Rhoda Dawes đứng ở hè phố. Mặt cô đầy vẻ phân vân, một khuôn mặt biểu cảm và dễ gây ấn tượng.
Cô gái tự hỏi đi hỏi lại: “Có nên không nên… Ta muốn lắm, song có lẽ tốt hơn ta không nên…”
Cô cứ đứng như thế rất lâu. Những ý nghĩ cứ vùn vụt chạy trong đầu cô.
“Tại sao lại không nên chứ? Nó bảo mình đi, nhưng có lẽ chỉ là nói vậy thôi. Dù sao, Anne cũng chỉ muốn tới chỗ luật sư với thiếu tá mà không có mình. Mình nghĩ: ba người đâm ra đông quá, vả lại cũng không phải việc của mình. Vậy mà mình cứ… mình muốn thấy thiếu tá quá! Anh ta hay thật. Chắc anh chàng mê Anne rồi, nếu họ không có ý… Làm gì có lòng tốt đơn thuần. Trời ạ, mình không thể đứng mãi ở đây cả ngày được. Sao mình ngốc thế. Cái áo kia đẹp quá nhỉ? Màu nâu rất nhã. Có nên đi không? Ba rưỡi rồi, giờ này tốt đây! Nào!
Cô chạy sang đường, rẽ phải, rẽ trái và tới trước của nhà bà Oliver. “Bà ấy không ăn thịt mình đâu mà sợ”. Cô ấn chuông. Một bà già ra mở cửa.
– Bà Oliver… liệu cháu… Bà Oliver có nhà không ạ?
– Tên cô là gì nhỉ?
– Rhoda Dawes ạ….
Một lát sau.
– Mời cô đi lối này.
Hành lang dài hun hút như đi trong rừng châu Phi vậy. Giữa phòng một cái bàn làm bếp với chiếc máy chữ, giấy tờ bừa bộn trên bàn và trên sàn nhà. bà Oliver, tóc rối tung, đứng dậy rời cái ghế trông rất lạ mắt.
– Cô bé thân yêu của tôi! – bà chìa tay ra. Mời cô ngồi, chúng ta nói chuyện với nhau đi.
Rhoda nói như bị ngạt thở, mắt dán vào bà chủ nhà:
– Rất mong bà thứ lỗi cho. Tôi có làm phiền bà quá không ạ?
– Không sao đâu. Tôi đang cố viết cho xong cuốn này.
– Thật là tuyệt khi được viết như thế bà nhỉ?
– Không tuyệt lắm đâu, cô bé ạ… Ta uống cà phê và ăn bánh mỳ nướng đi.
Bà Oliver ra cửa, hét lên điều gì đó với người hầu rồi quay lại.
– Cô đi phố mua hàng à?
– Vâng ạ.
– Cô Meredith cùng đi chứ?
– Vâng, nó đi với ông thiếu tá tới ông luật sư rồi.
– Luật sư à?
– Vâng, thưa bà, thiếu tá Despard bảo nó là nên có một luật sự giúp đỡ. Anh ta tốt bụng kinh khủng. Thật đấy ạ.
– Tôi cũng tử tế đấy chứ, vậy mà cô bạn tôi lại khó chịu vì tôi tới thăm các cô.
– Ôi, không phải đâu, thưa bà… đó chính là lý do vì sao hôm nay tôi tới đây, để giải thích… Hôm ấy bà có nói gì đó về tai nạn và thuốc độc…
– Tôi ấy à?
– Vâng, có khi bà không nhớ đâu. Nhưng bà phải biết Anne đã có lần trải qua một vụ kinh khủng. Nó ở trong một ngôi nhà mà một phụ nữ đã uống thuốc độc vì lầm lẫn hay gì đó. Và bà ta lăn ra chết. Đấy là một cú choáng váng đối với Anne. Nó không thể chịu nỗi khi nghĩ hoặc nói về chuyện ấy. Lời nói của bà là nhắc tới chuyện đó và nó nổi cáu như mọi khi. Tôi biết bà nhận thấy thái độ đó. Nhưng tôi muốn bà hiểu cho, không phải nó như vậy đâu.
– Tôi hiểu rồi.
– Anne nhạy cảm lắm cơ. Nếu cáu gì thì nó liền không nói một câu nào về cái đó… Nhưng mà, tôi rất mong bà đừng kể lại với Anne điều tôi kể nhé. Nó không thích đâu.
– Chắc chắn là như vậy rồi. Chuyện này xảy ra lâu chưa?
– Bốn năm năm trước đây. Quả là vậy, sự việc tương tự cứ diễn ra đối với hết người này đến người khác. Tôi có bà cô bị chìm tàu. Còn ở đây, Anne lại dây dưa đến hai cái chết bất ngờ, có điều là, dĩ nhiên, vụ này còn ghê sợ hơn nhiều. Giết người thật là một việc kinh khủng phải không bà?
– Phải đấy.
Đúng lúc ấy, cà phê và bánh mỳ nướng nóng giòn phết bơ được đem ra. Rhoda ăn uống với sự khoái trá của trẻ thơ. Cô lấy làm thích thú vì được ăn một bữa cùng với một người nổi tiếng.
Ăn xong, cô đứng dậy nói:
– Tôi thật lòng mong mình không làm phiền bà quá. Mong bà… tôi muốn nói là bà có thấy chán ngán nếu tôi gửi một cuốn sách bà viết tới đây để xin bà một chữ ký không?
Bà Oliver cười:
– Tôi có thể làm cho cô một việc tốt hơn thế kia – Bà mở chiếc tủ kê cuối phòng. Cô thích cuốn nào? Tôi thì thích “Câu chuyện thứ hai về con cá vàng” hơn cả. Nó ít rùng rợn nhất so với các chuyện khác.
Hơi ngạc nhiên về cách nói đến các cuốn sách của bà, Rhoda sẵn sàng chấp nhận. bà Oliver cầm cuốn sách mở ra và ký… Sau cùng bà đưa sách cho cô gái.
– Đây, xin tặng cô.
– Rất cảm tạ bà! Tôi rất sung sướng. Bà không phiền lòng vì tôi đã tới chứ?
– Tôi muốn cô tới kia mà. Cô là một cô gái tốt. Tạm biệt. Hãy cẩn thận nhé, cô bé.
“Ồ, sao tự nhiên mình lại nói thế nhỉ?” bà Oliver lẩm bẩm khi khép cánh cửa lại.
Bà lắc đầu, vò xú tóc lên và quay về bàn làm việc tiếp.