Sau Tang Lễ

Chương 23



Thanh tra Morton và Poirot cùng đi dạo trong vườn.

– Biết ông có mặt ở đây tôi đã đến gặp ông ngay, ông Poirot. Ông Parwell, cảnh sát trưởng của Matchfield cũng có mặt ở đây, bác sĩ Larraby đã gọi cho ông ấy về vụ bà Leo Abernethie. Ông bác sĩ có vẻ rất lo lắng về chuyện nhà Abernethie.

– Thế còn ông, ông Morton, tại sao ông lại có mặt ở đây? Hôm nay ông đã đi khá xa khỏi địa phận Berkshire của ông rồi đấy.

– Tôi cần thẩm vấn vài người, và tất cả những người mà cần thẩm vấn đều có mặt ở đây cả. Đó là nhờ công của ông đúng không?

– Đúng, công của tôi.

– Và kết quả là bà Leo Abernethie đã bị đánh ngất.

– Đó đâu phải là tại tôi. Nếu như bà ấy đến gặp tôi thì đã không có chuyện gì nhưng bà ấy đã gọi điện cho luật sư của mình ở London.

– Bà ấy đáng chuẩn bị nói ra một điều bí mật thì…

– Đúng thế đấy.

– Thế bà ấy đã kịp nói gì chưa?

– Bà ấy mới chỉ kịp nói là bà ấy đã ngắm mình trong gương.

– Rất nữ tính. Thông tin đó có giúp ông được không?

– Có, tôi nghĩ là tôi đã đoán được điều mà bà ấy định nói với luật sư của mình.

– Tôi vẫn biết là ông có tài phán đoán. Vậy thì điều bí mật đó là gì?

– Xin lỗi, nhưng ông đang điều tra về cái chết của Richard Abernethie đấy à?

– Không, không chính thức. Nhưng tôi quan tâm đến tất cả những gì có liên quan đến cái chết của bà Lansquenet.

– Quả đúng là có liên quan thật. Nhưng, ông bạn thân mến, hãy cho tôi vài giờ nữa. Lúc đó tôi sẽ biết được phán đoán của tôi có đúng không.

– Tôi sẽ đợi.

– Nếu đúng thì tôi sẽ có thể cung cấp cho ông một bằng chứng xác thực.

– Quả là chúng tôi đang rất cần bằng chứng – Viên thanh tra liếc xéo sang bên Poirot – Ông đang giấu chúng tôi điều gì đây?

– Không có gì đâu. Thực ra tôi cũng chưa biết cái bằng chứng ấy có tồn tại thật hay không, tôi mới chỉ đoán ra nó qua những mẩu đối thoại mà thôi. Cũng có thể là tôi nhầm – Poirot nói vẻ không chắc chắn lắm.

– Có lẽ điều đó không hay xảy ra lắm. Morton mỉm cười.

– Không. Nhưng tôi cũng phải thú nhận là đã có lúc tôi nhầm.

– Ồ có lẽ luôn luôn có lý cũng trở thành nhàm chán.

– Tôi thì không thấy như vậy.

– Ông yêu cầu tôi chờ đợi, không thẩm vấn ai?

– Ồ không, không. Hãy cứ làm những gì mà ông đã định. Nhưng chắc là ông vẫn chưa định bắt giữ ai đấy chứ?

– Chưa – Morton lắc đầu – Tôi thiếu bằng chứng. Để bắt người cần phải có quyết định của Viện kiểm sát, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến giai đoạn đó. Bây giờ tôi sẽ chỉ thẩm vấn từng người về thời gian họ sử dụng ngày xảy ra vụ án, và chúng tôi sẽ phải rất cẩn thận với một người trong số họ.

– Tôi hiểu, ông muốn nói tới cô Banks?

– Ông thông minh lắm. Đúng là cô ta đấy. Cô ta đã có mặt ở Lytchett St-Mary ngày hôm đó. Người ta đã nhìn thấy xe hơi của cô ta.

– Nhưng chẳng ai nhìn thấy cô ta cả.

– Đúng thế. Việc cô ta giấu không nói tới chuyến đi này không có lợi cho cô ta, cô ta sẽ phải cho chúng tôi những lời giải thích thỏa đáng.

– Cô ta rất giỏi trong việc tìm lý do đấy.

– Đúng thế. Đó là một cô gái thông minh, có lẽ là hơi quá thông minh.

– Đôi khi không nên tỏ ra quá thông minh. Chính như vậy mà những tên tội phạm nguy hiểm bị lộ tẩy. Ông có phát hiện ra điều gì đặc biệt về George Crossfield không?

– Không có gì đáng kể. Anh ta là một loại người quá bình thường. Có bao người như anh ta trong đất nước này.

Thanh tra Morton ngừng lại một lát rồi nói tiếp:

– Một Mẹ Bề trên, tôi không còn nhớ của tu viện nào nữa, đã kể với tôi một chuyện rất lạ. Hai bà sơ đã đi quyên góp tiền và đã đến nhà bà Lansquenet hôm trước hôm bà ấy bị giết. Họ đã gõ cửa nhưng không ai trả lời cả. Điều đó thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì bà Lansquenet đã đi dự đám tang còn cô Gilchrist thì cũng đã đi chơi ở Bournemouth. Ấy thế mà các bà sơ lại nói rằng có ai đó ở trong nhà và họ đã nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ trong nhà vọng ra. Chuyện đó đã xảy ra đúng ngày hôm trước hôm bà Lansquenet bị giết, Mẹ Bề trên đã quả quyết chắc chắn như vậy vì tu viện đã ghi lại sự kiện trong nhật ký. Có thể là ai đó đã lợi dụng không có ai ở nhà vào ăn trộm và đã quay lại ngày hôm sau? Tôi không tin lắm vào tiếng thở dốc hay tiếng rên rỉ. Ngay cả những bà sơ cũng có thể bị hoang tưởng, cũng dễ hiểu nếu như họ cho rằng đó là tiếng rên rỉ vì biết rằng trong nhà đã xảy ra án mạng. Điểm quan trọng là đã có người trong nhà vào lúc mà lẽ ra không có ai ở đó. Ai đã ở đó? Cả gia đình Abernethie đều đã có mặt ở đám tang lúc đó.

– Sau đó hai bà sơ ấy có quay lại nhà bà Lansquenet nữa không?

– Có, khoảng một tuần sau đó. Ngày có vụ điều tra thì phải.

– Tốt lắm. Hercule Poirot lẩm bẩm.

– Sao tự nhiên ông lại quan tâm đến những bà sơ như thế?

– Dù ông có muốn hay không thì họ cũng đã thu hút sự chú ý của tôi rồi. Chắc là ông cũng đã nhận thấy rằng những bà sơ này cũng đến ngày mà chiếc bánh tẩm thuốc độc đã được gửi đến cho cô Gilchrist.

– Chẳng lẽ ông lại nghĩ rằng… Không, thật là ngớ ngẩn.

– Những ý kiến của tôi không bao giờ là ngớ ngẩn. Bây giờ tôi để ông bắt đầu các cuộc thẩm vấn của ông về vụ bà Lansquenet. Còn tôi, tôi sẽ đi tìm cô cháu gái họ của ông Richard Abernethie quá cố.

– Hãy thận trọng với những gì mà ông nói với cô Banks nhé.

– Không phải là cô Banks, tôi đi tìm gặp cô Shane.

***

Hercule Poirot đã tìm thấy Rosamund ngồi trên một chiếc ghế băng bên một con suối nhỏ chảy uốn lượn giữa những bụi đỗ quyên. Cô đang ngắm nước chảy.

– Hy vọng rằng tôi không làm phiền cô chứ, Ophélie? – Poirot vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Rosamund – Có lẽ là cô đang tập cho vai kịch của mình.

– Tôi chưa bao giờ diễn một vở nào của Shakespear… à có một lần tôi đã đóng vai Jessica trong vở Người lái buôn thành Venise. Một vai chẳng hay hớm gì.

– Đúng thế, và rất thống thiết: “Tôi chẳng bao giờ thấy hạnh phúc khi nghe một bản nhạc êm dịu” – Poirot dẫn lời trong vở kịch – Jessica tội nghiệp! Làm con gái của một người Do Thái bị khinh khi và ghét bỏ, thật là bất hạnh. Hẳn là cô ấy đã rất lo sợ khi bỏ trốn cùng người yêu mang theo tiền của cha. Không có đồng tiền hẳn Jessica đã là một người hoàn toàn khác.

Rosamund nhìn sang Poirot.

– Tôi tưởng là ông đã đi rồi chứ – Cô nhìn đồng hồ đeo tay – Đã hơn 12 giờ rồi.

– Tôi bị lỡ tàu – Nhà thám tử trả lời.

– Tại sao?

– Cô nghĩ rằng tôi đã lỡ tàu vì một lý do đặc biệt nào đó chăng?

– Tôi đoán là như vậy. Ông là một người rất cẩn thận, nếu như ông thực sự muốn đi thì ông đã không lỡ tàu.

– Cô thật là tinh tế. Cô biết không, tôi đã ngồi mãi trong ngôi nhà mùa hè trong vườn hy vọng rằng cô sẽ đến gặp tôi.

– Tại sao? Ông đã chào tạm biệt mọi người sáng nay trong thư viện rồi cơ mà.

– Đúng thế. Nhưng cô không có gì đặc biệt kể với tôi sao?

Rosamund lắc đầu.

– Tôi đang mải suy nghĩ, về rất nhiều điều quan trọng.

– Tôi cũng đã nhận thấy thế.

– Thông thường tôi không suy nghĩ bao giờ, và tôi cho rằng suy nghĩ chỉ làm mất thời gian mà thôi. Nhưng lần này thì rất nghiêm chỉnh. Tôi có một dự định, tôi cần phải quyết định một chuyện.

– Về chồng cô?

– Cũng có thể nói là như vậy.

Poirot do dự một lát rồi nói:

– Thanh tra Morton vừa đến.

Và không để cho Rosamund có thời gian hỏi thanh tra Morton là ai, Poirot nói tiếp:

– Ông ấychịu trách nhiệm điều tra vụ án bà Lansquenet. Ông ấy đến để hỏi mọi người trong gia đình về việc sử dụng thời gian của từng người ngày xảy ra vụ án.

– Tôi hiểu. Những chứng cứ ngoại phạm.

Vẻ mặt cô chợt toát lên vẻ láu cá:

– Michael sẽ rất bối rối đấy. Anh ta không biết rằng tôi đã biết chuyện hôm đó anh ta đã ở chỗ người đàn bà ấy.

– Làm sao cô biết được?

– Ồ, cái đó đã rõ như ban ngày. Tôi chỉ cần nhìn cái cách anh ta đã nói với tôi rằng anh ta sẽ đi ăn trưa cùng Oscar là đủ biết: giọng hờ hững và hơi nhăn mũi, anh ta vẫn làm như vậy mỗi khi nói dối.

– Tôi phải cảm ơn trời vì đã không lấy cô làm vợ, Rosamund.

– Tôi cũng đã gọi điện cho Oscar để kiểm tra. Những lời nói dối của đàn ông thật là ngớ ngẩn.

– Hình như chồng cô không được chung thủy cho lắm.

– Vâng, quả vậy – Rosamund trả lời rất thản nhiên.

– Điều đó không làm cô buồn sao?

– Ồ, có một người chồng mà bao phụ nữ khác muốn cướp cũng vui đấy chứ. Tôi thà như thế còn hơn là có một người chồng chẳng ai thèm như Suzan. Gregory chỉ là một gã nhát gan.

– Nếu một ngày nào đó họ cướp mất chồng cô thỉ sao?

– Họ chưa bao giờ làm được điều đó, bây giờ lại càng không.

– Sao thế?

– Bây giờ tôi có tiền thừa kế của bác Richard. Tôi biết là Michael háo sắc. Người đàn bà ấy, Sorrel Dainton, đã gần trói được anh ta rồi nhưng đối với Michael, sự nghiệp vẫn là quan trọng hơn cả. Bây giờ, với tiền của tôi, anh ta sẽ có thể vừa là nhà đầu tư vừa là diễm viên chính cho vở kịch của anh ta. Ông thấy đấy, anh ấy có tham vọng, và có tài… không như tôi. Tôi rất thích diễn nhưng tôi rất vụng về, mặc dù tôi có một thân hình đẹp đấy chứ. Không, tôi chẳng còn gì phải lo lắng về phía Michael nữa cả, vì đó là tiền của tôi.

Rosamund tỏ vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn Poirot. Nhà thám tử chợt thấy lạ là cả hai cháu gái họ của Richard Abernethie đều yêu say đắm hai người đàn ông không có khả năng đáp lại tình yêu của họ. Ấy vậy mà Rosmund là một phụ nữ tuyệt đẹp còn Suzan thì có duyên và rất quyến rũ. Suzan cần được Gregory yêu và cô bấu víu vào điều tưởng tượng đó. Rosamund sáng suốt hơn, cô rất thực tế và biết mình muốn gì.

– Bây giờ tôi cần phải suy nghĩ để quyết định một chuyện quan trọng cho tương lai. Michael vẫn chưa biết điều đó – Rosamund mỉm cười – Hôm đó anh ấy đã phát hiện ra rằng tôi đã không đi chợ mà đi dạo ở Regent’s Park và anh ấy đã rất nghi ngờ tôi.

Poirot nhìn cô vẻ rất ngạc nhiên và tò mò.

– Tôi đã đi dạo ở đó rất lâu sau khi trở về từ Harley Stret (1). Tôi cần phải suy nghĩ một chút. Tất nhiên Michael nghĩ rằng tôi có hẹn với bạn trai ở đó. – Rosamund cười khoang khoái – và anh ấy đã rất khó chịu.

Một chốc lát im lặng. Rồi Poirot nói:

– Cô Shane này, tôi nghĩ là cô nên nhường cái bàn đá xanh lại cho chị họ cô, Suzan.

– Tại sao cơ chứ? Tôi muốn có nó cơ mà – Rosamund nhìn Poirt ngạc nhiên.

– Tại sao ư? Tại vì cô sẽ vẫn giữ được Michael còn Suzan thì sẽ mất chồng cô ấy.

– Mất ư? Ông muốn nói rằng Greg sẽ bỏ đi với người khác? Thế mà tôi cứ tưởng là anh ta chẳng bao giờ có thể làm chuyện đó, anh ta có vẻ là một kẻ nhát gan.

– Sự không chung thủy không phải là cách duy nhất để hai vợ chồng đánh mất nhau.

– Sao? Ông muốn nói rằng… Chẳng lẽ ông lại nghĩ rằng Greg đã đầu độc bác Richard, giết cô Cora và rồi đánh ngất bác Helen sao? Không thể như thế được. Tôi cũng biết đôi chút về vụ này đấy.

– Thế theo cô ai là thủ phạm?

– George, tất nhiên là George. Anh ta là một kẻ mờ ám, và một người bạn của tôi ở Monte-Carlo đã cho tôi biết rằng anh ta đã có dính dáng đến vài vụ lừa đảo. Hẳn là bác Richardcũng đã được biết điều đó và chuẩn bị xóa tên anh ta khỏi danh sách những người thừa kế. Tôi tin chắc rằng chính anh ta là thủ phạm.

Chú Thích

(1) Phố của những phòng khám chuyên khoa nổi tiếng nhất ở London.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.