Nữ thần báo oán

Chương 18: Chương XVII



Trên đường về, không ai nói gì. Cô Marple đi chậm, nên chẳng bao lâu đã tụt lại đàng sau, cùng giáo sư Wanstead.

– Bây giờ ra sao đây ? – cô hỏi, sau một lát im lặng.

– Cảnh sát chắc sẽ căn cứ vào lời khai của hai cô cầu mà tiếp tục điều tra. Ông Stokes chỉ quyết định tạm hoãn , chưa dám quyết định là tai nạn.

– Tôi cũng hiểu như thế. Ông nghĩ thế nào về lời khai của Joanna và cậu bạn trai ?

Giáo sư liếc nhìn bà bạn :

– Thế cô đã có ý kiến gì chưa ? Những điều họ khai, mình đã biết trước

– Đúng.

– Cho nên tôi chắc cô muốn tôi cho ý kiến về chính họ, về thái độ của họ.

Cô Marple gật đầu :

– Chuyện chiếc áo thun ô vuông đen đỏ là rất đáng chú ý. Rất quan trọng nữa, ông thấy không ?

– Dĩ nhiên rồi, giáo sư vừa đáp, vừa liếc nhìn cô Marple lần nữa. ý cô là thế nào ?

– Tôi thấy đó là một tình tiết không thể bỏ qua.

Hai người về tới khách sạn Lợn lòi vàng. Đã mười hau guiờ rưỡi trưa, bà Sandbourne đề nghị uống chút gì khai vị trước khi ăn.

– Ngày mai, mười một giờ, sẽ làm lễ tang tại nhà thờ. Và ngày kia, chúng ta tiếp tục lên đường. Chương trình sẽ có chút thay đổi, vì ta đã mất ba ngày. Một số người ngõ ý muốn trở về London bằng xe lửa. Tôi rất thông cảm và xin để ai nấy tùy ý. Chuyện vừa rồi thật đáng tiếc, nhưng tôi vẫn tin đó chỉ là tai nạn, những việc như thế đã từng xảy ra. Nhưng phải nhận rằng, trong trường hợp này, tai nạn thật bất ngờ, vì đang lúc trời đẹp, không mưa to gió lớn gì. Tất nhiên, có thể là một người nào đó chỉ vô tình đẩy tảng dá mà không ngờ nó có thể gây nguy hiểm cho người bên dưới. Cho nên ta phải tiếp tục điều tra. Nếu tìm ra người đó, mọi việc sẽ sáng tỏ, chứ không lẽ cô Temple lại có kẻ nào thù đến mức giết hại. Mọi việc cứ để chính quyền địa phương lo, và tôi đề nghị mọi người không bàn tán nữa. Tôi chắc ai cũng sẽ dự lễ cầu hồn ngày mai, sau đó ta tiếp tục cuộc hành trình rồi quên đi chuyện đau buồn này.

Sau đó, mọi người vào bữa ăn, không ai nói gì nữa về chuyện hôm trước. Ấy là không nói công khai. Ăn xong ai nấy ngồi từng nhóm nhỏ, bàn chuyện những ngày sắp tới. Giáo sư Wanstead hỏi cô Marple :

– Cô có định tiếp tục cuộc hành trình nữa không ?

– Không. Sau chuyện vừa rồi, tôi muốn ở lại đây ít lâu.

– Ở khách sạn, hay ở Lâu Đài Cổ ?

– Không biết họ có mời tôi quay về không, tôi không thể ép. vả lại, ở khách sạn có lẽ tốt hơn.

– Cô không vội trở về Sainte – Marie – Mead ?

– Chưa. Tôi đã hoàn thành một việc ở đây, còn một việc nữa phải làm nốt.

Giáo sư nhìn cô Marple, như tò mò muốn hỏi. Cô nói tiếp :

– Nếu ông đi tiếp, tôi sẽ nói tôi đã làm gì, và sẽ đề nghị ông điều tra một việc nhỏ, có thể có ích. Một lý do nữa để tôi muốn ở lại, tôi sẽ nói sau. Trước đó tôi còn phải tìm hiểumột số việc tại chỗ. Nhưng vì chưa chắc đã có kết quả gì, nên tôi chưa muốn nói vội .

– Phần tôi, tôi muốn trở về London, nhưng nếu ở lại mà giúp được cô thì …

– Không cần. Ông cũng có một số việc phải làm. Tuy nhiên, trước khi ông đi, có một, hai việc cần, có thể đem lại kết quả.

– Vậy cô đã sẵn có ý định gì.

– Tôi nhớ nhất những điều ông kể …

– Và cô đã có linh tính thấy ngay cái ác ở đâu …

– Ông thấy đấy, rất khó xác định cái gì là bất bình thường trong một bối cảnh nhất định.

– Nhưng cô đã cảm thấy có cái gì không bình thường . – Và cô tin rằng cái chết của cô Temple không phải do tai nạn, trái với điều và Sandbourne nghĩ.

– Ồ không ! Không phải tai nạn. À mà tôi đã nói với ông chưa, rằng cô Temple đã kể với tôi là không đi du lịch , mà đi hành hương.

– Hay nhỉ. Cô ấy có nói là hành hương vì cái gì không ?

– Không. Nếu còn sống thêm chút nữa, chắc cô ấy sẽ nói. Tiếc thay …

– Do đó cô không có ý niệm gì về đích cuộc hành hương ?

– Không. Nhưng tôi có cảm giác ai đó đã muốn ngăn cản cô không đi tới đích. Chúng ta chỉ còn trông chờ vào sự may mắn mới làm sáng tỏ được.

– Và chỉ vì thế mà cô định ở lại ?

– Không chỉ vì thế. Tôi sẽ cố để tìm hiểu nhiều hơn về một cô gái tên Nora Broad.

– Nora Board ? Giáo sư nhắc lại có vẻ tò mò.

– Đó là cô gái đã mất tích gần như cùng một lúc với Verity Hunt. Nghe nói con bé có rất nhiều bạn tình. Một con ngốc nghếch, khờ dại, nhưng lại giỏi quyến rũ đàn ông. Tìm hiểu them nữa về cô gái này, tôi nghĩ cũng có thể có ích.

* * *

Sáng hôm sau có buổi lễ ở nhà thờ tưởng nhớ Elizabett Temple. Tất cả mọi người trong đoàn đều dự, ngoài ra còn một số dân làng chắc vì tò mò mà đến. Cô Marple nhận thây sự có mặt của bà Glynne và cô chị Clotilde, nhưng không thấy Anthea. Cô có thấy có một mục sư già, bị thương tật gì đó vì mỗi lần quỳ xuống, đứng lên rất khó khăn. Cô không hiểu mục sư đó là ai. Hẳn là một người bạn của cô Temple.

Ở nhà thờ đi ra, cô Marple chuyện trò dăm câu với các bạn đồng hành. Vợ chồng ông Butler quyết định trở về London.

Bà Butler nói:

– Tôi đã nói với ông Henry nhà tôi rằng không còn bụng dạ nào đi tiếp nữa. Lúc nào cũng ngay ngáy sợ có ai sắp bắn vào mình ở dọc đường.

– Thôi nào, mình ơi, ông Butler gạt đi. Đừng quá tưởng tượng như thế.

– Ai biết đâu đấy. Ngày nay, bọn cướp, bọn lưu manh nhung nhúc, tôi không an tâm tí nào.

Ngược lại, cô Lumley và cô Bentham b vẫn nén sợ hãi, quyết định đi tiếp.

– Chúng mình đã bỏ ra nhiều tiền, tội gì không tranh thủ, chả lẽ phải bỏ phí chỉ vì cái tai nạn ấy.

Bà Riseley- Porter cũng đi nữa. Vợ chồng đại tá Walker tuyên bố không có gì có thể làm họ bỏ không đi thăm những khu vườn nổi tiếng sắp tới. Jameson cũng nhất định phải tham quan hết các lâu đài trong chương trình. Ông Caspar thì muốn quanh về bằng xe lửa. Còn cô Cooke và cô Barrow thì tỏ vẻ phân vân. Cô Cooke nói:

– Quanh đây có nhiều chỗ đi chơi, hay là chúng tôi ở lại Lợn lòi vàng ít hôm nữa. Cô Marple, hình như cô cũng định thế thì phải?

– Có lẽ thế. Tôi không muốn đi tiếp. Sau những gì xảy ra, tôi nghĩ nghỉ lại đây một, hai ngày tốt hơn.

Nhóm người tản ra, và cô Marple cũng lảng đi. Cô rút trong túi xách một mảnh giấy rút từ cuốn sổ tay, trên có ghi hai địa chỉ. Địa chỉ đầu tiên là một bà tên Blackett, ở một ngôi nhà xinh xắn ngay đầu làng.

Một người đàn bà nhỏ bé ra mở cửa . Cô Marple hỏi:

– Cho phép tôi vào nghỉ một lát, có được không ? Tôi vừa dự lễ ở nhà thờ, thấy trong người không được khoẻ …

– Ồ, xin mời bà ! Mời bà ngồi ghế. Tôi đi lấy nước hay bà muốn dùng trà ?

– Không, cảm ơn bà. Một cốc nước là được rồi.

Bà Blackett đi vào vài giây rồi trở ra, tay cầm cốc nước. Cô Marple uống, rồi nói :

– Khá hơn nhiều rồi.

– Vậy ra bà dự lễ tưởng niệm cái bà bị chết vì tai nạn . Vâng, tôi nghĩ đó là tai nạn. Nhưng rồi điều tra lên, điều tra xuống, không khéo lại thành vụ giết người.

– Vâng. Nhất là trước đây, vùng này đã xảy ra kha khá những vụ mất tích, giết người, phải không bà ? Mới hôm qua đây, tôi đã nghe chuyện một cô gái, tên là Nora …

– Phải, Nora Broad. Nó chính là con gái một cô em họ tôi. Nhưng chuyện đã lâu rồi. Một hôm, nó đi biệt, không trở về. Con gái bây giờ ấy mà, làm sao mà giữ được chúng ! Tôi thường nói với cô em họ Naney : « Cô làm việc, vắng nhà suốt ngày, trong khi đó thì con Nora làm gì ? Cô thừa biết nó hay chấp chới với bọn con trai, thế nào cũng có ngày mang vạ ». Tôi nói nào có sai.

– Bà muốn nói là …

– Tất nhiên lại cái chuyện muôn thuở : con bé có mang. mẹ nó có khi không biết. Nhưng tôi, tôi đã sáu lăm tuổi, làm sao lừa được tôi. Tôi còn biết đứa nào gây ra hậu quả này. Song có lẽ không đúng, vì sau đó thằng bé vẫn ở lại làng, nó có vẻ thực sự đau buồn khi Nora mất tích.

– Con bé đi trốn với một đứa khác ?

– Lần cuối cùng trông thấy nó, là nó ngồi xe ô tô với một ngừơi lạ. Đã hai, ba lần người ta bắt gặp nó đi với người đó, lại có tin đồn rằng cái con bé sau này bị ám sát ấy, cũng thỉnh thoảng đi ô tô với thằng cha ấy. Nhưng tôi chắc con Nora không bị như thế. Nếu chết thì suốt từ bấy giờ, phải tìm thấy xác chứ ?

– Vâng, phải như thế.

– Từ năm mười hai tuổi, con bé đã đi chơi với con trai, thế là cuối cùng đi biệt với một thằng nào đó. Chẳng gửi tin tức gì về – một bưu thiếp cũng không – song tôi vẫn tin là ngày nào đó nó sẽ về, sau khi đã tỉnh ra..

– Cô ấy có bà con nào khác ở đây ? hay bạn bè ?

– Ôi, cả làng này tử tế, yêu quý nó, nhất là các cô ở Lâu đài cổ. Hồi đó, bà Glynne chưa về đây ờ, nhưng cô Clotilde rất tốt với cháu. Một lần cô ấy còn cho cả một bộ váy và một khăn choàng : váy mùa hè rất đẹp và khăn choàng lụa. Cô ấy muốn hướng cho nó chăm chú việc học, nhưng con Nora lười, không thiết học. Đôi khi cô Clotilde đã trách mắng nó vì chuyện này. Lẽ ra tôi không nên nói xấu cháu họ tôi, song quả là nó lêu lỏng, nhất là trong quan hệ với con trai. Đàn ông nào cũng có thể rủ nó đi chơi, cho nên tôi vẫn bụng bảo dạ : rồi có ngày con sẽ đứng đường mất thôi. Thật sự tôi không tin là nó có tương lai nào khác. Ôi ! nhưng mà như thế còn hơn là bị giết như cô Hunt, cái cô sống trong Lâu đài cổ ấy … Chuyện này mới thật thảm. Mới đầu, cũng tưởng cô trốn đi với ai, cảnh sát tìm khắp nơi, hỏi han khắp mọi người, thẩm vấn các thanh niên tình nghi, rồi cuối cùng…

Cô Marple đứng lên, nói mình đã khoẻ, cảm ơn bà Blakett, rồi ra về.

Cuộc viếng thăm thứ hai dành cho một cô gái đang trồng rau trong vườn nhà.

– Nora Broad ? Ồ, cô ấy đi khỏi làng từ lâu. Nghe nói đi với một người đàn ông. Cô ấy luôn di theo con trai, chả biết rồi dẫn đến đâu. Bà muốn gặp cô ấy ư?

– Tôi nhận được thư một bà bạn sống ở nước ngoài – cô Marple bịa chuyện. Gia đình tử tế, bà bạn tôi muốn mượn một cô tên là Nora, nghe nói cô ấy đang gặp khó khăn vì lấy phải người không tốt và bị bỏ rơi, và cô ấy đang tìm việc làm trông trẻ. Bà bạn tôi không biết gì về cô ấy, nhưng tôi nghe nói ở đây có một cô tên như thế, nên muốn gặp người nào có thể cho biết tin tức. Chắc cô cũng học với Nora Broad?

– Vâng, cùng học một lớp, nhưng tôi không tán thành hành động của nó. Tôi vẫn bảo nó là đừng dại dột đi theo bất cứ ai rủ lên ô tô đi chơi, hoặc vào nhậu nhẹt ở các quán rượu, ở đó chắc nó phải khai tăng tuổi (1). Nhưng nó thì dạn dày lắm, và trông lớn hơn tuổi.

– Cô ấy tóc vàng hay nâu?

– Tóc nâu, để xõa xuống vai.

– Khi cô ấy mất tích, cảnh sát có truy tìm không?

– Có, vì nó đi mất mà không báo cho ai. Có người thấy nó lên xe, rồi từ đó mất hút. Hồi đó xảy ra một số vụ giết người, người ta thường tưởng Nora cũng ở trong số đó. Cảnh sát truy tìm, thẩm vấn bọn con trai… Nhưng tôi thì tôi cho giờ này có khi nó ở London hay thành phố khác và kiếm sống bằng đi nhảy thoát y hoặc cái gì tương tự.

– Trời, nếu đúng là cô gái ấy – cô Marple nói – thì không hợp với bà bạn tôi chút nào.

– Tôi cũng nghĩ thế. trừ khi cô ấy thay đổi hoàn toàn

Chú thích:

(1) Ở Anh không được bán rượu cho người vị thành niên , dưới 18 tuổi


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.