Pháo Đài Số

CHƯƠNG 107



Susan không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Cảm giác bỏng rát ở cổ họng đã khiến cô tỉnh lại. Hoàn toàn mất phương hướng, cô nhìn quanh. Cô thấy mình nằm trên tấm thảm, phía sau một cái bàn.
Nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng là một tia sáng lạ lập loè màu da cam. Không khí sặc mùi nhựa cháy khét lẹt. Căn phòng này không còn là một căn phòng nữa, chỉ còn là một cái hộp bị phá huỷ tan tành. Các tấm rèm đang bốc cháy và các bức tường chất dẻo Plexiglas cũng đang cháy âm ỉ.
Cô nhớ lại tất cả.
David.
Trong nỗi sợ hãi tột cùng, cô gắng đứng dậy. Cô cảm giác không khí đầy hơi độc đang ăn mòn khí quản. Cô loạng choạng lao ra cửa tìm đường ra. Khi vừa bước qua ngưỡng cửa, cô hụt chân xuống một khoảng không vô tận, may thay cô vừa kịp víu lấy khung cửa. Hành lang đã biến mất. Chỉ năm mươi feet phía dưới là một đống đổ nát và kim loại nóng chảy. Cô kinh hoàng liếc nhìn xuống sàn Crypto: Một biển lửa. Ba triệu con chíp silicon tan chảy khi TRANSLTR phát nổ tạo thành một khối nóng chảy như dung nham. Không khí sặc mùi axit cuộn lên. Susan biết đó là mùi cháy của silicon, một loại khí độc chết người.
Lùi lại phía phòng của Strathmore, cô bắt đầu cảm thấy mình yếu dần. Cổ họng cháy rát. Crypto đang chết, mình cũng thế, cô nghĩ.
Trông thoáng chốc, Susan nghĩ đến lối thoát duy nhất còn lại.
Thang máy riêng của Strathmore. Rồi cô hiểu điều đó là không thể; không thiết bị điện tử nào có thể hoạt động bình thường sau vụ nổ khủng khiếp đó.
Nhưng khi đang loạng choạng đi trong đám khói dầy đặc, Susan chợt nhớ đến câu nói của Hale: “Thang máy chạy bằng nguồn điện của toà nhà bên cạnh! Tôi đã xem bản đồ điện rồi mà!”. Và Susan tin đó là sự thật. Cô cũng biết rằng đường ống thang máy làm bằng bê tông cốt thép rất vững chắc.
Bị khói đen bủa vây tứ phía, Susan lao vội ra phía thang máy.
Nhưng khi tới nơi cô nhận thấy nút gọi của thang máy đã bị cháy đen. Susan đập tay lên bàn điều khiển đen sì và cánh cửa thang máy một cách tuyệt vọng.
Đột nhiên cô dừng lại, có tiếng vo vo phía sau cửa. Giật mình,
Susan ngước nhìn lên. Dường như chiếc thang máy đang ở ngay đó.
Susan nhấn nút lại lần nữa, và lại nghe thấy tiếng vo vo phía sau cánh cửa.
Và đột nhiên cô nhìn thấy.
Nút gọi không hề chết, nó chỉ bị phủ trong muội đen và bây giờ nó đang sáng lên yếu ớt ngay dưới các ngón tay nhọ nhem của cô.
Có điện!
Tràn đầy hy vọng, cô bấm nút, liên tục liên tục. Có cái gì đó đang hoạt động phía sau cánh cửa. Cô có thể nghe thấy tiếng cánh quạt thông gió bên trong thang máy. Thang máy đang ở đây. Sao cái cánh cửa chết tiệt này không mở ra nhỉ?
Nhìn qua lớp khói đen cô thấy các nút nhỏ của một bàn phím phụ, có đầy đủ các ký tự từ A đến Z. Susan chợt nhớ ra, tuyệt vọng: phải có mật khẩu.
Khói bắt đầu cuộn vào phòng qua khung cửa đã tan chảy. Cô lại tiếp tục đập thình thịch vào cánh cửa thang máy. Nó không chịu mở. Phải có mật khẩu, cô nghĩ, Strathmore không bao giờ nói với mình về mật khẩu này! Lúc này căn phòng đã dày đặc khói silicon.
Susan nghẹt thở, tựa vào cửa thang máy trong tuyệt vọng. Cánh quạt thông gió chỉ cách cô vài feet thôi. Cô đang đứng đó choáng váng cố gắng hít thêm không khí
Cô nhắm mắt lại, nhưng rồi tiếng gọi của David lại vang lên. “Chạy đi, Susan! Mở cửa ra! Chạy mau!”. Cô mở mắt mong nhìn thấy khuôn mặt anh, đôi mắt xanh nồng nhiệt, nụ cười tinh nghịch.
Nhưng cô chỉ thấy những chữ cái từ A đến Z. Mật khẩu, Susan nhìn chằm chằm vào bàn phím. Cô không thể tập trung vào chúng được.
Màn hình phát quang ở dưới bàn phím có năm ô trống đang chờ nhập mật khẩu. Mật khẩu gồm năm ký tự, cô nghĩ. Và cô cũng ngay lập tức biết rằng đoán mò mật khẩu là việc không tưởng: hai mươi sáu mũ năm có nghĩa là sẽ có 1 1.881.376 khả năng xảy ra. Và giả sử cô có thể đoán được mỗi trường hợp trong một giây thì cô cũng phải mất mười chín tuần mới thử được hết.
Khi Susan Fletcher nằm trên sàn ngay phía dưới bàn phím, nghẹt thở, cô lại nghe thấy tiếng gọi tha thiết của ngài chỉ huy. Ông ta lại đang gọi: Tôi yêu em, Susan? Tôi đã yêu em từ lâu lắm rồi!
Susan! Susan! Susan!…
Cô biết, ông ta đã chết, nhưng giọng của ông ta vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô nghe tên mình vang lên như một điệp khúc.
Susan… Susan…
Rồi, trong một thoáng ớn lạnh cô chợt nhận ra. Mật khẩu chính là tên mình. Run rẩy yếu ớt, cô cố gắng với lên bàn phím và nhập mật khẩu.
S U S A… N
Không đầy một giây sau, cánh cửa bật mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.