Những người khác nhận thấy trước tiên điều mà Alice và Mattia phải mất rất nhiều năm sau mới hiểu ra. Hai em nắm tay nhau bước vào phòng. Dù không cười và mỗi đứa nhìn một hướng khác nhau, nhưng như thể cơ thể chúng đồng điệu nối tiếp nhau thông qua cánh tay và ngón tay nắm lại.
Sự tương phản rõ nét giữa màu tóc sáng của Alice quấn xung quanh làn da mặt quá xanh xao của em, với màu tóc sẫm của Mattia rối bời lòa xòa xuống trán che lấp đôi mắt đen, hoàn toàn biến mất trong cái vòng cung mềm mại nối hai đứa lại. Có một khoảng không chung giữa hai đứa, nơi đó đường giới hạn không được xác định rõ ràng, nơi có vẻ như chẳng thiếu thốn điều gì và không khí trở nên bất động, yên bình.
Alice bước trước một bước và sức kéo nhẹ của Mattia giúp em lấy được thăng bằng, lấp đi sự thiếu hoàn thiện của cái chân yếu. Mattia để mình bị kéo đi và chân cậu không gây nên tiếng động trên sàn nhà. Những vết sẹo của cậu được che kín, an toàn trong bàn tay cô.
Họ dừng lại trên ngưỡng cửa nhà bếp, cách nhóm các cô gái và Denis một chút, thử cố hiểu xem chuyện gì đang diễn ra. Họ có vẻ như đang mơ ngủ, như thể vừa tới từ một nơi xa xôi nào đó, chỉ có mình họ biết.
Denis đẩy mạnh Giulia ra, miệng chúng tách soạt một cái. Nó nhìn Mattia và tìm xem trong thái độ của bạn những dấu vết cho điều mà nó đã sợ. Nó nghĩ cậu ta và Alice đã nói với nhau điều gì đó, điều mà nó sẽ không bao giờ biết được và thế là máu nóng dâng đầy trong não nó.
Nó chạy ra khỏi phòng, cố tình huých vai để bẻ gãy cái thế cân bằng đáng ghét kia. Mattia nhìn thấy giây lát ánh mắt nó đỏ lựng, tổn thương. Không hiểu sao cậu lại nhớ tới ánh mắt bất lực của Michela buổi chiều hôm đó trong công viên. Trong suốt nhiều năm, hai cái nhìn đã ngấm sâu vào trong trí nhớ của cậu, hòa chung thành một nỗi sợ hãi không thể nào xóa bỏ được.
Cậu buông tay Alice ra. Như thể điểm tận cùng của dây thần kinh đã tập trung lại chính điểm đó, và khi tách mình ra, cậu thấy có vẻ từ cánh tay mình phát ra những tia lửa điện lấp lánh như từ một đầu dây điện hở.
“Xin lỗi”, cậu thì thầm nói với Alice và bước ra khỏi phòng bếp để đuổi theo Denis.
Alice lại gần Viola đang nhìn em với cặp mắt hóa đá.
“Bọn mình…” em dợm nói.
“Tao không quan tâm”, nó ngắt lời. Nhìn cảnh Alice và Mattia, nó lại nghĩ tới chàng trai ở biển, tới lúc hắn từ chối bàn tay nó khi nó muốn trở về chỗ bọn bạn trên bãi biển, nắm tay nhau đi như thế kia. Nó ghen, một nỗi hờn ghen đau đớn và bạo lực; bởi chính nó đã trao tặng cho người khác cái hạnh phúc mà nó ao ước. Nó cảm thấy bị đánh cắp, như thể Alice đã cướp đi cả phần của nó.
Alice ghé tai định nói thầm với nó, nhưng nó quay đi.
“Mày muốn gì nữa?”
Không có gì đâu.” Alice co người lại hoảng sợ.
Đúng lúc ấy Giada gập người lại phía trước, như thể có ai đó đấm vào bụng nó một cái.
Nó đặt một tay lên kệ bếp, tay kia ôm bụng.
“Mày làm sao thế?” Viola hỏi.
“Buồn nôn”, con kia.
“Tởm quá, vào phòng tắm đi”, bà chủ nhà ra lệnh.
Nhưng đã muộn mất rồi. Với một tiếng ợ Giada nôn thốc tháo ra sàn nhà, đầy những đồ đỏ lòm lòm pha lẫn rượu, trông giống cái thứ nước xay lẫn đống bánh của bà Soledad.
Mấy đứa kia bước thụt lùi về phía sau vẻ kinh tởm. Trong khi Alice xốc hai bên mạng sườn cố dựng nó dậy. Trong giây lát không khí lấp đầy mùi chua ngòm.
“Ngu thế không biết”, Viola rên lên. “Đúng là một bữa tiệc chó chết.”
Nó bước ra khỏi phòng, tay chống lại cạnh sườn, như thể đang cố không đập cái gì đó. Alice nhìn nó băn khoăn, rồi quay lại lo cho Giada. Con này đang sụt sịt thút thít khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.