnh sát. Có vậy thôi.
– Trước đây, bà đã gặp cô gái đó lần nào chưa? Đấy là một trong số các nhân viên của Trung tâm Cavendish.
– Chưa bao giờ tôi nhờ đến một cô thư ký đánh máy hoặc tốc ký. May ra thì ông anh tôi có lần nào làm việc với họ, ý ông định nói thế chứ gì?
– Không đâu, – Viên thanh tra nói. – Tôi đến đây chỉ định hỏi bà xem, trước lúc bị giết, cô ấy có ghé vào đây gặp bà không?
– Gặp tôi? Không. Mà sao ông lại nghĩ đến khả năng ấy nhỉ? Mà cô ta đến đây gặp tôi để làm gì?
– Làm gì thì chúng tôi hiện chưa biết. Còn về chuyện điện thoại, thì bà bảo máy nhà bà trục trặc, nhưng bưu điện lại cho biết máy của bà không làm sao cả.
– Bưu điện họ nói lung tung. Lúc quay số, tôi không nghe thấy tiếng chuông bên kia reo theo như mọi khi, mà chỉ thấy tiếng rì – rì rất lạ tai. Thế là tôi gác máy, ra ngoài phố định gọi máy công cộng.
– Bà tha lỗi đã làm phiền bà, thưa bà Waterhouse. Nhưng qua các dấu hiệu, chúng tôi thấy rõ, cô gái bị giết kia đến phố Wilbraham Crescent này định để gặp ai đó, ở quanh đây thôi.
– Nếu ông nghĩ thế thì ông phải hỏi lần lượt tất cả những người sống trong khu vực này vậy, – bà Waterhouse nói.
 
° °
°
 
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thanh tra Hardcastle thấy còn đủ thời giờ ghé vào gặp những người trong Trung tâm Cavendish.
Thấy ông vào, một cô nhân viên đứng lên.
– Chào ông thanh tra, bà Giám đốc đang chờ ông.
Rồi cô dẫn thanh tra Hardcastle vào căn phòng dành cho giám đốc. Nhìn thấy ông, bà Martindale tấn công ngay:
– Thật là tồi tệ, thưa ông thanh tra. Hết sức tồi tệ! Các ông phải làm rõ vụ này ngay đi chứ! Phải làm ngay! Càng kéo dài thì càng xảy ra lắm vụ án mạng! cảnh sát các ông ăn lương để làm gì, nếu không phải để che chở chúng tôi? Các ông phải làm nhiệm vụ của các ông đi chứ! Tôi xin thay mặt các nhân viên và cá nhân tôi, yêu cầu các ông che chở chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ kêu lên chính phủ!
– Bà nói rất đúng, thưa bà Martindale.
– Trong số các nhân viên của chúng tôi, có hai nạn nhân rồi! Đúng là có một tên điên khùng, chuyên giết người, và hắn lại bị mắc chứng thích giết các nữ thư ký văn phòng. Chính vì thế mà hắn nhắm vào Trung tâm chúng tôi. Thoạt đầu là cô Sheila, bị rơi vào một cái bẫy chăng hết sức tinh vi, gặp ngay phải một cái xác chết. Từ hôm đó, cô ấy như người mất hồn, chẳng là cô ấy có tính đa cảm, dễ bị kích động. Bây giờ hắn lại giết một nhân viên khác của chúng tôi, một cô gái ngoan ngoãn, làm việc tốt, hiền lành. Mà giết ở đâu? Trong một trạm điện thoại công cộng! Thưa ông thanh tra, tôi yêu cầu ông làm tròn bổn phận nhà nước trao cho ông!
– Bà nói rất đúng, thưa bà Martindale, và đấy cũng là mong muốn tha thiết nhất của tôi. Bà thấy tôi có mặt ở đây lúc này, chính là do tôi hy vọng tìm thấy sự giúp đỡ của bà.
– Giúp ông? Nhưng ông thanh tra tội nghiệp ơi, nếu tôi biết được một dấu hiệu nhỏ nào, tôi đã chạy ngay đến để kể ông nghe!
Bà ta nói hùng hổ, như con “hùm” trong cơn giận dữ. Hai mắt bà tóe lửa.
– Bà hãy cho chúng tôi thời gian, thưa bà Martindale.
– Thời gian! Thời gian! Hay cô gái đáng thương của chúng tôi vừa bị giết, bây giờ ông thanh thản cho rằng, không cần phải vội vã nữa? Nhưng ông phải hiểu rằng tất cả các nữ nhân viên của tồi ở đây đều nơm nớp; họ đang có nguy cơ thành nạn nhân của gã hung thủ tàn bạo kia!
– Không đâu, không có chuyện ấy đâu! Nhưng tôi cần hỏi bà một câu. Gần đây bà nhận thấy cô Edna có điều gì băn khoăn không? Cô ấy có đến gặp bà hỏi ý kiến không?
– Không đâu! Và tôi tin rằng cô ấy không bao giờ hỏi ý kiến tôi về bất cứ chuyện gì đâu. Nhưng theo ông thi Edna có thể băn khoăn về điều gì?
Chính đó là câu hỏi thanh tra Hardcastle muốn đặt ra, tất nhiên không phải cho bà Martindale rồi, vì ông thừa biết chẳng hy vọng ở bà ta một câu trả lời cho vấn đề này, mà ông muốn đặt ra cho các cô nhân viên khác ở đây.
Thanh tra Hardcastle nói:
– Tôi muốn nói chuyện với các cô nhân viên của bà, được không thưa bà Martindale? Cô Edna không dám thố lộ với bà, nhưng rất có thể cô ấy thổ lộ điều gì đó với bạn.
– Có thể, – bà Martindale nói.- Các nữ nhân viên của tôi suốt ngày có chịu làm gì đâu, chỉ nói chuyện phiếm. Hễ thấy tôi bưóc vào là gõ máy ra vẻ thế thôi,- bà giận dữ nói, rồi trấn tĩnh lại.- Lúc này chỉ có ba đứa trong văn phòng. Những đứa khác đi phục vụ khách bên ngoài, nhưng nếu ông cần, tôi có thể cho ông biết họ tên và địa chỉ của chúng.
– Cảm ơn bà.
– Tốt nhất là ông nói chuyện với họ không có mặt tôi, họ sẽ thoải mái hơn.
Bà ta đứng lên, bước ra mở cửa phòng giấy.
– Các em! – bà nói to.- Thanh tra cảnh sát Hardcastle muốn nói chuyện với các em. Các em có thể nghỉ làm việc trong một lúc. Các em hãy kể ông thanh tra nghe tất cả những gì các em biết, biết đâu có thể giúp ông thanh tra trong việc khám phá vụ án bạn Edna Brent.
Ba khuôn mặt non nớt lộ vẻ ngạc nhiên, quay về phía thanh tra Hardcastle. Đưa mắt quan sát rất nhanh, ông có thể đoán được tính cách của mấy cô gái trẻ này.
Cô cao lớn tóc vàng, đeo kính cận, có vẻ tốt bụng nhưng chậm hiểu. Cô tóc đen dáng nhanh nhẹn, có đôi mắt sợ sệt kia, hẳn đã mường tượng ra lắm điều quái đản xung quanh vụ án mạng. Còn cô thứ ba, mặt tròn trĩnh, tươi vui rõ ràng là ít suy nghĩ và ông tính sẽ hỏi sau cùng.
Lấy giọng dịu dàng, thanh tra Hardcastle nói:
– Tôi chắc các cô đã biết cô bạn Edna của các cô vừa gặp tai họa chứ?
Cả ba cô gật đầu.
Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, rồi cô tóc vàng, tên là Janet nhanh nhẩu lên tiếng trước.
– Chúng em biết, vì lúc hai giờ không thấy Enda quay lại trung tâm.
Cô Maureen tóc đen nói:
– “Hùm Cái” lồng lộn lên, quát tháo ầm ĩ! Chết, em xin lỗi, đấy là biệt danh chúng em đặt cho bà giám đốc.
– Bà Martindale, thưa ông thanh tra, cô thứ ba giải thích.
Maureen nói thêm:
– Chẳng là vì bà ta suốt ngày cáu kỉnh, hơi một tí là gầm lên như con hổ cái, như thể muốn xé xác chúng em ra. Sau khi hỏi chúng em rằng Edna có báo trước gì không, bà ta quát ầm lên, là nếu bận việc gì không đi làm được thì cũng phải báo chứ.
Cô tóc vàng nói:
– Em bảo bà ta rằng lúc tòa thẩm vấn, nó vẫn còn ở đấy, nhưng sau nó đi đâu mất tăm, không ai còn nhìn thấy nó nữa.
Maureen nói:
– Em có rủ nó đi ăn trưa, Edna bảo nó không có thời gian, có lẽ sẽ chỉ mua một khoanh bánh mì kẹp thức ăn rồi đem về văn phòng ăn thôi. Em thấy nó có vẻ băn khoăn điều gì đó.
Thanh tra Hardcastle nói:
– Như thế có nghĩa cô Edna có định về làm việc chiều nay?
– Vâng, đúng thế! Số kiếp bọn chúng em là thế, chúng em đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Thanh tra Hardcastle hỏi:
– Trong mấy ngày gần đây, các cô có thấy cô Edna Brent có biểu hiện gì khác thường không? Cô ấy có chuyện buồn hoặc chuyện băn khoăn gì, và thổ lộ ra với bạn bè không? Nếu cô nào thấy có một dấu hiệu gì không bình thường ở cô Edna Brent thì cho tôi biết ngay.
Cô Maureen kêu lên:
– Edna là đứa hay suy nghĩ, chỉ một chuyện rất nhỏ cũng làm nó băn khoăn mãi. Đầu óc nó lúc nào cũng rối mù, và lắm khi làm những chuyện rất hấp tấp, rồi sau lại ân hận.
Cô gái mặt tròn trĩnh tiếp lời:
– Bạn ấy lại luôn gặp chuyện này chuyện nọ. Hôm nọ, hẳn thanh tra còn nhớ, bạn ấy hấp tấp thế nào vấp phải cái nắp cống, làm gẫy gót giầy, rồi cứ than vãn mãi.
Cô Janet giọng nghiêm trang nói:
– Trưa nay, lúc hai giờ, khi thấy Edna không quay lại làm việc, em đã lập tức đoán, bạn ấy gặp phải chuyện gì đặc biệt rồi.
Viên thanh tra đưa mắt bực mình thấy mấy cô gái này chỉ nói để tự đề cao bản thân. Ông lái các cô vào vấn đề cụ thể:
– Lúc nào thì các cô biết tin Edna bị ám sát?
Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, rồi nhăn mặt đưa mắt về phía phòng giám đốc. Cô có khuôn mặt tròn trĩnh nói:
– Lúc em tranh thủ chạy vội ra hiệu bánh ngoài phố mua mấy chiếc bánh ngọt để hết giờ đem về nhà, vì đợi đến lúc tan tầm thì họ bán hết mất rồi, em vào hiệu bánh, thấy bà bán hàng gọi lại, nói: “Có phải cô ta làm ở chỗ cô không?” Em hỏi “Bà bảo cô nào?” – “Cái cô người ta phát hiện thấy bị giết, nằm còng queo trong trạm điện thoại công cộng ấy!” Em kinh hoàng, vội chạy thẳng về đây báo tin này cho các bạn! Chúng em bàn nhau định vào báo cho bà giám đốc biết, thì thấy bà ta mở cửa bước ra, quát: “Có chuyện gì thế? Sao tôi không nghe thấy tiếng gõ máy chữ nữa?”
Cô tóc vàng tiếp lời:
– Em bèn bảo bà Martindale: chúng em vừa được tin con Edna gặp một tai họa khủng khiếp!
– Bà ta nói sao? – Viên thanh tra hỏi.
– Thoạt đầu bà ấy không tin. Bà ấy một mực: “Chuyện đồn đại vớ vẩn. Các cô cả tin quá đấy. Không có chuyện ấy đâu!” Rồi bà ta quay vào bàn giấy. Nhưng sau đó bà ta lại gọi điện báo cảnh sát.
Cô Janet mơ màng nói:
– Em không sao hiểu nổi, người ta giết con Edna để làm gì nhỉ?
Cô tóc đen nói:
– Hay chuyện ghen tuông.
Cả ba cô chăm chú nhìn viên thanh tra cảnh sát, chờ câu trả lời.
Thanh tra Hardcastle buồn rầu thầm nghĩ, hiện cảnh sát chưa biết nguyên nhân tại sao. Các cô bạn này ít nhiều còn biết rõ hơn chứ. Riêng cô Sheila Webb hẳn biết nhiều nhất.
– Cô Edna có thân với cô Sheila không?
Ba cô gái lại đưa mắt nhìn nhau, rồi đáp.
– Không thân lắm.
Thanh tra Hardcastle hỏi:
– Sao tôi không thấy cô Sheila ở đây?
– Nó làm cho một khách hàng tại Khách sạn Curleu, tên là Giáo sư Purdy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.