Pippi Tất dài

Chương 19: Pippi liên hoan Chia tay



Sáng hôm sau, khi vào Biệt thự Bát nháo theo lối cửa bếp, Thomas và Annika nghe trong nhà tiếng ngáy vang lên như sấm rền. Thuyền trưởng Tất dài còn đang say giấc. Pippi đứng trên sàn bếp thể dục buổi sáng. Nó đang lộn vòng thứ mười lăm thì Thomas và Annika xuất hiện, khiến nó phải dừng lại.
“Phải, bây giờ tương lai của tớ đã được đảm bảo,” Pippi nói, “tớ sẽ trở thành công chúa của người da đen. Tớ sẽ làm công chúa nửa năm, nửa năm còn lại sẽ chu du khắp các đại dương trên con thuyền buồm Hoppetosse. Bố tớ bảo nếu ông lãnh đạo các thần dân da đen của mình chu đáo trong nửa năm đầu, thì nửa năm sau họ đủ khả năng tự lực mà không cần có ông. Vì các cậu biết không, một con gấu biển già như bố lâu lâu cũng cần cảm thấy sàn tàu thuỷ dưới chân mình. Hơn nữa bố cũng còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ tớ. Một khi tớ cần phải trở thành một cướp biển siêu quần, thì thật không phải nếu tớ cứ sống mãi cuộc sống nơi cung đình . Chỉ tổ làm con người ta yếu mềm đi, bố tớ nói thế.”
“Thế cậu không bao giờ trở lại Biệt thự Bát nháo nữa à?” Thomas hỏi, giọng rụt rè.
“Có chứ, khi nào bố con tớ nghỉ hưu.” Pippi đáp. “Độ khoảng năm mươi, sáu mươi năm nữa. Lúc đó bọn mình sẽ chơi đùa thoải mái.”
Câu trả lời không an ủi nổi cả Thomas lẫn Annika.
“Các cậu thử hình dung xem… Công chúa của người da đen nhé” Pippi mơ màng nói. ” Làm gì có nhiều trẻ em được trở thành công chúa! Và tớ sẽ diện sang phải biết! Cả hai tai tớ đều đeo khuyên, và mũi đeo một cái khuyên còn to hơn nữa kia.”
“Ngoài ra cậu còn diện gì nữa?” Annika hỏi.
“Không gì nữa,” Pippi đáp.” Không một tí gì nữa! Nhưng tớ sẽ có một người hầu riêng, và sáng nào ông này cũng đánh bóng cả người tớ bằng kem đánh giày. Để tớ cũng đen bóng như những người khác. Tối nào tớ cũng xếp tớ cùng các đôi giày sẵn ngoài cửa để chờ được đánh bóng.”
Thomas và Annika cố hình dung Pippi lúc đó trông sẽ như thế nào.
“Cậu nghĩ là nước da đen sẽ hợp với mái tóc đỏ của cậu sao?” Annika ngờ vực hỏi.
“Để rồi sẽ xem. Nếu không thì tớ sẽ nhuộm tóc màu xanh lá cây, dễ thôi mà.” Pippi thốt lên đầy say sưa. “Công chúa Pippilotta! Cuộc sống mới thú vị làm sao! Mới huy hoàng làm sao! Và tớ sẽ nhảy múa bằng thích. Công chúa Pippilotta nhảy múa trong ánh lửa trại và tiếng trống rộn ràng. Các cậu cứ thử hình dung những chiếc khuyên tai sẽ va vào nhau xủng xoẻng ra sao.”
“Thế bao… bao… bao giờ cậu đi?” Thomas hỏi, giọng nghe khàn hơn.
“Ngày mai tàu Hoppetosse sẽ nhổ neo,” Pippi đáp.
Cả ba đứa cứ thế đứng lặng hồi lâu. Như thế chẳng có gì để nói nữa. Cuối cùng Pippi lại lộn mình một vòng nữa và bảo:
“Nhưng tối nay sẽ có một cuộc liên hoan chia tay ở Biệt thự Bát nháo. một cuộc liên hoan chia tay – tớ không tiết lộ gì thêm. Tất cả những ai muốn nói lời từ biệt với tớ đều được hoan nghênh. “
 
***
 
Cái tin như đám lửa lan nhanh giữa tất cả trẻ con trong thị trấn. Pippi Tất dài sẽ dời khỏi thị trấn này và tối nay sẽ mở cuộc liên hoan chia tay tại Biệt thự Bát nháo. Ai muốn đến đều có thể đến!
Và có nhiều đứa muốn đến – chính xác hơn là ba mươi tư đứa. Thomas và Annika đã được mẹ cho phép tối nay ở lại bên đó bao lâu tuỳ thích. Mẹ đã hiểu ra rằng việc này tuyệt đối cần thiết.
Thomas và Annika sẽ chẳng bao giờ quên cái buổi tối mà Pippi liên hoan chia tay ấy. Đó là một buổi tối mùa hè tuyệt đẹp và ấm áp, một buổi tối mà người ta phải thốt lên : Như thế mới là mùa hè chứ !
Mọi bông hồng trong vườn nhà Pippi đều nở và toả hương thơm ngát trong bóng chiều nhập nhoạng. Gió khẽ khàng thì thầm trong những tán cây cổ thụ. Tất cả lẽ ra đã có thể tuyệt diệu biết bao, nếu như… nếu như… Thomas và Annika không dám nghĩ nốt.
Lũ trẻ ở thị trấn đứa nào cũng mang theo chiếc còi bằng đất nung của mình và thi nhau thổi khi bước vào vườn. Thomas và Annika cầm đầu. Khi chúng bước tới bậc tam cấp ngoài hàng hiên thì Pippi xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Cặp mắt nó sáng rực trên gương mặt đầy tàn nhang.
“Hoan nghênh các cậu đến căn nhà đơn sơ của tớ!” Nó nói và dang rộng cánh tay. Annika ngắm kĩ Pippi để ghi nhớ mãi hình ảnh của Pippi. Không bao giờ, không bao giờ nó quên được Pippi đang đứng đó với hai bím tóc đỏ rực, những nốt tàn nhang, nụ cười tươi rói và đôi giày đen to tướng.
Cách chúng một quãng vang lên tiếng trống thùng thùng. Thuyền trưởng Tất dài ngồi trong bếp, giữa hai đầu gối kẹp một cái trống. Hôm nay ông cũng diện đủ bộ váy và mũ mão hoàng đế da đen của mình. Pippi đã đặc biệt đề nghị bố điều đó. Nó biết đưa trẻ con nào chẳng muốn trông thấy một đứa vua của người da đen bằng xương bằng thịt.
Cả gian bếp đầy những trẻ con, chúng xúm quanh đức vua Efraim và say sưa ngăm nhìn ông. Annika nghĩ bụng: Thật may không có thêm đứa nào đến nữa, nếu không thì làm sao mà đủ chỗ.
Nó vừa nghĩ như thế thì ngoài vườn vang lên tiếng đàn phong cầm. Cả thủy thủ đoàn tàu Hoppetosse kéo đến, dẫn đầu là chú Fridolf. Và chính chú là người vừa chơi phong cầm. Pippi đã xuống bến cảng chào những người bạn thủy thủ và mời họ đến dự liên hoan chia tay. Nó chạy bổ ra ôm ghì lấy chú Fridolff, cho đến khi chú tím tái cả mặt mũi, nó mới buông ra và kêu lên:
“Nổi nhạc ! Nổi nhạc nào!”
Thế là chú Fridolf kéo phong cầm, đức vua Efraim gõ trống, còn lũ trẻ nhất loạt đưa những cái còi hình chim cúc cu của chúng lên miệng thổi.
Nóc chiếc hòm gỗ được đậy xuống, trên nóc bày hàng dãy chai nước chanh. Trên bàn ăn lớn đặt mười lăm chiếc bánh ga-tô kem, còn trên bếp lò là một chiếc nồi đại xúc xích.
Vua Efraim vào cuộc trước tiên, ông làm một lần tám chiếc xúc xích. Tất cả những người khác liền theo gương ông, và chẳng mấy chốc trong bếp không còn nghe tiếng động nào khác ngoài tiếng nhai nhồm nhoàm. Sau đó ai muốn uống bao nhiêu nước chanh và ăn bao nhiêu bánh ga tô tuỳ thích.
Trong bếp khá chật chội nên mọi người tản bớt ra hàng hiên và ra ngoài vườn, vì vậy đâu đâu cũng thấy những miếng bánh kem trắng lấp loá trong màn chiều nhá nhem.
Khi tất cả đã no nê, Thomas đề nghị chơi trò gì đó cho xúc xích và bánh ga-tô trôi sâu vào bụng. Ví dụ trò Hãy làm như Hans chẳng hạn. Pippi không biết chơi trò đó như thế nào, nhưng Thomas đã giải thích rằng một người sẽ là Hans, còn những người khác phải bắt chước tất cả những gì mà Hans làm.
“Bắt đầu thôi!” Pippi nói. “Trò này nghe được đấy. Và có lẽ để tớ làm Hans là hay nhất.”
Nó bắt đầu trò chơi bằng việc leo lên mái nhà kho. Đầu tiên phải trèo lên bờ rào vườn, rồi từ đó tì bụng đu lên mái nhà. Pippi, Thomas và Annika đã leo trèo như thế nhiều lần, nên đối với chúng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng những đứa trẻ khác thấy sao mà khó thế. Còn các thuỷ thủ tàu Hoppetosse quen leo cột buồm thì coi đây là trò trẻ con. Tuy nhiên với thuyền trưởng Tất dài có phần vất vả hơn, vì ông quá béo. Hơn nữa ông lại quấn trên người chiếc váy bằng xơ đau. Khi hì hụi đu được người lên mái, ông thở phì phò.
“Chiếc váy này sẽ chẳng bao giờ được như cũ nữa rồi” Ông buồn rầu nói.
Pippi nhảy từ trên mái xuống đất. Đám trẻ con tất nhiên không dám bắt chước, nhưng chú Fridolf rất tốt, chú nhấc tất cả những đứa không có gan nhảy xuống đất. Rồi Pippi lộn sáu vòng trên bãi cỏ. Tất cả làm theo, riêng thuyền trưởng Tất dài nói:
“Phải có ai ủn đít hộ tôi, kẻo tôi chịu thôi.”
Pippi sốt sắng giúp ngay. Nó ủn bố mạnh đến nỗi ông không sao dừng lại được nữa, cứ thế lăn lông lốc như hòn bi trên cỏ, lộn liền tù tì mười bốn vòng thay vì sáu vòng.
Rồi Pippi chạy về phía ngôi nhà, qua các bậc tam cấp dẫn lên hàng hiên, chui tót qua cửa sổ ra vườn, nhảy lên ống khói, co một chân lên và cất tiếng gáy như một chú gà trống, cắm đầu lao sang một cái cây sát chái nhà, tụt theo thân cây xuống đất, chạy vào kho chứa củi, nhặt một chiếc rìu, bổ vỡ một tấm ván trên tường, chui người qua khe hở ra vườn, nhảy lên bờ rào, đi thăng bằng dọc trên bờ rào độ năm mét, trèo lên một cây sồi và ngồi vắt vẻo trên ngọn cây.
Ngoài đường, người kéo đến xem đông nghịt trước Biệt thự Bát nháo. Khi về nhà họ kể rằng mình đã trông thấy một đức vua của người da đen đứng một chân trên ống khói của Biệt Thự Bát Nháo mà gân cổ gáy “ò ó o o!” khiến khắp xung quanh đều nghe thấy. Nhưng chẳng ai chịu tin họ.
Khi thuyền trưởng Tất dài định chui qua khe hở trên tường kho chứa củi, thì điều tất yếu đã phải xảy ra: ông bị kẹt cứng, chi ra không nổi, thụt vào cũng chẳng xong. Vì vậy trò chơi bị ngắt quãng tại đây, và tất cả bọn trẻ đều đứng đó xem chú Fridolf cưa ván lôi thuyền trưởng Tất dài khỏi bức tường gỗ. “Trò chơi vừa rồi nhộn kinh khủng” thuyền trưởng Tất dài hài lòng nói sau khi đã được giải cứu. “Nhưng giờ chúng ta làm gì đây? “
“Ngày trước,” chú Fridolf nói, ” ngày trước thỉnh thoảng thuyền trưởng và Pippi chơi trò thách đấu xem ai khoẻ hơn. Lúc nào cũng vui cực kỳ!”
“Ý kiến không tồi,” thuyền trưởng Tất dài nói, “nhưng điều tệ hại nhất là con gái ta gần như đã khoẻ hơn ta mất rồi.”
Thomas đứng ngay cạnh Pippi.
“Pippi,” cậu thì thầm, “ban nãy lúc chơi trò Hãy làm như Hans tớ sợ cậu sẽ leo tọt vào chỗ ẩn náu của bọn mình trong thân sồi quá. Vì tớ không muốn ai khác biết chỗ ấy. Dù bọn mình sẽ không bao giờ chui vào đấy nữa.”
“Đời nào! Đó là bí mật của bọn mình mà,” Pippi đáp.
Bố Pippi cầm lên một thanh sắt và bẻ cong nó , dễ dàng như thể đó là một cái que bằng sáp ong.
Pippi cũng nhặt một thanh sắt khác và bắt chước bố.
“Quá dễ, bố biết không.” Nó nói, “những trò dễ như thế này thì từ thuở còn trong nôi con đã chơi chán ra rồi. Cốt để cho qua thời gian thôi.”
Thuyền trưởng Tất dài bèn tháo ngay cánh cửa bếp, ngả nó ra. Chú Fridolf và bảy thuỷ thủ nữa đứng lên trên cánh cửa. Thuyền trưởng Tất dài cứ thế giơ cao cả người lẫn cửa đi mười vòng xung quanh bãi cỏ.
Lúc này trời đã tối mịt, Pippi thắp lên đây đó những ngọn đuốc cháy rất đẹp, rọi lên khu vườn những vầng sáng kì diệu.
“Bố đã xong chưa?” Nó hỏi bố sau khi ông đi hết vòng thứ mười. Ông đã trình diễn xong.
Thế là Pippi đặt con ngựa lên cánh cửa bếp, sau đó đặt chú Fridolf và ba chú thuỷ thủ nữa lên lưng ngựa. Cả bốn chú, chú nào cũng bế trên tay hai đứa trẻ con. Chú Fridolf bế Thomas và Annika. Rồi Pippi giơ cao cánh cửa với chừng ấy người lẫn ngựa, đi luôn một lèo hai mươi lăm vòng quanh bãi cỏ. Trong ánh đuối, cảnh ấy nom càng tuyệt vời.
“Quả thế thật, con gái ơi, con khoẻ hơn bố rồi!” Thuyền trưởng Tất dài nói.
Sau đó tất cả cùng ngồi xuống bãi cỏ. Chú Fridolf chơi đàn phong cầm, còn các thuỷ thủ khác hát những bài ca hay nhất của người đi biển. Lũ trẻ nhảy múa theo tiếng nhạc. Pippi hai tay giơ hai ngọn đuốc, nhảy múa hăng nhất bọn.
Rồi cuộc liên hoan kết thúc bằng một màn pháo bông. Pippi đốt đủ loại pháo bông, loại phụt lên trời, loại bắn ra những tia lửa màu lấp lánh hình cầu. Annika ngồi trên hàng hiên ngắm nhìn. Mọi thứ sao mà đẹp, mà tuyệt vời thế ! Nó không thể trông thấy những bông hồng, nhưng cảm nhận được mùi hương hoa hồng lan toả trong bóng đêm. Tất cả lẽ ra đã kỳ diệu biết bao, nếu như… nếu như… Dường như có một bàn tay lạnh giá đang bóp nghẹt trái tim Annika. Ngày mai sẽ thế nào đây? Và suốt kỳ nghỉ hè sẽ ra sao? Mãi mãi sẽ thế nào đây? Sẽ không còn có Pippi trong Biệt thự Bát nháo. Sẽ chẳng còn Ông Nilsson, chẳng còn con ngựa, những chuyến dã ngoại với Pippi, chẳng còn những buổi tối vui vẻ trong gian bếp của Biệt thự Bát nháo, còn đâu nữa cái cây vẫn mọc ra những chai nước chanh, ừ thì tất nhiên cái cây vẫn đứng đó, nhưng Annika có linh cảm chắc chắn rằng những chai nước chanh sẽ không mọc ra trong thân cây nữa một khi Pippi đã đi xa. Ngày mai Annika và Thomas biết bắt đầu bằng trò gì đây? Chắc hai anh em sẽ chơi crocket. Nghĩ thế, Annika thở dài.
Cuộc vui đã tàn. Tất cả lũ trẻ cảm ơn và chào từ biệt. Thuyền trưởng Tất dài và thuỷ thủ của ông quay về tàu Poppetosse. Ông rủ Pippi cùng đi luôn, nhưng Pippi nói nó muốn ngủ nốt đêm nay trong Biệt thự Bát nháo.
“Con đừng quên là mười giờ sáng mai chúng ra sẽ nhổ neo đấy nhé!” Thuyền trưởng Tất dài còn dặn với khi rời chân.
Phải, giờ đây chỉ còn lại Pippi, Thomas và Annika. Chúng ngồi im phắc trong bóng tối, trên bậc tam cấp ngoài hàng hiên.
“Các cậu vẫn có thể sang đây chơi.” cuối cùng Pippi lên tiếng. “Tớ sẽ treo chìa khoá trên cái đinh ngay cạnh cửa nhà. Các cậu cứ việc lấy tất cả những thứ cất trong ngăn kéo tủ. Và nếu tớ bắc sẵn một cái thang trong lòng cây sồi, thì các cậu có thể tự leo xuống đó được mà, cho dù có lẽ cây sẽ không mọc ra nhiều nước chanh nữa. Bây giờ không phải mùa nước chanh”
“Không đâu, Pippi,” Thomas nghiêm trang nói, “chúng tớ sẽ không sang đây nữa đâu.”
“Không, không, không bao giờ nữa” Annika nói, bụng nghĩ từ nay nó sẽ nhắm nghiền mắt lại mỗi khi có việc phải đi ngang qua Biệt thự Bát nháo. Biệt thự Bát nháo không Pippi… Cô bé lại cảm thấy một bàn tay giá lạnh đang siết chặt lấy trái tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.