Sau Tang Lễ
Chương 20
Mọi người đều có vẻ rất kinh ngạc. Poirot đã cảm nhận được điều đó, mặc dù đôi mắt ông không hề rời khuôn mặt xinh đẹp và thanh thản của Rosamund. Ông hơi cúi mình nói với cô;
– Cô rất thông minh,cô Rosamund.
– Không hẳn thế đâu – Rosamund đáp lại – Một hôm người ta đã chỉ ông cho tôi thấy trong một quán ăn. Tôi đã nhận ra ông, thế thôi.
– Và mặc dù vậy cô vẫn giữ im lặng cho đến tận bây giờ?
– Tôi đã nghĩ rằng như vậy sẽ thú vị hơn.
Michael kêu lên:
– Em…
Rõ ràng anh chàng đang cáu, rất cáu, hay đúng hơn là lo lắng.
Hercule Poirot nhìn xung quanh, từng người một. Suzan có vẻ tức tối và cẩn thận đề phòng; cô Gilchrist há hốc miệng như một người ngớ ngẩn; George thu mình thận trọng và Helen, lo lắng hồi hộp.
Poirot đứng dậy rồi cúi mình chào mọi người.
– Vâng, tôi là một nhà thám tử. Giọng ông đã mất đi một chút âm điệu của người nước ngoài.
– Ai đã cử ông đến đây? George hỏi.
– Tôi đã được mời đến điều tra về những chuyện xung quanh cái chết của Richard Abernethie.
– Ai đã mời ông?
– Lúc này tôi chưa thể nói ra được. Nhưng có lẽ nên kết luận rằng Richard Abernethie đã thực sự ra đi bằng một cái chết tự nhiên.
– Tất nhiên rồi. Ai đã nói là không phải như thế?
– Cora Lansquenet. Và Cora Lansquenet cũng đã chết sau đó.
– Đúng là bà ấy đã nói như thế, chính tại nơi đây – Suzan nói – Nhưng tôi không nghĩ là…
– Thật vậy sao Suzan? George Crossfield nhìn cô với vẻ cay độc – Đừng có giả vờ như thế nữa. Chị không thể giấu ông Pontalier được đâu.
– Ông ta không phải là Pontalier, mà là Hercule… gì đó – Rosamund cải chính.
– Hercule Poirot, sẵn sàng phục vụ quý vị. Poirot nói, vẻ cung kính.
Những người có mặt chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay e sợ. Có vẻ là họ chẳng biết gì về cái tên ấy cả. Thực ra, nó đã chẳng làm họ lo sợ bằng cái chức danh “thám tử”.
– Thế tôi có thể biết được những kết luận của ông không? George hỏi.
– Ông ấy sẽ không nói cho anh biết đâu, ông anh họ thân mến ạ. Hoặc là ông ta sẽ nói dối.
Người vừa lên tiếng là Rosamund, cô là người duy nhất có vẻ thanh thản. Poirot nhìn cô ngẫm nghĩ.
***
Tối hôm đó Hercule Poirot đã ngủ không ngon. Ông đã rất bối rối mà không biết tại sao. Ông nghĩ lại những mẩu đối thoại mà ông đã nghe được, những ánh mắt, những cái nhìn, những cử chỉ… và trong bóng đêm tất cả đều có vẻ có những ý nghĩ kỳ quái.Ông đang sắp ngủ, nhưng cơn buồn ngủ đã biến mất. Đang lúc ông chuẩn bị thiếp đi thì một ý nghĩ như là một tia chớp lóe lên trong đầu ông và làm cho ông hoàn toàn tỉnh giấc. Mùi sơn! Timothy và mùi sơn. Tranh sơn dầu – mùi tranh sơn dầu – mà ông Entwhistle đã nói đến. Cora và tranh sơn dầu – bức tranh của Cora… những chiếc bưu thiếp… Cora đã nói dối với những bức tranh của mình… Không, hãy trở lại với ông Entwhistle… điều gì đó mà ông Entwhistle đã nói… hay là Lanscombe đã nói? Một bà sơ đã đến quyên góp ở Enderby Hall ngày Richard Abernethie chết… một bà sơ có ria mép… Một bà sơ nữa đã ở Stanfield Grange… và một ở Lytchett St-Mary nữa. Bà sơ xuất hiện quá nhiều! Rosamund đã rất đẹp trong vai một bà sơ trong một vở kịch. Rosamund tiết lộ rằng ông là một thám tử và các con mắt xung quanh đổ dồn vào nhìn ông. Họ đã nhìn Cora như vậy khi bà ấy nói: “Nhưng ông ấy đã bị giết, chẳng phải vậy sao?”. Và Helen đã nói rằng có “điều gì đó không ổn”. Điều gì? Helen Abernethie nói sẽ quên đi quá khứ và trở về Chypre… Helen đã giật mình đánh rơi quả địa cầu thuỷ tinh khi ông đã đặt ra một câu hỏi… Ông đã hỏi gì lúc đó nhỉ? Ông không còn nhớ nữa.
Hercule Poirot mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.
Ông đã mơ thấy cái bàn đá xanh, trên bàn có những bông hoa giả cắm trong một quả địa cầu thủy tinh và những vết sơn dầu vẽ màu đỏ sẫm. Màu máu. Ông ngửi thấy mùi sơn và thấy Timothy rên rỉ: “Tôi chết, tôi chết mất. Thế là hết”. Maude đứng cạnh chồng, cao lớn, mắt nhìn nghiêm khắc, tay cầm con dao nhắc lại lời nói của Timothy: “Đúng, thế là hết.” Hết, sự kết thúc. Một cái giường của người chết. Những chiếc nến. Một bà sơ đang cầu nguyện. Ông muốn nhìn mặt bà sơ và ông giật mình tỉnh giấc… Hercule Poirot đã biết!
Đúng, thế là hết…
Nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Poirot bắt tay vào và sắp xếp lại những yếu tố của câu chuyện.
Entwhistle, mùi sơn, nhà Timothy, có cái gì đó phải, hay lẽ ra phải ở đó, những bông hoa giả,… Helen… chiếc bình hoa hình quả địa cầu bị vỡ…
***
Trong phòng mình, Helen Abernethie cũng đã khó ngủ. Bà đã suy nghĩ rất nhiều.
Ngồi trước bàn trang điểm, bà lơ đễnh nhìn mình trong gương.
Bà đã bị ép phải chấp nhận Hercule Poirot trong nhà. Bà không muốn, như ông Entwhistle khéo léo đến mức bà không từ chối được. Và bây giờ ai cũng biết tại sao Poirot ở đây. Từ giờ chẳng còn có thể để Richard Abernethie yên nghỉ dưới mồ nữa. Tất cả đã bắt đầu bằng một câu mà Cora đã nói ra…
Và Suzan đã nói gì về hình ảnh trong gương nhỉ?
Người ta không nhìn mình giống như người khác nhìn mình…
Nghĩ đến đó, Helen bắt đầu tập trung nhìn vào hình ảnh của mình trong gương. Bà tự ngắm mình, nhưng đó không hẳn là bà, không như mọi người vẫn nhìn thấy, không như Cora đã nhìn thấy… ngày hôm ấy.
Vành lông mày bên phải… không, bên trái… hơi cao hơn bên phải. Còn cái miệng? Khuôn hình miệng của bà rất cân xứng. Bà tin chắc rằng nếu như bà gặp chính bà sẽ thấy một người không khác gì với người trong gương. Không như Cora.
Cora – bà nghĩ đến Cora – đúng, Cora, hôm đó, sau đáng tang, nghiêng đầu sang một bên nhìn bà. Đột nhiên Helen Anernethie đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình.
“Tôi không hiểu”. Bà lẩm bẩm một mình “Tôi không hiểu”
***
Tiếng chuông điện thoai kéo cô Entwhistle ra khỏi một giấc mơ đẹp: Cô đang mơ thấy mình đang đang chơi bài pike với nữ hoàng Mary.
Cô định giả vờ không nghe thấy nhưng điện thoại vẫn ra sức kêu. Vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, cô ngồi dậy liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Bảy giờ kém năm! Ai mà lại gọi sớm thế này không biết? Không biết chừng lại nhầm số.
Chuông điện thoại vẫn đổ dồn, cô Entwhistle khoác vội chiếc áo khoác ở nhà và đi xuống phòng khách.
– Kensington, số máy 675498 xin nghe. Cô trút bực tức vào ống nghe.
– Xin chào cô. Tôi là bà Abernethie. Leo Abernethie. Xin làm ơn cho tôi nói chuyện với ông Entwhistle.
– Xin chào bà Abernethie – Lời chào chẳng có gì là thân thiện – Tôi là em gái ông ấy. Anh trai tôi vẫn còn chưa dậy, và chính tôi cũng còn đang ngái ngủ.
– Tôi xin lỗi – Tất nhiên Helen bắtt buộc phải xin lỗi – Nhưng có chuyện rất quan trọng. Tôi cần phải nói chuyện với anh trai cô ngay lập tức.
– Bà có thể gọi lại được chứ?
– Tôi lấy làm tiếc là không.
– Thôi được rồi.
Cô Entwhistle cáu kỉnh buông máy, đi gõ cửa phòng anh trai.
– Vẫn là những người nhà Abernethie của anh đấy.
– Sao? Abernethie?
– Bà Leo Abernethie. Gọi điện đến nhà người khác trước 7 giờ sáng thật là…
– Bà Leo Abernethie? Tuyệt! Cảm ơn.
Một lát sau, ông đã xuống nghe điện thoại.
– Alô, tôi Entwhistle đây. Bà Helen phải không?
– Vâng, tôi xin lỗi vì phải dựng ông dậy sớm như thế này. Nhưng ông đã nói với tôi phải gọi cho ông ngay khi tôi nhớ ra điều gì đã làm tôi suy nghĩ ngày hôm ấy, sau lễ tang, khi Cora đã làm tất cả chúng ta ngạc nhiên với câu nói ấy.
– A, thế bà đã nhớ ra chưa?
– Rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu…
– Tôi cần phải biết cụ thể trước đã. Bà đã nhận thấy một điều gì bất thường ở ai đó phải không?
– Đúng thế.
– Tôi nghe bà đây.
– Tôi thấy điều đó có vẻ ngớ ngẩn… tôi không dám chắc. Tôi đã nhớ lại tối qua trong lúc đang nhìn mình trong gương. Ối…
Ông Entwhistle nghe thấy qua điện thoại một tiếng kêu ngạc nhiên và sợ hãi và ngay sau đó là một tiếng động khô khốc và cụt lủn mà ông không hiểu được là tiếng gì.
– Alô! Alô! Helen! Helen? Bà còn ở đó không? Helen…
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.