Phía Nam Biên Giới Phía Tây Mặt Trời

Chương 08 Part 1



Trong mười ngày tiếp sau sự xuất hiện của bài kèm bức ảnh của tôi trên tạp chí Brutus, ở quán bar tôi được nhiều người đến gặp hơn hẳn. Bạn cũ cấp hai và cấp ba. Thoạt đầu, mỗi khi đi vào một quầy báo và nhìn thấy hàng chồng tạp chí, tôi lại tự hỏi có thể đọc được hết chúng từ đầu đến cuối. Nhưng, như tôi nhận thấy, qua bài báo được đăng trên Brutus đóm phần lớn mọi người đọc các tạp chí chăm chú hơn là tôi nghĩ. Ở mọi nơi, hiệu cắt tóc, trên tàu, ở ngân hàng, quán cà phê, ai cũng cầm trên tay một tờ báo mở sẵn, rồi say sưa tập trung vào đó. Hoặc có thể chỉ đơn giản là họ tóm lấy tất cả những gì rơi vào tay vì sợ phải ngồi không.
Gặp lại những người bạn cũ không phải là một chuyện rất vui vẻ. Không phải vì nhắc lại thời xa xưa tươi đẹp với họ thì không dễ chịu. Cả tôi, tôi cũng cảm thấy nuối tiếc khi gặp lại bạn bè hồi đó. Họ cũng rất mừng khi gặp lại tôi. Nhưng, xét đến cùng, không có chủ đề câu chuyện nào của họ làm tôi quan tâm. Biết được những gì đang xảy ra ở thành phố tỉnh lẻ thời niên thiếu của tôi, hay biết được bạn bè cùng lớp bây giờ như thế nào hoàn toàn không phải là những mối bận tâm của tôi. Quá nhiều thời gian và không gian từ nay đã chia cắt tôi với con người mà tôi từng là. Và rồi, sự hiện diện của họ khiến tôi không thể không nghĩ đến Izumi. Mỗi lần nghe nói đến thành phố ngày xưa, hình ảnh đó lại xuất hiện trong tâm trí tôi. “Cô ấy không xinh đẹp một chút nào nữa”, anh bạn tôi đã nói. “Cô ấy làm bọn trẻ con sợ…” Hai câu nói đó vang vọng trong đầu tôi. Và cả việc Izumi không chịu tha thứ cho tôi nữa.
Sau khi in bài báo đó, tôi thấy tiếc là mình đã quá nhẹ dạ đồng ý trả lời phỏng vấn vì nghĩ việc đó sẽ giúp quảng cáo cho mấy cái quán của tôi. Nhất là tôi không được là, đã không phải chịu chút đau đớn nào, tôi lại còn thành công lớn nữa?
Cuối cùng, sau một tháng, những cuộc viếng thăm giảm dần. Đó là mặt tốt của báo chí: bạn trở nên nổi tiếng trong nháy mắt, và bị lãng quên cũng nhanh chóng như thế. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy được nhẹ nhõm. Ít nhất thì tôi cũng không có tin gì của Izumi. Có vẻ như là cô không đọc Brutus.
Tuy nhiên, một tháng rưỡi sau khi bài báo được in, vào đúng lúc tôi đã bắt đầu thật sự quên đi câu chuyện đó, có cuộc viếng thăm cuối cùng của bạn cũ: Shimamoto-san.
Một tối thứ Hai đầu tháng Mười một, cô đến gặp tôi tại một trong hai câu lạc bộ. Robin’s Nest (đặt tên cho một bản nhạc jazz mà tôi rất thích). Cô ngồi lặng lẽ ở quầy bar, gọi một ly Daiquiri. Tôi ngồi cách cô ba ghế, rất gần, nhưng còn chưa biết rằng đó là Shimamoto-san. Tôi chú ý ngay đến người khách lần đầu tiên thấy đến quán. “Chà, một phụ nữ đẹp”, tôi tự nhủ. Nếu cô từng đến đây, chắc chắn tôi phải nhớ mặt cô: đó không phải loại phụ nữ khiến người ta có thể hững hờ. “Hẳn là cô ta đang chờ ai đó.” Dĩ nhiên là thỉnh thoảng cũng có phụ nữ đi một mình đến quán bar. Họ chờ đợi, thậm chí một số còn hy vọng, được đàn ông nói chuyện cùng. Chỉ cần nhìn là biết. Nhờ kinh nghiệm, tôi biết rằng một phụ nữ thật sự xinh đẹp không bao giờ uống rượu một mình trong một quán bar. Bởi vì những người phụ nữ đẹp không thật sự thích bị người lạ bắt chuyện. Đơn giản là việc đó làm họ chán.
Vì thế tôi không chú ý lâu đến người khách đó. Tôi nhận ra khi cô đến, rồi chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía cô. Cô trang điểm rất kín đáo và ăn mặc thanh lịch, quần áo đắt tiền: áo len Cachemire màu be trên một chiếc váy lụa màu xanh. Một cái áo len mảnh và nhẹ đến mức có thể nghĩ là một làn da thứ hai. Trên quầy đặt một túi xách cùng tông màu với váy. Tôi không thể đoán được tuổi cô. Cô đang ở độ tuổi lý tưởng, tôi chỉ có thể tìm được cách nói đó.
Cô có một vẻ đẹp mê hồn, nhưng không có vẻ gì là một diễn viên hoặc người mẫu. Những người đó không đến các quán bar của tôi, và xung quanh họ luôn lơ lửng một bầu không khí đặc biệt, tạo ra bởi ý thức về cái nhìn của người khác đặt lên mình. Người phụ nữ này khác hẳn. Cô ung dung một cách tự nhiên, thoải mái với những gì vây quanh mình. Một khuỷu tay đặt trên quầy, tay chống cằm, cô nghe nhóm tam tấu chơi nhạc và uống từng ngụm nhỏ cocktail như thể đang dừng lại ở một trang sách hay. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía tôi. Tôi cảm thấy một cách cụ thể một cái nhìn đặt lên mình. Tuy nhiên, tôi không sao tưởng tượng nổi rằng người phụ nữ đó thực sự nhìn tôi.
Như thường lệ tôi mặc một bộ comlê và đeo cà vạt. Cà vạt và áo sơ mi Armani, comlê Soprani Uomo và giày Rossttti. Tuy thế, tôi không thuộc loại người quá bận tâm đến ăn mặc. Về cơ bản, tôi thấy thật lố bịch khi tiêu nhiều tiền vào quần áo hơn cần thiết. Khi bình thường, tôi chỉ cần một chiếc quần jeans và một cái áo pull. Nhưng tôi cũng có một triết lý cá nhân nho nhỏ: khi quản lý một quán bar, cần phải ăn mặc theo cách mình thích khách hàng cũng như vậy. Điều đó cho phép tôi tạo ra một sự căng thẳng nhất định lên khách hàng và người làm của tôi. Vì vậy, mỗi tối khi đến câu lạc bộ, tôi lại mặc một bộ comlê hiệu và đeo một chiếc cà vạt.
Tôi nếm các loại cocktail, quan sát khách hàng, nghe các nhạc công chơi nhạc. Tối đó, quán khá đông vào đầu buổi tối, nhưng, từ chín giờ, cơn mưa đuổi bớt khách đi. Mười giờ, tôi đã có thể đếm được số bàn còn khách. Người phụ nữ lạ mặt ở quầy bar vẫn im lặng uống cốc Daquiri của mình. Tôi bắt đầu để ý nhiều đến cô: rõ ràng là cô không chờ đợi ai, vì cô không nhìn đồng hồ, cũng không chốc chốc nhìn ra cửa.
Khoảng mười một giờ, cô cầm lấy túi xách và xuống khỏi ghế. Nếu cô muốn đi về bằng tàu điện ngầm, thì quả thật đã đến giờ phải đi. Tuy nhiên, cô không đi ra cửa: cô tiến thẳng về phía tôi như không có gì xảy ra và ngồi xuống cạnh tôi. Một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra xung quanh cô. Khi đã ngồi xuống ghế, cô mở túi lấy ra một bao Salem, đặt một điếu lên môi. Tôi mơ hồ theo dõi những cử chỉ của cô bằng khóe mắt.
Quán dễ chịu thật, cô nói với tôi.
Tôi ngẩng đầu khỏi quyển sách và ngạc nhiên nhìn cô. Nhưng vào lúc đó, tôi cảm thấy một cú sốc. Không khí trong phổi tôi như thể đột nhiên nặng trĩu. Tôi nghĩ đến lực hút. Có phải nó lại một lần nữa tác động lên tôi?
Cám ơn, tôi trả lời, nghĩ rằng hẳn là cô đã đoán ra tôi là người quản lý. Rất vui vì cô thích.
Vâng, tôi rất thích, cô khẳng định và nhìn thẳng vào mắt tôi, môi nở một nụ cười.
Cô có một nụ cười rất đẹp: cặp môi mở rộng, những nếp nhăn duyên dáng hiện ra ở khóe mắt. Nụ cười đó mơ hồ nhắc tôi nhớ đến một điều gì đó.
Tôi cũng rất thích nhạc, cô chỉ chiếc đàn piano nói thêm. Nhân tiện, anh có lửa không?
Tôi không có bật lửa hay diêm trên người. Tôi hỏi người coi quầy bar và tự tay châm lửa cho cô.
Cám ơn, cô nói.
Tôi nhìn khuôn mặt cô và cuối cùng đã nhận ra cô là ai.
Shimamoto-san, tôi lẩm bẩm, miệng khô khốc.
Mất bao lâu cậu mới nhận ra tớ, cô nhận xét giọng vui vẻ sau khi im lặng một lúc. Tớ đã nghĩ là cậu còn không nhớ nổi tên tớ cơ.
Tôi ngắm nhìn cô, câm lặng, như thể trước mắt tôi là một thứ dụng cụ chính xác cực kỳ hiếm đã từng nghe ca ngợi rất nhiều mà chưa bao giờ được nhìn thấy. Đúng là cô, Shimamoto-san. Nhưng tâm trí tôi vẫn chưa thể tiêu hóa nổi điều đó. Tôi đã nghĩ đến cô quá thường xuyên. Và rồi tôi đã luôn chắc rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô.
Tớ rất thích bộ comlê của cậu, cô nhận xét, rất hợp với cậu đấy.
Tôi gật đầu không nói gì. Tôi không chắc có thể nói năng bình thường được.
Xem nào, Hajime, cậu đẹp trai hơn trước đấy. Và cũng vững chãi hơn.
Cuối cùng tôi cũng bắt đầu nói được.
Nhờ bơi lội đấy. Tớ bắt đầu khi học cấp hai, và từ đó vẫn tiếp tục.
Tớ vẫn luôn nghĩ là sẽ rất thích nếu biết bơi.
Ai cũng có thể bơi được thôi, chỉ cần học…
Nói xong tôi mới nhớ đến cái tật ở chân của cô. “Mình đang lảm nhảm gì thế này?” tôi nghĩ. Bối rối, tôi muốn nói thêm điều gì đó để lái câu chuyện theo hướng khác nhưng không tìm được lời nào. Tôi nhét một tay vào túi quần để tìm thuốc lá. Rồi tôi nhớ ra mình đã bỏ hút thuốc được năm năm rồi.
Shimamoto-san im lặng quan sát tôi. Cô giơ tay gọi người phục vụ quầy, gọi thêm 1 ly Daiquiri. Khi yêu cầu cái gì đó, lúc nào cô cũng nở một nụ cười thật tươi. Một nụ cười đẹp tỏa rạng khiến ai cũng muốn mang đến cho cô một cái khay đựng tất cả những gì có ở xung quanh. Một người phụ nữ khác cười như thế hẳn sẽ làm người ta khó chịu lắm, nhưng có vẻ như cô cuốn hút được mọi người vào nụ cười của mình.
Còn cậu, cậu vẫn mặc màu xanh nhỉ, tôi nhận xét.
Ừ. Lúc nào tớ cũng thích màu đó. Cậu nhớ tốt đấy.
Tớ nhớ tất cả những gì liên quan đến cậu, nói chung là vậy. Cách cậu gọt bút chì, cho bao nhiêu viên đường vào trà.
Bao nhiêu?
Hai.
Cô hơi nheo mắt để nhìn tôi rõ hơn.
Xem nào, Hajime, tại sao hôm đó cậu đi theo tớ lâu thế? Cách đây tám năm ấy.
Tôi buông một tiếng thở dài.
Tớ không chắc đó là cậu. Cách bước đi thì đúng là của cậu, nhưng tớ có cảm giác đó là một người khác. Tớ không sao chắc chắn được. Chính vì thế mà tớ cứ đi theo cậu mãi. Cuối cùng thì tớ không chỉ muốn đi theo mà còn tìm một cơ hội để nói chuyện với cậu.
Nhưng tại sao cậu không làm thế? Tại sao không hỏi thẳng tớ liệu có phải là tớ không? Đơn giản hơn biết bao.
Chính tớ cũng không biết tại sao lại cư xử như vậy, tôi thành thực trả lời. Nhưng tớ không thể làm thế được vào lúc đó. Tớ sẽ không thể nói được lời nào.
Cô hơi cắn môi.
Tớ không nhận ra ngay đó là cậu. Khi biết mình bị theo dõi, tớ đã rất sợ. Thật đấy, tớ sợ lắm. Nhưgn sau khi lên taxi, khi các cảm xúc đã lắng xuống, ý nghĩ đó là cậu chạy qua đầu tớ.
Cậu biết không, Shimamoto-san, hôm đó, đã có người đưa cho tớ một cái phong bì. Tớ không biết quan hệ của ông ấy và cậu như thế nào, nhưng tớ…
Cô đặt ngón tay trỏ lê môi tôi. Rồi lắc đầu như muốn nói: “Đừng nói những chuyện đó nữa. Xin cậu đấy, đừng bao giờ nói với tớ về chuyện đó nữa.”
Cậu lấy vợ chưa? Cô hỏi tôi để chuyển sang chuyện khác.
Rồi, tớ có hai con gái. Vẫn còn nhỏ.
Tốt đấy. Con gái hợp với cậu hơn; không giải thích được, nhưng tớ cảm thấy thế.
Thế ư?
Đúng, một điều không thể giải thích, cô mỉm cười nói. Thế ra là cậu đã lo liệu để con cậu không phải là “con một”?
Tớ có định thế đâu. Mọi chuyện chỉ diễn ra thế thôi.
Có hai con gái thì như thế nào nhỉ?
Lạ lắm. Ở trường mẫu giáo mà con lớn của tớ học, hơn một nửa là con một. Không còn giống như thời của chúng ta nữa. Ngày nay ở thành phố đó đã trở thành một chuẩn mực.
Chúng ta sinh quá sớm!
Có thể lắm, tôi cười. Có thể là thế giới đã tiến lại gần chúng ta. Nhưng khi nhìn hai đứa con gái của tớ chơi với nhau ở nhà, tớ cảm thấy rất lạ. Tớ tự nhủ: “Thế ra người ta có thể được nuôi dạy như thế.” Còn tớ, khi còn nhỏ, lúc nào tớ cũng chơi một mình, và tớ cứ nghĩ đứa trẻ nào cũng thế.
Các nhạc công vừa chơi xong bản Corcovado, trong phòng vang lên vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ. Lúc nào cũng như vậy, sau nửa đêm: nhạc trở nên gần gũi hơn, và một mối liên hệ hình thành giữa các nhạc công và người nghe. Người chơi dương cầm uống một ly vang đỏ giữa hai bản nhạc, tay trống hút một điếu thuốc.
Shimamoto-san uống một ngụm cocktail.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.