Chẳng thêm được gì – Battle bình luận. Vẫn vậy. Bà ta thuộc loại cổ, biết tôn trọng người khác nhưng kiêu ngạo. Tôi không tin bà ấy giết người nhưng ta vẫn chưa biết được. Bà ấy rất kiên nghị. Ông định làm gì vào những ván bài ấy, ngài Poirot?
Poirot trải chúng ra bàn:
– Chúng sẽ giúp ta. Ta muốn gì nào? Một đầu mối đối với mỗi tính cách. Mà ở đây có tới bốn người. Đây chính là chỗ ta có nhiều khả năng nhất để tìm ra. Chính những con số nhỏ này. Đây, ván thứ nhất, kết thúc rất nhanh. Những chữ số nhỏ, ghi rõ ràng là của cô Meredith. Cô ta với bà Lorrimer cùng phe với nhau và họ đã thắng.
Ván thứ hai khó mà theo dõi được bởi vì thỉnh thoảng họ lại dừng. Nhưng nó nói với ta về thiếu tá Despard. Anh chàng luôn muốn biết xem mình được bao nhiêu điểm, các chữ số nhỏ và đầy tính cách.
Ván tiếp theo do bà Lorrimer viết. Bà ta cùng bác sĩ Robert đánh lại hai người kia, một cuộc chiến như trong trường ca Homère, các điểm số leo lên rất cao. Bác sĩ xướng bài cao và họ bị tuột điểm, nhưng vì cả hai đều thuộc diện chơi khá nên điểm không tuột xuống quá thấp. Nếu ông bác sĩ xướng bài cao làm cho bên kia không thể xướng cao hơn nữa thì sẽ tạo ra khả năng đánh nước đôi. Đây này, những con số đây cho thấy điểm tuột xuống hai lần. Nét chữ khá đặc trưng, thanh nhã, rất dễ xem, cứng rắn.
Còn đây là ván cuối cùng vẫn chưa xong. Thế là tôi đã thu thập được bốn nét chữ. Các chữ số hơi uốn éo. Xướng bài không cao bằng ván trước. Có lẽ vì bác sĩ đang chơi cùng bè với cô Meredith và có lẽ là một tay chơi nhút nhát. Nếu ông ta xướng cao sẽ làm cô ấy lo ngại hơn.
Có lẽ ông đã nghĩ rằng tôi hỏi những câu ngớ ngẩn. Không đâu, tôi muốn xem tính cách của họ và khi chỉ nói về các ván bài, người ta mới sẵn lòng nói và bộc lộ mình.
– Tôi chẳng bao giờ nghĩ các câu hỏi của ông là ngốc nghếch cả, ngài Poirot ạ – Battle đáp. Tôi đã được biết nhiều về công việc của ông. Mỗi người có một cách làm việc, tôi hiểu điều đó. Tôi luôn để cho các thanh tra viên của mình tự do hành động. Ai cũng phải tự tìm ra cách làm nào phù hợp với mình nhất. Nhưng ta không nên tranh luận việc ấy lúc này. Ta sẽ cho gọi cô gái vào.
Anne Meredith lo lắng. Cô đứng giữa cửa thở hổn hển. Sĩ quan cảnh sát lập tức có vẻ như một người cha. Ông đứng dậy kê chếch ghế đối diện.
– Mời cô ngồi. Đừng hoảng hốt. Tôi biết rằng tất cả mọi chuyện quả là khủng khiếp, nhưng không đến nỗi tồi tệ lắm đâu.
– Tôi không biết có gì tồi tệ hơn – cô gái thều thào đáp. Thật kinh khủng, kinh khủng quá đi khi nghĩ rằng một người trong số chúng tôi… một người trong số bốn chúng tôi…
– Cứ bình tĩnh – Battle trấn an cô. Nào, cô Meredith, cô ở đâu?
– Wendo Cottage, Walling Ford.
– Không có nhà trong thành phố à?
– Không, tôi chỉ ở câu lạc bộ một hay hai ngày thôi.
– Địa chỉ câu lạc bộ ấy là…
– Câu lạc bộ dành cho các cô gái đấy ạ.
– Tốt lắm, nào cô Meredith, cô biết những gì về chủ nhà.
– Tôi không biết mấy về ông ấy đâu ạ. Tôi luôn cho ông ấy là người đàn ông đáng sợ nhất.
– Tại sao?
– Ôi, đúng thế đấy ạ. Nụ cười mỉm đáng sợ và cái cách ông ấy vươn người về phía tôi. Cứ như là sắp cắn người ta ấy.
– Cô biết ông ấy lâu chưa?
– Khoảng chín tháng rồi. Tôi gặp ông ấy ở Thụy sĩ vào dịp thể thao mùa đông.
– Tôi không hề nghĩ rằng ông Shaitana đi xem các môn thể thao mùa đông – Battle kinh ngạc nói.
– Ông ấy chỉ trượt băng thôi ạ. Ông ấy trượt giỏi lắm. Rất nhiều kiểu đẹp và trò nghịch ngợm.
– Phải, ông ấy có vẻ như thế thật. Sau đấy cô có hay gặp ông ấy không?
– Có, nhiều lần. Ông ấy mời tôi dự tiệc và các buổi liên hoan, rất vui vẻ.
– Nhưng cô có thích ông ấy đâu?
– Không, tôi nghĩ rằng ông ấy đáng sợ lắm.
Battle nhẹ nhàng nói:
– Nhưng cô không có lý do gì đặc biệt để sợ ông ấy chứ, cô?
Anne Meredith trố mắt:
– Lý do đặc biệt ấy à? Ồ không có đâu.
– Thôi được rồi. Thế còn tối nay, cô có rời khỏi chỗ không?
– Tôi không… à, có. Tôi có rời bàn một lần. Tôi đi quanh bàn để xem bài của những người khác.
– Nhưng cô chỉ đứng gần bàn đánh bài thôi chứ?
– Vâng.
– Cô chắc thế không, cô Meredith?
Đôi má cô gái chợt ửng đỏ.
– Không, không, tôi nhớ là mình đã đi quanh phòng.
– Đúng. Cô Meredith này, cố gắng nói đúng sự thật đi nhé. Tôi biết là cô rất lo lắng và khi người ta lo lắng thì dễ nói theo ý mình. Nhưng như vậy không được. Vậy là cô đã đi quanh phòng. Cô có đi về hướng ông Shaitana ngồi không?
Cô gái im lặng một phút rồi đáp:
– Nói thật là… nói thật là tôi không hề nhớ.
– À, chúng ta hãy tạm để đó đã. Cô biết gì về ba người kia?
Cô gái lắc đầu:
– Tôi chưa nhìn thấy ai bao giờ.
– Cô nghĩ gì về họ, ai có thể là kẻ giết người?
– Tôi không thể tin được. Tôi không thể tin nổi. Thiếu tá Despard thì không phải rồi. Và tôi cũng không tin bác sĩ Robert đã làm việc đó. Vì dù sao một bác sĩ có thể giết người bằng một cách dễ dàng hơn nhiều. Thuốc phiện hay thứ thuốc gì đó.
– Vậy thì, nếu có kẻ giết người thì cô cho là bà Lorrimer?
– Ôi, không đâu. Chắc chắn không phải bà ấy. Bà ấy hấp dẫn và tốt bụng. Bà ấy không làm người khác lo lắng, không bới móc khuyết điểm của người khác.
– Thế mà cô lại để tên bà ấy cuối cùng?
– Chỉ vì việc đâm chết người này có vẻ như do phụ nữ làm.
Battle đưa con dao ra, Anne Meredith co rúm lại.
– Úi giời khiếp quá! Tôi phải cầm nó lên không ạ?
– Tôi muốn cô cầm lên.
Ông soi mói nhìn cô gái run rẩy, nhón con dao lên, mặt vô cùng hoảng hốt.
– Với cái vật nhỏ tí này, nhỏ tí tẹo thế này ạ?
– Thụt vào xương như xiên vào bơ vậy – Battle nói khoái chi. Việc ấy thì trẻ con cũng làm được.
– Ý ông, ý ông là… – đôi mắt mở to, kinh hãi dán vào mặt Battle – là tôi đã… Nhưng tôi không làm. Ôi, tôi không làm mà. Tại sao phải làm thế kia chứ?
– Đó chính là câu hỏi của chúng tôi. Động cơ của vụ giết người này là gì? Tại sao ai đó lại muốn giết ông Shaitana? Ông ấy có hơi lập dị thật nhưng theo tôi biết thì ông ấy không nguy hiểm.
Cô gái khẽ hít hơi? Hay cô dướn ngực lên?
– Ông ấy không phải là tên tống tiền hay loại bất hảo tương tự – Battle tiếp tục. Dù sao thì, cô Meredith à, trông cô không thuộc loại người có những bí mật tội lỗi đâu.
Lần đầu tiên cô gái mỉm cười, vững tâm hơn.
– Không có đâu, thật đấy, tôi chẳng có tý bí mật nào hết.
– Thế thì đừng lo lắng gì cả, Meredith. Chúng tôi sẽ còn phải tới nhà cô hỏi thêm vài điều. Nhưng đó chỉ là thủ tục bắt buột thôi mà.
Ông đứng dậy.
– Xin chào cô. Người của tôi sẽ tìm cho cô một chiếc ta-xi và đừng có thao thức suốt đêm đấy nhé. Hãy uống vài viên aspirin.
Ông đưa cô gái ra khỏi phòng. Khi ông quay lại, đại tá Race trầm giọng nói:
– Battle, ông quả là kẻ nói dối thiện nghệ! Bầu không khí cha con vẫn chưa tan hết đây này.
– Dây dưa mãi với cô chẳng ích gì, đại tá ạ. Cô bé có thể lăn ra chết vì sợ hãi quá, mà như thế là độc ác. Tôi đâu phải loại người tàn nhẫn. Mà cũng có khi cô ta là một nữ diễn viên kỳ tài, nếu có giữ cô bé lại đến nửa đêm chưa chắc đã moi thêm được gì.
Bà Oliver thở dài, đưa tay vuốt mái tóc:
– Các ông biết không? Tôi bắt đầu tin chính cô ta làm việc đó. Thật may, đây không phải là trong sách. Độc giả thật sự không thích một cô gái trẻ đẹp giết người. Dù sao tôi vẫn cho rằng cô ta đã… Ông nghĩ sao, ngài Poirot?
– Tôi ấy à, tôi chỉ khám phá ra một điều.
– Lại mấy ván bài à?
– Vâng, cô Anne Meredith đã úp tờ giấy ghi điểm xuống, kẻ dùng và sử dụng mặt sau của nó.
– Điều đó có nghĩa gì?
– Có nghĩa là cô bé có thói quen của người nghèo hoặc rất tằn tiện.
– Ấy thế mà cô ta rất diện ấy chứ – bà Oliver nói.
– Gọi thiếu tá vào đây! Battle ra lệnh.