Quà Tặng Diệu Kỳ

Điều gì đã xảy ra?



M ột buổi trưa, Bill Green bất ngờ nhận được cú điện thoại của Liz Michaels, một người bạn thân từng làm việc với anh cách đây một năm. Qua giọng nói của Liz, anh thấy dường như cô
đang rất căng thẳng, lo âu. Quả thực, Liz đang gặp phải những rắc rối thực sự và muốn gặp anh để tìm lời khuyênå. Làm việc cùng nhau trong một thời gian dài, cô biết rõ Bill là một kho kinh nghiệm sống và tin rằng anh sẽ giúp cô tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho tình trạng tệ hại hiện nay của mình.
Bill nhận ra ngay vẻ mệt mỏi và tiều tụy của Liz khi cô vừa bước chân vào cửa. Sau khi chào hỏi vài câu, Liz thông báo cho anh một tin mà với cô là quan trọng:
– Anh biết không, tôi đã lên chức trưởng phòng rồi. – Thế thì tốt quá, chúc mừng cô nhé. Tôi cũng không ngạc nhiên lắm đâu, cô xứng đáng được như vậy mà!
– Cảm ơn anh, nhưng còn nhiều vấn đề lắm anh ạ – Liz thú nhận – Từ khi anh đi, công ty có nhiều thay đổi, bây giờ nhân viên thì ít hơn nhưng công việc lại quá nhiều. Tôi thấy một ngày của mình trôi qua quá nhanh và dường như tôi chẳng có đủ thời gian để làm bất cứ việc gì. Tôi thật sự đuối sức. Hình như cuộc sống không hề theo ý mình. Còn anh, trông anh vẫn ung dung thoải mái như thường nhỉ?
– Tôi khỏe mà. Tôi hài lòng với những gì mình đang có, trong công việc lẫn đời sống thường ngày. Và… Liz này, nói thực với cô nhé, tôi vừa trải qua một bước ngoặt thú vị đấy!
– Vậy ư? Anh lại tìm được việc mới à? Bill cười:
– Ồ không! Nhưng mà cũng tương tự vậy. Chuyện xảy ra cách đây hơn một năm rồi.
– Thế à? Nghe có vẻ hay đấy! Anh kể tôi nghe đi.
– Cô còn nhớ là tôi đã từng cố gắng đến thế nào để buộc mình và những người khác phải làm việc tốt hơn không? – Bill bắt đầu câu chuyện – Và chúng ta đã tốn biết bao nhiêu là thời gian và công sức vào công việc không?
Liz mỉm cười:
– Tôi nhớ chứ, nhớ rất rõ nữa là đằng khác.
Một thoáng trầm ngâm hồi tưởng lại những chuyện đã qua, Bill tiếp tục:
– Tôi đã học được thêm rất nhiều điều. Những người ở công ty tôi cũng vậy. Chúng tôi đã làm việc nhanh hơn, hiệu quả hơn mà không phải chịu đựng quá nhiều stress. Và điều quan trọng nhất là bây giờ tôi sống lạc quan hơn trước nhiều.
Liz chăm chú lắng nghe, cô nóng lòng muốn biết thật ra chuyện gì đã xảy đến với Bill. Cô hỏi dồn:
– Thì anh kể tôi nghe xem nào. Anh làm tôi tò mò quá. Anh thừa biết là tôi đang muốn được nghe mà.
– Tôi mà nói ra thì chắc cô cũng không tin đâu.
– Tôi hết kiên nhẫn với anh rồi đấy! – Nói rồi, Liz cúi xuống chén súp của mình, ra vẻ giận, không thèm quan tâm nữa.
Đợi cho cô bạn ăn hết muỗng súp cuối cùng, Bill nói tiếp:
– Câu chuyện này tôi nghe người bạn thân của tôi kể lại. Phải nói rằng đó là một món quà rất có ý nghĩa với tôi. Trước hết, tôi muốn cô biết về cái tựa của nó: Quà tặng diệu kỳ.
Liz tò mò:
– Câu chuyện nói về điều gì thế?
– Câu chuyện xoay quanh một chàng trai trẻ cất công đi tìm lẽ sống và bí quyết để có thể trưởng thành, hạnh phúc và thành công hơn. Cuối cùng, qua bao nhiêu khó khăn vất vả, anh ta đã toại nguyện. Sau khi nghe câu chuyện, tôi suy nghĩ rất nhiều và tìm cách ứng dụng nó vào cuộc sống của mình, đầu tiên là vào công việc. Phải công nhận rằng, câu chuyện này ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi, ngay cả những người xung quanh tôi cũng nhận ra điều đó. Và giờ đây, như cô thấy đấy, tôi sống hạnh phúc và làm được nhiều việc hơn.
– Bằng cách nào mà anh làm được như thế, Bill? – À, từ từ rồi tôi sẽ nói mọi điều cho cô nghe.
Khi làm một việc gì đó, tôi đều cố gắng tập trung hết sức.
Tôi chủ động học hỏi, rút kinh nghiệm từ những việc đã qua và lên kế hoạch cho tương lai. Những việc quan trọng, tôi luôn ưu tiên thực hiện trước. Từ đó, tôi phát hiện ra một điều là để hoàn thành những việc như vậy, thật ra cũng không mất nhiều thời gian như mình tưởng đâu.
– Đó là tất cả những gì anh rút ra được từ câu chuyện đó ư? – Liz ngạc nhiên hỏi.
– Đúng thế! Mỗi người chúng ta sẽ học được nhiều điều khác nhau từ câu chuyện Quà tặng diệu kỳ này. Song, cũng còn tùy vào vị trí, công việc, đời sống riêng tư của người đó nữa. Dĩ nhiên, cũng sẽ có những người chẳng rút ra được điều gì cả. Vì thế, tôi muốn nhấn mạnh rằng giá trị của nó phụ thuộc vào việc người nghe có rút ra được bài học gì cho mình hay không.
– Tôi hiểu rồi. Anh kể cho tôi nghe nhé!
Bill nhấp một ngụm nước rồi ôn tồn nói với Liz:
– Liz này, tôi do dự bởi vì tôi biết tính cô hay hoài nghi. Mà với loại chuyện này, cô có thể dễ dàng quên béng nó đi đấy!
– Tôi thực sự muốn nghe câu chuyện đó mà – Liz trả lời. Cô thừa nhận mình đang phải chịu một áp lực rất lớn từ gia đình và công việc. Hôm nay cô hẹn anh ra đây với hy vọng anh sẽ “gỡ rối” và giúp cô thoát khỏi trạng thái căng thẳng nguy hiểm này. Nghe Liz giãi bày một hơi, Bill mỉm cười thông cảm. Trước nay anh vẫn luôn quý mến Liz, anh không bao giờ thờ ơ với những khó khăn mà cô gặp phải.
– Tôi rất vui khi được chia sẻ với cô câu chuyện này – Bill lên tiếng – Nhưng cô phải hứa với tôi một điều là nếu cô thấy nó ý nghĩa và thực sự có ích, cô sẽ thực hiện. Và nếu thành công cô sẽ kể lại cho những người khác nghe nhé, có được không?
Liz gật đầu đồng ý. Bill lại tiếp tục:
– Lần đầu tiên khi nghe câu chuyện, tôi đã nhận ra rằng nó chứa đựng rất nhiều điều, vượt ra ngoài những gì tôi mong đợi. Và tôi đã phải ghi lại những ý tưởng trong câu chuyện để có thể nhớ và áp dụng sau này.
Dù lòng chưa hết hoài nghi, Liz vẫn lấy ra một mảnh giấy nhỏ và một cây viết. Cô nói:
– Tôi đã sẵng sàng rồi đây!
Bill bắt đầu kể câu chuyện của mình, câu chuyện về Quà tặng diệu kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.