Pháo Đài Số

CHƯƠNG 73



David Becker cảm thấy như mặt mình vừa bị tạt nhựa thông và anh thấy bỏng rát. Anh lăn lộn trên sàn và nheo mắt, lờ mờ nhìn cô gái đang đi đến lưng chừng cửa. Cô chạy gấp gáp lòng thấp thỏm đầy lo sợ, kéo lê chiếc túi len đằng sau trên sàn. Becker cố hết sức gượng dậy nhưng anh không thể. Anh không nhìn thấy gì vì hơi cay quá nóng làm mặt anh bỏng rát. Không thể để cô ấy chạy mất!
Anh nghĩ thế.
Anh cố gắng gọi với nhưng hụt hơi, phổi anh không còn chút không khí, chỉ toàn cảm giác đau đớn.
– Không! – Anh thở hắt ra. Âm thanh hầu như không thể thoát ra khỏi miệng anh.
Becker biết rằng một khi đã chạy qua cửa, cô gái sẽ biến mất vĩnh viễn. Anh cố gắng gọi với lần nữa nhưng họng anh chợt khô cứng lại.
Cô gái ấy đã chạy đến sát cửa quay. Becker khập khiễng lê chân, miệng thở dốc. Anh trượt chân ngã ngay sau cô. Cô gái va mạnh vào một góc của cửa quay, kéo theo sau chiếc túi len thô.
Cách đó 18 mét, Becker khập khiễng, mắt nhắm nghiền lao về phía cửa.
– Đợi đã! – Anh thở hắt ra – Đợi đã!
Cô gái giận dữ đẩy mạnh cửa vào trong. Cửa bắt đầu quay nhưng sau đó nó khựng lại. Cô gái hoảng sợ thu mình lại và nhìn vào vết rách do bị kẹt trên chiếc túi len. Cô cúi xuống và giật mạnh chiếc túi ra.
Đôi mắt cay xè, gần như không còn nhìn thấy gì của Becker dán vào phần túi thò ra qua cửa. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy chỉ là một mảng ni lông đỏ trồi ra từ vết rách. Anh lao về phía đó, tay chới với.
Khi David Becker ngã về phía cửa, hai bàn tay anh chỉ cách nó chừng vài chục centimét, miếng túi trượt ra khỏí chỗ kẹt và biến mất trước mắt anh. Anh, đưa tay chộp lấy nhưng bị hụt vì cửa bắt đầu quay. Cô gái và chiếc túi vội vã lao ra ngoài đường.
– Megan! – Becker vừa rên rỉ vừa đập mạnh vào cửa. Mắt anh bỗng nóng rát như lửa đốt. Anh không nhìn thấy gì nữa, một cảm giác buồn nôn lại trực trào lên. Tiếng Becker dội lại trong bóng tối.
– Megan!
David Becker không biết anh đã nằm đó được bao lâu trước khi anh tỉnh lại và nhận ra thứ mùi khó chịu như phát ra từ bóng đèn huỳnh quang ngay trên đầu. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng.
Bỗng một giọng nói cất lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Có ai đó đang gọi. Anh cố nhấc đầu khỏi sàn. Đầu óc anh quay cuồng.
Giọng nói lại cất lên. Anh liếc mắt xuống sàn và nhìn thấy một bóng người đứng cách đó khá xa.
– Này ông!
Becker nhận ra giọng nói này. Chính là cô gái đó. Cô đang đứng ở một lối ra khác thấp hơn sảnh phòng chờ, hai tay ôm chặt chiếc túi trên ngực. Trông cô giờ đây run rẩy sợ hãi hơn cả lúc trước.
– Này ông – Cô gái hỏi, giọng run run. – Tôi chưa nói tên cho ông. Vì sao ông lại biết tên tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.