Sao Chiếu Mệnh

Chương 5



Năm mười bảy tuổi, cô thiếu nữ gầy còm ấy đã biến đổi như thành một người khác hẳn. Gương mặt Lara đã mang đầy đủ nét của tổ tiên Scotland nàng.

Làn da mịn màng, lông mày cong và nhỏ, cặp mắt to sáng, làn tóc đen nhánh chảy dài. Thêm vào tất cả những nét đó là một vẻ buồn man mác lúc nào cũng phủ lên khuôn mặt xinh đẹp kia, như thể những tấn bi kịch của dân tộc Scotland đã in dấu ấn lên đó.

Lara Cameron có một sắc đẹp quyến rũ, khiến ai thấy cô cũng không thể không nán lại nhìn.

Khách trọ hầu hết là nam giới. Họ thiếu thốn phụ nữ và một số đành kiếm cách giải toả bằng các ả gái điếm ở nhà chứa của mụ Kirstie hoặc vài nhà chứa khác. Vì vậy một cô gái đẹp ắt phải là mục tiêu của họ. Một khách thấy nàng một mình dưới bếp bèn mò vào định dở trò. Một khách khác thấy nàng đang lau sàn cũng định tán tỉnh…

– Sao cô không chiều tôi một chút? Tôi sẽ đền đáp cô rất hậu… Hãy để tôi cho cô thấy đàn ông là thế nào…

– Sao cô không có bồ, Lara xinh đẹp? Bắt bồ với tôi đi!

– Cô muốn ra thành phố Kansas không? Tuần tới tôi không ở đây nữa, cô đi với tôi nhé?

Cứ mỗi lần khách trọ nào tán tỉnh, năn nỉ cô làm tình với họ, Lara đều từ chối thẳng thừng. Sau đó cô vào gian phòng nhỏ nơi ông James nằm và nói:
– Cha lầm rồi. Tất cả mọi người đều thích con? Nói xong, cô đi ra, để mặc cha nhìn theo giận dữ.

° ° °

James Cameron qua đời trong buổi sáng sớm mùa xuân. Lara mai táng cha trong nghĩa trang Greenwood ở quận Passiondale. Đưa ông ra đó, ngoài Lara chỉ có Bertha. Và đó là một đam tang không có nước mắt.

Người khách trọ mới đến là người Mỹ tên gọi Bill Rogers. Đó là một ông già đã ngoài bảy mươi tuổi, đầu hói và to béo, tính nết dễ dãi, thích nói chuyện.

Sau bữa ăn tối, ông thường ngồi trò chuyện với Lara.

– Cháu xinh đẹp thế này mà chôn vùi cuộc sống ở nơi hẻo lánh như nơi đây thật phí, – ông khuyên nàng. – Cháu nên ra Chicago hoặc New York.

– Vâng, một ngày nào đó cháu sẽ đi, – Lara đáp.

– Cháu còn trẻ, còn cả cuộc đời trước mặt. Cháu có mơ ước cuộc đời mình sẽ ra sao không?

– Cháu muốn có các thứ.

– Áo quần đẹp và…

– Không. Cháu muốn có đất. Cháu muốn sở hữu đất đai. Cha cháu lúc sống chẳng có thứ gì hết. Suốt đời cha cháu chỉ sống dựa dẫm vào người khác.

Mắt ông già sáng lên.

– Bất động sản chính là lĩnh vực kinh doanh của ta hồi trẻ.

– Thật ạ?

– Ta đã xây không biết bao nhiêu toà nhà suốt cả miền Trung Tây nước Mỹ. Thậm chí có thời kỳ ta sở hữu cả một mạng lưới khách sạn, – giọng ông già như thể nuối tiếc.

– Rồi sau đấy chuyện gì đã xảy ra ạ, thưa ông? Bill Rogers nhún vai:
– Ta đã tham quá, cuối cùng đâm mất sạch…

Thế là suốt tối hôm đó ông già và Lara trò chuyện về bất động sản, về kinh doanh xây dựng. Cả những buổi tối sau nữa.

– Quy tắc đầu tiên của nghề xây dựng, – Bill Rogers nói. – Là TNT. Cháu hãy nhớ kỹ là như thế.

– TNT là gì ạ? – Lara ngạc nhiên hỏi.

– Là tiền người khác! Lĩnh vực xây cất nhà cửa phát triển rất nhanh chính vì nhà nước cho vay với lãi suất thấp và thậm chí trong quá trình xây dựng còn cho thêm những ưu đãi khác. Ba thứ quan trọng nhất trong nghề kinh doanh xây cất bất động sản là địa điểm, địa điểm và địa điểm. Một toà nhà lộng lẫy nhưng xây trên núi thì chỉ là trò tốn công vô ích. Nhưng một ngôi nhà xấu xí giữa phố xá đông đúc, ở trung tâm thành phố thì đem lại cho ta vô số tiền.

Bill Rogers dạy cho Lara Cameron hiểu về thế chấp, về tạo vốn, về sử dụng các khoản vay ngân hàng. Lara lắng nghe và ghi nhớ. Nàng giống như miếng bọt biển hút rất nhanh mọi thông tin đến với nàng.

Điều quan trọng nhất ông già Bill Rogers nói với nàng là:

– Cháu biết không? Thị trấn Glace Bay này là nơi đang rất thiếu nhà ở. Ai biết khai thác tình trạng thiếu thốn này thì giàu to. Giá như ta trẻ lại được hai chục tuổi…

Từ hôm đó Lara nhìn thị trấn Glace Bay bằng cặp mắt khác. Nàng ngắm những chỗ đất trống và hình dung ra ở đó những toà nhà dành cho dân chúng đến ở và cho các công sở dùng làm văn phòng. Nàng mơ ước xây lên những toà nhà đó, nhưng nàng đành chỉ mơ ước bởi không có vốn để thực hiện.

Hôm ông già Bill Rogers rời đi, ông nói với Lara Cháu ghi nhớ cho kỹ: tiền người khác? Chúc cháu gặp nhiều may mắn!

° ° °

Một tuần sau, Charles Cohn vào trọ ở đây. Đó là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, nhỏ thó, ăn mặc đẹp sạch sẽ, lịch sự. Ông cũng ngồi ăn với các khách trọ khác nhưng rất ít nói. Dường như ông nấp kín trong ổ kén của thế giới riêng mình.

Ông hay ngắm cô gái Lara làm lụng trong nhà trọ và nhận thấy lúc nào nàng cũng tươi cười, không hề phàn nàn than vãn gì.

Ông còn ở đây với chúng cháu lâu không? – Một hôm nàng hỏi.

– Tôi chưa biết. Có thể một tuần mà cũng có thể vài tháng…

Charles Cohn là người bí hiểm đối với Lara. Ông không chan hoà với các khách trọ khác. Nàng cố dò đoán xem ông là loại người như thế nào. Chắc chắn ông không phải thợ mỏ hoặc dân chài, nhưng ông cũng không có vẻ là nhà buôn. Rõ ràng ông cao hơn các khách trọ khác, có học thức hơn họ nhiều. Ông kể với Lara rằng ông định thuê phòng ở khách sạn, nhưng không nơi nào còn chỗ. Lara còn nhận thấy trong bữa ăn, hầu như ông không ăn gì.

– Nếu như cô có ít hoa quả, – có lần ông rụt rè nói, – hoặc rau…

– Ông ăn chay sao ạ? – Lara hỏi.

– Không hẳn như thế. Nhưng tôi quen ăn thức ăn kosher [1] và tôi e ở thị trấn Glace Bay này không có.

° ° °

Tối hôm sau, lúc Charles Cohn ngồi vào bàn ăn tối, trông thấy một đĩa thịt cừu trước mặt. Ông ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn Lara:

– Rất tiếc tôi không ăn được thứ này, – ông nói. – Tôi tưởng tôi đã nói với cô… Lara mỉm cười:
– Vâng, ông đã kể cháu nghe. Thì đây là món ăn kosher, – theo nàng kiểu kosher nghĩa là Do Thái.

– Sao lại thế? Cô nói gì vậy, cô Lara?

– Cháu đã cất công ra thành phố Sydney, tìm đến chợ Do Thái và mua thịt cừu ở đó. Xin ông cứ thoải mái ăn. Tiền trọ là tính cả tiền hai bữa ăn trong đó rồi. Ngày mai cháu sẽ nấu món kosher khác cho ông.

Từ hôm đó, mỗi khi Lara rảnh rỗi, ông già Charles Cohn lại mời cô đến trò chuyện. Ông rất quý tính đôn hậu, tốt bụng và thông minh của cô gái trẻ này, cả cách suy nghĩ tự lập của Lara nữa.

Một hôm Charles Cohn thú thật với Lara mục đích ông đến thị trấn Glace Bay này.

– Tôi là uỷ viên ban điều hành của Công ty Cung ứng Lục địa, đó là một Tập đoàn công ty nổi tiếng. Tôi đang tìm địa điểm để mở một cửa hiệu chi nhánh tại đây.

– Hay quá nhỉ? – Lara nói. Vậy là mình đã biết ông này đến đây có mục đích quan trọng. – Ông định xây một ngôi nhà dùng làm cửa hiệu ạ?

– Không. Tôi tính xem có ai đứng ra xây, rồi chúng tôi thuê lại.

Ba giờ sáng hôm đó Lara choàng thức giấc, ngồi phắt dậy. Phải chăng đấy là một giấc mơ? Nhưng không phải. Đầu óc nàng đang hoạt động rất mạnh, đến mức nàng không sao ngủ tiếp được nữa.

Sáng ra, lúc Charles Cohn ra khỏi phòng để ăn điểm tâm, ông đã thấy cô gái đứng cửa chờ.

– Thưa ông Cohn… Cháu biết một địa điểm rất đẹp – Nàng bật ra.. Ông khách nhìn nàng ngạc nhiên:
– Cô nói gì?

– Một địa điểm rất đẹp để ông dùng làm cửa hiệu…

– Vậy à? Chỗ nào?

Lara không trả lời ngay vào câu hỏi vội.

– Nhưng cháu cần hỏi ông cho rõ thêm vài điều. Nếu như cháu có được miếng đất, địa điểm đúng như ông mong muốn, và cháu xây một ngôi nhà tại đây, liệu ông có đồng ý thuê nó trong năm năm để mở cửa hiệu không?

Charles Cohn lắc đầu:

– Điều cô hỏi chỉ là “giả sử” thôi chứ gì?

– Nhưng nếu là sự thật thì ông có thuê không? – Lara vẫn không buông.

– Lara, cô đã biết những gì về chuyện xây cất nhà nào?

– Cháu sẽ xây được, – nàng nói. – Cháu sẽ thuê kiến trúc sư và một hãng xây dựng có uy tín để làm việc đó

Charles Cohn đang ngắm nghía cô gái.

– Tôi hiểu. Nhưng địa điểm cô nói là chỗ nào?

– Cháu sẽ dẫn ông đến đó, – Lara nói. – Cháu tin là ông sẽ ưng. Địa điểm rất đẹp.

Sau bữa điểm tâm, Lara dẫn Charles Cohn vào trung tâm thị trấn. Góc Phố Chính và các phố buôn bán giữa thị trấn Glaee Bay có một khoảnh đất trống vuông vắn. Đúng là khoảnh đất Charles Cohn đã để ý đến cách đây hai ngày rồi.

– Đấy địa điểm cháu định đưa ông đến xem, – Lara nói. Ông Cohn đứng ngắm một lúc rồi nói:
– Quả là cô có con mắt tinh tường. Đây là địa điểm rất đẹp.

Ông đã bí mật điều tra về khoảnh đất này và biết nó là của McAllister, chủ nhà băng ở đây. Nhiệm vụ của công ty giao cho Charles Cohn là kiếm địa điểm rồi tìm người bỏ tiền xây cất, sau đấy công ty sẽ thuê lại. Ai xây đối với công ty không quan trọng. Vấn đề chỉ là địa điểm và kiến trúc toà nhà thích hợp với một cửa hiệu bán những mặt hàng của công ty.

Charles Cohn ngắm nghía cô gái, cô ta quá trẻ, ông nghĩ. Đúng là một ý nghĩ táo tợn, liều lĩnh. Nhưng cô gái tốt bụng làm sao: “Cháu đã cất công ra tận thành phố Sydney, tìm đến chợ Do Thái…”.

Lara vẫn đang sôi nổi nói:

– Nếu cháu tậu được khoảnh đất này và xây lên một toà nhà đúng như yêu cầu của ông thì ông sẽ đồng ý thuê nó trong năm năm chứ?

Charles Cohn ngừng lại, chậm rãi đáp:

– Không đâu? Không phải năm năm mà là mười năm!

Chiều hôm đó Lara đến gặp lão chủ nhà băng Sean McAllister. Thấy nàng bước vào văn phòng lão sửng sốt.

– Cô đến sớm như vậy? Hôm nay thứ tư. Còn vài ngày nữa mới đến hạn kia mà?

– Cháu biết. Cháu đến vì việc khác. Cháu muốn nhờ Ngài một chuyện, thưa Ngài McAllister.

Lão già ngồi đó ngắm nghía cô gái. Cô ta lớn lên đâm xinh đẹp và hấp dẫn gớm. Không còn là trẻ con nữa mà đã là một thiếu nữ thật sự rồi. Lão nhìn thấy cặp vú nàng nhô lên sau mảnh vải bông.

– Cô ngồi xuống đi. Cô cần gì nào?

Lara đang xáo động trong lòng, không muốn ngồi.

– Ngài cho cháu vay một khoản tiền.

– Cô nói gì? – Lão sửng sốt.

– Cháu đề nghị Ngài cho cháu vay tiền. Lão chủ nhà băng mỉm cười độ lượng.
– Tôi nghĩ là được. Nếu như cô cần tiền để may một bộ áo quần hoặc để mua sắm thứ gì đó thì tôi xin vui lòng tạm ứng cho cô trước…

– Cháu cần vay hai trăm ngàn đôla. Nụ cười trên môi lão già vụt tắt.
– Cô định nói đùa?

– Không đâu, thưa Ngài, – Lara bước đến gần bàn giấy, sôi nổi nói. – Ở đây có một mảnh đất cháu muốn tậu để xây nhà. Cháu có sẵn một người muốn thuê ngôi nhà đó trong mười năm. Số tiền đó đủ để mua đất và xây dựng.

Lão McAllister ngắm cô gái, cau mày.

– Cô đã thoả thuận kỹ với người sở hữu khoảnh đất ấy rồi chứ?

– Cháu sắp đưa vấn đề ấy ra bàn với Ngài đây. – Lara nói.

Khoan cho tôi một phút, – lão chậm rãi nói. – Vậy khoảnh đất ấy là của tôi?

– Đúng thế. Đấy là khoảnh nằm ở góc Phố Chính với mấy phố buôn bán.

– Và cô đến đây hỏi vay tiền tôi để mua miếng đất của tôi?

– Miếng đất ấy trị giá không quá hai mươi ngàn đôla. Cháu đã đi khảo giá rồi. Cháu xin trả Ngài ba mươi ngàn. Ngài sẽ được lợi mười ngàn đôla nhờ bán cao hơn giá bình thường cộng với lãi suất của số tiền hai trăm ngàn đôla cho cháu vay nữa.

McAllister lắc đầu:

– Cô hỏi vay tôi hai trăm ngàn đôla nhưng không có thứ gì bảo đảm hết. Không được. Lara dướn người về phía trước:
– Bảo đảm là thế này. Cháu sẽ dùng miếng đất ấy và ngôi nhà làm vật thế chấp. Nếu cháu không trả được nợ, Ngài sẽ sử dụng ngôi nhà đó. Ngài không sợ bị thiệt đâu.

Lão chủ nhà băng ngắm cô gái, ngẫm nghĩ. Lão cười:

– Chà, cô bạo gan đấy. Nhưng tôi e Ban giám đốc điều hành nhà băng sẽ không đồng ý.

– Làm gì có ban giám đốc nào. Ngài là chủ duy nhất. – Lara nói ngay. Nàng tiến đến sát bàn và lão nhìn thấy cặp vú của nàng áp vào thành bàn trước mặt lão.

– Nếu Ngài đồng ý cháu cam đoan Ngài sẽ không phải ân hận đâu… Lão không rời được mắt khỏi cặp vú Lara.
– Cô không giống ông thân sinh ra cô chút nào, đúng thế không nhỉ?

– Đúng vậy – Lara kiêu hãnh nói.

– Kể ra nghe cô nói cũng có lý đấy, – lão chủ nhà báng thận trọng nói. – Ai là người sẽ thuê ngôi nhà đó?

– Tên ông ta là Charles Cohn, uỷ viên ban điều hành của Công ty Cung ứng Lục địa.

– Tức là Công ty có cả mạng lưới cửa hiệu khắp nước Mỹ?

– Đúng thế.

Lập tức lão McAllister quan tâm đến vấn đề này.

– Họ muốn mở một cửa hiệu để bán hàng cho đám thợ mỏ và dân lao động trong vùng này, – Lara nói tiếp.

Lão chủ nhà băng đánh hơi thấy ngay đây là một áp phe lớn và ăn chắc.

– Cô gặp ông ta ở đâu? – Lão thận trọng hỏi.

– Ông ấy nghỉ trong nhà trọ.

– Tôi hiểu. Vậy cô để tôi suy nghĩ đã, Lara. Mai tôi sẽ trả lời. Lara run lên vì mừng rỡ.
– Cảm ơn Ngài, Ngài McAllister. Ngài sẽ không phải ân hận đâu.

– Tôi cũng nghĩ thế. – lão già mỉm cười nói.

° ° °

Chiều hôm đó Sean McAllister đến nhà trọ gặp Charles Cohn.

– Tôi ghé qua đây mời ông ra thị trấn Glace Bay, – lão nói. – Tôi là Sean McAllister, chủ nhà băng ở đây. Tôi nghe tin ông đến đây, nhưng lẽ ra ông không nên nghỉ ở nhà trọ này, mà nên đến khách sạn của tôi ở đó có đầy đủ tiện nghi hơn.

– Khách sạn đã hết chỗ, – ông Cohn phân trần.

– Bởi chúng tôi không biết ông là ai.

– Vậy tôi là ai? – ông Cohn hỏi vui. Sean McAllister cười:
– Ông không việc gì phải giấu, thưa ông Cohn. Nhiều người đã biết và họ đã kháo nhau rồi. Tôi còn được biết là ông đang muốn thuê một ngôi nhà làm cửa hiệu cho mạng lưới bán lẻ của công ty. Nó sẽ được xây trên khoảnh đất do tôi sở hữu.

– Khoảnh đất nào vậy?

– Ở góc Phố Chính và mấy phố buôn bán. Đấy là địa điểm rất đẹp, ông công nhận không? Tôi nghĩ chúng ta có thể bàn chuyện đó.

– Tôi đã bàn chuyện đó với người khác rồi. Lão chủ nhà băng bật cười:
– Cô bé Lara chứ gì? Cô ấy đúng là xinh đẹp, ông công nhận không? Nhưng tại sao ông không ghé vào nhà băng của tôi và ký hợp đồng với nhau?

– Vậy ra ông vẫn chưa hiểu hay sao? Tôi đã nhận lời với người ta rồi.

– Tôi lại cho rằng người không hiểu chính là ông, thưa ông Cohn. Lara không phải là chủ khoảnh đất ấy Tôi mới là chủ.

– Nhưng cô ấy xin mua khoảnh đất ấy của ông, đúng vậy không?

– Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không bán cho cô ấy.

– Nếu vậy tôi cũng sẽ không thuê nơi đó. Tôi đã thấy có ba khoảnh đất nữa cũng đẹp không kém. Cảm ơn ông đã ghé đến đây.

Lão chủ nhà băng ngó Charles Cohn một lúc lâu.

– Ông nói nghiêm chỉnh đấy chứ?

– Rất nghiêm chỉnh. Tôi không bao giờ làm sai lời tôi đã hứa với người khác. Nhưng Lara không biết gì về xây dựng hết. Cô ấy…
– Cô ấy đã tính toán kỹ. Tất nhiên chúng tôi là người thông qua cuối cùng. Lão chủ nhà băng lộ vẻ băn khoăn.
– Có đúng là công ty Cung ứng Lục địa bằng lòng ký hợp đồng thuê trong mười năm không?

– Đúng.

– Tôi hiểu. Thôi được. Nếu vậy tôi… tôi sẽ suy nghĩ thêm.

° ° °

Khi Lara về đến nhà trọ, Charles Cohn thuật lại câu chuyện giữa ông và Lão McAllister. Lara choáng váng:
– Vậy là lão ta đã phỗng tay trên của cháu?

– Cô đừng lo, – Charles Cohn trấn an nàng. – Lão sẽ phải nhượng cho cô mảnh đất ấy.

– Có chắc như vậy không ạ?

– Lão là chủ nhà băng. Việc chính của lão là cho vay lấy lãi.

– Còn ông, thưa ông Cohn? ông sẽ làm việc này vì cháu chứ?

– Tất nhiên rồi.

– Tại sao ông lại làm việc này giúp cháu, ông Cohn?

Charles Cohn đã tự đặt ra câu hỏi như thế và đã trả lời rồi.

– Tại cô quá trẻ. Tại cô không thuộc về thị trấn này. Tại tôi thèm có một đứa con gái như cô. Nhưng ông không nói ra điều đó.
– Tôi không mất thứ gì cả, Lara. Tôi đã tìm được vài khoảnh đất khác, địa điểm cũng rất đẹp. Nếu như cô mua được khoảnh đất sáng nay, tôi sẵn lòng giúp cô. Công ty không quan tâm tới việc tôi thoả thuận với ai. Nếu cô vay được tiền và tôi chấp nhận công ty xây dựng cô thuê, hai chúng ta sẽ làm chung công việc kinh doanh này.

Lara cảm động quá gần như nghẹn lại.

– Cháu không biết làm cách nào để đền đáp ơn ông, thưa ông Cohn. Cháu sẽ đến gặp lão McAllister và sẽ…

– Nếu ở vào địa vị cô, tôi không đến lão, – Charles Cohn khuyên, – mà hãy để lão đến đây tìm cô.

– Nhưng nếu lão không đến? – Lara lo lắng hỏi. Charles Cohn mỉm cười:
– Lão sẽ đến, – rồi ông đưa Lara bản hợp đồng thuê nhà đã đánh máy sẵn. – Đây là bản hợp đồng thời hạn mười năm mà tôi và cô đã thoả thuận. Từ hợp đồng này cô sẽ sử dụng làm văn bản trong công việc của cô sắp tới. – Ông lại đưa Lara bản vẽ toà nhà trên giấy can. – Còn đây là kiến trúc toà nhà.

Suốt đêm hôm ấy Lara ngồi nghiên cứu bản vẽ và những ghi chú trên đó. Sáng hôm sau lão chủ nhà bằng McAllister gọi điện cho Lara.
– Mời cô đến tôi bây giờ, được không? Tim nàng đập thình thình.
– Sau đây mười lăm phút tôi sẽ có mặt ở chỗ ngài. Lão đã chờ nàng.
– Tôi đã suy nghĩ về câu chuyện ta trao đổi hôm qua rồi, – lão nói. – Tôi cần có bản hợp đồng thuê thời hạn mười năm của ông Cohn.

– Tôi có đem theo đây, – Lara nói. Nàng mở xắc và lấy bản hợp đồng ra. Lão chủ nhà băng xem xét rất kỹ.

– Đầy đủ rồi.

– Vậy là ngài bằng lòng cho tôi vay chứ? – Lara hỏi và nàng nín thở hồi hợp đợi câu trả lời. Lão McAllister lắc đầu:
– Không.

– Nhưng tôi tưởng…

Lão gõ ngón tay xuống mặt bàn.

– Thú thật với cô. Tôi không vội vã gì phải bán khoảnh đất ấy. Càng để lâu, đất càng lên giá. Lara ngơ ngác nhìn lão:
– Nhưng ngài…

– Việc cô định làm rất trái khoáy. Cô chưa có chút kinh nghiệm nào trong nghề xây cất: Chưa đủ để tôi tin cậy và cho cô vay tiền.

– Tôi chưa hiểu… Vậy ngài còn cần có thứ gì nữa mới đủ tin cậy?

– Tôi cần… một khoản thưởng nhỏ. Lara, cô đã ngủ với người đàn ông nào chưa? Câu hỏi hoàn toàn bất ngờ đối với nàng.
– Tôi… chưa, – nàng cảm thấy chuyện “làm ăn” như đã tuột khỏi tay.

– Tôi thấy chuyện đó có quan trọng gì đâu kia chứ? Lão chủ nhà băng dướn người lên:
– Tôi xin được thật lòng với cô, cô Lara. Tôi thấy cô rất đẹp, rất hấp dẫn. Tôi muốn ngủ với cô. Sau đó ta coi như không có chuyện gì hết…

Mặt Lara đột nhiên đanh lại.

– Cô nên nghĩ như thế này. Nếu cô chịu ngủ với tôi, cô sẽ có cơ hội để đạt được một thành công, có cơ hội thành nhà kinh doanh, có cơ hội để chứng minh rằng cô không giống cha của cô.

Đầu óc Lara quay cuồng.

– Cô khó lòng tìm cơ hội nào như thế này nữa đâu, Lara. Có lẽ cô cần cân nhắc một chút. Nếu vậy cô hãy nghĩ và…

– Không cần, – giọng nàng như vang lên trong hai lỗ tai của chính nàng. Đầu nàng ù lên. – Tôi có thể trả lời ngay bây giờ. – Lara kẹp hai cánh tay chặt vào sườn, cố không để toàn thân run lên. Bởi phút này đây quyết định toàn bộ tương lai cuộc đời nàng. Nhưng lời nàng sắp thốt lên quyết định mọi thứ.

– Tôi chịu để ngài ngủ với tôi.

Lão chủ nhà băng nhe răng cười, đứng dậy và dang rộng hai cánh tay.

– Nhưng không phải lúc này, – Lara nói. – Sau khi tôi nhìn thấy bản hợp đồng ngài ký.

Ngày hôm sau, lão Sean McAllister đưa Lara bản hợp đồng của nhà băng đồng ý cho nàng vay tiền.

– Đây bản hợp đồng rất đơn giản, cô em. Thời hạn mười năm, hai trăm ngàn đôla, lãi suất tám phần trăm một năm. – lão đưa nàng cây bút. – Cô ký vào trang cuối cùng ấy.

– Nếu ngài không phiền, cho tôi xem kỹ đã, – Lara nói. Nàng liếc nhìn đồng hồ. – Nhưng bây giờ tôi đang có việc gấp. Ngài cho phép tôi mang về nhà. Mai tôi sẽ đem lại đây.

Lão Sean McAllister nhún vai:

– Được thôi, – lão hạ giọng. – Còn về vụ riêng hai chúng ta, thứ bảy tới tôi phải đến Halifax. Tôi mời cô đi cùng.

Lara nhìn nụ cười đểu giả của lão mà thấy ruột gan quặn đau.

– Vâng, được, – nàng nói không ra hơi.

– Tốt lắm. Cô ký xuống dưới rồi đem bản hợp đồng đưa lại cho tôi. Thế là chúng ta đã là bạn hàng của nhau, – lão nghĩ một lát rồi nói tiếp. – Cô cần một hãng xây dựng tốt. Cô có biết công ty xây dựng Nova Scotia không?

Lara mừng rỡ:

– Có. Tôi quen ông giám đốc, Buzz Steele. Ông này đã xây một loạt những công trình vào loại lớn nhất ở thị trấn Glace Bay này.

– Tốt lắm. Đấy là công ty có uy tín. Tôi muốn giới thiệu với cô.

– Mai tôi sẽ gặp ông Buzz Steele.

Tối hôm đó Lara đưa Charles Cohn xem bản hợp đồng vay tiền. Nàng không dám kể cho ông biết về “thoả thuận riêng” với lão chủ nhà băng. Nàng quá xấu hổ. Charles Cohn đọc rất kỹ bản hợp đồng. Đọc xong ông trao lại cho Lara.

– Tôi thấy cô không nên ký bản hợp đồng này.

– Tại sao ạ? – Nàng ngạc nhiên.

Trong này có một điều khoản là công trình phải xây dựng xong trước ngày 31 tháng 12, nếu không, toàn bộ số tiền cho vay sẽ phải hoàn lại đầy đủ cho nhà băng, nói cách khác, toàn bộ ngôi nhà đó sẽ vào tay lão McAllister và công ty của tôi sẽ trở thành người thuê nhà của lão. Cô sẽ mất hết mà vẫn phải trả lãi suất cho lão. Cô bảo lão sửa lại điều khoản ấy đi.

Câu lão McAllister vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Tôi không vội gì phải bán khoảnh đất ấy. Đất để càng lâu càng cao giá. Nàng lắc đầu:

– Lão không chịu đâu.

Nếu vậy thì cô bước vào một canh bạc nguy hiểm đấy, Lara. Cô rất có thể mất sạch mà vẫn nợ hai trăm ngàn đôla kèm theo tiền lãi.

Nhưng nếu cháu xây xong trước thời hạn đó…

– Chữ “nếu” ở đây phải gạch đít ba lần. Khi cô xây cất, cô sẽ phụ thuộc vào rất nhiều người. Và chỉ cần họ sai sót gì đó là cô gay go ngay..

– Đây là một công ty xây dựng có uy tín ở vùng này. Họ đã xây cất bao nhiêu toà nhà lớn ở đây. Cháu lại quen ông giám đốc. Cháu sẽ thoả thuận với họ. Nếu như họ không bảo đảm đúng thời hạn hoàn thành công trình, cháu sẽ đi tìm công ty khác.

Giọng Lara quả quyết quá làm Charles Cohn đâm thôi không nghi ngại nữa.

– Thôi được, – ông nói. – Cô hãy bàn với ông ta.

° ° °

Lara thấy Buzz Steele đang đi trên dàn giáo của một toà nhà đang xây ở thành phố Sydney. Ông ta ngoài bốn mươi tuổi, tóc hoa râm và gương mặt sương gió. Ông niềm nở chào Lara.

– Chà, đúng là một sự bất ngờ thú vị, – ông nói. – Sao người ta lại cho một cô gái xinh đẹp như thế này ra khỏi Glace Bay nhỉ?

– Cháu lẩn đi đấy, – nàng nói. – Cháu có một đơn đặt hàng cho chú đây, chú Buzz.

– Thật không? – ông mỉm cười. – Xây nhà gì? Nhà búp bê chăng?

– Không đâu, – nàng đưa ông xem bản vẽ của Charles Cohn đưa nàng. – Ngôi nhà đây.

Buzz Steele xem xét một lúc lâu.

– Nhà đẹp đấy. Vậy thế nào? Cô liên quan thế nào đến toà nhà này?

– Nhà của cháu. Cháu thuê công ty chú xây cất, – Lara đáp kiêu hãnh.

– Nếu vậy thì tuyệt rồi.

– Nhưng có hai yêu cầu quan trọng.

– Là gì?

– Là phải hoàn thành toàn bộ công trình trước ngày 31 tháng 12, nếu không thì toà nhà sẽ thuộc về nhà băng và yêu cầu thứ hai là tính trọn gói không được quá 170 ngàn đôla.

– Từ nay đến đó còn mười tháng.

– Vâng. Chú làm xong được không?

Buzz Steele lại nhìn vào bản vẽ. Lara chăm chú theo dõi ông ta nhẩm tính. Cuối cùng ông nói:

– Sẽ xong trước 31 tháng 12 nếu như cô bật đèn xanh cho chúng tôi ngay từ bây giờ.

– Vậy là chú nhận lời?

Nàng muốn thét lên sung sướng. Vậy là xong! Hai người bắt tay nhau.
– Cô là khách hàng xinh đẹp nhất của tôi từ xưa đến nay đấy.

– Cảm ơn chú. Vậy hôm nào chú muốn khởi công.

– Thế này nhé. Mai tôi đến Glace Bay nhìn qua khoảnh đất. Tôi sẽ xây một toà nhà khiến cô phải hãnh diện vì nó.

° ° °

Trên đường về Glace Bay, nàng cảm thấy như được chắp thêm đôi cánh. Lara về Glace Bay, kể mọi chuyện cho Charles Cohn biết.
– Cô có tin tưởng công ty xây dựng đó làm ăn đứng đắn không?

– Cháu biết là họ làm ăn tốt. – Lara trấn an ông.

– Họ đã xây cất rất nhiều toà nhà lớn ở Sydney và ở đây rồi ở Halifax, ở… Niềm lạc quan của nàng dễ lây, Cohn mỉm cười:
– Vậy thì được. Nghĩa là cô với tôi đã trở thành bạn làm ăn rồi đấy.

– Thật không, thưa ông Cohn? – Mặt nàng rạng rỡ. Nhưng chợt nghĩ đến “thoả thuận riêng” với lão chủ nhà băng Sean McAllister nụ cười trên môi nàng biến mất ngay. Thứ Bẩy tới tôi phải đi Halifax. Tôi mời cô đi cùng. Chỉ còn hai ngày nữa đã là thứ Bẩy.

° ° °

Lara ký dưới các hợp đồng vào sáng hôm sau.

Nhìn nàng bước ra khỏi văn phòng nhà băng, lão Sean McAllister vô cùng thích thú. Lão tính, nhất quyết không để cô gái kia sở hữu toà nhà sẽ xây. Và lão cười ré lên tháy cô gái quá ngây thơ. Lão cho nàng vay khoản tiền đó nhưng thật ra là lão tự cho lão vay. Nghĩ đến lúc làm tình với tấm thân non trẻ tuyệt đẹp kia, lão thấy tuổi trẻ như đang trở lại.

Lara mới đến Halifax có hai lần. So với Glace Bay, đây là một thành phố đông đúc, phố xá chật ních người đi bộ và xe hơi. Các cửa hiệu đều chất đầy hàng hoá. Lão Sean McAllister chở Lara đến một khách sạn ngoại ô thành phố. Lúc lái xe vào bãi đậu, lão vỗ tay lên đùi nàng.

– Cô ngồi đợi để tôi vào đăng ký thuê phòng nhé, cô em?

Lara ngồi lại trong xe chờ, lòng hết sức hoang mang. Mình tự đem bán thân mình, nàng thầm nghĩ. Như gái điếm. Nhưng mình còn thứ gì khác nũả để đem bán. Ít nhất thì lão cũng coi mình trị giá hai trăm ngàn đô la. Cha mình lúc sinh thời đã bao giờ nhìn thấy hai trăm ngàn đôla đâu? Cha mình lúc nào cũng quá…

Cửa xe mở ra và lão chủ nhà băng đứng bên ngoài cười:

– Xong rồi. Ta vào đi.

Đột nhiên Lara thấy cổ họng tắc lại và nàng như không thở nổi. Tim nàng đập mạnh đến nổi nàng cảm giác nó sắp bung ra khỏi lồng ngực. Mình sẽ bị cơn đau đứng tim mất, nàng thầm nghĩ.

– Lara… – Lão nhìn nàng lo lắng. – Cô không làm sao đấy chứ?

– Không… – Ta đang chết đây. Lát nữa người ta sẽ chở ta đến bệnh viện và ta sẽ chết ở đó, chết khi vẫn còn là cô gái trinh tiết.

Nàng chậm rãi bước ra khỏi xe và đi theo lão McAllister vào một căn phòng có một giường lớn, hai ghế bành, một bàn trang điểm và một buồng tắm nhỏ xíu.

Nàng cảm thấy đang sống trong cơn ác mộng.

– Vậy đây là lần đầu tiên của cô phải không? – McAllister nói.

Lara nghĩ đến những đứa con trai ở trường đã sờ soạng nàng, hôn lên vú nàng rồi cố thọc tay vào chỗ kín của nàng.

– Vâng, – nàng nói.

– Tốt lắm. Cô em đừng sợ nhé. Làm tình là trò bình thường nhất trên đời. Lara nhìn lão McAllister cởi quần áo. Thân hình lão thật tởm.
– Cô em cởi ra, – lão ra lệnh.

Lara chậm chạp cởi áo, váy và giầy. Trên người nàng chỉ còn xu chiêng và xi líp. Lão chủ nhà băng Sean McAllister ngắm thân hình nàng rồi sán đến.
– Cô em đẹp lắm!

Lão hôn lên môi nàng và nàng cảm thấy ghê tởm.

– Cô em cởi nốt ra đi, – lão sốt ruột thúc, – rồi lão cởi nốt quần lót, bước lên giường. Cái đàn ông của lão đỏ hỏn và cứng ngắc.

– Thế kia thì làm sao mình chịu nổi, nàng thầm nghĩ. Mình sẽ chết mất.

– Nhanh lên!

Lara chậm chạp cởi xu chiêng và xilíp.

– Lạy Chúa! – Lão nói. – Cô em đẹp tuyệt trần. Lên đây.

Lara leo lên giường và ngồi xuống. Lão bóp mạnh vú nàng và Lara đau quá thét lên.

– Cô thấy sướng chứ? Cô đã đến tuổi phải nếm mùi đàn ông rồi. – lão đẩy nàng nằm ngửa và kéo hai chân nàng giạng ra.

Đột nhiên Lara hốt hoảng.

– Tôi không có gì tránh thai hết, – nàng nói. – Tôi sợ có thai.

– Đừng lo, – lão McAllister hứa. – Tôi sẽ không để cô mang bầu mà sinh rắc rối cho cả tôi đâu.

Lát sau, Lara để cho lão đưa cái của lão vào.

– Khoan đã! – Nàng thét lên. – Tôi…

Lão McAllister đã không thể chờ thêm được nữa. Lão đi vào trong nàng và nàng đau khủng khiếp.

Lara vội đưa tay bịt miệng để khỏi hét lên. Cố chịu đựng một phút nữa thôi, nàng thầm nghĩ, và sau đấy mình sẽ làm chủ cả một toà nhà lớn. Mình sẽ còn xây một toà nhà nữa…

Bây giờ thì cảm giác đau đã tăng lên mức không chịu đựng nổi.

– Rướn mông lên, – lão già gắt. – Sao cứ nằm ườn ra thế. Rướn người lên chứ? Nàng cố dướn lên nhưng không nổi. Nàng quá đau.
Đột nhiên lão McAllister rên rỉ, thở hồng hộc và Lara thấy chất lỏng trào vào bên trong nàng. Lão thở phào khoan khoái và lịm đi trên người nàng.

Nàng hoảng hốt:

– Ngài bảo Ngài sẽ không…

– Cô em đẹp quá, ta không nhịn nổi. Nhưng cô em đừng lo. Nếu cô em có thai, ta biết một bác sĩ giỏi chuyên làm chuyện ấy.

Lara quay mặt đi để lão khỏi nhìn thấy vẻ ghê tởm của nàng. Nàng vội vã bước nhanh xuống đất, chạy vào buồng tắm, mở vòi hoa sen để làn nước ấm cuốn đi khỏi trên cơ thể nàng những thứ nhơ bẩn.

Nàng thầm nghĩ: Thế là xong. Mình đã làm xong. Bây giờ mình là chủ khoảnh đất. Mình sẽ giầu có. Giờ chỉ còn việc mặc quần áo, trở về Glace Bay và tiến hành khởi công xây cất toà nhà.

Nàng ra khỏi buồng tắm. Lão chủ nhà băng Sean McAllister nói:

– Hôm nay cô em làm ta sướng quá. Ta sẽ lại tiếp tục nhé!
——————————–

1. Tiếng Do Thái có nghĩa là thịt súc vật không bằng cách cắt tiết. Còn nghĩa khác là thức ăn riêng của người Do Thái (N.D).


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.