Phong thần diễn nghĩa

Hồi 97: Lầu Trích Tinh, vua Trụ thiêu mình



Lúc Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử, Vi Hộ đang đuổi ba con yêu, xảy thấy hào quang sáng lóa, mùi hương thơm phức, Dương Tiễn xem rõ, nói với Vi Hộ và Lôi Chấn Tử:

– Ấy là Nữ Oa nương nương giáng hạ, chúng ta ra mắt cho mau.

Nói rồi ba người kéo tới lạy và thưa:

– Chúng tôi không dè nương nương đến nên không kịp tiếp nghinh, xin tha tội.

Nữ Oa nói:

– Dương Tiễn, ta đã bắt trói ba con yêu rồi, ngươi dẫn về cho Tử Nha xử tội.

Ba người đồng tạ ơn, dẫn ba con yêu trở lại.

Có bài thơ rằng:

Ba yêu làm dữ hại tôi hiền,

Vua Trụ say mê đến ngửa nghiêng

Mới biết ngày nay trời báo ứng,

Hết trông về ở mé Hiên viên.

Dương Tiễn giục ba con yêu xuống trước cửa dinh, còn mình độn thổ về sau.

Quân giữ cửa thấy ba người đàn bà trên mây sa xuống, đều bị trói một dây, kế lại có ba tướng về tới liền báo với Khương Thượng.

Ba tướng được lệnh vào ra mắt.

Tử Nha hỏi:

– Các ngươi đã bắt được ba con yêu chưa?

Dương Tiễn thuật hết mọi việc, Tử Nha truyền dẫn ba nàng vào dinh.

Chư hầu và các tướng xúm lại xem đông nức.

Tử Nha nói với ba yêu nữ:

– Ba đứa bây làm nhiều điều độc ác, hại trăm họ lầm than, làm cho cơ nghiệp Thành Thang bị mất. Tuy là thiên số song cũng tại các ngươi bất nhân, xui Trụ vương chế Bào Lạc đốt trung lương, lập Sái Bồn hại cung nữ, cất Lộc đài làm hao tốn của, dân khó bỏ thây, bày Tửu Trì, Nhục Lâm giết thị thần, thái giám, chặt xương xem tủy, mổ bụng coi thai, thất đức kể không cùng, dầu thiên hạ lóc thịt các ngươi vẫn chưa đền hết tội.

Ðắt Kỷ quỳ lạy, khóc lóc thưa:

– Thiếp ở Ký Châu, con gái Tô Hộ, nương phòng khuê từ tấm bé không hiểu việc đời, bởi Thiên Tử lấy oai trời, đòi vào cung hầu hạ nên phải tuân theo chẳng ngờ Khương Hoàng hậu chầu trời sớm. Thiên Tử ép thiếp lên thay mặt Chánh Cung, việc gì cũng do đại thần, điều chi cũng bởi quyền Thiên tử, thiếp chẳng qua là một đứa đàn bà nâng khăn sửa trấp, dọn cung, dâng rượu mà thôi, còn việc triều đình thiếp tự chuyên sao được? Bởi Trụ vương thất chánh đến bá quan can gián còn chẳng được thay, huống chi tôi là phận đàn bà mà ngăn cản vua làm sao? Nay Nguyên soái oai vang bốn biển, Võ Vương đức trải khắp chư hầu, chẳng bao lâu Trụ vương cũng sẽ dâng nước đầu. Nguyên soái có giết một đứa đàn bà cũng chẳng ích chi? Lời xưa có nói: “Ðàn ông có lỗi không luận đến đàn bà. Xin Nguyên soái rộng lòng cho tôi về được quê quán thì tôi đội ơn ngàn thuở”.

Tử Nha nói:

– Ngươi mượn tiếng con gái Tô hầu để nói mỵ với thiên hạ, chứ ta đã biết rõ ngươi là Hồ Ly tinh, khi Ðắt Kỷ nghỉ tại trạm Ký Châu, ngươi hớp hồn nhập vào xác, rồi vào cung xui khiến Trụ vương làm nhiều việc bất nhân. Nay bị bắt còn tìm lời gỡ tội cũng chẳng lợi ích gì.

Nói rồi truyền quân dẫn Ðắt Kỷ ra ngoài xử trảm.

Tả đao vâng lệnh.

Các chư hầu nghe Ðắt Kỷ nói trúng lý đều động lòng thương, không tin là yêu quái.

Còn hai con yêu quỳ trước trại.

Tử Nha truyền Dương Tiễn coi việc giám sát Hồ Hỷ Mỵ, Vi Hộ coi việc giám sát Ngọc Mỹ Nhân, còn Lôi Chấn Tử coi giám sát Ðắt Kỷ.

Dương Tiễn vâng lệnh làm phép trấn trên đầu Hồ Hỷ Mỵ, Vi Mộ làm phép trấn trên đầu Ngọc Mỹ Nhân rồi truyền Tả đao xử trảm, hai con quỷ rụng đầu.

Dương Tiễn và Vi Hộ đem hai thủ cấp vào trình.

Còn Lôi Chấn Tử khiến quân trói Ðắt Kỷ ngoài cửa ải.

Ðáng lẽ trong trường hợp nầy Ðắt Kỷ mặt ủ mày chau, nhưng trái lại mặt Ðắt Kỷ nở hoa, những đường thanh sơn cẩm thú nổi bật lên trên hình hài nhi nữ, khiến cho ai trông thấy cũng động lòng.

Tên tả đao trông thấy Ðắt Kỷ cặp mắt hữu tình, miệng nói duyên dáng, hàm răng như hạt lựu, môi tợ thoa son, đứng nhìn không nháy mắt.

Khi Lôi Chấn Tử truyền khai đao, Ðắt Kỷ nói với tên tả đao rằng:

– Thiếp chết thật hàm oan, xin tướng quân dừng tay trong giây phút. Sớm muộn cũng chết nhưng tướng quân rộng lòng thêm một khắc giá ngàn vàng.

Tên tả đao thấy Ðắt Kỷ gọi mình bằng tướng quân lòng thêm lính quýnh, đã sẳn ý thương hoa tiếc ngọc, bây giờ lại được mỹ nhân lấy lòng như vậy, nên tay chân rời rã, cầm đao không nổi nữa, thả rơi xuống đất, mình mẩy chết tê, cặp mắt nhìn Ðắt Kỷ trân trân không nháy.

Lôi Chấn Tử thấy tả đao rớt gươm, đứng sững như hình trồng, liền truyền tên khác đến thay. Tên ấy nghe Ðắt Kỷ năn nỉ cũng rơi gươm, đúng trơ như tên trước.

Lôi Chấn Tử đổi ba bốn tên Tả đao kế tiếp, tên nào cũng chết trân như vậy, cất gươm không nổi.

Lôi Chấn Tử tuy hò hét, khiến Tả đao hạ thủ nhưng thật ra chính Lôi Chấn Tử thấy dung nhan và nghe lời năn nỉ của Ðắt Kỷ cũng rủn lòng, chân bước tới không nổi.

Lôi Chấn Tử nghĩ thầm:

– Chẳng biết con yêu nầy có tà thuật gì mà làm mê hoặc mọi người như vậy? Nếu tình trạng nầy tiếp diễn mãi thì làm sao chém Ðắt Kỷ được.

Nghĩ rồi cố gắng lê bước đến trước trướng báo lại với Tử Nha:

– Thưa sư thúc, tôi không làm nổi trách nhiệm nầy.

Bấy giờ Tử Nha đã truyền bêu đầu Hồ Hỷ Mỵ và Ngọc Mỹ Nhân, thấy Lôi Chấn Tử vào tay không, lại nói như vậy, vụt miệng hỏi:

– Cửu vĩ hồ ly tinh đã chạy mất rồi sao?

Lôi Chấn Tử thuật chuyện lại.

Tử Nha nổi giận mắng:

– Ngươi giám sát một con yêu mà không xong, còn mặt mũi nào làm tướng. Còn các tên Tả đao tội đáng chém đầu.

Nói rồi truyền Dương Tiễn và Vi Hộ ra thay Lôi Chấn Tử coi việc giám sát.

Hai người tuân lệnh, dẫn các tên đao phủ mới ra, bắt các tên đao phủ cũ trói lại, chờ chém Ðắt Kỷ xong sẽ xử tội các tên đao phủ bất lực ấy.

Chẳng ngờ bọn đao phủ mới nầy khi đến nơi thấy Ðắt Kỷ thì tay chân cũng rời rã, mình mẩy tê cứng, không sao cầm nổi cây đao.

Dương Tiễn trong người cũng thấy nôn nao, nói với Vi Hộ:

– Nó là con hồ ly tu luyện ngàn năm, có tài làm cho ngươi ta mê mẩn. Rất đỗi, Trụ vương là vị Chúa, còn phải say đắm đến mất nước, huống hồ lũ quân gia. Chúng ta phải vào thưa lại với sư thúc định liệu, kẻo giết oan bọn Tả đao tội nghiệp.

Hai người vào thưa lại với Tử Nha.

Các chư hầu nghe nói lấy làm lạ, đều có ý muốn ra pháp trường xem thử.

Tử Nha cùng chư hầu ra đến nơi, cảm thấy Ðắt Kỷ xinh đẹp mười phần, nhan sắc quyến rũ thật khó lòng giết. Tâm trạng mọi người đều giống nhau là tiếc ngọc, thương hương, nhưng không ai dám nói.

Tử Nha nói với mọi người:

– Nó là con hồ ly tu luyện ngàn năm, nên có thuật khêu gợi, làm cho lòng người mê mẩn. Rất đỗi các đệ tử tiên gia còn không cầm lòng được, thì người thường làm sao không động tâm. Thế này tôi phải dùng đến bửu bối mới trừ nó được.

Nói rồi khiến Dương Tiễn vào lấy bầu gươm phép đặt bàn hương án, để hồ lô trên bàn, và van vái:

– Xin bửu bối trở mình.

Các chư hầu và binh tướng ai nấy đều hồi hộp. Sự hồi hộp ấy thật khó tả. Có lẽ họ không nỡ giết một mỹ nhân sắc nước hương trời như Ðắt Kỷ chăng?

Tử Nha vái dứt tiếng thì nắp hồ lô mở ra, hào quang chiếu sáng lóa. Trong hào quang hiện ra một cây gươm có hai con mắt và hai cái cánh chiếu thẳng vào đầu Ðắt Kỷ.

Ðắt Kỷ biết lưỡi gươm Lục yểm lợi hại dường nào rồi, đành nhắm mắt chịu phép.

Lưỡi gươm bay qua lại hai lần trên không trung đầu Ðắt Kỷ rụng xuống, máu vọt ra lai láng.

Các chư hầu đều thương tiếc, chắc lưỡi thở ra.

Người sau có thơ rằng:

Tả đao mê mẩn đứng xuôi tay,

Bởi sắc khuynh thành nhắm dễ say

Tranh vẽ mịn màng coi cũng kém,

Hoa cười tươi tốt vẫn không tà

Hớp hồn gái ngọc thương khi trước,

Sốt mặt anh hùng gớm buổi nay

Yêu quái hại người, người khác hại,

Bia danh Ðắt Kỷ thật oan thay.

Tử Nha chém Ðắt Kỷ xong, truyền bêu đầu.

Các chư hầu trông thấy càng thương xót.

Bấy giờ Trụ Vương đang ngồi tại đền Hiển thánh thấy cung nga chạy ùa vào đông như kiến, lấy làm lạ hỏi:

– Các ngươi vì sao kinh hãi? Hay giặc đã vào trong cung?

Cung nga quỳ tâu:

– Ba vị nương nương đang đêm đi đâu mất, nên chúng tôi phải vào đây tâu lại.

Ấy là cung nga sợ tội, nên đến báo với Trụ Vương, thực không phải mến tiếc.

Trụ Vương nghe tâu, liền khiến cung nga đi lục soát khắp cung điện để tìm kiếm, và tâu lại.

Nhưng sự tìm kiếm ấy chẳng mang lại kết quả nào.

Chẳng bao lâu nội thị vào tâu:

– Ngoài cửa, Tử Nha bêu đầu ba vị nương nương.

Vua Trụ nghe tâu thất kinh, liền bước xuống lầu Ngũ phụng xem thử, quả nhiên thấy rõ ràng ba chiếc đầu của ba giai nhân bêu bên đường.

Người sau có thơ rằng:

Ngọc nát hoa rơi thật thảm thương,

Tóc mây, da tuyết bẹo bên đường

Ca thanh, múa lịch theo luồng gió,

Tướng dịu, lời khôn vắng cõi dương

Gối phụng ngửa nghiêng mơ má phấn,

Phòng loan man mác bặt mùi hương

Bể dâu thay đổi đà ra thế,

Nghĩ lại dường như cắt thịt xương.

Trụ Vương thở dài than ngắn, xảy nghe pháo nổ dậy đất, binh ó vang trời, biết chư hầu đã xâm nhập hoàng cung, liền vội vã xuống lầu Ngũ Phụng qua đến điện Cửu Giang. Ở đây, tiếng quân reo, tiếng trống trận càng chát chúa hơn, Trụ Vương liền lên lầu Trích Tinh để cho xa bớt.

Nhưng khi đến lầu Trích Tinh thì quang cảnh thường ngày lại khác xưa, lòng Trụ Vương không còn thấy ngôi lầu cao nầy ấm áp, tươi đẹp nữa, mà thấy mười phần trống trải, mặc dầu các đồ vật trên lầu không thiếu món nào.

Một luồng gió thổi đến làm cho Trụ Vương rùng mình rởn óc, cảm thấy hình như muôn ngàn hồn oan từ dưới Sái Bồn hiện đến. Rồi trước mặt Trụ Vương hàng vạn người bỏ tóc xõa, áp tới trước mặt vua Trụ đòi thường mạng. Lại thấy Triệu Khải, Mai Bá kêu lớn:

– Hôn quân. Nay đã đến ngày cùng tận rồi.

Trụ Vương hơ hải bỏ chạy lại thấy Khương hậu níu lại mắng:

– Hôn quân vô đạo, giết vợ hại con, nay đã đến ngày tuyệt mạng rồi, mặt mũi nào nhìn thấy các bậc tiên vương nơi chín suối. Trụ Vương hất tay Khương hậu, vừa chạy được ít bước thấy Giả thị chỉ vào mặt mắng:

– Hôn quân bênh vợ, làm sỉ nhục ta ném xuống lầu, nay số mạng đã tuyệt, còn chạy đi đâu nữa.

Nói rồi tát vào mặt Trụ Vương một cái. Trụ Vương giật mình tỉnh lại, mới biết vừa rồi mình bị hôn mê.

Tuy vậy, Trụ Vương cũng sợ hãi, thất thiểu bước lên trên chót lầu.

Quan giữ lầu vội nghênh tiếp.

Trụ Vương thấy mặt Châu Thăng, buồn bã nói:

– Tiếc rằng ta không nghe lời can gián của trung thần, nên ngày nay mới sanh ra cớ sự như vầy. Ăn năn thì đã muộn. Nghĩ lại, trẫm là một vị chí tôn, không lẽ đợi chúng phá được thành vào bắt làm nhục. Trẫm muốn liều mình lại e thân xác còn đó thiên hạ đàm tiếu chi bằng lập giàn hỏa tự thiêu mình trọn vẹn. Vậy ngươi mau làm cho ta một giàn hỏa trên lầu này chớ nên trễ nải.

Châu Thăng khóc và tâu:

– Tôi theo hầu bệ hạ đã lâu năm, nay gặp hoạn nạn đã không có tài gì để báo quân vương thì lẽ nào lại đi thiêu chúa.

Nói rồi khóc rống lên.

Trụ Vương phán:

– Ấy là trời khiến, ngươi có tội chi? Vả lại trước kia trẫm có nhờ Cơ Phát xem số đoán rằng về sau trẫm bị chết thiêu đó cũng là số mạng tránh sao được. Hãy lập giàn hỏa cho mau kẻo trễ.

Châu Thăng không nỡ, lạy lục cầu khẩn đôi ba lần xin Trụ Vương chậm chậm sẽ tính kế. Vua Trụ nổi giận nói:

– Việc đã gấp rồi, trẫm tính hết kế, không còn cách nào hay hơn nữa. Nếu ở để chư hầu phá Ngọ môn vào đây thì tội của ngươi chẳng nhỏ. Phải lập giàn hỏa cho ta lập tức.

Châu Thăng cực chẳng đã phải xuống lầu, chất củi và đổ thuốc dẫn hỏa làm một cái giàn lớn.

Còn Trụ Vương mặc triều phục, mở cửa lầu Trích Tinh, cầm Ngọc Khuê ngồi chính giữa, Châu Thăng châm lửa.

Giây phút, ngọn lửa cháy bùng xung quanh lầu đỏ rực.

Cung nga xem thấy đều kêu khóc chạy qua cung khác ẩn mình.

Châu Thăng khóc lớn:

– Bệ hạ ôi! Tôi cũng xin chết theo cho tròn trung tiết.

Nói rồi nhảy vào đống lửa.

Người sau có thơ rằng:

Trích tinh ngọn lửa cháy bừng lên,

Ngọc nát vàng tan cháy rụi đền

Cơ nghiệp Thành Thang thành tro bụi,

Sáu trăm năm lẻ nghĩ buồn tênh.

Châu Thăng liều mình chết theo Chúa nghĩ cũng đáng khen.

Trụ Vương thấy lửa cháy, vỗ ngực than:

– Ta chẳng nghe lời can gián của trung thần, nên ngày nay mất cả cơ nghiệp, mặt mũi nào còn trông thấy các tiên vương nơi chín suối.

Bấy giờ Tử Nha đang đốc quân phá cửa ngọ môn, xảy nghe quân báo:

– Lửa cháy nơi lầu Trích Tinh rất dữ.

Tử Nha dắt Võ Vương và chư hầu đến xem thử.

Võ Vương thấy trên chót lầu có một người mặc áo vàng, đội mão trẩm, cầm Ngọc Khuê, bốn phía khói un mù mịt không rõ mặt, liền hỏi tả hữu:

– Phải Thiên Tử ngồi trên lầu chăng?

Tử Nha tâu:

– Chính là hôn quân vô đạo đó. Bởi hôn quân độc ác mười phần, nên nay bị trời phạt chết thảm.

Võ Vương nghe nói lấy tay áo che mặt, quay ngựa về dinh.

Tử Nha tâu:

– Tại sao Ðại Vương có cử chỉ như vậy?

Võ Vương nói:

– Tuy Trụ Vương bạo ngược mặc lòng, song trước giờ chết tất hối hận. Chúng ta không thể đứng nhìn một kẻ sắp thiêu mình trong đống lửa, thà trở về để trước mắt khỏi thấy cảnh thương tâm.

Tử Nha nói:

– Việc đời có nhân quả. Kẻ làm dữ phải mang hậu hoạn, làm sao tránh khỏi. Ðại Vương thấy thương tâm, chẳng qua là do lòng nhân đại của Ðại Vương mà thôi, chứ cái chết của Trụ Vương thật xứng đáng.

Võ Vương vẫn bỏ ra về.

Các chư hầu thấy vậy đồng theo Võ Vương trở về hết.

Còn Tử Nha ở lại xem lửa cháy, xảy thấy lầu Trích Tinh bị sập, đánh ầm một tiếng dường như núi lở, chôn vùi Trụ Vương vào giữa.

Linh hồn Trụ Vương đã lên đài Phong Thần.

Khi ấy các quan ngự lâm và cung nga mở cửa ra đón chư hầu.

Tử Nha truyền rước Võ Vương và các chư hầu nhập cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.