Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn

Chương XXVI



Khi mọi người đã ra về, nhà vua hỏi Mary Jane có còn phòng nào để nghỉ không. Cô ta nói còn một phòng thừa để cho chú William, phòng riêng của cô thì dànhư cho lão vì lão to lớn hơn, còn cô sẽ sang phòng các cô em ngủ tạm trên một chiếc giường con. Trên gác cũng còn một chố và có cả giường nữa. Nhà vua nói rằng chỗ đó thì để cho người hầu của lão – tức là tôi.

Mary Jane chỉ cho bọn họ phòng nghỉ. Phòng trông cũng bình thường, nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Cô ta bảo sẽ dọn quần áo, đồ đạc lặt vặt của cô ở trong phòng nếu như chú Hary muốn thế, nhưng nhà vua từ chối. Quần áo của cô ta mặc trên tường, bên ngoài có cái màn vải che, thả xuống tận sàn gỗ. ở một góc, có hai cái hộp nhỏ đựng đồ trang sức. Góc kia ở một cái hộp đàn và các thứ đồ chơi khác; hình như các cô gái chỉ ngồi chơi với nhau ở phòng này. Nhà vua nói là để như vậy cho nó có không khí gia đình hơn, và vui vẻ hơn, dừng di chuyển đi đâu hết. Phòng quận công nhỏ hơn nhưng cũng khá đẹp. Còn phòng của tôi thì cũng tạm được.
Đêm đó, họ đánh chén một bữa ra trò. Tất cả các ông bà đều có mặt. Tôi đứng đằng sau nhà vua và quận công để hầu hạ, còn những người da đen hầu hạ các vị khách khác. Mary Jane ngôi ở đầu bàn, bên cạnh là Susan; có chê tất cả các món ăn, nào là bánh sao mà làm dở quá, món thịt sao mà tồi quá, món gà rán sao mà dai quá. Đàn bà rất hay có cái giọng như thế, cốt để nhắc khéo cho người khác khen mình. Còn những người dự bữa ăn thì thấy món nào cũng ngon cả. Họ nói:
– Cô làm thế nào mà bánh nướng thơm thế? Cô tìm ở đâu những loại rau ngon thế? … vv.
Khi mọi người đã ăn xong, tôi và cô sứt môi đem những thức ăn thừa xuống bếp ngồi ăn với nhau.

Trong khi đó, những người khác giúp anh da đen quét dọn bàn ghế. Cô sứt môi hỏi chuyện tôi về nước Anh. Thật là nguy hại, giá lúc này có lẽ nẻ thì tôi cũng chui ngay xuống đất. Cô ta hỏi:
– Anh đã trông thấy vua nước Anh bao giờ chưa?
– Ai, William đệ tứ ấy à? Tất nhiên rồi, ông ấy vẫn hay đi lễ ở nhà thờ chúng tôi.
Tôi biết là William đã chết từ lâu, nhưng tôi cứ mặc kệ. Thấy tôi nói là vua hay đi lễ nhà thờ ở chỗ tôi, cô ta lại hỏi:
– Sao? Đi lễ luôn à?
– Phải, đi luôn. Ghế ông ấy ngồi ngay ở đằng trước chỗ chúng tôi ấy; ở phía bên chỗ giảng đạo.
– Tôi tưởng ông ấy ở Luân Đôn chứ?
– Phải, ông ấy ở Luân Đôn chứ còn ở đâu nữa?
– Nhưng tôi tưởng anh ở Sheffield cơ mà?
Tôi đâm ra lúng túng. Tôi phải làm bộ như bị mắc một cái xương gà trong cổ để có thì giờ suy nghĩ. Rồi tôi nói:
– Nghĩa là tôi muốn nói rằng ông ấy vẫn hay đến lễ ở nhà thờ chúng tôi khi nào ông ấy tời Sheffield. Đó chỉ là về mùa hè thôi, nhưng khi ông ấy đi tắm biển ấy mà.
– Anh nói thế nào ấy! Sheffield đâu có gần biển
– Ai bảo là gần biển?
– Anh vừa nói mà.
– Tôi nói bao giờ?
– Chính anh vừa nói mà lại.
– Không, tôi không nói.
– Anh có nói.
– Tôi chẳng nói thế bao giờ.

– Thế anh vừa nó cái gì?

– Tôi nói là ông ấy đến để tắm biển.
– Được, làm thế nào mà ông ấy lại tắm biển được trong khi Sheffield không gần biển?
– Thế cô trông thấy nước ở Congress bao giờ chưa?
– Rồi
– Thế cô có phải đi đến đó lấy nước không?
– Đi làm gì?
– Vậy thì vua William cũng không cần phải ra tận biển để mà tắm.
– Thế làm thế nào?
– Thì làm như mọi người ở đây đi lấy nước Congress chứ sao, nghĩa là lấy vào thùng. Trong cung điện ở Sheffield có lò nấu, và ông ấy muốn tắm nước biển nóng.
– Thế thì tôi hiểu rồi. Vậy mà anh không nói từ đầu cho khỏi mất thời gian.
Lúc cô ta nói câu ấy thì tôi thấy mình yên tâm và khoái lắm. Sau đó, cô ta lại hỏi:
– Thế anh có đi lễ nhà thờ không?
– Có, đi luôn
– Anh ngồi ở đâu!
– Ngồi trong ghế.
– Ghế của ai?
– Ghế của ông Harvey.
– Chú ấy cần phải ghế?
– Phải có ghế mà ngồi chứ? Thế cô tưởng để làm gì?
– Tôi tưởng chú đứng lên giảng đàn chứ?
Hỏng bét rồi, tôi quên khuấy đi mất rằng chú cô ta là một ông mục sư. Thế là tôi lại phải làm trò hóc xương gà nữa để suy nghĩ. Rồi tôi nói:
– Thế cô tưởng rằng trong nhà thờ chỉ có một người giảng đạo thôi ư?
– Có nhiều để làm gì?
– Để giảng đạo trước mặt nhà vua. Cô thật lạ. Nhà thờ chỗ tôi có tời mười bảy mục sư có mà.
– Mười bảy mục sư? nếu thế thì phải giảng đến một tuần lễ mới hết à?
– Không phải tất cả những người đó giảng trong một ngày, mà chỉ có một người thôi.
– Thế, những người kia làm gì?
– Thì ngồi quanh đố, đi quyên tiền, hoặc làm cái này cái khác. Nhưng phần nhiều là không làm gì cả.
– Họ tới đó làm gì?
– Đó là nhiệm vụ của họ. Cô chẳng biết là gì cả.
– Tôi không cần biết những cái vớ vẫn như thế nữa. Tôi hỏi anh điều này: bên nước Anh, những kẻ hầu hạ được đối đãi như thế nào? Có tốt hơn là chúng tôi đối với những người da đen ở đây không?
– Không, ở đó, người ta coi bọn đầy tớ chẳng ra cái quái gì cả. Họ đối đãi tệ hơn chó ấy.
– Họ có cho nghỉ những ngày lễ như ở đây không? Chẳng hạn như ngày Chúa giáng sinh, Tết, hay ngày quốc khánh không?
– Đúng là cô chưa được đi đến nước Anh bao giờ, cô sứt… à cô Joanna ạ. Bên đóm từ đầu năm đến cuối năm, được đi xem xiếc, xem hát, chẳng có gì hết.
– Cũng không đi nhà thờ nữa?
– ừ, không đi nhà thờ.
– Thế sao anh vẫn được đi nhà thờ?
Tôi lại một lần nữa tắc họng. Tôi quên mất rằng tôi là người hầu hạ của chú cô ta. Nhưng rồi tôi vội vàng giải thích rằng tôi là người hậu thân cận nên muốn đi nhà thờ hay không tùy ý, vì luật pháp cho phép như vậy. Nhưng tôi giải thích không xuôi tai lắm và cô ta tỏ ra không vừa lòng. Cô ta bảo.

– Này, từ trước đến giờ, anh toàn lừa dối tôi có phải không? Tôi đáp:
– Tôi nói thật mà.
– Đúng không?
– Đúng.
– Anh để tay lên cuốn thánh kinh này và nhắc lại đi.
Với tôi, cuốn kinh hay sách gì đi chăng nữa cũng chẳng khác nhau gì, nên tôi để tay lên và nhắc lại.

Cô ta có vẻ thỏa mãn hơn một tí. Cô ta nói:
– Được, tôi tin một phần nhưng không phải là tất cả.
Mary Jane từ ngoài cửa bước vào cùng với Susan lên tiếng:
– Joanna, em không tin gì vậy? Cậu ấy là người nơi xa đến đây, em nói thế là không tốt đâu. Nếu người ta đối với em cũng thế thì sao?
– Chị lúc nào cũng bênh vực người khác chằm chặp. Em có làm gì anh ấy đâu. Anh ấy bịa ra vài chuyện bịa đặt, và em bảo là em không tin, chỉ có thế thôi. Chắc anh ấy cũng không thể chịu được các vật đó chứ, phải không?
– Dù là chuyện vặt hay chuyện lớn, nhưng cậu ấy là người mới đến nhà mình, nói thế không được. Nếu em ở vào địa vị cậu ấy, em sẽ thấy xấu hổ. Không nên nói những gì làm cho người khác thấy xấu hổ.
– Nhưng mà, anh ấy nói rằng…
– Chị không quan tâm đến cậu ấy nói gì. Điều quan trọng là em phải đối đãi tốt với anh ấy, và để cho anh ấy phải cảm giác rằng mình đang sống ở nước ngoài, giữa những người xa lạ.
Tôi thầm nghĩ:
– Một cô gái như thế mà ta nỡ để cho cái lão hèn hạ kia cướp hết tiền của!
Rồi đến cô Susan lại mắng cho cô sứt môi một trận nữa.
Tôi thầm nghĩ:
– Đây là cô gái thứ hai mà tôi đang để cho lão kia cướp hết tiền của.
Rồi Mary Jane lại nói nữa, dù giọng vẫn dịu dàng, trìu mến, đó là cách nói của cô ấy. Nói xong, cô sứt môi tội nghiệp kia òa lên khóc tức tưởi.
Hai cô chị nói:
– Bây giờ, em phải xin lỗi cậu ấy đi.
Cô em xin lỗi, và xin lỗi rất đáng yêu. Tôi nghe mà cảm động và ước ao có thể kể một nghìn câu chuyện láo toét để lại được nghe cô ấy xin lỗi nữa.
Tôi lại thầm nghĩ:
– Đây là cô gái thứ ba mà tôi đang để cho lão kia cướp hết tiền của.
Sau đó, họ đi ra ngoài để tôi được tự nhiên và cảm thấy mình sống giữa những người bạn thân. Tôi cảm thấy mình xấu xa, hèn hạ quá, và nghĩ phải tìm cách giầu số tiền kia đi cho các cô ấy mới được.

Tôi bước đi ra ngoài, nghĩ vẩn vơ, rồi đi ngủ. Tỉnh dậy, nằm một mình, tôi lại nghĩ đến chuyện ấy. Tôi tự bảo có nên đến nhà ông bác sĩ kia tố cáo chuyện lừa bịp này ra? Không thể được. Ông ta sẽ khai ai là người tố cáo ra, nhà vua và quận công có thể đánh tôi chết. Hay là tim đến nói riêng với cô Mary Jane? Cũng không ăn thua. Nhỡ cô ấy tỏ ra nghi ngờ và bọn kia biết thóp sẽ lấy tiền chuồn đi mất. Chỉ còn cách này là hay nhất: tôi sẽ lấy cắp số tiền đó, và lấy cắp như thế nào cho họ không nghi ngờ cho tôi. Bọn chúng đang vớ được món hời, chừng nào chúng chưa vơ vét hét thì chúng chưa chịu đi. Như vậy là tôi còn đủ thời giờ tính chuyện ấy. Tôi sẽ lấy cắp bọc tiền và giấu đi. Rồi tôi sẽ bỏ đi, và viết lại cho cô Mary Jane một lá thư, bảo cho cô ấy biết tôi giấu tiền ở chỗ nào. Nếu như đêm nay có thể giấu được thì nên giấu ngay; vì ông bác sĩ kia chưa phải đã thôi đâu mà sẽ còn làm cho ra nhẽ, và bọn này có thể sợ mà chuồn cũng chưa biết chừng.

Nghĩ thế, tôi mò đến phòng của họ. Hành lang trên gác tối om, nhưng tôi cũng tìm ra phòng quận công. Tôi đưa tay ra rờ rờ chung quanh, nhưng lúc đó tôi bỗng nhớ ra hình như nhà vua không để cho ai ngoài lão ra được giữ số tiền kia. Tôi lại mò đến phòng lão ta, sờ chung quanh. Tối quá, không có một cái nến nào, mà nếu có, tôi cũng chẳng dắm thắp lên. Tôi đành nằm đây nghe ngóng xem thế nào đã. Vào lúc đó có tiếng chân họ bước tới, tôi bò vào gầm giường, nhưng nghĩ chỗ đó không ổn, đáng băn khoăn thì sờ thấy cái màn che quần áo của Mary Jane, thế là tôi lẩn ngay vào trong màn và nép vào giữa đống quần áo, đứng đó thật im lặng.
Chúng tôi vào phòng rồi đứng đóng cửa. Việc đầu tiên quận công làm là cúi xuống nhìn vào gầm giừơng. Cũng may là tôi đã không trốn trong gầm giường. Mỗi khi người ta định dò xét một chuyện riêng của ai thì cứ hay nấp dưới gầm giường. Họ ngồi xuống, nhà vua nói:
– Nói gì thì nhanh lên. Chúng mình còn phải xuống đó mà lo đám ma, chứ ngồi mãi đây càng có điều kiện cho họ bàn tán.
– Tôi thấy lo lắm. Thằng cha bác sĩ ấy rồi sẽ gây sự cho chúng ta mà xem. Tôi vừa nghĩ ra một kế, không biết ý ông thế nào.
– Kế gì?
– Chúng ta hãy chuồn khỏi chỗ này trước ba giờ sáng, đem theo tất cả những đồ đạc của mình ra bè chạy về xuôi. Lấy được số tiền đó là quá đủ rồi. Tôi sẽ chuồn r trước bố trí.
Nghe hắn nói thế, tôi thấyư quá và đâm ra thất vọng. Nhà vua ngắt lời và hỏi:
– Thế còn số tài sản chưa bán, tám chín nghìn đô la chứ ít gì. Mà lại còn tốt cả, toàn những thứ bán được giá cả.
Quận công càu nhàu, bảo là cái bọc tiền kia cũng đủ rồi, chẳng nên tham quá nữa – và cũng không nên cướp tất cả những gì của mấy cô gái mồ côi nữa.
Nhà vua nói:
– Anh này nói lạ nhỉ. Chúng ta không cướp cái gì khác ngoài đám tiền này. Cái người nào mua tài sản thì người đó bị lừa thôi, vì khi họ biết tài sản này không phải là của mình thì nó sẽ trở thành tài sản nhà nước. Rồi nhà lại trở về mấy cô gái mồ côi kia. Thế là đủ rồi. Chúng nó còn trẻ, còn khóc, có thể dễ dàng kiếm ăn được. Anh thử nghĩ xem, hàng nghìn, hàng nghìn đồng sắp vào tay mình rồi. Họ chẳng có gì phải kêu ca cả.
Lý lẽ của nhà vua làm quận công cũng phải xiêu lòng. Nhưng anh vẫn lo lắng khi ở lại vì sợ ông bác sĩ kia gây chuyện. Nhưng nhà vua lại nói:
– Mặc kệ cái thằng cha bác sĩ ấy! Việc gì mà phải lo thế. Khối những đưa ngu ngốc ở thị trấn này đứng về phía mình. Chúng ta nắm được phần đa rồi.
Nói xong, hai người chuẩn bị xuống nhà. Quận công nói:
– Tôi nghĩ để tiền như thế chưa chắc chắn.
Nghe nói vậy, tôi mừng quá. Thế là tôi không phải khí khăn tìm kiếm nữa. Nhà vua hỏi
– Tại sao?
– Vì Mary Jane sẽ phải vào trong phòng này lấy quần áo tang, mấy tên da đen quét dọn phòng, sắp xếp đồ đạc lại cho ngay ngắn, chúng có thể trông thấy bọc tiền và mượn tạm một ít thì sao?
Nhà vua nói:
– Anh sáng suốt lắm.
Rồi lão đi vào chỗ màn che quần áo chỉ cách tôi độ hơn một thước. Tôi nép chặt vào tường, đứng thật im, mặc du lúc đó tôi đã bắt đầu run. Tôi đang tính nếu họ bắt được tôi ở đây thì tôi sẽ nói thế nào thì nhà vua đã lấy bọc tiền ra và nhét vào dưới đệm, ấn sâu mãi vào chừng gần một thước. Chúng bảo chỗ đó an toàn vì tên da đen có sửa soạn lại giường thì cũng chỉ làm ở bên trên thôi. Tôi chờ họ vừa đi đến lưng chừng cầu thang là lấy bọc tiền ra, chạy lên gác chỗ tôi nằm, giấu vào một chỗ chờ lúc nào thuận tiện sẽ tính. Tôi nghĩ có lẽ đem giấu một chỗ nào ngoài căn nhà này thì hơn. Vì nếu họ thấy mất thì trước hết là sục sạo kỹ trong nhà đã.

Rồi tôi quay trở vào nhà, quần áo gọn ghẽ. Tôi muốn đi ngủ mà không được vì đang lo nghĩ nhiều về chuyện này. Lát sau, nhà vua và quận công trở lên; tôi nằm ra đệm, thò đầu ra kề vào tay vịn cầu thang, chờ xem có chuyện gì xảy ra không. Nhưng không có chuyện gì cả.
Thế là tôi chờ đến lúc yên ắng hắn mới lần nhẹ cái tay vịn cầu thang đi xuống nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.