Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc

Chương 15



Ôi, Chúa ơi, cô đang nghĩ gì vậy?

Chiều thứ Ba, Emma đứng trước bậc thềm căn nhà độc thân của Alex, một căn nhà mặt phố trang nhã cách biệt thự Blydon ở quảng trường Grosvenor năm khối nhà. Nó không lớn lắm; Alex không thích tiếp khách, và Emma cho rằng anh sẽ chuyển đến biệt thự của gia đình khi lấy vợ.

Cô hi vọng điều này sẽ sớm xảy ra.

Cô giơ tay lên chiếc vòng sắt gõ cửa lớn bằng đồng rồi lại quay ngoắt lại. “Cậu không đi đi à?” cô xua. Ned lảng vảng cách chân bậc thềm vài mét.

Cậu nhún vai. “Phải có ai đó đưa chị về chứ.”

“Alex có thể đưa tôi về.”

“Nếu anh ta từ chối thì sao?”

“Ned Blydon, nói vậy nghe thật tàn nhẫn,” Emma buột miệng, trái tim hụt hẫng. “Anh ấy sẽ không từ chối,” cô lẩm bẩm, “Chị nghĩ thế.”

“Gì cơ?”

“Đi!”

Ned bắt đầu bước lùi lại. “Em đi đây. Em đi đây.”

Emma nhìn Ned đi khuất ở góc phố mới quay lại chiếc vòng gõ cửa bằng đồng to tổ chảng trước trán. Hít sâu một hơi, cô nhấc chiếc vòng gõ cửa lên đập xuống. Âm thanh quá to đối với các giác quan đầy căng thẳng của cô, và cô hoảng hốt nhảy lùi lại, giẫm chân vào mép bậc thềm. Cô kêu khe khẽ, tay chới với cô gắng giữ thăng bằng rồi vội vàng bám lấy tay vịn, người chúi về trước thành một tư thế kì quái.

Đúng lúc đó người quản gia mở cửa nhìn xuống cô với vẻ hết sức kì cục.

“Ồ, xin chào,” Emma thỏ thẻ, mỉm cười yếu ớt và cuống cuồng đứng thẳng người lên. “Ngài công tước có tiếp khách không?”

Người quản gia không trả lời ngay mà nhìn cô từ đầu đến chân để ngầm đánh giá. Cô nàng được đấy, điều đó thì chắc rồi, nhưng chưa nghe thấy ai nói rằng một tiểu thư dòng dõi lại ghé thăm nhà một quý ông chưa vợ mà không có người đi kèm. Ông ta còn đang tính toán xem có cho cô vào hay không thì bỗng nhiên Emma ngước lên nhìn bằng đôi mắt tím mở to, và thế là ông ta quên hết. Nhắm mắt lại một lát, ông ta mặc kệ những đánh giá khôn ngoan của mình và nói, “Cô vào chứ?” Đoạn ông ta dẫn cô bước vào một phòng khách nhỏ ngay cạnh sảnh chính. “Tôi đi xem ngài công tước có rảnh không.”

Ông quản gia lê bước lên gác tìm thấy Alex đang ngồi trong thư phòng ở tầng hai.

“Có chuyện gì đấy, Smithers?” Alex lơ đãng hỏi, không rời mắt khỏi tờ báo đang đọc.

“Có một quý cô không có người đi kèm đến gặp ngài.”

Alex đặt tờ báo xuống bàn, nhìn người quản gia bằng ánh mắt sắc nhọn, sau đó trả lời, “Tôi không quen quý cô nào ghé thăm tôi tại nhà mà không có người đi kèm.” Anh lại nhấc tờ báo lên nhanh nhẹn lật qua trang khác.

“Xin tuân lệnh, thưa ngài.” Smithers định bước ra khỏi phòng nhưng dừng lại trước khi đóng cửa. “Ngài có chắc không, thưa công tước?”

Alex lại đặt tờ báo xuống nhìn ông quản gia vẻ bực dọc, “Tôi chắc về chuyện gì, Smithers?”

“Ngài có chắc là không muốn gặp quý cô này? Cô ấy xem chừng, à, rất đứng đắn, thưa ngài.”

Alex quyết định chiều lòng người quản gia. “Trông cô ấy thế nào, Smithers?”

“Cô ấy nhỏ người, tóc hơi sáng.”

“Cái gì?!” Alex thốt lên, đứng bật dậy đến nỗi đập cả đầu gối vào bàn.

Các nếp nhăn quanh mắt người quản gia dịu đi. “Và cô ấy có đôi mắt tím to nhất mà tôi từng thấy kể từ khi bà Smithers qua đời cách đây bảy năm.”

“Chúa ơi, Smithers, sao ông không nói sớm!” Alex lao ra khỏi phòng vội vàng chạy xuống cầu thang.

Ông lão Smithers thong thả đi theo. “Tôi đâu biết ngài thích màu mắt người vợ quá cố của tôi,” ông nói khẽ và nở nụ cười rạng rỡ nhất trong bảy năm qua.

“Emma!” Alex thốt lên khi chạy vào phòng. “Em làm quái gì ở đây thế? Có điều gì không ổn à? Cả nhà có biết em đang ở đây không?”

Emma hồi hộp liếm môi trước khi trả lời. “Không, họ không biết. Trừ Ned. Cậu ấy đưa em đến.”

“Em họ em để cho em đến đây mà không có người đi cùng ư? Cậu ta có điên không đấy?”

“Không, mặc dù cậu ấy nghĩ là em điên,” Emma thú nhận, giọng nói có vẻ đau khổ. Alex không có vẻ quá vui mừng khi gặp cô. Cô vội vàng đứng dậy. “Em có thể về nếu lúc này không thích hợp.”

“Không!” Alex kêu to và đi ngang qua phòng đóng cửa. “Cứ ở lại. Anh chỉ ngạc nhiên khi thấy em ở đây.”

“Em biết điều này rất bất thường,” Emma cất tiếng, nhưng vẫn không biết cách nào liên hệ được đến đề tài hôn nhân. “Song em muốn nói chuyện riêng với anh, anh biết là khó khăn thế nào mới có được vài giây riêng tư ở London này.”

Alex nhướng mày. Anh biết.

“Ned bảo với em là anh đã về từ chiều qua. Cậu ấy nói là nhìn thấy anh ở quán White.”

Alex tự hỏi liệu Ned có bảo cô rằng anh đã dành gần một giờ đồng hồ lục vấn cậu về Emma hay không.

Emma bỗng nhiên đứng dậy, vì quá bồn chồn nên không thể ngồi được. Cô bắt đầu đi đi lại lại, lo lắng cắn môi.

“Em cứ làm thế mãi,” Alex nhắc nhở với nụ cười trìu mến.

Cô quay lại. “Gì cơ?”

“Bặm môi ấy. Anh thấy rất đáng yêu.”

“Ồ, cảm ơn anh.”

Alex đi ngang qua phòng sang nắm cánh tay cô. “Emma,” anh hạ giọng, nhìn sâu vào mắt cô. “Xin hãy nói cho anh biết có chuyện gì. Rõ ràng em đang rất lo âu điều gì đó.”

Hơi thở tắc nghẽn trong cổ khi cô ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh lục cháy bỏng của Alex. Đầu hơi ngả về phía sau ở tư thế yếu ớt, cô cảm thấy dường như anh có thể nhìn vào sâu thẳm tâm hồn mình. Cô nuốt nước bọt khó nhọc, cố cưỡng lại thôi thúc muốn áp thân mình vào cơ thể anh và tan chảy trong vòng tay anh. Cô có thể cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ anh và vô cùng khao khát được thuộc về cơ thể ấm áp ấy.

Alex có thể thấy đôi mắt tím của cô âm ỉ dục vọng, và anh phải huy động tất cả sức mạnh ý chí để không cúi xuống mà ngấu nghiến môi cô. Anh không biết phải làm sao để làm cô thấy khá hơn, nhưng anh khá chắc chắn cô không cần thêm một lần gần gũi xác thịt nữa.

Emma không biết mình đã đứng ở tư thế đó bao nhiêu lâu, cho đến khi nhớ ra rằng mình phải thở, cuối cùng cô thở hắt ra nói, “Em cần nói với anh một chuyện, nhưng em không thể suy nghĩ cho rõ ràng được khi anh đứng gần em thế này.”

Alex cho đó là một tín hiệu tốt lành. “Tất nhiên rồi,” anh lo âu nói, buông tay cô ra và đi đến ghế sô pha cô vừa ngồi vài giây trước. Xoa cằm vẻ suy tư, anh bắt đầu xem xét tình hình của mình. Anh đã dự định sẽ cầu hôn Emma vào thứ Sáu, nhưng bây giờ cũng có thể là cơ hội tốt. Chắc chắn cô phải có những cảm xúc dịu dàng với anh, nếu không cô đã chẳng thể mạo muội tự mình đến nhà riêng của anh. Và hơn nữa, ở đây cơ hội để hôn cô đắm say sau khi cô đã đồng ý với lời cầu hôn của anh (mà anh mong là cô đồng ý) nhiều hơn ở nhà họ hàng của cô, nơi mà anh dự định cầu hôn. Anh chỉ cần đợi cô kể xong về chuyện gì đó đã làm cô lo lắng đến thế, và sau đó anh sẽ cầu hôn cô. Đó sẽ là khoảnh khắc tuyệt vời.

Emma rón rén đi đến ghế sô pha, ngồi mấp mé. “Alex?” cô cúi người về phía trước nói. “Em phải đề nghị anh một việc, mà em sợ là anh sẽ từ chối.”

Alex ngồi xuống chiếc ghế gần sô pha. Anh cũng cúi người về phía trước nên mặt anh không quá cách xa mặt cô. “Nếu không nói ra thì em sẽ không bao giờ biết được.”

“Nếu anh đồng ý thì em còn lo hơn,” cô lẩm bẩm.

Alex tò mò, nhưng anh không nói gì.

Emma hít một hơi thật sâu, nuốt khan, đoạn ngồi thẳng lưng lên. Cô biết việc cố gắng nói ra những lời này không dễ dàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác lại khủng khiếp đến thế. “Alex,” cô đột nhiên nói, giọng phát ra quá to. Cô lại nuốt ực, tự nhủ phải nói nhẹ nhàng hơn chút nữa. “Alex,” cô nhắc lại. “Em cần… chuyện là thế này, em muốn… không, không.” Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô mở to và sáng. “Chuyện này thật khó khăn với em.”

“Anh thấy điều đó rồi,” Alex an ủi. Anh nghĩ cô sắp xé nát chiếc khăn mà cô cầm trong tay.

“Alex, em muốn cầu hôn anh.” Lời nói buông ra nhanh chóng, và Emma bỗng thở phào, không nhận thấy mình đã nín thở mãi.

Alex nháy mắt, nhưng ngoài mí mắt, anh không cử động cơ nào khác.

Emma nhìn anh lo âu. “Alex à…”

“Em vừa đề nghị anh cưới em ư?”

Cô bắt đầu vặn nếp gấp của chiếc váy màu xanh thẫm trong tay, không đủ can đảm nhìn vào mắt anh. “Vâng.”

“Anh nghĩ rằng em vừa nói thế.” Alex đột nhiên ngồi ngả ra sau, hơi ngạc nhiên. Anh vừa mới thuyết phục được bản thân rằng đây là lúc thích hợp để cầu hôn Emma thì cô đã làm trước anh. Một giọng nói thì thầm trong đầu mách bảo anh rằng đó là điều tốt, rằng nếu cô đã đề nghị anh cưới cô thì có nghĩ là cô sẽ đồng ý nếu anh đề nghị cô đúng như thế. Nhưng có một tiếng nói lớn hơn vang lên ngay trước mặt rằng chuyện này thật tồi tệ, rằng cô đã tước đi của anh điều gì đó mà anh mong tha thiết. Tệ thật, anh mong ngóng được cầu hôn. Anh đã tập dượt suốt hai ngày rồi. Ban đêm anh không ngủ được vì anh không thể không diễn trong đầu vài kịch bản. Anh nghiêm túc nghĩ rằng mình sẽ quỳ gối xuống. Thay vào đó, anh lại đang đường hoàng ngồi trên cái ghế bành không lấy gì làm rộng rãi cho lắm đối với anh, còn Emma thì ngồi mấp mé bên mép ghế sô pha nhà anh làm anh sợ cô sắp ngã.

“Emma, có chắc là em biết mình đang làm gì không?” cuối cùng anh nói.

Cô thoái chí. Đó là phản ứng không mấy khả quan.

“Ý anh là,” Alex tiếp tục, “thường thì người đàn ông cầu hôn phụ nữ.”

“Em không thể đợi được đến khi anh tới cầu hôn em,” cô nói, có phần ngượng nghịu. “Nếu anh có tới cầu hôn em.”

“Em sẽ không phải đợi lâu lắm đâu,” Alex thì thào.

Rõ ràng là Emma không nghe thấy lời anh bởi vì trông cô có vẻ không bớt lo lắng hơn lúc trước. “Vấn đề là em cần phải kết hôn với anh thật nhanh. Em sợ là thế.”

Alex nghĩ rằng đó là lời nói cực kì khó hiểu, bởi vì họ vẫn chưa làm cái việc khiến hai người phải nhanh nhanh chóng chóng kết hôn.

“Chuyện này rất không bình thường,” anh lắc đầu nói.

“Em biết,” cô nói bừa, “nhưng anh vẫn thường bảo em là người con gái khác thường còn gì.”

“Thực tình anh chưa nghe phụ nữ nào cầu hôn đàn ông cả,” Alex nói, cẩn trọng cân nhắc lời nói. “Anh không nghĩ là điều đó bất hợp pháp, chỉ là chưa ai làm thôi.”

Emma mở tròn mắt. Cô bắt đầu hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Cô đã làm tổn thương lòng kiêu hãnh lớn lao của Alex. Thường thì cô sẽ thích thú với điều đó, nhưng đây là chuyện hạnh phúc cả đời cô. Anh vẫn ngồi đó, cảm thấy thương cho bản thân vì cô đã đánh cắp của anh thứ quyền gì đó cố hữu thuộc về đàn ông, và anh vẫn chưa hề nghĩ xem cô đã phải lấy bao nhiêu dũng khí để một thân một mình tới cầu hôn anh. Đó chắc chắn không phải là điều cô được dạy dỗ. “Các phương pháp cầu hôn” chắc chắn không được nhồi vào giữa các buỗi học tiếng Latin và đàn dương cầm khi cô còn nhỏ. Tuy nhiên cô quyết định rằng một trong hai người phải làm người lớn trong hoàn cảnh này, và đó có thể là cô chứ.

“Alex,” cô nói với nụ cười quyến rũ. “Lẽ ra anh nên cảm thấy tự hào chứ. Hiếm có người đàn ông nào được phụ nữ mê mệt đến mức bất chấp luân thường mà đến cầu hôn đâu.”

Alex chớp mắt. “Anh định cầu hôn em vào thứ Sáu,” anh nói giọng hơi nóng nảy. “Thậm chí anh còn tập dượt những điều định nói.”

“Thế ư?” Emma sung sướng kêu lên. “Anh đã làm thế ư? Ồ, Alex, em rất hạnh phúc!” Không thể kiềm chế được bản thân, cô nhảy khỏi ghế sô pha quỳ xuống trước mặt Alex, cầm hai tay anh.

Anh nhìn xuống cô, vẻ mặt vẫn hơi ngây ngô. “Anh đã rất hứng thú muốn được đi cầu hôn. Anh chưa làm thế bao giờ. Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.”

Emma rạng rỡ siết chặt tay anh. “Anh vẫn có thể. Em hứa là sẽ đồng ý.”

Alex thở dài và bỗng nghiêm túc nhìn vào mắt cô. “Anh hành động không đàng hoàng lắm phải không?”

“Phải,” cô thú nhận, “nhưng em thực sự không quan tâm. Em chỉ rất hạnh phúc vì anh muốn cưới em.”

“Anh vẫn chưa đồng ý cơ mà.”

Emma cau mày.

“Nhưng anh sẽ đồng ý, nếu được khích lệ xứng đáng.”

“Vậy chuyện này thế nào, thưa công tước?”

Alex nhìn lên trời, giả vờ ngây thơ. “Ồ, anh không biết. Một nụ hôn sẽ đủ để khởi đầu.”

Emma cúi người về phía trước, chống tay lên thành ghế. “Anh sẽ phải hợp tác đấy,” cô thì thầm, giờ thì cảm thấy vô cùng táo bạo khi anh đã chấp nhận lời cầu hôn của cô.

Alex cúi xuống, hai tay đặt lên tay cô. “Chắc chắn thế.”

Anh bỗng dừng lại, đôi môi đau đáu ghé sát môi cô. “Ồ, Alex,” Emma thở dài, đưa môi lên thêm nửa xăng ti mét cuối cùng. Vô cùng dịu dàng, cô cọ môi mình vào môi anh, trong đầu kinh ngạc với ý nghĩ đây là nụ hôn đầu tiên do cô khởi xướng và chính vì thế đây phải là nụ hôn ngọt ngào nhất.

“Anh rất mừng vì đã biết đường đóng cửa lại,” Alex nói và mỉm cười khi dụi vào cổ cô. “Mặc dù…” Anh bỏ dở lời nói và lưỡng lự quay đầu lại nhìn cửa phòng khách. “Smithers!” anh bất chợt gọi. “Tránh xa khỏi cái cửa! Ông đã nghe thấy tất cả những gì muốn nghe rồi! Giờ thì biến đi!”

“Tôi đi ngay, thưa ngài,” người quản gia lúng búng đáp lại.

Emma không thể nhịn được cười khi nghe thấy tiếng bước chân về cuối sảnh lên cầu thang.

“Ông ấy cố thuyết phục anh yên bề gia thất nhiều năm rồi,” Alex giải thích. “Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?”

Cô mỉm cười quyến rũ. “Em nghĩ chúng mình chuẩn bị chuyển đến ghế sô pha.”

Alex rên rỉ. Anh hi vọng Emma không có ý định kéo dài tình thế này. Anh đứng dậy khỏi ghế, kéo cô đứng dậy rồi bế cô lên, chỉ để đặt cô lên ghế sô pha. “Ồ, em yêu,” anh thì thầm khi ngồi xuống cạnh cô. “Anh nhớ em thật nhiều.”

“Anh mới gặp em ba ngày trước.”

“Điều đó không có nghĩa là anh không nhớ em.”

“Em cũng vậy,” Emma ngượng nghịu nói. “Vì thế em mới nảy ra ý nghĩ điên rồ về việc đến đây hôm nay.”

“Anh vô cùng hạnh phúc vì em đã đến.” Alex lại áp đôi môi mình vào môi cô, lần này nụ hôn của anh sâu hơn, lưỡi liếm dọc hàm răng đều đặn của cô. Khi cô buông một tiếng thở nhè nhẹ, anh tận dụng khoảnh khắc đó để tiến sâu hơn nữa, nếm náp vị ngọt ngào của cô.

“Em mừng là hôn nhân sẽ cho ta sống bên nhau cả đời,” Emma nhẹ nhàng nói sát môi anh. “Bởi vì em sẽ không bao giờ thấy những nụ hôn của anh là đủ.” Cô khẽ nhích ra xa, đặt tay lên má anh. “Anh khiến em cảm thấy mình thật đẹp.”

“Em đẹp thật mà.”

“Anh thật tốt bụng khi nói thế, nhưng mái tóc đó thực là không hợp mốt, với lại không ai có thể trông rạng ngời hạnh phúc như em cảm thấy lúc này.”

Alex dịu dàng nhìn xuống gương mặt cô. Làn da sáng mịn màng ửng hồng vì ham muốn, đôi mắt mở to, sáng lấp lánh, viền quanh bởi hàng lông mi dài nhất mà anh từng thấy. Còn đôi môi của cô, Chúa ơi, chưa bao giờ chúng lại hồng và đầy đặn đến thế. “Vậy thì em cứ rạng ngời hạnh phúc đi, Emma. Bởi vì anh chưa bao giờ thấy bất kì ai trên đời tuyệt đẹp như em ngay lúc này.”

Emma cảm thấy một luồng hơi ấm tràn khắp cơ thể. “Ôi, Alex, xin hãy hôn em nữa đi.”

“Anh rất vui, em yêu.” Đặt đôi tay lên má cô, anh kéo gương mặt cô lại gần mình. Emma không chút kháng cự, và anh lập tức đưa lưỡi vào miệng cô, chà lên làn da thịt mềm mại. Emma ngượng ngùng hòa theo, tò mò khám phá anh theo cách tương tự.

Alex nghĩ, sự âu yếm rụt rè của cô thật là thứ chết người đối với anh, nó khiến anh thêm thèm khát. Anh say đắm kéo cô sát vào mình, áp chặt thân thể cô vào người anh, đôi tay sục sạo khắp nơi.

Emma rên rỉ vì khoái cảm, không thể tin được cảm giác đê mê lan tỏa khắp thân thể mình. Và ngay khi cô nghĩ rằng mình không thể chịu đựng hơn được nữa, Alex đặt tay lên ngực cô nhè nhẹ bóp. Có cảm giác như một ngọn lửa bùng lên qua lớp váy áo, thiêu đốt làn da, khẳng định rằng cô là vợ tương lai của anh. Cô dần mất kiểm soát; cô chỉ nghĩ được rằng phải làm sao gần anh hơn nữa, được chạm vào tất cả mọi nơi của anh.

Ngay khi Emma mấp mé ở ranh giới đánh mất mình hoàn toàn, Alex lưỡng lự tách ra. “Em yêu,” anh nói, cố gắng thu hết tác phong lịch sự với phụ nữ mà anh không nghĩ rằng mình có, “anh phải dừng lại thôi, nếu không chúng ta sẽ tiến đến chỗ không nên. Em hiểu không?”

Cô run rẩy gật đầu.

“Anh muốn đêm tân hôn của chúng mình thật hoàn hảo. Khi đó, em sẽ thuộc về anh hoàn toàn.”

“Và anh cũng sẽ thuộc về em,” Emma khẽ nói.

Anh đặt chiếc hôn nhẹ nhàng lên môi cô. “Phải, anh sẽ thuộc về em. Đó sẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời chúng ta, anh hứa với em điều đó, và anh không muốn phá hỏng nó bằng bất kì cách nào. Còn bây giờ, nếu em không phiền lòng, anh muốn ôm em trong vòng tay một lát trước khi buộc lòng phải trả em về nhà.”

Emma lại gật đầu, không thể tìm được lời nào tả hết cảm xúc mà cô đang trải qua. Cô chưa bao giờ nghĩ một người phụ nữ lại chứa chan cảm xúc sung sướng như cô lúc này. Cô mơ hồ nhận thấy anh vẫn chưa nói yêu cô, cô cũng chưa nói câu ấy, song điều đó không làm suy giảm tình cảm cô dành cho anh chút nào. Ngoài ra, cô cũng có thể nhận biết được tình yêu của anh bằng giác quan, cảm thấy và gần như sờ thấy nó. Trong vài tháng qua, cô đã hiểu khá rõ về Alex. Anh không thể ôm cô như thế này nếu không hề yêu cô chút nào. Và vào lúc thích hợp, cô biết anh sẽ nói câu đó. Mà cũng có thể cô sẽ phải lấy can đảm nói với anh trước. Điều đó khó đến mức nào? Cô đã dám cầu hôn anh. Không có gì đáng sợ hơn điều đó, vậy mà cô đã vượt qua một cách ổn thỏa. Nhưng cô sẽ phải hoãn lại chuyện tỏ tình. Lúc này cô hài lòng vì đang ở trong vòng tay anh. Ở đây cô thấy yên ấm.

Vài phút sau, Alex biết rằng anh sắp phải đưa Emma về. Cô nói rằng Ned đưa cô đến trước cửa nhà anh – Alex thậm chí không muốn đoán xem Emma đã làm thế nào thuyết phục được em họ đưa cô đến đây. Tuy nhiên, anh biết rằng Ned sẽ quay lại tìm cô nếu cô lưu lại đây quá lâu, và nếu điều đó xảy ra thì cả nhà Blydon sẽ xía vào. Mọi chuyện sẽ bung bét hết. Tất nhiên mọi người đều sẽ hài lòng khi được thông báo về dự định cưới xin của họ, nhưng Alex nghĩ rằng đó không phải là sự khởi đầu thuận lợi cho cuộc sống chung của họ.

Và thế là, lòng đầy tiếc nuối, Alex lay vai Emma. “Tỉnh dậy thôi, em yêu. Anh sợ rằng sắp phải đưa em về nhà rồi.”

“Ước gì không phải như thế.”

“Tin anh đi, em yêu, anh cũng không muốn thế, nhưng chúng ta đều không muốn cả gia đình em đổ bộ đến đây.”

Emma ngáp và từ từ rời khỏi vòng tay Alex. “Thực tế thật phũ phàng.”

Alex cười. “Tuần tới có được không?”

“Được cái gì mới được chứ?”

“Đám cưới của chúng mình ấy, ngốc ạ.”

“Tuần tới? Anh điên à? “

“Rõ rồi.”

“Alex, em không thể nào lên kế hoạch cưới vào tuần tới.” Nhưng Emma chợt nhớ ra toàn bộ lý do cô đến cầu hôn anh là cô cần phải cưới ngay.

Nhưng Alex đã nhượng bộ. “Vậy thì hai tuần nhé.”

“Được rồi,” cô chậm rãi nói. “Cô Caroline sẽ lăn đùng ra ngất mất. Em cầm chắc là cô muốn một đám cưới xa hoa cơ.”

“Em có muốn đám cưới xa hoa không?”

Emma mỉm cười ngước lên nhìn vào mắt anh. “Em thực sự là không quan tâm,” cô thở dài. Tất cả những gì cô muốn là Alex. Tuy vậy, khi nghĩ về chuyện đó cô luôn mơ đến một chiếc váy cưới tuyệt đẹp, lướt đi giữa hai hàng ghế trong nhà thờ đến bên người chồng tương lai. “Một tuần tính từ thứ Bảy,” cô nói nhanh, hi vọng tìm được một thợ may sẵn lòng làm việc với thời gian eo hẹp như vậy.

“Tốt lắm. Em không tuân theo thời gian đó là không xong với anh đâu đấy.”

Emma khẽ cười khúc khích. “Em sợ anh chắc!”

Alex vẫn còn băn khoăn về việc cô nói phải cưới anh thật nhanh. Cho dù là chuyện gì thì cũng phải có điều gì đó rất cấp thiết khiến cô phải thách thức tất cả các thông lệ để mà ngỏ lời cầu hôn. “Emma,” anh khẽ chạm vào cằm cô nói. “Anh có một câu muốn hỏi em.”

“Sao?”

“Chuyện quái gì khiến em cầu hôn anh vậy?”

“Chuyện gì á? Vâng, thực ra đó chỉ là chuyện rất ngu ngốc, và em chỉ muốn giết Ned vì chuyện này, nhưng dù sao em cũng phải nói rằng toàn bộ chuyện này cuối cùng đã kết thúc tốt đẹp. Em thực sự không thể hạnh phúc hơn.” Emma ngước lên nhìn Alex cười ngượng nghịu. “Em cần tiền, thực sự là em không thể đụng đến…” Cô đột ngột dừng lại, hoảng sợ vì sự thay đổi chợt đến với Alex. Toàn bộ cơ thể anh dường như đóng băng, căng thẳng vì giằng xé, còn gương mặt anh như chiếc mặt nạ đá cẩm thạch, đờ đẫn vô cảm. Emma loạng choạng lùi lại một bước, có cảm giác cô bị đẩy lùi bởi cái cau mày của anh. “Alex?” cô lưỡng lự nói. “Có chuyện gì không ổn à?”

Alex cảm thấy một cơn giận sôi lên nuốt chửng lấy anh, và anh cảm thấy không thể nói được lời nào. Cơn giận nuốt gọn tâm trí anh, hất tung mọi lý lẽ. Em cần tiền em cần tiền em cần tiền. Những lời của Emma dội mãi không thôi trong đầu anh, và những bức tường vây quanh trái tim anh mà cô vừa mới phá vỡ giờ lại dựng lên. Tại sao anh lại ngu ngốc đến vậy chứ? Anh tưởng rằng cuối cùng mình đã tìm thấy một người phụ nữ có vẻ quan tâm đến anh, chứ không phải là những tiện nghi vật chất và danh tiếng đi kèm với tên tuổi của anh. Và anh thực sự tin rằng chính mình cũng yêu cô. Thật ngu. Cuối cùng cô lại chứng tỏ mình cũng như mọi ả đàn bà khác. Anh không thể tin được rằng cô đã lộ diện thú nhận với anh rằng tất cả những gì cô muốn chỉ là tiền. Anh cho rằng đó mới là điểm chính mà cô quan tâm. Nhưng ít nhất cô cũng không quỷ quyệt như tất cả những người đàn bà khác.

Alex lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt anh giống hai viên đá lạnh màu ngọc lục bảo. “Cút đi,” anh nghiêm giọng nói, đúng ra là quẳng những lời nói đó vào mặt cô.

Emma cảm thấy mặt mình không còn hạt máu nào, và cô thoáng nghĩ rằng mình sắp ngất. “Gì cơ?” cô nuốt ực, không thể tin được rằng mình đã nghe đúng lời anh.

“Cô nghe thấy tôi nói không. Tôi muốn cô đi đi.”

“Nhưng còn về…” Cô không thể thốt ra lời.

“Cô có thể coi tất cả những thỏa thuận của chúng ta hôm nay không còn giá trị.” Giọng anh lạnh như băng, và anh nắm lấy tay cô đẩy ra cửa.

Emma cảm thấy những giọt nước mắt nóng bỏng dâng đầy trong mắt, và cô cố sức giữ không cho chúng lăn xuống khi Alex đẩy cô qua phòng. “Alex, xin anh,” cô cầu xin khi lảo đảo từ phòng khách ra sảnh chính. “Có chuyện gì sai vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Hãy cho em biết. Xin anh!”

Alex xoay cô lại đối diện với anh và nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô là con khốn tham lam.”

Emma cảm thấy mình vừa bị đánh. “Ôi Chúa ơi,” cô thì thầm, không còn sức giữ những giọt nước mắt trào ra.

“Đợi ở ngoài này,” anh thô bạo nói khi để cô đứng bên ngoài bậc tam cấp. “Tôi sẽ gọi xe ngựa đưa cô về.” Anh quay gót trở vào. Rồi bỗng nhiên anh quay lại. “Đừng bao giờ trở lại nữa.”

Khi Emma đứng trên bậc cửa, cô tự hỏi có phải mình đã chết rồi hay không. Gạt nước mắt trên má, cô nuốt vài ngụm không khí lớn, cố gắng lấy lại thăng bằng. Cô cần đi khỏi đây. Cô không muốn trở về nhà trên chiếc xe ngựa của anh. Kéo chiếc khăn choàng lên đầu để che đi mái tóc sáng màu, cô vội vàng xuống bậc thềm đi ra phố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.