Phía Bên Kia Nửa Đêm

Chương 17



NOELLE VÀ CATHERINE
Athens 1946
Thật khó cắt nghĩa được tại sao thời gian lại trở thành kẻ thù của Catherine. Thoạt đầu nàng không ý thức được điều đó và khi kiểm điểm lại nàng cũng không thể nói chính xác vào lúc nào thời gian bắt đầu chống lại nàng.

Nàng cũng không biết từ lúc nào tình yêu Larry đối với nàng bắt đầu phai nhạt, lý do vì sao và như thế nào, song chỉ biết rằng đến một ngày nào đó nó sẽ biến mất ở đâu đó phía cuối hành lang dài dằng dặc của thời gian và tất cả chỉ còn lại một tiếng vang lạnh lẽo mơ hồ. Nàng ngồi một mình trong phòng hết ngày này qua ngày khác cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, đã có gì không ổn. Catherine không thể nghĩ được một điều gì cụ thể, cũng không thể xác định ra một khoảnh khắc nào đó có tính chất quyết định để có thể nói được rằng: “Đấy, từ lúc đấy trở đi Larry không còn yêu mình nữa”. Có lẽ nó bắt đầu từ dịp Larry trở về sau chuyến đi châu Phi ba tuần mà chàng đã đưa Constantin Demiris sang bên đó đi săn. Catherine nhớ Larry nhiều hơn bất cứ dịp nào trước đó, nàng nghĩ: Chàng lúc nào cũng đi vắng. Cứ như đang ở vào thời chiến, chỉ có điều lần này không có kẻ thù mà thôi.

Song nàng đã lầm. Có một kẻ thù đấy.

– Anh báo cho em một tin vui – Larry bảo – Anh đã được tăng lương. Bảy trăm một tháng. Em thấy thế nào?

– Tuyệt quá – Nàng đáp – Như vậy chúng ta sẽ càng sớm được trở về nước – Nàng bỗng thấy nét mặt chàng nghiêm hẳn – Sao vậy, anh.

– Đây là nhà rồi – Larry đáp cộc lốc.

Nàng ngó nhìn chàng, phân vân khó hiểu, rồi nàng đồng ý, một cách yếu ớt.

– Phải, nhưng chỉ lúc này thôi, em muốn nói anh không muốn ở lại đây mãi mãi.

– Em chưa bao giờ thoải mái như bây giờ? – Larry vặn lại – Em được sống như ở một nơi nghỉ hè phải không?

– Nhưng không giống như sống ở nước Mỹ.

– Quẳng mẹ cái nước Mỹ đi. – Larry nói – Tôi đã liều thân vì nó bốn năm trời, rồi được hưởng cái gì nào? Một vốc mề đay đáng ba xu kẽm. Hết chiến tranh, đến một việc nhỏ người ta cũng không cho tôi…

– Không đúng thế – Nàng phản đối – Anh đã…

– Tôi… làm sao?

Catherine không muốn gây ra một cuộc tranh cãi đặc biệt vào tối đầu tiên chàng trở về, nàng nói:

– Không có gì đâu cưng. Anh mệt đấy mà. Thôi ta đi ngủ sớm đi.

– Khỏi cần – Chàng đi ra chỗ quầy để rượu, rót lấy một ly cho mình – Tối nay ở câu lạc bộ Đêm Achentina có khai diễn một vở mới. Anh có bảo với Paul Metaxas là chúng ta sẽ đến dự cùng với anh ấy và mấy người bạn nữa.

Catherine nhìn chàng:

– Larry – Nàng cố giữ giọng bình thản – Larry, gần một tháng nay chúng ta chẳng gặp nhau. Chúng mình không có dịp nào… ngồi lại tâm sự.

– Làm thế nào được, công việc đòi hỏi anh phải đi vắng luôn – Chàng đáp – Thế em tưởng anh thích xa em sao?

Nàng lắc đầu:

– Em không biết. Em sẽ phải xin lỗi các ông ấy…

Chàng giơ tay ra ôm nàng, toe toét cười, nụ cười ngây ngô trẻ con:

– Mặc thằng Metaxas với cái lũ kia. Tối nay ta ở nhà, chỉ có hai ta thôi. Ô kê?

Catherine quan sát kỹ nét mặt chàng và nhận thấy là nàng đã đòi hỏi vô lý. Tất nhiên nếu như công việc buộc chàng phải xa nàng luôn thì chàng phải chịu chứ sao. Và khi chàng trở về, một điều đương nhiên là chàng muốn gặp mặt những người bạn.

Nàng quyết định:

– Nếu anh thích thì chúng ta cùng đi.

– Ừ hữ – Chàng ghì chặt lấy nàng – Chỉ có đôi ta thôi. Suốt ngày nghỉ cuối tuần đó họ không rời nhà.
Catherine nấu nướng, họ ân ái với nhau rồi ngồi trước lò sưởi, nói chuyện, chơi đùa và đọc sách, nghĩa là bất kỳ việc gì theo yêu cầu của Catherine.

Tối chủ nhật, sau một bữa ăn thịnh soạn do Catherine nấu nướng, họ đi ngủ sớm. Nàng nằm trên giường, nhìn theo Larry khi chàng trần truồng đi vào buồng tắm: Nàng tự nhủ: chàng thật là một người khỏi đẹp, mình thật diễm phúc có được một người như chàng. Nụ cười còn vương trên môi nàng thì Larry từ cửa buồng tắm quay lại nói với nàng một cách vô tình:

– Tuần sau, em hãy sắp đặt nhiều cuộc họp mặt để chúng ta khỏi phải xoắn xuýt với nhau như thế này mà chẳng biết làm gì.

Rồi chàng đi thẳng vào buồng tắm để kệ Catherine với nụ cười chưa kịp tắt trên môi.

Hay có thể rắc rối là bắt đầu từ Helena, cô chiêu đãi viên xinh đẹp người Hy Lạp? Một buổi chiều mùa hè oi bức, Catherine đi ra phố mua hàng, Larry đi vắng xa thành phố. Nàng hy vọng hôm sau chàng sẽ trở về, vì thế muốn nấu một số món chàng thích ăn để cho chàng phải ngạc nhiên. Lúc Catherine đang rời khỏi chợ, với một ôm, một mớ rau quả trên tay thì có một chiếc xe taxi chạy ngang qua. Ngồi ở ghế sau xe là Larry, tay quàng ngang lưng một cô gái mặc bộ quần áo chiêu đãi viên. Catherine nhìn thoáng thấy họ đang vui cười với nhau, sau đó chiếc xe taxi quẹo ở góc phố rồi mất hút.

Catherine đứng đờ đẫn ra đó, đến lúc đó, mấy chú bé chạy lại gần, nàng mới nhận ra rằng hai chiếc túi đựng thực phẩm đã tuột khỏi những ngón tay tê dại của nàng.

Chúng giúp nàng lượm các thứ lên. Nàng thất thểu bước về nhà, đầu óc trơ ra không nghĩ được gì. Nàng cố tự nhủ thầm rằng con người mà hình ảnh thấy trong chiếc taxi không phải là Larry, mà chẳng qua là một ai đó giống chàng. Song ác thay trên đời này khó có ai giống chàng. Chàng là một người độc đáo, một tạo vật vô giá, một báu vật của thượng đế. Và chàng là kho báu của nàng. Mà đâu phải của riêng nàng, còn là của cô gái da nâu ngồi trong taxi và biết bao cô gái khác nữa? Suốt buổi tối hôm đó Catherine thức chờ Larry và khi chàng không về nhà, nàng cảm thấy chàng sẽ không thể đưa ra một lý do bào chữa khả dĩ duy trì được quan hệ vợ chồng giữa hai người.

Chàng là một kẻ lừa lọc, dối trá và nàng sẽ không thể là vợ chàng được nữa. Mãi đến tận chiều tối hôm sau Larry mới về nhà.
– Chào em – Chàng vui vẻ nói khi bước vào phòng, đặt chiếc túi bay xuống và ngó nhìn vào mặt nàng.

– Sao thế, em?

– Anh về đến thành phố từ bao giờ – Catherine nghiêm nghị hỏi. Larry nhìn nàng, lúng túng:
– Mới cách đây khoảng một giờ. Sao vậy?

– Hôm qua em nhìn thấy anh ngồi trong taxi với một cô gái.

Catherine nghĩ: Đơn giản có vậy thôi. Đấy là những lời cuối cùng chấm hết cuộc hôn nhân của mình. Chàng sắp chối và mình sẽ bỏ chàng mà đi, không bao giờ gặp lại nữa.

Larry đứng ngây ra, trân trân nhìn nàng.

– Anh cứ nói tiếp đi – Nàng bảo – Anh hãy nói là không phải anh đi. Larry nhìn thẳng vào nàng, gật đầu:
– Chính anh đấy.

Catherine bỗng thấy thót đau ở bụng, nàng muốn chàng chối việc đó thì hơn. Lạy Chúa, thế em nghĩ những gì về chuyện đó?

Nàng định nói, song giọng nàng run lên vì giận.

– E… em…

Larry giơ một bàn tay ra:

– Em chớ có nói điều gì để sẽ phải ân hận đấy nghe? Catherine nhìn chàng, khó hiểu:
– Em sẽ phải ân hận vì chuyện gì.

– Hôm qua anh đã bay về Athens mười lăm phút để đón cô gái tên là Helena Merelis, rồi đưa nàng tới đảo Crete cho Demiris. Helena làm chiêu đãi viên cho ông ta.

Nhưng…

Có thể đúng là Larry vừa nói ra sự thật, song chàng là một người nhiều mưu kế. Catherine hỏi.

– Thế sao anh không gọi điện thoại cho em?

– Có đấy! Larry nói gọn lỏn- Nhưng không thấy trả lời. Em đi vắng phải không? Catherine nuốt nước bọt:
– Em… em đi chợ mua thức ăn chuẩn bị bữa cho anh.

– Anh không thấy đói – Larry đáp lại – Cứ cãi nhau là anh ăn mất ngon.

Chàng quay đi bỏ ra khỏi cửa, bỏ mặc Catherine trơ ra đó, bàn tay phải của nàng vẫn còn giơ ra như muốn vời níu chàng quay lại.

Sau đó không lâu Catherine bắt đầu uống rượu. Lúc đầu chỉ là một chút đỉnh, vô hại. Nàng thường ngóng đợi Larry trở về nhà ăn tối lúc bảy giờ, song đến chín giờ không thấy chàng gọi về. Catherine thường uống một ly Brandy để giết thời gian. Đến mười giờ tối, nàng đã uống mấy ly Brandy liền, và nếu chàng có về, tới lúc đó bữa ăn cũng đã nguội lạnh và nàng đã hơi la đà rồi. Trạng thái đó giúp cho nàng đối mặt dễ dàng hơn với những sự kiện xảy ra trong cuộc đời nàng.

Catherine không còn muốn tự dối mình trước sự thật là Larry đang phản bội nàng và có lẽ chàng đã phản bội nàng từ lâu, ngay từ khi họ mới thành hôn. Một hôm, khi lần giở chiếc quần đồng phục của chàng trước khi đưa cho thợ giặt, nàng thấy có một chiếc khăn mùi xoa đăng ten. Trên chiếc quần cộc của chàng có vết son môi.

Nàng hình dung ra Larry trong đôi cánh tay của một người đàn bà khác. Và nàng muốn giết chết chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.