On the way to the wedding

Chương 24



Trong chương này, nhân vật nam chính để lại nữ nhân vật chính của chúng ta ở một nơi khủng khiếp.

“Anh đang trói em vào một cái bồn vệ sinh sao?”

“Xin lỗi,” anh nói, đang cột hai cái khăn thành những cái nút thắt rất chuyện nghiệp mà cô hầu như lo lắng rằng anh đã thử nó từ trước rồi. “Anh không cảm thấy ổn nếu để em ở lại trong phòng em. Đó là nơi đầu tiên mà bất cứ ai cũng sẽ tìm kiếm.” Anh siết chặt cái nút thắt, rồi kiểm tra xem nó có đủ chặt không. “Đó là nơi đầu tiên mà anh đã tìm kiếm.”

“Nhưng một cái bồn vệ sinh sao!”

“Trên tầng ba,” anh thêm vào một cách hữu ích. “Sẽ mất hàng giờ trước khi có ai đó tìm thấy em ở đây.”

Lucy siết chặt quai hàm, cố gắng một cách liều lĩnh chế ngự cơn giận dữ đang ngày càng lớn lên trong cô. Anh đã trói hai tay cô lại với nhau. Sau lưng cô.

Chúa tôi, cô không biết rằng người ta có thể quá sức giận dữ thế này với một người khác.

Đây không chỉ là một phản ứng của xúc cảm – toàn bộ cơ thể cô đã nổ tung với nó. Cô cảm thấy nóng nảy và dễ nổi cáu, và thậm chí khi cô biết rằng điều đó chẳng tốt chút nào, cô giật mạnh hai cánh tay của mình ra khỏi cái ống của cái bồn vệ sinh, nghiến răng và thốt ra một tiếng càu nhàu thất bại khi chẳng có gì xảy ra ngoài một tiếng kêu lanh lảnh đều đều của cái ống.

“Làm ơn đừng có cố gắng như vậy nữa,” anh nói, thả rơi một nụ hôn lên đỉnh đầu cô. “Nó sẽ chỉ đem đến cho em sự mỏi mệt và đau nhức thôi.” Anh nhìn lên, kiểm tra kết cấu của cái nhà vệ sinh. “Hoặc em sẽ làm vỡ cái ống , và chắc chắn lúc đó quan cảnh sẽ chẳng lấy gì làm sạch sẽ cho lắm.”

“Gregory, anh phải để em đi.”

Anh cúi mình xuống để cho khuôn mặt anh ngang với khuôn mặt cô. “Anh không thể,” anh nói. “Không trong khi vẫn còn một cơ hội cho chúng ta ở bên nhau.”

“Làm ơn,” cô cầu xin, “điều này thật điên rồ. Anh phải trả em về. Em sẽ bị hủy hoại.”

“Anh sẽ kết hôn với em,” anh nói.

“Em đã kết hôn rồi!”

“Chưa hẳn,” anh nói với một nụ cười hiểm ác.

“Em đã đọc những lời thề!”

“Nhưng em chưa hoàn thành chúng. Em vẫn có thể bãi bỏ chúng.”

“Đó không phải là vấn đề!” cô khóc lên, đấu tranh một cách vô ích khi anh đứng lên và đi ra phía cửa. “Anh không hiểu tình huống này, và anh thật là ích kỉ khi đặt những mong muốn và hạnh phúc của bản thân anh lên trên tất thảy những người khác.”

Lúc đó, anh dừng lại. Bàn tay anh đã đặt trên nấm đấm cửa, nhưng anh đã dừng lại, và khi anh xoay lại, cái nhìn trong mắt anh gần như làm tan vỡ trái tim cô.

“Em hạnh phúc à?” anh hỏi. Một cách nhẹ nhàng, và với một tình yêu khiến cô muốn khóc.

“Không,” cô thì thầm, “nhưng –”

“Anh chưa bao giờ từng nhìn thấy một cô dâu quá đỗi buồn bã như vậy.”

Cô nhắm hai mắt lại, xìu xuống. Đó là sự lặp lại chính xác những gì Hermione đã nói, và cô biết rằng đó là sự thật. Và thậm chí khi đó, khi cô ngước lên nhìn anh, hai vai cô cong lại, cô cũng không thể tránh được những nhịp đập của trái tim mình.

Cô yêu anh.

Cô sẽ luôn luôn yêu anh.

Và cô cũng ghét anh nữa, đã làm cho cô muốn những gì mà cô không thể có được. Cô ghét anh vì tình yêu anh dành cho cô quá nhiều đến độ anh sẽ có thể mạo hiểm mọi thứ để họ được ở bên nhau. Và trên tất cả, cô ghét anh bởi anh đã đẩy cô vào một tình huống sẽ phá hủy cả gia đình cô.

Cho đến khi cô gặp Gregory, Hermione và Richard là hai người duy nhất trên thế giới này mà cô thực sự quan tâm đến. Và bây giờ thì họ sẽ bị hủy hoại, bị dìm xuống tận cùng của sự bất hạnh to lớn so với thứ mà Lucy có thể hình dung được khi ở bên Haselby.

Gregory nghĩ rằng sẽ phải mất hàng giờ để cho ai đó tìm thấy cô ở đây, nhưng cô biết nhiều hơn. Sẽ không một ai tìm thấy cô ở đây trong vòng nhiều ngày tới. Cô không thể nhớ được lần cuối cùng có ai đó đã lang thang lên đây nữa. Cô đang ở trong phòng tắm của người giữ trẻ – nhưng Fennsworth House đã không có bất kỳ một người giữ trẻ nào cư ngụ lại trong hàng năm trời nay.

Khi sự biết mất của cô được phát hiện, đầu tiên họ sẽ kiểm tra phòng ngủ của cô. Rồi họ sẽ cố gắng tìm một vài nơi khả dĩ nào đó thay vào – thư viện, phòng sinh hoạt, một phòng tắm đã bị bỏ không trong cả nửa thập kỉ.

Và rồi, khi cô không được tìm thấy, người ta sẽ giả định là cô đã bỏ trốn. Và sau tất cả những gì đã xảy ra ở nhà thờ, không một ai sẽ nghĩ cô vẫn còn ở trong nhà mình.

Cô sẽ bị hủy hoại. Và vì vậy những người khác cũng vậy.

“Vấn đề không phải nằm ở câu hỏi về hạnh phúc của chính em,” cuối cùng cô nói, giọng cô lặng lẽ, hầu như tan vỡ. “Gregory, em xin anh, làm ơn đừng làm điều đó. Đây không chỉ là về em. Gia đình em – Chúng em sẽ bị hủy hoại, tất cả chúng em.”

Anh bước đến bên cô và ngồi xuống. Và rồi anh nói, một cách đơn giản, “Kể cho anh đi.”

Cô kể. Nếu không thì anh sẽ chẳng buông tha, cô chắc chắn về điều đó.

Cô kể cho anh mọi chuyện. Về cha cô, và những bằng chứng bằng văn bản cho sự phản bội của ông. Cô kể cho anh nghe về việc bị tống tiền. Cô kể cho anh nghe cô là khoản thanh toán cuối cùng như thế nào và chỉ có một thứ để giữ anh trai cô khỏi bị tước đi tước vị của anh ấy.

Mắt Lucy nhìn thẳng trong khi cô kể, và vì vậy, Gregory rất biết ơn về điều đó. Bởi vì những gì cô đã nói – nó làm anh bị sốc đến tận cùng sâu thẳm trong anh.

Cả ngày nay Gregory đã cố gắng để hình dung ra cái bí mật khủng khiếp gì có thể khiến cho cô phải kết hôn với Haselby. Anh đã chạy hai lần xuyên qua Luân Đôn, đầu tiên là đến nhà thờ, rồi quay trở lại đây, tới Fennsworth House này. Anh đã có hàng đống thời gian để suy nghĩ, để cân nhắc. Nhưng chưa bao giờ – không một lần – sự tưởng tượng của anh lại dẫn anh đến điều này.

“Vì vậy anh thấy đó,” cô nói, “chẳng có gì quá thông thường như là một đứa con ngoài giá thú cả, không có gì đặc biệt như là một vụ ngoại tình cả. Cha em – một bá tước thực thụ – lại phạm tội phản quốc. Phản quốc.” Và rồi cô cười. Cười to.

Đó là cách mà người ta làm khi những gì người ta thực sự muốn là òa lên khóc.

“Đó là một điều cực kỳ xấu xa,” cô kết thúc, giọng cô thấp và buông xuôi. “Không có cách nào thoát khỏi điều đó cả.”

Cô quay sang anh để tìm một câu trả lời, nhưng anh đã không có.

Phản quốc. Chúa tôi, anh không thể nghĩ ra điều gì tệ hơn được nữa. Có hàng đống cách – hàng hàng đống cách thức – một người có thể để mình bị ném ra ngoài lề xã hội, nhưng không có cách gì không thể tha thứ được như phản quốc. Không có một người đàn ông nào, người phụ nữ nào, hay thậm chí là một đứa trẻ ở Anh quốc này đã từng đánh mất mình cho Napoleon. Những tổn thương vẫn còn rất mới mẻ, và thậm chí nếu họ không…

Đó là tội phản quốc.

Một quí ông không từ bỏ đất nước mình.

Điều đó đã ăn sâu vào tận tâm hồn của từng người đàn ông trên đất Anh này.

Nếu sự thật về cha Lucy được phát giác, cái địa vị bá tước của Fennsworth sẽ bị tước bỏ. Anh trai Lucy sẽ phải rời đi với sự nghèo túng. Anh ấy và Hermione hầu như chắc chắn sẽ phải di cư.

Và Lucy sẽ…

Ôi, Lucy sẽ có thể sống sót qua vụ scandal, đặc biệt nếu như tên cô đã được đổi thành Bridgerton, nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Về điều đó, thì Gregory khá chắc chắn.

Và cuối cùng thì, anh đã hiểu.

Anh nhìn cô. Cô nhợt nhạt và buồn rũ, và hai bàn tay cô ghì chặt lấy vạt áo cô. “Gia đình em đã rất tốt và trung thực,” cô nói, giọng cô run rẩy với xúc cảm. “Nhà Abernathy đã rất vinh hạnh được ban thưởng kể từ khi vị bá tước đầu tiên được phong cấp bậc vào thế kỉ mười lăm. Và cha em đã làm tất cả chúng em phải xấu hổ. Em không thể cho phép điều đó bị tiết lộ. Em không thể.” Cô nuốt xuống một cách cực kỳ khó khăn và rồi nói một cách buồn bã, “Anh nên nhìn thấy gương mặt anh lúc này. Thậm chí là anh chẳng muốn em bây giờ nữa.”

“Không,” anh nói, lời nói hầu như buột miệng ra. “Không. Điều đó không đúng. Điều đó sẽ không bao giờ là sự thật.” Anh nắm lấy hai tay cô, giữ chúng ở giữa tay anh, xem xét hình dạng của chúng, độ cong của những ngón tay và hơi ấm mong manh của làn da cô.

“Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh không nên mất quá nhiều thời gian để định thần lại. Anh đã không ngờ đến vấn đề phản quốc.”

Cô lắc đầu. “Làm sao anh có thể chứ.”

“Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được anh cảm thấy như thế nào.” Anh nâng gương mặt cô trong hai bàn tay, cúi người xuống hôn cô nhưng anh biết rằng anh không thể.

Chưa phải lúc.

“Nếu cha em đã làm điều đó – điều đó đáng bị khiển trách. Nó –” Anh nguyền rủa trong hơi thở. “Anh sẽ trung thực nhất với em. Nó làm cho anh muốn bệnh. Nhưng em – em, Lucy – em vô tội. Em chẳng làm gì sai, và em không nên phải trà giá cho những lỗi lầm của ông ấy.”

“Anh trai em cũng không nên,” cô nói một cách lặng lẽ, “nhưng nếu em không hoàn tất đám cưới của mình với Haselby, Richard sẽ -“

“Shhh.” Gregory ép một ngón tay lên môi cô. “Nghe anh này. Anh yêu em.”

Đôi mắt cô tràn đầy những giọt nước mắt.

“Anh yêu em,” anh nói lần nữa. “Chẳng có gì trên thế giới này hay thế giới tiếp theo nữa có thể làm cho anh ngừng yêu em được.”

“Anh đã thấy như vậy với Hermione,” cô thì thầm.

“Không,” anh nói, hầu như mỉm cười cho cái hoàn cảnh dường như ngốc nghếch lúc này. “Anh đã đợi quá lâu để phải lòng một ai đó đến nỗi mà anh đã muốn phải lòng với một người phụ nữ. Anh chưa bao giờ yêu Hermione, chỉ là có ý nghĩ về cô ấy thôi. Nhưng với em… Nó thật khác biệt, Lucy. Nó sâu đậm hơn. Nó… nó…”

Anh đấu tranh với những từ ngữ, nhưng vẫn không thể tìm được từ nào. Những từ ngữ không chỉ đơn giản là tồn tại để mà giải thích với cô những gì anh cảm thấy. “Đó là anh,” cuối cùng anh nói, kinh hoàng cho cái sự thiếu trang nhã của nó. “Không có em, anh… anh…”

“Gregory,” cô thì thầm, “Anh không cần phải –”

“Anh không là gì cả,” anh cắt ngang, bởi anh không định cho phép cô nói với anh rằng anh không cần phải giải thích. “Không có em, anh chẳng là gì cả.”

Cô mỉm cười. Đó là một nụ cười buồn, nhưng nó là thật, và nó làm cô cảm thấy như thể anh đã đợi hàng năm trời để có được nụ cười đó. “Đó không phải là sự thật,” cô nói. “Anh biết nó không phải mà.”

Anh lắc đầu. “Có lẽ là một sự phóng đại, nhưng đó là tất cả. Em khiến cho anh cảm thấy tốt hơn, Lucy. Em khiến anh ước mơ, và hi vọng, và khao khát. Em khiến cho anh muốn làm mọi thứ.”

Những giọt nước mắt bắt đầu nhỏ giọt xuống má cô.

Anh dùng mặt trong ngón tay cái lau chúng đi. “Em là người tốt nhất mà anh biết,” anh nói, “anh là người đàn ông vinh dự nhất khi gặp được em. Em khiến anh cười. Và em khiến cho anh suy nghĩ. Và anh…” Anh hít một hơi thở sâu. “Anh yêu em.”

Và lần nữa. “Anh yêu em.”

Và lần nữa. “Anh yêu em.” Anh lắc đầu một cách vô vọng. “Anh không biết làm cách nào khác để nói về điều đó nữa.”

Cô quay mặt đi, lúc lắc đầu để hai bàn tay anh rơi từ khuôn mặt cô xuống vai cô, và cuối cùng, rơi hoàn toàn ra khỏi cơ thể cô. Gregory không thể nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng anh có thể nghe thấy cô – âm thanh của hơi thở lặng lẽ, đứt quãng của cô, tiếng thút thít nhẹ nhàng trong giọng cô.

“Em yêu anh,” cuối cùng cô trả lời, vẫn không nhìn anh. “Anh biết là em yêu anh. Em sẽ không tự hạ thấp phẩm giá của cả hai chúng ta bằng cách nói dối về nó. Và nếu như chỉ có một mình em, em sẽ làm tất cả – bất cứ cái gì cho tình yêu đó. Em sẽ mạo hiểm với cảnh nghèo túng, với sự hủy hoại. Em sẽ chuyển đến Mỹ, em sẽ chuyển đến vùng nào tăm tối nhất Phi Châu nếu như đó là cách duy nhất để em có thể ở bên anh.”

Cô hít một hơi thở dài và run rẩy. “Em không thể quá ích kỉ khi hạ thấp hai người đã yêu em quá nhiều và quá lâu như vậy.”

“Lucy…” Anh chẳng có ý tưởng nào về những gì anh muốn nói với cô, chỉ là anh không muốn cô kết thúc. Anh biết anh không muốn nghe những gì cô phải nói.

Nhưng cô cắt ngang anh với – “Đừng, Gregory. Làm ơn. Em xin lỗi. Em không thể làm điều đó, và nếu anh yêu em như anh đã nói, anh sẽ mang em trở lại ngay bây giờ, trước khi Lord Davenport nhận ra rằng em đã vắng mặt.”

Gregory co những ngón tay lại thành nắm đấm, rồi mở chúng rộng ra và thẳng lại. Anh đã biết anh phải làm những gì. Anh nên giải thoát cho cô, để cô chạy xuống cầu thang đến với bữa tiệc. Anh nên trốn ra trở lại qua lối đi dành cho những người hầu, và thề sẽ không bao giờ đến gần cô nữa.

Cô đã hứa sẽ yêu, tôn trọng, và tuân theo lệnh của một người đàn ông khác. Cô đã được cho rằng sẽ phải từ bỏ tất cả những người khác.

Chắc chắn là, anh cảm thấy không thể bảo vệ được cho cô.

Và anh chưa thể bỏ cuộc.

Không phải bây giờ.

“Một giờ nữa,” anh nói, di chuyển xuống bên dưới bên cạnh cô. “Chỉ cần cho anh một giờ nữa.”

Cô quay sang, hai mắt cô ngờ vực và ngạc nhiên và có lẽ là – có lẽ – chỉ một chút hi vọng. “Một giờ?” cô lặp lại. “Anh nghĩ anh có thể -“

“Anh không biết,” anh nói một cách thành thật. “Nhưng anh sẽ hứa với em điều này. Nếu anh không thể tìm ra cách nào để trả lại tự do cho em khỏi vụ tống tiền trong một giờ, anh sẽ trở lại với em. Và anh sẽ giải thoát cho em.”

“Để trở lại với Haselby?” cô thì thầm, và cô nghe như –

Cô nghe như thể là thất vọng? Thậm chí chỉ một chút?

“Đúng vậy,” anh nói. Bởi vì sự thật thì đó là điều duy nhất anh có thể nói. Không nhiều như anh mong muốn khi anh ném sự thận trọng bay theo gió, anh biết rằng anh không thể đánh cắp cô đi. Cô sẽ phải được kính trọng, bởi anh sẽ kết hôn với cô sớm nhất có thể ngay sau khi Haselby đồng ý bãi bỏ hôn nhân, nhưng cô sẽ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc.

Anh biết rằng anh không thể sống một mình được.

“Em sẽ không bị hủy hoại nếu em chỉ biến mất trong vòng một giờ,” anh nói với cô. “Em có thể đơn giản nói với mọi người là em đang quá bị rối loạn. Em cần chợp mắt một chút. Anh chắc chắn rằng Hermione sẽ chứng thực cho câu chuyện của em nếu em yêu cầu cô ấy.”

Lucy gật đầu. “Anh sẽ mở trói cho em chứ?”

Anh lắc nhẹ đầu và đứng lên. “Anh sẽ tin tưởng em bằng cả cuộc sống của anh, Lucy, nhưng không phải bằng cuộc sống của em. Em quá xứng đáng cho những gì tốt đẹp.”

“Gregory!”

Anh nhún vai khi anh bước về phía cánh cửa. “Lương tâm em sẽ làm những gì em cho tốt hơn cho chính em. Em biết nó sẽ như vậy mà.”

“Sẽ thế nào nếu em hứa –”

“Anh xin lỗi.” Một góc miệng anh nhếch lên trong biểu hiện hối lỗi. “Anh sẽ không tin em.”

Anh nhìn cô lần cuối trước khi anh rời đi. Và anh đã phải cười, điều mà dường như hơi lố bịch, khi cho rằng anh có một giờ đồng hồ để vô hiệu hóa cái thư tống tiền đe dọa chống lại gia đình Lucy và ép cô vào việc kết hôn. Trong khi bữa tiệc chiêu đãi đám cưới đang diễn ra.

Một cách nói so sánh thì, việc di chuyển từ thiên đàng xuống trái đất dường như có vẻ xa xôi hơn mong đợi.

Nhưng khi anh quay sang Lucy, và nhìn thấy cô ngồi đó, trên sàn nhà, trông cô…

Giống như cô lại là chính cô một lần nữa.

“Gregory,” cô nói, “anh không thể để em ở lại đây. Sẽ thế nào nếu có ai đó tìm thấy anh và tống cổ anh ra khỏi nhà? Ai sẽ biết được là em ở đây? Và nếu như… và nếu như… rồi… nếu như…”

Anh mỉm cười, thưởng thức sự nhiễu sự của cô hơn là thực sự lắng nghe những lời cô nói. Cô dứt khoát lại là chính cô một lần nữa.

“Khi tất cả những thứ này qua đi,” anh nói, “Anh sẽ đem cho em một cái sandwich.”

Điều đó đã chấm dứt những lời rời rạc của cô. “Một cái sandwich? Một cái sandwich sao?”

Anh xoay cái nắm đấm cửa nhưng chưa kéo nó ra. “Em có muốn một cái sandwich không, em yêu? Em luôn luôn thích sandwich.”

“Anh điên rồi,” cô nói.

Anh không thể tin được là cô đã chỉ đi đến một cái kết luận. “Đừng có la hét nhé,” anh cảnh báo.

“Anh biết là em không thể,” cô thầm thì.

Đó là sự thật. Việc cuối cùng cô muốn là bị tìm thấy. Nếu Gregory không thành công, cô sẽ phải lẻn trở lại bữa tiệc một cách ít ồn ào nhất nhất có thể.

“Tạm biệt, Lucy,” anh nói. “Anh yêu em.”

Cô nhìn lên. Và cô thì thầm, “Một giờ. Anh có thật sự nghĩ rằng anh có thể làm điều đó không?”

Anh gật đầu. Đó là những gì cô cần thấy, và đó là những gì mà anh cần phải giả vờ như thật.

Và khi anh đóng cánh cửa lại đằng sau, anh có thể thề là anh nghe thấy cô lẩm bẩm, “Chúc may mắn.”

Anh dừng lại để hít một hơi sâu trước khi đi xuống cầu thang. Anh sắp sửa cần đến cái gì đó nhiều hơn là may mắn; anh sắp sửa cần đến một điều cực kỳ kỳ diệu.

Lợi thế đang chống lại anh. Lợi thế đang hoàn toàn chống lại anh. Nhưng Gregory đã luôn luôn là người cổ vũ cho kẻ thua cuộc. Và nếu như có bất kỳ ý tưởng nào về sự công bằng trên thế giới này, bất kỳ một cái gì liên quan đến công bằng tồn tại trong không khí… Nếu phải trả một cái giá khác cho một phần nhỏ lợi thế đó, chắc chắn anh sẽ chấp nhận.

Tình yêu có tồn tại.

Anh biết rằng nó có tồn tại. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu nó không tồn tại cho anh.

Đầu tiên, Gregory dừng lại ở phòng ngủ của Lucy, trên tầng hai. Anh không thể cứ thế mà đi thong thả vảo phòng khiêu vũ và yêu cầu một trong những vị khách lắng nghe anh, nhưng anh nghĩ có thể có một cơ hội rằng ai đó sẽ để ý đến sự vắng mặt của cô và vào đây để tìm kiếm cô. Cầu Chúa phù hộ nếu có ai đó cảm thông cho động cơ của họ, ai đó mà thực sự quan tâm đến hạnh phúc của Lucy.

Nhưng khi Gregory trượt vào trong căn phòng, tất cả vẫn giữ y nguyên như khi anh rời đi. “Chết tiệt,” anh lẩm bẩm, sải bước quay trở lại cánh cửa. Bây giờ thì anh sắp phải tính toán làm cách nào để nói chuyện với anh trai cô ấy – hoặc Haselby, anh giả định – mà không thu hút sự chú ý.

Anh đặt bàn tay mình lên nắm đấm và kéo mạnh, nhưng cái sức nặng của cánh cửa là không bình thường, và Gregory không chắc cái nào xảy ra trước – tiếng thét của một phụ nữ trong sự ngạc nhiên hay cái cơ thể mềm mại, ấm áp bổ nhào vào anh.

“Anh!”

“Cô!” anh đáp trả lại. “Ơn Chúa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.