Sau màn tắm rửa, cạo râu, tỉa tóc cẩn thận, anh chàng lên đồ thật kẻng. Khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi màu xanh hiệu Coles bộ vest ga-bar-din xám may rất khéo, anh chàng thắt cái cà vạt len của nhà tạo mẫu Jacques Fath. Còn khẩu Heckler & Koch P7 đang lủng lẳng thoải mái trong cái bao da bên nách trái.
Bước ra tiền sảnh của khách sạn, anh chàng đội lên cái mũ lưỡi trai dày bằng lông thú Crombie British Warm. Trông anh chàng lúc này có khác nào chuẩn bị xung trận. Đành chịu thôi, khí hậu ở bán đảo Scăngđinavi quá ư khắc nghiệt. Dân Luân Đôn chính hiệu còn chịu không thấu nữa là.
Rồi chiếc tắc xi lao về phía Nam, xuôi theo con đường Mannerheimintie. Tuyết chất thành đống dọc theo vỉa hè, phủ đầy lên ngọn cây, hệt như đêm Giáng Sinh.
Từng bông tuyết trắng xóa vương vãi trên cành khô, lấp lánh trong ánh đèn. Gần Viện Bảo Tàng Quốc Gia với ngọn tháp cao sừng sững, có một cây oằn xuống chẳng khác nào một gã tu sĩ đội mũ trắng bám chặt vào lưỡi dao sáng chói.
Thấp thoáng trong sương mù, anh chàng thấy mái vòm rực rỡ sắc màu của nhà thờ Uspensky. Nhìn Helsinki, anh chàng mới hiểu tại sao mấy bộ phim thường mượn nơi này khi muốn quay cảnh Moscow.
Paula sống trong toà nhà nhìn ra công viên Esplanade, về phía Nam cuối con đường Mannerheimintie. Trước tới giờ anh chàng chưa từng đặt chân tới vùng đất này. Mở to mắt, James nhìn quang cảnh bên đường trong vẻ ngạc nhiên pha lẫn niềm thích thú.
Công viên là một dãy đất dài nằm giữa các khu nhà. Kìa, thấp thoáng trong hoàng hôn, các nghệ nhân từ khắp nơi lũ lượt kéo về đây, ngồi la liệt, miệt mài nắn tượng tuyết. Lẫn trong thảm tuyết còn mỏng manh, với đôi tay khéo léo, họ đang cắt lá, tỉa cành cho cả vườn hoa trắng xóa.
Rồi chiếc tắc xi tấp vào cạnh bức tượng bằng cỡ người thật của đôi trai gái cứ quấn quýt nhau, một bước không chịu rời xa. Còn những dinh thự chung quanh công viên dường như quá cổ kính. Chỉ rải rác đây đó vài toà nhà hiện đại nép mình xenlẫn vào. Có lẽ Paula chẳng mấy thích ngôi nhà cao tầng, đèn đuốc sáng trưng. Chừng tìm đến địa chỉ, anh chàng mới té ngửa ra.
Ấy là ngôi nhà bốn tầng, màu sơn xanh còn mới nguyên, từng mảng tuyết đọng quanh bồn hoa ngoài bao lơn. Hai thanh chống bằng gỗ, uốn cong tạo thành một lối ra vào hai bên cánh cửa kiếng mở toang. Vào bên trong một chút là một hòm thư khá to, có từng ngăn riêng biệt.
Còn sàn nhà và cầu thang gỗ được đánh vẹc-ni bóng ngời, không trải thảm.
Gỡ mũ ra, bấm vào cái chuông ở số 3A, anh chàng bước lên cầu thang. Vừa bước lên tầng ba, anh chàng thấy ngay căn hộ của Paula. Tò mò một chút, James nhìn qua căn 3B với tấm bảng đồng mang tên đại tá A Nyblin. Anh chàng mường tượng ra một viên sĩ quan về hưu đang treo mấy bức tranh về đề tài chiến tranh. Bên cạnh ông ta là một kệ sách cao chất đầy mấy quyển nghiên cứu về chiến thuật, chiến lược, chồng tiểu thuyết kể lại ba cuộc chiến tranh giữ nước vĩ đại của người Phần Lan.
Nhấn mạnh vào cái chuông, anh chàng đứng ngang với lỗ nhỏ trên cánh cửa, chờ đợi. Sau tiếng xích khoá kêu lẻng kẻng, cánh cửa mở ra.
Ô kìa, vẫn là Paula xinh đẹp quyến rũ như thuở nào! Trong chiếc đầm lụa dài quá gối, càng nhìn càng hấp dẫn. Quái, đôi môi mấp máy nhưng cô ta không thốt nên lời nào? Chẳng lẽ cô nàng gặp chuyện gì chăng?
Gò má trắng bệch, bàn tay đặt trên cửa cứ run rẩy. Sâu thẳm trong cặp mắt xám, sáng lóng lánh hiện rõ nét sợ hãi. Hay đó chỉ là chút bệnh nghề nghiệp vốn có của những người thường vào sinh, ra tử? “Cẩn tắc vô ưu”, người ta vẫn thường nói thế!
Giả vờ bình thản, anh chàng to tiếng chào:
– Anh mới ở vùng biển về đấy.
Vừa nói, James vừa đặt chân vào ngạch cửa.
– Anh vào được chứ?
Miệng thốt ra, tay trái của anh chàng chộp nhanh vào vai Paula, quay cô nàng một vòng rồi kéo ra phía cầu thang. Tay phải móc lẹ khẩu súng tự động.
Vâng, chưa đầy ba giây, lưng của Paula tựa ngay vào bức tường gần cửa ngôi nhà 3B. Còn anh chàng bước hẳn vào trong.
Họng súng đen ngòm của khẩu Heckler & Koch chĩa thẳng về phía trước.
Hoàn toàn chính xác, có hai tên lạ mặt núp sẵn trong đó.
Một tên còi cọc, gương mặt rỗ hoa mè nấp sát vào mé tường bên trái của James. Trên tay nó hình như là khẩu Charter Arms Undercover 38 ly.
Xa hơn về phía chiếc ghế bành da là một tên to lớn với đôi tay quá khổ, vẻ mặt y như mấy võ sĩ quyền Anh bị đánh nốc ao. Cái mũi của thằng này trông rất quái dị: to phù, đỏ bầm lên chẳng khác nào cái mụn nhọt sắp bể miệng. Nhìn sơ chẳng thấy nó mang thứ vũ khí nào.
Ngay lập tức, tên ròm bước về phía trái của anh chàng. Còn thằng to béo cũng bắt đầu chuyển động.
BÙNG BÙNG BUNG …
Một loạt đạn từ khẩu Heckler & Koch lao thẳng tới cổ tay tên còi cọc.
AAAAAH …
Nó la hét inh ỏi khi phần xương cổ tay gãy lìa. Khẩu 38 ly rớt ngay xuống sàn.
Không chần chừ một giây, hướng họng súng thẳng vào tên to con, anh chàng chộp nhanh thằng còi cọc, quay một vòng, dùng nó làm lá chắn. Hai chân của James bắt đầu xuống tấn, thủ thế.
Còn tên còi cọc bẹp dí, hai tay thòng xuống che lấy hạ bộ. Người nó cứ run rẩy như con heo bị chọc tiết.
Quái, dường như tên to béo không nao núng, Chẳng lẽ nó bị điên? Trước họng súng đen ngòm, nó cứ tỉnh bơ.
Dùng gót chân phải đá vào xác tên còi cọc đang nằm bệch dưới đất, anh chàng bước tới trước, giơ cao khẩu H & Không, tay duỗi thẳng, anh chàng hét lên:
– Đứng lại ngay. Nếu không mày chết không kịp ngáp đấy.
Mấy ngón tay của anh chàng đang xiết chặt cò súng. Bỗng miệng của tên to béo lẩm bẩm chửi tục bằng tiếng Nga.
Thật không ngờ, hệt như một tia chớp, thằng to béo quay người đi rất nhanh. Lạng người né, chợt James cảm thấy buốt ngay bờ vai phải.
Vâng, chưa đầy một giây, anh chàng dường như mất thăng bằng. Cánh tay của James hơi xụi xuống khi chân tên to béo vung cao.
Dày dạn kinh nghiệm cỡ 007 thế mà coi thường địch thủ quá. Nhìn sơ bộ dãng của tên to béo, anh chàng cứ tưởng ngon ăn. Ai dè, tên này quả là một sát thủ chuyên nghiệp. Trúng cú đá, khẩu H & Không trong tay anh chàng rơi trúng vào bức tường phía sau. Còn vết đau ngay vai phải của anh chàng bắt đầu hoành hành, nhức buốt khủng khiếp.
Lúc này, tên còi cọc đang tháo chạy xuống cầu thang, miệng cứ rên la như bị thiến. Không bỏ lỡ cơ hội, thằng to béo tiến đến gần hơn. Lùi nhanh về phía tường, anh chàng liếc ngang chỗ đau ở vai. Thật không ngờ, gắn chặt vào thanh ngang của cánh cửa là một con dao móng như lá lúa, cán bằng sừng, dài cỡ hai tấc. Ấy, bọn người ở Lapps vẫn thường dùng nó để xẻ thịt mấy con tuần lộc.
Chẳng thèm suy nghĩ nhiều, anh chàng chộp ngay cán dao, lăm lăm về phía trước. Gối hơi khuỵu xuống, lưng khòm đôi chút, James đang thủ thế với con dao trên tay.
Đáp lại bằng tiếng Nga, anh chàng thách thức tên to béo.
– Nào, có ngon cứ nhào vô.
Toét miệng cười lộ hàm răng vàng khè, thằng kia trả đũa:
– Nghe đồn đã lâu, ai dè Jame Bond dở tệ.
Rồi hai gã đàn ông cứ quần nhau vòng vòng. Người này bước qua một bên, kẻ kia bước tới một bước. James dùng chân đá chiếc ghế ra tạo khoảng cách với đối thủ được thông thoáng hơn.
Rút nhanh con dao khác từ gót chân, thằng to béo chuyển nó sang tay kia, chân xiết nhỏ vòng tròn. Tới lúc này, chỉ còn cách tiến sát lại, thừa thế ra đòn, không thể nào né tránh.
Thằng to béo vừa bước tới, vừa chuyển con lao liên tục. Đôi mắt anh chàng cứ căng ra theo dõi. Vâng, từng tấc, từng tấc một, tên to béo nhích lại gần hơn.
Đột nhiên, anh chàng dạng chân phải ra, làm một động tác giả. Con dao từ tay trái của James dường như chuyển sang tay phải. Kìa, ánh mắt của thằng to béo đang dõi theo bàn tay phải của anh chàng. Ồ, không, James rút con dao ngược lại, chĩa thẳng về phía nó.
XẸT … XẸT …
Hai con dao chạm nhau toé lửa. Quá bất ngờ thằng to béo lùi bước. Khi con dao trong tay nó chưa kịp giơ lên, James tiếp tục thọc sâu thêm một đường.
Như tia chớp, con dao lướt ngang qua mặt nó để lại một rãnh khá sâu khoảng giữa cằm và lỗ tai. Máu tươm ra thành dòng ướt đẫm chiếc áo khoác của nó.
Gầm lên trong đau đớn, giận dữ, nó lùi dần. Thật tình mà nói, anh chàng chẳng muốn giết người trên mãnh đất này. Đôi co với bọn cớm sẽ gay nhiều phiền nhiễu. Nhưng giờ còn có cách nào chứ? mặc kệ, phóng lao đành phải theo lao.
Bước tới trước rất nhanh, anh chàng vung tiếp mũi dao. Hai lằn sáng cứ quyện lấy nhau tạo ra ảo ảnh, tiếng xoèn xoẹt vang lên liên hồi.
Lại trúng nữa! má còn lại của thằng to béo bị hằn một rãnh sâu chạy từ trái tai xuống cằm. Hoảng sợ, đôi mắt nó mở to, trắng dã. Thở hổn hển, chân nó lùi dần ra cửa.
Đột nhiên vết đau trên vai của anh chàng bột phát. Hai mắt cứ hoa lên, chân hơi khuỵu xuống Thừa cơ hội, lao nhanh ra khỏi nhà, thằng to béo “cong đuôi” chạy một mạch xuống cầu thang. Máu từ mấy vết thương tuôn xối xả ra chiếc áo khoác của nó.
Rồi sau đó, Paula bước nhanh vào phòng, vẻ mặt hốt hoảng:
– Em làm gì bây giờ? Hay để em gọi cảnh sát … ?
– Ồ không, Paula. Đừng dính líu tới bọn cớm. Chúng chẳng giúp được gì đâu.
Ngồi phệch xuống chiếc ghế bành, anh chàng nói tiếp:
– Đóng cửa lại. Nhớ khoá cẩn thận. Thử nhìn ra cửa sổ xem có gì lạ không?
Anh chàng cứ suy nghĩ mông lung, chẳng đoán được chuyện gì. Còn Paula riu ríu, làm theo những lời anh chàng dặn.
Rồi giọng của James vang lên, vẻ xa xăm kỳ lạ:
– Có thấy gì không?
– Một chiếc xe vừa lăn bánh. Em trông không rõ lắm.
Quay sang anh chàng, Paula hỏi nhanh:
– Này James, còn vết thương trên vai …
– Kể cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì. Việc hệ trọng đấy. Làm sao bọn chúng vào trong nhà được? Bọn chúng muốn gì?
– Lo vết thương trước đã, anh James.
Cũng may, nhờ chiếc áo khoác lông thú dày, nếu không vai anh chàng hẳn lủng một lỗ to. Vết dao rạch một đường khá sâu trên cầu vai. Máu cứ rỉ ra, thấy ướt cả áo.
– Nào, kể cho anh nghe xe chuyện gì.
– Không, băng vết thương trước đã.
Khi anh chàng cởi áo ra, ồ, vết thương xén vào da thịt cũng khoảng một phân. Vừa sát trùng, băng bó, Paula từ từ kể lại câu chuyện.
Dù nét mặt làm ra vẻ bình thản nhưng mấy ngón tay của cô ta cứ run run. Vâng, hai tên sát thủ xuất hiện trước khi anh chàng bấm chuông có vài phút.
– Lúc đó, em đang bận thay đồ. Đảng trí quá, em lại không móc sợi dây xích. Thậm chí, không nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa. Em cứ tưởng là anh. Cửa vừa mở ra, hai tên lạ mặt bước xộc vào, ép em vào phòng, rồi cất tiếng hăm doạ. Nếu em không làm theo lệnh, chúng bắn em tức thì.
Anh chàng cứ suy nghĩ miên man. Thay vì trở về Luân Đôn, James đổi hướng đi, quyết định lưu lại Phần Lan vài ngày. Làm sao bọn này biết được? Dứt khoát chúng là nhân viên của một tổ chức tình báo nào đó. Lạ thật, chỉ vào phòng của Paula trước khi anh chàng đến đó có mấy phút? Thế ra chúng chờ sẵn dưới nhà ngay lúc chiếc tắc xi chở anh chàng tấp vào công viên Esplanade.
Vừa mặc áo vào, anh chàng nói tiếp:
– Cũng may em ra hiệu cho anh.
Cong cớn làn môi đỏ mọng, Paula đáp lại:
– Không hẳn thế. Chỉ là em quá sợ hãi.
Mỉm cười, anh chàng trêu chọc:
– Thế ư?
Cúi người xuống, Paula hôn anh chàng rồi cau mày:
– Thật đấy. Tim em còn đập thình thịch đây này. Mà anh James, tại sao anh có súng? Nhiệm vụ của anh là gì? Em cứ tưởng anh là một công chức cao cấp…
– Ờ, anh là một công chức cao cấp.
Khi anh chàng định hỏi một câu khá quan trọng, Paula bước tới chỗ khẩu súng, nhặt nó lên. Trao khẩu H & K cho James, tay cô ta vẫn còn run rẩy.
– Không biết bọn chúng có trở lại nữa hay không? Em chẳng biết phải đối phó như thế nào.
– Này Paula, có một số thằng bất lương đang theo dõi anh. Chính anh cũng chẳng hiểu tai sao. Công việc của anh đôi khi có chút nguy hiểm. Nhưng chuyện lại xảy ra ở Helsinki quả là không ngờ đấy.
Nhẩm tính trong lòng, anh chàng quyết định trở về Luân Đôn. Khi mình rời khỏi đây, Paula sẽ an toàn hơn. Nhưng giờ này đã quá trễ. Chuyến bay của Hãng Hàng Không Hoàng gia Anh cất cánh từ lâu. Thôi đành chờ tới sáng mai, mua đại vé của hàng không Phần Lan.
Mỉm cười, anh chàng cố tạo bầu không khí thư giãn:
– Chúng ta kiếm thứ gì dằn bụng cái đã. Anh đói lắm rồi.
Giọng cô nàng vẫn chưa hết run:
– Nhà em có sẵn thức ăn. Hay chúng mình đừng có ra đường vào lúc này.
Mấy câu hỏi chưa giải đáp được cứ luẩn quẩn trong tâm trí của anh chàng. Tại sao chúng biết mình có mặt ở Helsinki? Thật lạ, kể cả chuyến viếng thăm Paula, chúng cũng đoán được?
– Em đậu chiếc xe gần đây chứ?
– Vâng.
– Anh có thể mượn xe của em đi chút xíu được không?
Mỉm cười, cô nàng đáp ngay:
– Làm gì khách sáo quá vậy?
– Trước khi xuống dưới nhà, anh muốn hỏi em vài điều.
Rồi James hỏi thật nhanh. Không kịp để cô nàng tìm cách tránh né.
– Em có từng kể cho bạn bè, đồng nghiệp ở Phần Lan về mối quan hệ của chúng ta?
– Có.
– Còn ở mấy nước khác?
– Cũng thế.
– Em có nhớ là bao nhiêu người không?
Paula kể ra một số tên tuổi gì đó.
– Thái độ của họ lúc ấy ra sao?
– Em cũng không để ý.
– Khi anh phôn từ khách sạn Inter-Continental, có ai ở bên cạnh em không?
– Không có một ai, anh James à.
– Đường dây này có thường bị nghe trộm hay không?
– Hình như là có đấy. Đường dây phải bắt qua tổng đài.
– Mà này Paula, em có kể cho ai nghe cuộc hẹn của chúng ta vào lúc 6 giờ 30?
– Chỉ có một người. Em đã hẹn trước với một cô bạn cùng cơ quan. Chúng em định vừa ăn tối, vừa bàn công việc. Cô ta tên Anni Tudeer. Thế là anh chàng hỏi từng chi tiết về cô ả Anni.
Nghe xong, không nói tiếng nào, nhổm người dậy, James bước tới cửa sổ, vén màn, nhìn ra ngoài. Con đường dưới phố vẫn im lìm. Một vài chiếc xe đang đậu sát lề.
Thế là rõ rồi. Bọn chúng đang cho người bám sát cả anh chàng và Paula. Vâng, xoay xở chút xíu, anh chàng có thể lần ra tung tích của bọn sát thủ. Nhưng vào lúc này, chưa cần thiết làm căng lên.
Khi anh chàng quay trở lại chiếc ghế, Paula ngước đôi mắt lên nhìn:
– Anh hỏi cung xong chưa?
Với tay lấy hộp thuốc, anh chàng rút cho Paula một điếu.
– Không phải là hỏi cung. Anh chỉ muốn tìm hiểu chút thôi. Mà này, anh ở lại đây cho tới 4 giờ sáng, mượn xe của em đến khách sạn, thanh toán tiền phòng, lấy hành lý rồi ra phi trường. Em có thể tới đó lấy xe về được không?
Đột nhiên giọng của cô nàng trở nên nghiêm trọng.
– Anh không nên lái xe nhong nhong ngoài đường . Vết thương ở vai còn sưng vù đấy. Anh cần có thời gian nghỉ dưỡng. Thôi thế này, anh cứ ở lại đây cho tới 4 giờ sáng mai rồi em sẽ chở anh tới khách sạn và phi trường. Ủa, sao anh đi sớm vậy? 9 giờ mới có chuyến bay kia mà. Anh dùng phôn đặt vá trước cũng được.
– Anh đi càng sớm bao nhiêu, em càng an toàn bấy nhiêu. Bọn chúng chỉ nhắm vào anh. Ngay phòng chờ ở sân bay, chúng nó có thể ra tay uy hiếp em. Anh không muốn dùng điện thoại ở đây là vậy.
Dù nghe có lý nhưng cô nàng vẫn nằng nặc đòi chở James đi. Paula bao giờ cũng thế, thật là ngang ngạnh. Đến 007 cũng đành chào thua. Hôn vội lên má anh chàng một cái, Paula đứng lên.
– Anh có muốn dùng chút rượu không?
– Em quả là hiểu ý, Paula.
Bước nhanh xuống nhà bếp, cô nàng pha vội một bình rượu Martini.
Cách đây ba năm, khi còn ở Luân Đôn, anh chàng từng dạy cho cô ta cách pha chế món ruột của mình. Sau hớp đầu tiên, chà thật đã. James cảm thấy vết thương trên vai dường như chịu nằm yên, bớt hẳn đau nhức. Làm thêm ngụm nữa, tâm hồn trở nên sảng khoái.
Mỉm cười duyên dáng, anh chàng buột miệng khen:
– Cái đầm của em trông thật đẹp.
– Thật tình mà nói, em đã chuẩn bị xong bữa tối tai nhà. Ra ngoài đường trong thời tiết như thế này thật chẳng nên, phải không? Đột nhiên hai tên sát thủ xuất hiện. Vai anh thế nào rồi?
Choàng qua người James, Paula đưa bàn tay vuốt ve gương mặt bảnh trai còn hơn các siêu sao màn bạc. Bốn mắt cứ nhìn nhau không thốt nên lời. Thời gian như thoáng ngừng trôi trong thế giới chỉ có hai người …
Khi họ ngồi vào bàn lúc đó cũng quá nữa đêm. Vâng, một bữa ăn lãng mạn theo kiểu Pháp: ánh sáng từ ngọn nến cứ mờ mờ, tỏ tỏ …
Đến 4 giờ sáng, trùm kín người trong hàng đống quần áo, Paula cùng anh chàng bước xuống cầu thang. Thủ sẵn khẩu sung trong tay, anh chàng nương theo bóng tối trên đường phủ đầy băng giá.
Rồi họ vượt qua một chiếc Volvo bên trong có gã ngửa đầu ra, mồm há to, ngủ say như chết. Còn chiếc Audi cạnh đó lại trống trơn. Bước nhanh tới chiếc xe đang đậu, Paula mở cửa, rồ máy. Từng bụm khói to nhả vào màn đêm lạnh buốt.
Sau khi chở anh chàng tới khách sạn làm xong thủ tục trả phòng, Paula lái theo hướng Bắc, về phía Vantaa. Tới 7 giờ sáng cổng phi trường Vantaa mới mở nhưng người ta tụ tập ở đó sáng đêm. Chưa đầy 5 giờ, khắp nơi đầy mùi thuốc lá, cà phê của đám khách nửa đứng, nửa ngồi, mệt mỏi chờ chuyến tàu đêm.
Sợ cô nàng rề rà sẽ gặp chuyện chẳng lành, James hôn vội tạm biệt.
– Về tới Luân Đôn, anh sẽ gọi cho em.
Rồi lẫn vào dòng người từ từ bước qua cổng ra vào, anh chàng cảm thấy vết thương trên vai hơi nhức nhối. Dọc theo hành lang, từng đám đông, kẻ đứng, người ngồi la liệt. Vài tên cớm đi thành cặp, rảo vòng vòng dòm ngó.
Đúng 7 giờ sáng, cả phi trường nhốn nháo hẳn lên. Ngay bàn vé của hãng Hàng không Phần Lan, anh chàng mua ngay một vé trên chuyến 831, cất cánh vào lúc 9 giờ 10. Tuyết rơi ào ạt, càng lúc càng nhiều vào khoảng 8 giờ.
Khi chiếc máy bay DC9-50 từ từ lăn bánh trên đường băng, cả thành phố Helsinki dường như biến mất dưới trận bão tuyết. Xa xa, ở đường chân trời, vài tia nắng bắt đầu xuất hiện.
Lúc 10 giờ sáng tại đường băng 28 bên trái của phi trường Heathrow, Luân Đôn, chiếc DC9-50 giảm dần tốc độ rồi ngừng hẳn.
Một giờ sau đó, James bước vào toà nhà cao nhìn ra công viên Regent. Bất chợt cơn đau ngay bả vai lại hoành hành. mồ hôi cứ tươm ra đầy trán, mắt hoa lên, đôi chân của anh chàng như muốn khuỵu xuống.