Peter Pan

Chương 02: CÁI BÓNG



Bà Darling hét lên một tiếng và để đáp lời bà, như khi ta giật chuông gọi người giúp việc, cửa mở và Nana vừa đi nghỉ về, chạy vào phòng. Nó gầm gừ và lao bổ vào đứa trẻ. Chú ta nhẹ nhàng nhảy vọt qua cửa sổ. Bà Darling lại kêu lên, hoảng sợ vì lo thằng bé ngã chết mất. Bà chạy vội xuống cầu thang tìm chú nhưng chẳng thấy dấu vết gì. Bà ngẩng đầu lên nhưng cũng chẳng thấy gì trên bầu trời đêm ngoài một cái gì tựa vệt sao băng.

Bà quay vào phòng trẻ con và thấy Nana ngậm trong mồm thứ gì đó. Nhìn gần, hóa ra là cái bóng của chú bé. Khi chú ta nhảy qua cửa sổ, Nana vội khép cửa thật nhanh nhưng đã muộn, chỉ bắt được cái bóng của chú không theo kịp chủ.

Bà Darling xem xét kỹ lưỡng cái bóng này nhưng không thấy có gì đặc biệt.

Nana rõ là đã có cách xử lý với chiếc bóng. Nó treo bóng ngoài cửa sổ với ý nghĩ rằng: Chú bé sẽ quay trở lại tìm bóng, ta cứ thu xếp để chú ta lấy lại bóng của mình mà không làm phiền đến bọn trẻ.

Nhưng không may là bà Darling không thể để cái bóng treo như thế được, trông cứ như đồ lót đem phơi vậy và gia đình sẽ mang tiếng với hàng xóm láng giềng. Bà định đem cho ông Darling xem cái bóng mới bắt được nhưng ông đang bận cộng giá tiền của áo măng tô mới của John và Michael, đầu quấn một chiếc khăn ướt cho tỉnh táo và nếu làm phiền ông lúc này hẳn sẽ chẳng hay. Vả chăng, bà biết trước ông sẽ nói gì: “Đấy, có chó làm bảo mẫu thì sẽ phải như thế thôi”. Bà quyết định cuộn cái bóng lại và xếp vào tủ chờ đến lúc nào thuận lợi hơn mới báo cho chồng.

Cơ hội này đến vào tuần sau, vào cái ngày thứ sáu sẽ trở thành vô cùng đáng nhớ trong gia đình. Mà hiển nhiên là nó phải xảy ra vào ngày thứ sáu rồi.

– Lẽ ra em phải cẩn thận hơn vào ngày thứ sáu mới phải, bà thường nhắc lại nhiều lần với chồng trong khi Nana đứng cạnh đỡ tay bà.

– Không, không, bao giờ ông Darling cũng trả lời. Anh mới là người có lỗi. Lỗi tại anh, George Darling. Mea culpa, mea culpa.

(Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng – tiếng Latin trong nguyên bản)

Các bạn thấy đấy, ông là người được giáo dục theo kiểu cổ điển.

Hàng đêm, họ nhớ về ngày thứ sáu bất hạnh với từng chi tiết nhỏ, được khắc sâu trong tâm khảm họ đến đỗi có cơ hằn lên như một đồng xu đúc kém.

– Giá như em không nhận lời đi ăn tối với nhà 27, bà Darling bảo.

– Còn anh, giá như anh đừng đổ thuốc của anh vào bát của Nana, ông Darling thừa nhận.

– Giá như tôi cứ giả vờ thích món thuốc ấy, đôi mắt hoen lệ của Nana như nói vậy.

– Lỗi tại em cứ sính mấy cái trò giao tế, George ạ.

– Không, tại anh đùa chẳng đúng lúc tí nào.

– Tại tôi cứ động lòng mấy cái việc nhỏ nhặt, ông bà chủ ạ.

Lần lượt hoặc đôi khi cùng nhau, họ ứa nước mắt một cách chua xót và Nana tự nhủ trong tuyệt vọng: “Đúng vậy, lẽ ra nhà chủ không nên lấy chó làm bảo mẫu mới phải”. Và cũng nhiều lần, ông Darling lấy khăn mùi xoa lau nước mắt cho nó.

“Cái tên quỷ sứ ấy!” Ông Darling rên rỉ và Nana sủa phụ họa theo. Nhưng không bao giờ bà Darling nghĩ đến chuyện trách móc Peter, có một cái gì đó ở góc môi bên phải của bà, ngăn không cho bà nói xấu chú.

Và trong phòng trẻ em vắng lạnh, họ ngồi nhớ lại từng chi tiết một của cái buổi tối kinh hoàng kia. Một buổi tối bắt đầu rất bình yên như bao tối khác. Nana đi ra đi vào để chuẩn bị tắm cho Michael và cõng Michael đến tận bồn.

– Con không đi ngủ đâu! Michael kêu lên như thể nó có tiếng nói nào đó trong vấn đề này. Không, Nana, ứ ừ, mới chưa đến sáu giờ. Ôi, Nana hư, không yêu Nana. Con bảo là con không tắm cơ mà. Không đâu, không đâu nào.

Lúc đó bà Darling bước vào phòng, mặc áo dài màu trắng để đi dự cơm tối bên ngoài. Bà bận đồ sớm để chiều Wendy vì em muốn thấy mẹ ăn bận đẹp, đeo vòng cổ ba mua tặng mẹ. Bà đeo nơi tay chiếc vòng Wendy cho mượn vì Wendy rất thích cho mẹ mượn vòng. Hai đứa lớn đang chơi trò làm bố mẹ ngày Wendy ra đời và John bảo:

– Tôi vui mừng thông báo để bà biết rằng bà đã làm mẹ, giọng nó bắt chước giống hệt giọng ông Darling nhân dịp trọng đại.

Wendy vui mừng nhảy múa, cũng giống như bà Darling thật đã làm vậy. Rồi đến lượt John ra đời, với những sự trang trọng đặc biệt theo ý nó dành cho sự chào đời của một người đàn ông, và Michael vừa ra khỏi bồn tắm cũng xin được ra đời nhưng John thô bạo tuyên bố rằng nó không muốn có thêm con đến nỗi Michael gần khóc.

– Chẳng ai muốn có con cả, Michael bảo.

Dĩ nhiên là thiếu phụ xinh đẹp bận đồ trắng không thể cầm lòng được.

– Có chứ, tôi đang rất muốn có thêm con đây này.

– Con gái hay con trai? Michael nghi ngờ hỏi.

– Con trai.

Thế là Michael nhỏ bé ôm chầm lấy mẹ. Đó quả là một kỷ niệm rất nhỏ bé mà ông bà Darling và Nana cùng gợi lại. Nghĩ cho cùng thì chi tiết này cũng chẳng bé vì đó là đêm cuối cùng Michael ngủ trong phòng trẻ em. Họ lại tiếp tục gợi lại những kỷ niệm.

– Đúng lúc đó, anh lao vào phòng như một cơn lốc vậy – ông Darling nói với giọng tự giễu.

Quả là lúc đó, ông lao vào phòng như một cơn lốc.

Có thể là ông cũng có lý do: ông cũng diện bảnh để đi dự cơm tối và mọi thứ đối với ông đều ổn cho tới lúc ông thắt cà vạt. Lạ ghê lắm nhưng phải thừa nhận là một quý ngài giỏi giang như vậy trên thị trường chứng khoán lại xoay xở chẳng ra sao với chiếc cà vạt của mình. Đôi khi, cái cà vạt cũng ngoan ngoãn tuân lệnh nhưng thường thì tốt nhất cho mọi người là ông nên dằn tự ái của mình xuống và đeo một chiếc cà vạt vẽ còn hơn!

Tối hôm đó cũng vậy. Ông đột ngột bước vào phòng trẻ với chiếc cà vạt đáng nguyền rủa nhàu nhĩ trong lòng bàn tay.

– Chúa ơi, ba làm sao vậy?

– Ba làm sao ấy à! – Ông gầm lên – Cái cà vạt tội nợ này chẳng sao thắt được – Ông chua chát gằn giọng – Lúc thắt quanh cọc giường thì được, ba đã thắt mấy chục lần quanh cọc giường rồi! Nhưng đến lúc thắt quanh cổ thì không ra gì. Ôi thật xin lỗi em!

Ông nghĩ thế chưa đủ để gây ấn tượng với bà Darling và nghiêm giọng nói tiếp:

– Mẹ nó này, anh báo cho em biết là nếu cái cà vạt này không chịu nghe lời anh mà chịu thắt quanh cổ, tối nay chúng mình không đi ăn nữa, và nếu tối nay chúng mình không đi ăn nữa, anh sẽ không bao giờ đến văn phòng nữa, có nghĩa là chúng mình sẽ chết đói còn các con sẽ ra đường.

Bà Darling vẫn bình tĩnh:

– Nào anh để em thử xem nào.

Và quả thực ông cũng chỉ mong có thế. Những ngón tay thon mát dịu của bà thắt chiếc cà vạt chẳng khó khăn gì và lũ trẻ đứng quanh xem mẹ định đoạt số phận của nó. Cóvài ông có khi phát tức vì vợ khéo léo đến vậy nhưng ông Darling được cái không phải người nhỏ nhen. Ông cảm ơn vợ một cách qua loa, quên ngay là mình vừa cáu và chỉ lát sau đã nhảy múa quanh phòng cùng với Michael trên vai.

– Chúng mình hồi ấy mới vui làm sao! – Bà Darling nhớ lại.

– Đấy là lần cuối cùng – ông Darling than.

– George, anh có nhớ lúc Michael đột nhiên hỏi em “Mẹ ơi, sao mẹ lại quen con” không?

– Anh nhớ chứ.

– Các con mình dễ thương quá!

– Hồi đó các con là của chúng mình, bây giờ chúng đã đi mất rồi!

Cuộc vui dừng lại lúc Nana bước vào phòng. Không may là ông Darling va phải Nana khiến quần ông đầy lông. Không những đó là một chiếc quần mới mà còn là chiếc đầu tiên có dải viền và ông phải mím môi mới khỏi bật khóc vì tức. Tất nhiên là bà Darling lại chải quần cho ông, nhưng ông lại nhân dịp làu nhàu về nỗi sai lầm đã lấy chó vào làm bảo mẫu.

– George, Nana là của quý đấy.

– Rõ rồi, tuy nhiên, đôi khi anh cứ nghĩ là nó coi con mình cũng là chó con luôn.

– Không đâu anh, em tin chắc là nó biết rằng bọn trẻ là con người, có linh hồn.

– Anh cũng đang tự hỏi về chuyện đó đây – ông Darling hơi trầm xuống.

Bà Darling thấy đã đến lúc nói về cậu bé bí ẩn. Thoạt tiên, ông chẳng giấu vẻ giễu cợt nhưng khi bà vợ cho ông xem cái bóng, ông trở nên nghĩ ngợi.

– Không phải trong số những người anh quen – ông vừa nói vừa xem xét kỹ cái bóng – Trông nó có vẻ du đãng.

– Chúng mình vẫn đang nói dở – ông Darling bảo – đúng lúc Nana bước vào với liều thuốc nước của Michael. Nana, không bao giờ được mang thuốc của em trong mõm như vậy nữa nhé, lỗi tại tôi đây mà.

Dù cương quyết đến đâu, ông cũng xử sự một cách ngốc nghếch đối với chỗ thuốc ấy. Điều ông hay khoe nhất đó là uống thuốc không bao giờ nhăn nhó. Trong khi Michael đẩy cái thìa về phía Nana, ông nghiêm giọng chê trách:

– Michael, đàn ông con trai thì phải thế nào chứ!

– Con không muốn uống! – Michael nũng nịu kêu.

Bà Darling đi tìm một thỏi socola và ông Darling cho rằng bà quá chiều con:

– Mẹ nó ạ, đừng chiều con quá như thế. Michael, hồi bố bằng con, bố uống thuốc như không. Bố còn bảo: “Cám ơn bố mẹ cho con uống các thứ thuốc nước này để chữa bệnh cho con!” Thế cơ mà.

Ông tin rằng đã nói lên sự thật và Wendy, trong bộ đồ ngủ, cũng tin vậy vì để động viên Michael, em khuyên:

– Ba ơi, thuốc mà ba thỉnh thoảng phải uống ấy, còn đắng hơn nhiều đúng không ba?

– Rất đắng, và nếu ba không đánh mất chai thuốc thì ba đã uống ngay cho con xem, Michael!

Chính xác ra là ông không đánh mất chai thuốc. Nửa đêm hôm trước, ông đã trèo lên một chiếc ghế cao để giấu nó trên tít nóc tủ. Ông không biết là cô bé giúp việc Liza đã tìm ra nó và lại để nó trên giá rửa mặt.

– Ba ơi, con biết nó ở đâu rồi – Wendy vốn luôn thích giúp đỡ mọi người – để con đi tìm cho.

Và cô bé biến đi trước khi ông Darling kịp giữ con gái lại. Ngay lập tức tinh thần ông Darling sa sút trông thấy.

– John – ông rùng mình nói – chất nước ấy là một thứ kinh tởm, hôi rình, nhờn nhờn, gớm chết lên được.

– Ba ơi, ực một cái là xong thôi mà – John vui vẻ khuyên.

Vừa mới nói xong thì Wendy chạy ào vào phòng, tay cầm thuốc rót sẵn trong cốc.

– Con cố chạy nhanh nhất đấy – cô hổn hển nói.

– Thật chẳng thể nào nhanh hơn! – Ông bố nói với vẻ lịch sự mà Wendy không thể nhận ra cái ý chán chường – Nào Michael uống trước đi.

– Ba uống trước – Michael nói, với bản tính hay nghi ngờ.

– Con biết là nếu ba uống ba sẽ phát ốm lên mà – ông Darling đe.

– Nào ba ơi, dũng cảm lên – John kêu gọi.

– Con ngậm cái mồm con lại – ông bố quát.

Wendy hết sức kinh ngạc:

– Con tưởng ba uống thuốc dễ lắm mà…

– Vấn đề không phải ở chỗ đó. Cái khác là có nhiều thuốc trong cốc của ba hơn trong cái thìa của Michael.

Trái tim cao quý của ông gần vỡ tung.

– Thật không công bằng, có chết ba cũng vẫn phải nói là không công bằng.

– Ba, con đang chờ đây – Michael lạnh lùng nói.

– Con nói hay đấy, ba cũng đang chờ đây.

– Ba sợ nhé.

– Con sợ đấy chứ.

– Con không sợ.

– Ba cũng không.

– Thế thì ba uống đi.

– Con uống trước.

Đột nhiên Wendy nảy ra sáng kiến:

– Hay cả ba và Michael cùng uống một lúc?

– Đồng ý – ông Darling phán – Con sẵn sàng chưa Michael?

Wendy hô một, hai, ba và Michael nuốt xong phần thuốc. Nhưng ông Darling giấu cốc thuốc của ông sau lưng.

Michael hét lên vì tức còn Wendy thốt lên:

– Kìa ba!

– Con định bảo Kìa ba cái gì? – Ông Darling hỏi – thôi ngay đi Michael. Ba cũng đang định uống nhưng… nhưng bị trượt tay.

Cả ba đứa trẻ nhìn ông với ánh mắt dữ dội, dường như chúng từ bỏ tất cả niềm thán phục nơi ba chúng.

– Nghe này các con – ông Darling nói với giọng ngọt ngào trong khi Nana biến vào phòng tắm – Ta sẽ đùa vui một chút. Ba sẽ đổ chỗ thuốc này vào bát của Nana, nó sẽ tưởng là sữa và sẽ uống đấy.

Thuốc có màu sữa thật, nhưng bọn trẻ chẳng thấy ý tưởng này của ba chúng hài hước tẹo nào và nhìn ba trách móc trong lúc ông Darling trút thuốc vào bát của Nana.

– Buồn cười nhỉ? – Ông Darling nói không chắc chắn lắm.

Và bọn trẻ cũng không dám lên tiếng tố cáo khi bà Darling và Nana quay trở vào phòng.

– Nana, cún cưng – ông Darling vừa nói vừa vuốt ve đầu con chó – ba cho ít sữa vào bát của Nana đấy.

Nana vẫy đuôi, lon xon chạy đến chỗ bát ăn của nó và tớp tớp. Rồi nó nhìn ông Darling: Ôi, một cái nhìn không hề tức giận mà lại lấp lánh một giọt nước mắt to đùng khiến trái tim chúng ta tan nát mỗi khi chúng ta thấy các người bạn bốn chân chịu đau khổ. Rồi nó trốn vào trong chuồng.

Ông Darling cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng ông không muốn để lộ điều đó.

Trong im lặng nặng nề, bà Darling ngửi cái bát:

– Ồ George, thuốc của anh đây mà!

– Anh đùa đấy mà – ông lầm bầm trong khi bà cố an ủi bọn trẻ con.

Wendy ra ôm lấy cổ Nana.

– Thật bõ công tôi mua vui cho các người đấy nhỉ! – Ông Darling chua chát nói.

Wendy vẫn ôm lấy cổ con chó.

– Rõ rồi, cứ âu yếm nó đi! Còn tôi thì ai thương đây. Thôi cũng chẳng sao. Tôi chỉ là người đi kiếm cơm nuôi cái nhà này thôi. Việc gì mà ai phải thương tôi. Cần quái gì phải thế cơ chứ!

– George, đừng nói to thế, kẻo kẻ ăn người ở nghe thấy đấy – Bà Darling nhắc chồng.

Cũng chẳng biết tại sao họ lại chuyển Liza thành “kẻ ăn người ở”.

– Tôi không cần – ông tức quá vặc lại – Cho cả thiên hạ nghe thấy cũng được nhưng con chó này sẽ không tự tung tự tác một giờ nào nữa trong phòng trẻ nhà tôi!

– George, kìa anh George – bà Darling thì thầm – anh có nhớ em nói gì với anh về cậu bé kia không?

Thật không may, ông Darling quyết cho thiên hạ biết ai mới là chủ nhà, ông chẳng thèm nghe bà Darling nói và khi thấy Nana không chịu chui ra khỏi chuồng theo lơi ông ra lệnh, ông bèn ngọt ngào dụ nó rồi thô bạo túm lấy nó lôi ra khỏi phòng trẻ con, dù ông xấu hổ về hành động của mình, vì bản chất quá tình cảm cứ muốn được ngưỡng mộ.

Sau khi buộc Nana ngoài sân, người cha bất hạnh ngồi im lìm trong hành lang, nắm tay che mắt.

Trong lúc đó, bà Darling đã cho bọn trẻ đi ngủ trong sự im lặng hiếm thấy và thắp các ngọn đèn ngủ lên. Người ta nghe rõ tiếng Nana sủa trong sân và John buồn rầu nói:

– Đó là vì ba xích nó lại đấy.

Nhưng Wendy tỏ ra khôn hơn:

– Khi nào mà Nana sủa như vậy – cô bé nhận xét mặc dầu cô chẳng hề tưởng tượng ra chuyện gì sắp tới – Đó chẳng phải vì Nana khổ, mà là vì nó cảm thấy nguy hiểm đấy.

– Nguy hiểm à? Con chắc không Wendy?

– Chắc mà!

Bà Darling rùng mình và đến gần cửa sổ. Cửa đóng chặt. Bà nhìn ra bên ngoài: đêm đen, rải rác có nhiều vì sao dường như đang tò mò tụ tập quanh nhà để xem những gì sắp xảy ra. Nhưng bà Darling không nhận thấy điều đó. Và bà cũng không thấy có hai hoặc ba vì sao bé nhất nháy mắt với bà. Tuy nhiên, một nỗi sợ khó giải thích bóp nghẹt trái tim, khiến bà ứa nước mắt.

– Ôi, mình ước gì không phải đi tối nay!

Đã gần ngủ đến nơi nhưng Michael vẫn nhận ra nỗi lo lắng của bà và hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, khi đã thắp đèn ngủ rồi thì có gì sợ nữa không hả mẹ?

– Không con, đèn ngủ là mắt của mẹ để lại để canh cho các con mà.

Bà đi từng giường một, miệng khẽ hát những lời cầu bình yên và bé Michael vòng tay ôm cổ mẹ.

– Mẹ ơi, có mẹ ở đây con thích lắm.

Đó là những lời cuối cùng bà nghe Michael nói trước thời gian chia cách đó.

Nhà số 27 chỉ cách có vài bước chân nhưng tuyết đã rơi nhẹ và ông bà Darling phải đi rất cẩn thận để không làm bẩn giầy. Họ là những người duy nhất đi trong phố và các ngôi sao chăm chú theo dõi họ. Sao rất đẹp nhưng chúng chẳng tham dự vào những điều diễn ra trên Trái Đất, hành tinh mà chúng cứ phải nhìn mãi mãi. Đó là sự trừng phạt dành cho chúng vì những lỗi lầm phạm phải trong một quá khứ xa xôi đến mức chúng cũng chẳng còn nhớ nữa. Cũng vì thế mà các ngôi sao già nhất sáng một cách nhợt nhạt và ít khi nói (chúng chỉ bày tỏ bằng cách nhấp nháy); duy các ngôi sao nhỏ thì vẫn còn ngây ngất trước từng sự kiện bé xíu. Chúng cũng không đặc biệt có cảm tình với Peter vốn hay chơi khăm bằng cách luồn sau lưng chúng rồi thổi chúng đi. Tuy nhiên, các ngôi sao thích được đùa vui đến độ tối đó chúng đều về hùa với Peter và chỉ mong người lớn đi cho nhanh. Vì vậy, ngay lúc cửa nhà 27 vừa đóng lại sau lưng khi ông bà Darling bước vào, trên bầu trời xôn xao náo động rồi ngôi sao bé nhất trong tất cả các sao trên dải Ngân hà kêu lên :

– Vào đi kìa, Peter!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.