Nói dối và hẹn hò trực tuyến
Chương 07 phần 1
Down2basix: Tìm người kiệm lời …
Các tia sáng mặt trời cuối cùng đã trang điểm cho thung lũng một màu xanh và hồng khi Quinn hoàn tất việc làm chứng trong vụ Raymond Deluca. Anh đẩy các cánh cửa kính của Tòa án Hạt Ada và hít căng bầu không khí trong lành. Bên ngoài, một chiếc Nissan với tiếng kêu rền rĩ đang thêm vào âm thanh của những chiếc xe đang ngược xuôi trên đường Myrtle. Một cơn giá nhẹ tháng tư kéo mạnh cà vạt màu đỏ của anh và ve áo chiếc áo cộc tay bằng len màu xanh hải quân khi anh băng qua vỉa hè đến khu vực đỗ xe.
Luật sư biện hộ của Raymond Deluca đã đáp trả lại đúng như anh dự tính, tấn công về thời gian và đặt câu hỏi về bằng chứng pháp y, cố làm như thể Quinn đã không thực hiện công việc của mình. Sau mười sáu năm kinh nghiệm, Quinn đã sẵn sàng cho mọi điều luật sư đưa ra cho anh. Cuối cùng, vị luật sư đó buộc phải tin rằng việc mua bán xăng được thực hiện vào lúc hai giờ ba mươi lăm phút sáng.
Quinn di chuyển qua bãi đỗ xe và mở cửa chiếc xe màu trắng. Ông Deluca bị buộc tội giết người và chắc chắn sẽ phải chịu án phạt tử hình. Quinn tưởng là mình sẽ cảm thấy tệ với viễn cảnh đó. Anh cho rằng nó gây trắc ẩn. Đó là cách mỗi con người cảm nhận. Nhưng anh đã có mặt lúc khám nghiệm tử thi của bà Deluca và ba đứa con. Anh đã nhìn thấy những gì mà đám cháy đã gây ra cho họ. Và anh chẳng dành lòng thương cho bất cứ ai, trừ các nạn nhân.
Anh khởi động xe và quay xe hướng về phía thành phố. Anh lái xe dọc theo Đường Grove, ngang qua Khách sạn Grove, với tác phẩm điêu khắc về dòng sông đáng hổ thẹn của nó ở bức tường ngoài khách sạn
Tác phẩm điêu khắc đó được cho là tượng trưng của dòng sông Boise, nhưng nó giống với sự đổ vỡ của một trận động đất hơn bất cứ điều gì khác. Chẳng có gì kì lạ khi các khách du lịch đứng trước một sự chấp vá nhiều màu sắc, lông mày họ nhíu lại vì tự hỏi chúng là cái quái quỷ gì khi nhìn vào chúng. Để làm họ thêm lúng túng, đôi khi các mảnh chắp vá đó lại có hơi nước bốc lên, như sương mù. Nhưng nó không phải thế.
Quinn là người đầu tiên thừa nhận rằng anh mù tịt về hội họa. Có một vài tác phẩm điêu khắc và các bức vẽ thật tuyệt trong thành phố. Nhưng các mảnh vỡ của khách sạn Grove không phải là một trong số đó.
Anh dừng lại ở chốt đèn đỏ và với tay lấy cặp mắt kính mắt. Sau khi giải quyết xong vụ án Deluca, suy nghĩ của anh lại hướng về Lucy. Anh là một cảnh sát, được đào tạo để chú ý tới từng chi tiết và có khả năng nhớ lại chính xác. Nhưng anh đã không cần tới bất cứ mánh lới nghề nghệp nào để nhớ lại mỗi giây phút vào đêm trước khi anh hôn cô ở trước hành lang nhà cô. Anh đã giữ mặt cô trong tay, mái tóc mềm mượt của cô quấn vào các ngón tay anh. Anh đã tự nhắc nhở rằng mình chỉ đang làm việc. Nhưng người phụ nữ đang lướt bàn tay mình lên xuống trên ngực anh và khiến “bé cưng” của anh rắn như đá lại là kẻ tình nghi của một vụ giết người. Anh giữ tay mình trên khuôn mặt cô để nó không chuyển sang hướng khác. Anh phải từ bỏ ham muốn được chạm vào eo, hông và ngực cô. Lao vào cô một cách điên cuồng, nhưng cô đã lướt tay mình về phía sau lưng anh. Và anh đã rất nhanh nắm lấy cổ tay cô trước khi cô phát hiện ra máy thu âm được gắn sau lưng anh.
Anh thích được đi lại với cô sau lần đầu tiên gặp mặt ở quán café và lần đi chơi thứ hai với cô. Anh thích được theo cô vào trong nhà và lột tung áo lót của cô ra trước khi vùi mặt mình vào bầu ngực cô. Anh chắc chắn muốn được lột trần cô và có một cuộc làm tình nóng bỏng. Nhưng anh không thể theo cô vào bên trong và nhảy bổ vào cô. Chết ngạt đã thực hiện việc giết người trên giường nạn nhân, không phải giường của chính ả ta. Rõ ràng, anh có thể theo Lucy vào bên trong và có thể có thêm nhiều thông tin về cô. Nhưng anh chỉ không thể chịu đựng được sự tra tấn kéo dài nà
Đèn chuyển sang màu xanh, và khi anh về đến văn phòng cũng là lúc kết thúc ca làm việc. Anh báo cáo cho trung úy Mitchell về những gì đã diễn ra trong phiên tòa ngày hôm đó. Họ nói về những tiến triển mới nhất trong vụ Chết ngạt. Anh có một cuộc hẹn vào tối nay với một người tình nghi mới. Carol Rey, hay còn gọi là sugarbaby. Carol là một người hẹn hò qua mạng Intternet, nhân viên của Hastings Books and Music, và yêu động vật. Một lần nữa Quinn sẽ trả tiền café và đặt bẫy người phụ nữ đó để xem liệu anh có bắt được kẻ giết người hàng loạt không.
Khi Quinn về đến nhà sau buổi hẹn hò vào buổi tối, anh mệt lử nhưng biết rằng phải mất nhiều tiếng nữa mới có thể ngủ được. Bị kích thích bởi café và cuộc chuyện trò, trí nhớ anh ôn lại từng chi tiết trong một giờ qua.
Carol là một người phụ nữ đáng yêu. Cô ta dường như khá bình thường – cho đến khi bắt đầu nói về người chồng cũ. Cô ta mắng nhiếc, vạch trần anh ta về những hành động trên giường. Kiểu oán giận này thường tạo ra lòng căm thù. Và Kurt sẽ viết email cho cô ta vào sáng mai để tạo thêm một cuộc hẹn hò thứ hai.
Quinn cầm laptop và lấy các file hồ sơ khỏi kệ bếp và đi dọc hành lang đến văn phòng. Anh bật đèn và đi đến phòng làm việc ở góc phòng. Ở góc bên kia của phòng anh lắp đặt một máy đi bộ và dụng cụ tập đẩy tạ. Các thám tử an trong lúc làm việc, trong các khách sạn bẩn thỉu, hoặc tại các bàn làm việc. Vào lứa tuổi ba mươi bảy, Quinn phải tập thể lực năm ngày một tuàn để tránh xa khỏi các rắc rối mà tình yêu có thể mang lại như phần lớn các cảnh sát thường gặp phải.
Anh ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế văn phòng và đặt laptop cũng các file hồ sơ lên bàn. Anh khởi động máy tính và vò đầu Millie khi anh đợi chương trình xuất hiện.
Ngay cả sau hai tháng hẹn hò trực tuyến, Quinn vẫn sửng sốt với những điều mà các phụ nữ đã thú nhận với một người lạ trong ngày hẹn hò đầu tiên. Nếu họ đang kể cho anh về những người chồng hoặc người yêu cũ, anh chắc họ cũng sẽ nói với tất cả những người họ đã hẹn hò khác. Đôi khi tệ đến nỗi anh phải tự ngăn mình ngả người về phía trước và nói, “Này cưng , anh chẳng muốn nghe về mùi chân của chồng cũ cưng. Và anh cũng chắc rằng anh cũng không muốn biết liệu anh ta có uống Viragra, cialis hay Enzyte không. Đó là những điều vô nghĩa mà cưng cần giữ cho chính mình.”
Lucy là người phụ nữ duy nhất anh hẹn hò mà anh phải hỏi về những người bạn trai trước của cô. Dĩ nhiên, Lucy có một thói xấu là nói dối, nên liệu việc cô có nói thật hay không thì phải dựa vào suy đoán.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn và nhìn đồng hồ trên tay chỉ gần chín giờ ba mươi tối. Và anh lật sổ ghi chép ra và viết thời gian vào đó. Cô bắt máy khi chuông reo lần thứ năm.
“Xin chào!”
“Lucy, là Quinn đây.” Anh dựa vào ghế và nghiêng đầu hết bên này sang bên khác để phòng tránh chứng vẹo cổ. “Anh chỉ gọi điện để biết chắc rằng chúng ta sẽ hẹn gặp nhau vào tối mai.”
“Đợi em chút nhé!” Có tiếng ngắt giọng như thể cô đặt điện thoại xuống. Một vài ngăn kéo được mở ra và đóng lại, sau đó cô lại cầm điện thoại lên. “Được rồi. Đúng vậy, nhưng em đang nghĩ anh nên vào và uống chút gì trước. Hoặc chúng ta có thể ở nhà và gọi món.”
Chết ngạt chưa bao giờ giết và di chuyển xác nạn nhân. Và ả ta chắc chắn không bao giờ mời nạn nhân đến nhà. “Nghe có vẻ rất tuyệt.” Một tiếng thịch nhẹ vang lên, như thể tiếng điện thoại rơi.
“Xin lỗi,” cô nói và xác nhận nghi ngờ của anh. “Em đánh rơi điện thoại.”
Anh gõ nhẹ bút vào bàn và hỏi, “Em đang làm gì vậy?”
“Uhm”
“Em đang đứng đây với bộ đồ lót và chuẩn bị mặc pyjama .”
Tiếng gõ bút ngừng hẳn. “Em tiếp tục làm đi,” anh nói khi hình ảnh cô mặc chiếc quần kẹo cam thảo xuất hiện trong đầu.
“Không sao. Em xong rồi, em sẽ xem một ít chương trình trên kênh truyền hình trước khi đi ngủ. Anh đang làm gì?”
“Không gì cả. Chỉ đang ngồi vậy thôi.” Trong đầu, anh thấy cô mặc một chiếc áo ngực có thể ăn được. Anh tự hỏi liệu cô có khêu gợi lắm không. Không phải kiểu khêu gợi có thể giết chết đàn ông, mà là kiểu để anh có thể ăn sạch quần áo lót của cô. Quinn đã không hoạt động chìm hơn bốn năm nay, nhưng anh vẫn biết rõ cách nó hoạt động. Khi nào cần đẩy và bao xa. Anh chỉ đặt bút xuống và tự nói với chính mình rằng anh chỉ đang làm việc. “Chúng ăn được không?” Nhưng anh biết sự tò mò của anh lớn hơn nhiều so với công việc.
Lucy im lặng, trong suốt thời gian đó anh mong cô sẽ bảo anh là vớ vẩn. “Chân em à?”
“Quần lót của em.”
Lại một sự im lặng và sau đó cô nói. “Không ăn được. Nó được may bằng vải sa tanh trắng.”
Anh nuốt nước bọt, xoay xoay chiếc ghế, và tay anh va mạnh vào mặt Millie. Nó nhìn anh như thể anh cố tình làm vậy và đi ra khỏi phòng. Anh không muốn nói chuyện tục tĩu trước mặt chú chó và nhìn nó đi ra trước khi hỏi, “Có đăng ten không?”
“Không.”
Chết tiệt, anh thích đồ lót có đăng ten.
Cô thì thào thêm vào. “Nhưng nó có dải ruy băng màu hồng”
Chết tiệt. “Nói cho anh thêm về dải ruy băng nào.”
“Nó được dệt phía trên đùi em, và có một vài cái nơ hình con bướm nhỏ.”
Anh nhắm mắt và hình dung về nó. Hình dung rằng dải ruy băng màu hồng đó được làm ấm bởi nhiệt lượng tỏa ra từ giữa hai chân cô. Với anh chiếc quần lót đó dường như có vẻ ăn được. “Em có mặc áo ngực không?”
Hơi thở của cô thì thào bên đầu dây, và anh có thể hình dung ra đôi môi hồng của cô.
“Có”
“Nó có cùng bộ với quần không?”
“Có.”
Anh hít sâu và ấn lòng bàn tay mình vào cái đang cương cứng trong quần. “Ruy băng nằm ở chỗ nào?”
“Được dệt bên dưới mặt trước.”
Anh cũng có thể tưởng tượng về cái đó. “Ngực em đang căng phải không?”
“Anh có thói quen nói chuyện tục tĩu trên điện thoại sao?” Giọng cô cực kì quyến rũ.
“Không.” Anh hình dung cô đang đứng trước mặt anh. Tóc cô tràn hai bên vai như mặt trời, chân cô mở nhẹ lúc anh đưa tay lên xuống ở phía sau đùi cô khi anh đặt môi mình vào vùng bụng phẳng lỳ đó. “Nhưng anh sẵn sàng thử nó nếu người nói chuyện là em, Ánh nắng.”
Tiếng cười nhẹ nhàng của cô vang lên. “Gặp anh tối mai, Quinn” cô nói và tắt máy.
Anh mở mắt ra và một nửa trong anh mong muốn được thấy cô đứng trước mặt anh. Thay vào đó ánh nhìn của anh tập trung vào công việc đang được bày trên bàn. Trên bàn chất đống các tập tài liệu, các ghi chú, laptop và các bức ảnh những đứa con của Mary và Donny.
Sự yên lặng trong căn phòng đè nặng lên anh, khiến anh cảm thấy cô đơn tận sâu trong tâm hồn. Trong một vài giây, nó mạnh hơn cả anh và đe dọa bít kín cổ họng anh. Sau đó anh đánh bại nó và vùi sâu nó một lần nữa. Anh với lấy remote của máy stereo nằm trên bàn và nhấn nút play. Âm thanh của ban nhạc Black Crowes lấp đi sự tĩnh lặng của căn phòng với chất rock niềm Nam. Chris Robinson đang hát về một tình yêu tuyệt vời và khó kiểm soát.
Anh cảm thấy cuộc đời hiện tại của mình vẫn ổn.
Tối kế tiếp Lucy uống một ly rượu đỏ để vững tinh dạ hơn, sau đó cô đặt ly lên bàn. Cô không muốn có tin đồn trước khi cô nói cho Quinn lý do cô muốn anh đến nhà cô thay vì đi ra ngoài. Đây là thời điểm nói với anh sự thật, đặc biệt là sau cuộc chuyện trò qua điện thoại tối qua. Cô sẽ nhìn Quinn với đôi gò má ửng đỏ, trong khi anh chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.
Cô liếc nhìn Quinn qua vai mình khi anh uống một hơi dài chai Becks. Anh liếc nhìn xuống và bắt gặp ông Snookums đang lăn qua lăn lại trên đùi anh. Lucy quá quen với việc làm của Snookums. Nếu Quinn không đáp lại, nó sẽ chuyển sự chú ý yêu thương đó đi nơi khác.
“Xuống nào, Snookie.” Cô nói và nhấc bổng con mèo nặng nề ở giữa họ trên chiếc đi văng.
“Em gọi nó là
“Snookie. Nó là tên rút ngắn của ông Snookums” cô giải thích.
“Uh-hun” Mắt anh hơi lé đi, như thể đầu anh bị đau vậy.
Lucy hít sâu và buộc phải thú nhận trước khi hơi thở được bật ra. “Em từng nói dối anh.” Cô nói nhanh đến nỗi phải tự hỏi liệu anh có hiểu cô nói gì không. Cô hy vọng thế, vì cô không muốn phải nói nó một lần nữa. Dạ dày cô cảm giác như thể cô nuốt quá nhiều không khí, và miệng cô khô khốc. Bỗng nhiên cô quá sợ hãi để cảm nhận được bất cứ sự lúng túng nào qua cuộc điện thoại tối hôm đó. Nếu anh không muốn gặp cô nữa, thì mối quan hệ không nên kéo dài. Ít nhất đó là những gì cô tự nhủ. Nhưng điều đó xảy ra trước khi anh bước vào phòng khách nhà cô, rất đẹp trai trong một chiếc quần jean hiệu Levi được làm mòn ở các vị trí thú vị và trước khi anh ngồi xuống gần sát bên cô trên chiếc đi văng đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên da và mùi xà phòng giặt ở áo quần anh.
“Về điều gì?”
“Em không phải là y tá.”
Quinn đặt chai bia màu xanh lên đùi, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô. Một bên lông mày nhướng lên ngạc nhiên. “Em không phải ư?”
Cô lắc đầu và quay người đối diện với anh. “Không. Đó chỉ là những điều dành cho việc hẹn hò trên Internet. Em chỉ không muốn cả thế giới biết mọi điều về em.” Cô kéo chân lên trên đi văng và gấp bàn chân bên dưới chân còn lại. Cô bứt bứt đường may nối chiếc quần kaki. “Em muốn giữ vài điều lại cho riêng mình. Để đề phòng.” Cô quyết định không nói cho anh về lý do duy nhất cô đồng ý gặp anh lần đầu tiên là do nghiên cứu. Điều đó chỉ đặt ra các câu hỏi về những người đàn ông khác mà cô đã gặp và giết chết. Cô không muốn nói về những người đàn ông khác. Không phải tối nay.
“Đề phòng”
“Nếu anh là một người tồi hoặc một người chuyên rình mò hoặc mất trí.” Cô vén tóc sau tai, sau đó đặt hai tay lên lòng mình. Cô nhìn thấp xuống giữa ngực anh. Chiếc áo lạnh tay ngắn có mũ trùm đầu màu xanh của anh quá cũ đến nỗi logo ở phía trước không còn nhìn thấy rõ. “Cái đêm ở Starbucks, em nghĩ chắc chắn anh đã nhận ra em không có bất cứ kiến thức y học nào.” Sau một khoảng thời gian dài im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt anh. “Em đoán là anh không để ý nhưng em không biết gì về phương pháp Heimlich.”
“Anh đã để ý.” Khóe miệng anh nhếch lên, “Anh chỉ nghĩ là em thật tệ khi là một y tá.”
Cô thoát ra một hơi thở bị dồn nén, và thần kinh cô hơi ổn định lại. “Nhưng sao anh lại hẹn gặp em thêm lần nữa?”
Với bàn tay còn trống của mình, anh nắm lấy tay cô và lướt nhẹ ngón cái khắp mặt sau của khớp đốt ngón tay cô. “Anh nghĩ rằng em khá xinh đẹp, nên ắt hẳn em sẽ làm tốt điều gì đó.”
Các cảm giác tê tê trải khắp cổ tay đến tận bên trong các khuỷu tay cô. “Đó là điều gì?”
“Điều dành cho các cô gái.”
“Điều dành cho các cô gái ư?” Cô làm ra vẻ bị tổn thương và bật cười sảng khoái. Cô cố rút tay lại, nhưng anh đã nâng nó lên miệng. “Điều gì là điều dành cho các cô gái?”
Nụ cười tạo ra các nếp nhăn trên mắt anh khi anh nhìn cô qua các ngón tay của cô.
“Nấu ăn.” Anh đặt một nụ hôn lên bàn tay cô gây ra một sự nhói nhẹ ở cổ tay cô, ngay bên dưới ống tay chiếc áo len dài tay màu hạt dẻ.
“Em là một người rất giỏi nấu.” Cô nấu ăn khi nào.
“Tuyệt. Anh muốn ăn.” Anh nhẹ nhàng cắn lòng bàn tay cô.
Tim cô đập mạnh. “Cái gì?” cô hỏi bỏ qua cơn co thắt ở ngực.
“Anh muốn ăn cái gì ư?”
“Ừm”
“Cô gái có mái tóc vàng và mắt xanh.”
Ôi, Chúa ơi. Cô rút tay mình lại. “Anh đói ư?”
Ánh nhìn của anh hướng đến môi cô. “Anh có thể ăn.”
Việc từng trải qua nhiều mối quan hệ đã dạy cho Lucy biết phải từ từ để chấp nhận điều này. Không nóng vội. Không nên dính dáng quá nhiều và quá sớm. Ít nhất đó là những gì phần lý trí trong cô nói với chính cô. Sau đó anh đưa ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lần nữa, và chính là nó. Một điều gì đó nóng bỏng, ham muốn nhìn vào cô từ tận sâu bên trong đôi mắt đen của anh và thổi tất cả những gì thuộc về lý trí biến mất không dấu vết. “Em sẽ gọi món,” cô thì thầm, nhanh chóng đứng lên và đi vào nhà bếp trước khi não cô ngừng hoạt động và kéo anh nằm trên người mình.
“Pizza, mì ống hay salad?” Cô hỏi khi nhấc điện thoại nằm trên mặt bếp.
“Gì cũng được.” Quinn đi theo và đứng ngay ở cửa. Anh tựa một vai vào khung cửa, gõ nhẹ chai bia vào đùi mình. “Vậy nếu không phải là y tá, vậy em làm gì?”
Lucy nhấn số năm ở mục quay số nhà “nhà văn.”
“Nhà văn ư?” Đôi lông mày anh nhíu lại như thể không thể nào tin được. “Em viết về gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.