Sau Tang Lễ

Chương 11



Suzan đã đi nằm nhưng mãi vẫn không ngủ được. Cô đã trải qua một ngày khá mệt nhọc và nghĩ rằng mình sẽ ngủ được ngay, chưa bao giờ cô bị khó ngủ cả. Ấy vậy mà đã mấy tiếng đồng hồ rồi, cô vẫn không thể chợp mắt được, cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Có tiếng cọt kẹt của các đồ gỗ… có ai đó đang lén lút đi lại? Suzan bật đèn. Chẳng có gì cả. Chỉ là tưởng tượng thôi. Nào Suzan, hãy thả lỏng người và nhắm mắt lại. Cô tự nhủ.

Nhưng lần này là tiếng rên rỉ nho nhỏ hay tiếng ai đang làu bàu khe khẽ điều gì đó… tiếng kêu than của ai đó đang bị đau… “Ồ Suzan, đừng tưởng tượng như thế nữa, không nên thế”. Suzan lại tự nói với mình.

Tiếng rên rỉ lại vang lên, lần này rõ hơn… Ai đó đang rất đau đớn.

Suzan lại bật đèn và ngồi dậy nghe ngóng. Những tiếng rên thực sự đang vọng lại từ phòng bên, qua các vách ngăn. Cô vội nhảy xuống giường, khoác chiếc áo choàng ở nhà rồi chạy sang. Dừng lại trước cửa phòng cô Gilchrist, cô gõ cửa một chút rồi đẩy cửa bước vào. Đèn trong phòng vẫn sáng và cô gái già đang ngồi trên giường, nhăn nhó vì đau.

– Cô Gilchrist, cô làm sao vậy? Cô bị ốm à?

– Vâng, tôi không biết… tôi đã bị làm sao.

Cô định gượng đứng lên nhưng lại quỵ ngay xuống, quằn quại nôn ọe.

– Tôi xin bà – cô Gilchrist thều thào – hãy gọi cho bác sĩ. Có lẽ tôi đã ăn phải thứ gì đó…

– Tôi sẽ cho cô uống thuốc đau dạ dày và chúng ta sẽ gọi cho bác sĩ ngày mai nếu cô không khá hơn.

– Ồ không, phải gọi ngay bây giờ… tôi đau lắm…

– Cô có số điện thoại không? Nếu không tôi sẽ tìm trong sổ liên bạ.

Cô Gilchrist đọc số. Cô lại buồn nôn nữa. Suzan vội vàng gọi điện, một lát sau cô nghe tiếng một người đàn ông trả lời:

– Ai? Cô Gilchrist? Ở Mead’s Lane? Tôi biết ở đâu rồi. Tôi đến gọi ngay bây giờ.

Mười phút sau có tiếng ô tô dừng lại trước cửa nhà. Suzan ra mở cửa cho ông bác sĩ. Ông ta rất bình tĩnh, có vẻ quen với việc bị gọi giữa đêm như thế này. Nhưng sau khi khám cho cô Gilchrist, ngay lập tức thái độ ông thay đổi hẳn. Ông nói Suzan làm vài việc rồi khẩn trương xuống dưới nhà gọi điện. Một phút sau ông vào phòng khách nói với Suzan:

– Tôi đã gọi xe cấp cứu. Phải cho cô ấy đến bệnh viện ngay…

Ông ngừng lại một lát rồi hỏi:

– Cô ấy đã ăn gì?

– Chúng tôi đã ăn mì Ý, bánh puding kem và uống cà phê.

– Cô cũng đã ăn cùng cô ấy à?

– Vâng.

– Cô ổn chứ? Không thấy khó chịu, không đau gì sao?

– Không.

– Cô ấy đã ăn gì khác nữa? Cá hộp hay xúc xích hay thứ gì đại loại như thế?

– Không. Chúng tôi cũng đã từng ăn trưa tại King’s Arms sau cuộc điều tra.

– À, cô là cháu gái của bà Lansquenet phải không?

– Đúng thế.

Xe cấp cứu đến. Họ chở cô Gilchrist đi và ông bác sĩ cũng đi cùng luôn. Trước khi đi ông nói với Suzan là ông sẽ gọi điện cho cô sáng hôm sau. Suzan lên phòng nằm nghỉ và lần này vừa đặt mình xuống cô đã ngủ ngay lập tức.

***

Phần lớn người làng đã dự đám tang. Chỉ có Suzan và ông Entwhistle chở tang. Nghe ông Entwhistle hỏi cô Gilchrist đâu. Suzan khẽ kể lại cho ông chuyện đã xảy ra đêm hôm trước. Nhà luật gia trợn tròn đôi mắt vẻ kinh ngạc.

– Sự trùng hợp thật đáng ngạc nhiên.

– Ồ sáng nay cô ấy đã khỏe hơn rồi. Bệnh viện đã gọi cho tôi sáng nay, hình như cô ấy đã bị ngộ độc thức ăn. Có những người dễ bị đau ốm hơn người khác như vậy đấy.

Ông Entwhistle không hỏi gì thêm. Ông phải trở về London ngay sau đám tang. Còn Suzan, cô quay lại nhà. Cô đang dọn đồ của Cora thì ông bác sĩ đến. Ông có vẻ lo lắng.

– Cô Gilchrist có thể ra viện trong hai ngày nữa. May mà tôi đã đến kịp thời.

Suzan ngạc nhiên hỏi:

– Nghiêm trọng vậy sao?

– Bà Banks, hãy nói chi tiết cho tôi tất cả những gì cô Gilchrist đã ăn và uống trong ngày hôm qua. Tất cả!

Suzan nghĩ ngợi hồi lâu, cố nhớ lại và kể lại cho ông bác sĩ nghe một cách chính xác, đầy đủ nhất có thể được. Ông bác sĩ chăm chú nghe và khẽ lắc đầu, vẻ không hài lòng.

– Chắc chắn rằng cô ấy đã ăn phải cái gì đó mà cô không ăn.

– Tôi nghĩ rằng trong…

Ông bác sĩ bước những bước dài quanh căn phòng, vừa đi đi lại lại vừa gãi mũi.

– Có thực là có cái gì đó mà cô ấy đã ăn phải đã làm cho cô ấy đau như thế không? Thuốc độc chăng? Suzan hỏi.

Ông bác sĩ dừng bước, liếc nhìn cô rồi nói:

– Cô ấy đã ăn phải chất độc asen.

– Asen? Ông muốn nói rằng ai đó đã đầu độc cô ấy chăng?

– Rất có vẻ là như thế đấy.

– Như vậy thì cô ấy đã tự nguyện đấy.

– Một vụ tự tử? Cô ấy đã nói rằng không, cô ấy phải là người biết rõ chuyện nhất chứ. Hơn nữa, nếu như cô ấy muốn tự tử thì cô ấy đã không dùng asen. Có rất nhiều thuốc ngủ ở trong nhà, cô ta chỉ cần uống quá liều một chút là đủ.

– Nhưng cũng có thể là chất asen đã tình cờ có trong đồ ăn của cô ấy.

– Đó cũng là điều mà tôi đang nghĩ. Điều đó có vẻ không thực tế lắm, nhưng trường hợp đó đã xảy ra rồi. Tuy nhiên, cả cô và cô ấy đã cùng ăn…

Suzan gật đầu. Đột nhiên, cô giật nảy mình:

– À, tất nhiên rồi. Nguyên nhân hẳn là cái bánh đám cưới!

– Sao? Bánh cưới cỡ nào?

Suzan kể lại chuyện về miếng bánh đám cưới, ông bác sĩ lắng nghe rất chăm chú.

– Chuyện này thật là lạ lùng. Cô ấy nói là cô ấy không biết chính xác ai đã gửi bánh cho cô ấy? Có còn chút bánh nào không? Các cô có còn giữ hộp đựng bánh không?

– Tôi không biết, tôi sẽ tìm xem.

Họ cùng tìm kiếm và thấy một hộp bìa nhỏ trong đó còn một vài mẩu bánh nhỏ nhưng mảnh giấy bọc thì không thể thấy đuợc. Suzan nói là nó đã bị ném vào lò sưởi rồi. Ông bác sĩ gói hộp bánh lại một cách cẩn thận.

– Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Cô vẫn còn ở đây chứ?

– Vâng. Tôi phải ở lại để dọn dẹp đồ đạc của cô tôi.

– Tốt lắm.Chắc rằng cảnh sát sẽ muốn hỏi cô về chuyện này đấy. Bây giờ tôi phải đi đây.

Ông bác sĩ ra xe và đi. Không khí trong nhà thật ngột ngạt và Suzan đã để cửa mở đi lên tầng để dọn dẹp. Trong lúc sắp xếp đồ đạc của Cora, Suzan phát hiện một ngăn kéo đầy những bức ảnh cũ và một quyển sổ đầy ký họa. Cô dừng lại một chút để nhìn một bức ảnh chụp tại Pháp, trong ảnh Cora, còn rất trẻ và gầy, đang đu vào cánh tay của một người đàn ông cao lớn và râu xồm, mặc một chiếc áo vét nhung, Suzan nghĩ đó là Pierre Lansquenet.

Suzan muốn tiếp tục xem những bức ảnh, nhưng rồi cô để chúng sang một bên và sắp xếp các giấy tờ của Cora một cách cẩn thận. Đột nhiên một lá thư làm cô chú ý. Cô mở nó ra đọc rồi đọc lại.

Bất ngờ một tiếng nói vang lên từ sau lưng làm Suzan thét lên hãi hùng.

– Thật là một cuộc gặp gỡ độc đáo phải không Suzan? Xin chào. Ồ, chị làm sao thế?

Suzan đỏ mặt lên vì bực mình. Tiếng kêu vừa rồi là không chủ tâm, cô hơi xấu hổ và muốn thanh minh.

– George! Anh đã làm tôi sợ đấy.

Chú em họ cười lạt lẽo.

– Quả đúng vậy!

– Làm sao anh đến được đây?

– Thì cửa mở mà, tôi đã vào. Vì chẳng có ai ở tầng dưới, tôi đã lên đây. Giờ nếu chị muốn biết tại sao tôi lại đến làng này thì tôi sẽ nói cho chị biết rằng tôi đã lên đường từ sáng hôm nay để đến dự đám tang dì Cora.

– Nhưng tôi không nhìn thấy anh ở đám tang.

– Cái xe cà tàng của tôi đã gây khó dễ cho tôi nên tôi đã không đến kịp đám tang, sau đó vì biết chị ở đây tôi đã quyết định đến gặp chị.

Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:

– Hôm trước tôi đã gọi điện cho chị và Gregory đã nói cho tôi biết là chị đã đến cái xứ hẻo lánh này để thu dọn đồ đạc. Tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp chị.

– Họ không cần đến anh ở cơ quan à? Như vậy anh có thể nghĩ bất cứ lúc nào anh muốn à?

– Một đám tang là một lý do có giá trị đấy chứ. Hơn nữa, một vụ giết người làm cho mọi người tò mò. Vả lại, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không còn làm việc ở đó bao lâu nữa. Bây giờ tôi có thể tự cho phép tôi bỏ việc, tôi có nhiều dự định mới – anh ta cười khẩy – cũng như Gregory vaậy.

Suzan nhìn anh chàng em họ ngẫm nghĩ. Cô không quan hệ với anh ta nhiều lắm và qua những lần gặp gỡ rất hiếm hoi cô nghĩ rằng đó là một người khó gần.

– Hãy nói thật tại sao anh đến đây đi George.

– Có thể là tôi muốn làm một thám tử. Tôi đã nghĩ rất nhiều về những đám tang mà chúng ta đã phải dự thời gian qua. Có thể nói là hôm đó dì Cora đã bị hớ. Tôi đang tự hỏi mình bà ấy nói đã ra câu ấy vì vô ý hay là có một lý do nào đó. À thế lúc tôi đến chị đang đọc cái gì chăm chú thế?

Suzan trả lởi chậm rãi:

– Đó là một lá thư mà chú Richard đã viết cho cô Cora sau khi đến thăm cô ấy.

– Có gì hay chăng?

– Không hẳn thế.

– Tôi có thể xem được không?

Suzan ngập ngừng một chút rồi cũng đưa lá thư cho George.

George đọc thành tiếng lá thư với một giọng thấp và đơn điệu:

Rất vui vì đã được gặp lại em sau bao nhiêu năm xa cách, mừng vì em vẫn khỏe mạnh… Anh đã về đến nhà bình an, cũng không mệt lắm…

Giọng anh ta trở thành cứng hơn:

Hãy đừng nói với ai về điều mà anh đã tâm sự với em. Có thể là anh đã lầm.

Anh trai của em, Richard.

George nhìn Suzan dò hỏi.

– Như thế là thế nào?

– Ai mà biết được… có thể là ông ấy nói về sức khỏe của mình… hay là một chuyện xoi mói về một người bạn chung nào đó.

– Hừm, không rõ ràng nhưng quan trọng đấy. Ông ấy đã nói gì với Cora thế nhỉ? Có ai biết điều đó không?

– Có thể là cô Gilchrist biết. Tôi nghĩ là cô ta đã nghe lỏm cuộc đối thoại của họ.

– À, cô hầu gái. Thế cô ta đâu rồi?

– Ở bệnh viện. Cô ta đã bị đầu độc bằng asen.

– Chị không đùa đấy chứ?

– Không đâu. Ai đó đã gửi cho cô ta một miếng bánh đám cưới tẩm thuốc độc.

George ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng và huýt gió một tiếng biểu lộ sự kinh ngạc.

– Vậy có lẽ là bác Richard đã không nhầm.

***

Sáng hôm sau, thanh tra Morton đến. Đó là một người trầm tĩnh, tuổi trung niên, nói đặc giọng bản xứ với chữ r phát âm rất nặng. Ông ấy có vẻ rất ung dung nhưng đôi mắt rất quỷ quyệt.

– Chắc hẳn là cô biết lý do của chuyến viến thăm này của tôi, cô Banks. Bác sĩ Proctor đã nói cho chúng tôi biết về chuyện đã xảy ra với cô Gilchrist. Chúng tôi đã cho phân tích những mẩu vụn của miếng bánh đám cưới và đã tìm thấy chất asen trong đó.

– Như vậy là ai đó đã muốn đầu độc cô ấy.

– Có vẻ là như vậy đấy. Cô Gilchrist đã chẳng giúp chúng tôi được gì nhiều. Cô ta chỉ nói đi nói lại cô ấy không thể tưởng tượng được rằng ai đó lại muốn hại cô ta như vậy. Ấy vậy mà thực tế đã có ai đó muốn đầu độc cô ta. Cô có thể giúp chúng tôi làm sáng tỏ vụ này không?

– Tôi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Chúng ta có thể tìm được thông tin gì đó qua tem hay qua nét chữ chăng?

– Cô quên rằng tờ giấy bọc hộp bánh đã bị đốt mất rồi. Hơn nữa tôi không nghĩ rằng nó đã được gửi qua đường bưu điện. Anh chàng đưa thư Andrew nhớ là đã không mang gói, hộp nào đến đây ngày hôm đó cả.

– Những cái hộp đó có giấy bọc dán tem mà.

– Chúng tôi cho rằng ai đó đã sử dụng một giấy bọc đã mang tên cô Gilchrist và một tem đã đóng dấu và bỏ hộp qua thùng thư hoặc đặt trước cửa để làm cho chủ nhà nghĩ là bưu điện đã mang cái hộp đến.

– Liều lượng chất độc có đến độ chết người không?

– Khó có thể nói được chính xác trước khi có kết quả phân tích định lượng. Cũng cần phải biết cô Gilchrist đã ăn hết miếng bánh ấy hay không. Cô có thể cho chúng tôi biết gì về điều đó không?

– Không, đáng tiếc rằng không. Tôi đã không để ý. Cô ấy đã mời tôi nhưng tôi đã từ chối.

– Tôi muốn xem xét phòng cô Gilchrist một chút nếu như cô không phản đối.

– Xin mời ông.

Suzan theo chân ông Morton vào phòng cô Gilchrist. Viên thanh tra tiến lại gần giường, lật cái gối lên một cách cẩn thận. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt ông:

– A đây rồi.

Trên ga trải giường có một miếng bánh.

– Thật là kỳ lạ. Suzan kêu lên.

– Ồ, không, hoàn toàn không đâu. Chắc hẳn là những cô gái trẻ thế hệ cô không biết rằng đặt một miếng bánh đám cưới dưới gối sẽ nằm mơ đến người chồng tương lai.

– Nhưng cô Gilchrist…

– Cô ấy không muốn nói đến chuyện đó vì sợ bị người khác cười. Ở tuổi của cô ấy…

Gương mặt viên thanh tra lại sa sầm lại.

– Nếu như cô Gilchrist đã không tuân theo tục lệ cổ xưa thì hẳn rằng giờ này cô ấy đã không còn sống nữa.

– Nhưng ai lại muốn giết cô ấy mới được chứ?

Đôi mắt của hai người gặp nhau. Cái nhìn của viên thanhn tra đăm chiêu một cách lạ thường làm cho Suzan cảm thấy khó chịu.

– Cô không biết gì ư?

– Không, tất nhiên là không.

– Vậy thì, chúng ta phải tìm ra điều đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.