Tại Sao Không Là Evans

Chương 1



Khi chàng Bobby Jones, con trai thứ tư của một mục sư sống tại làng Marchbolt, trong một trận gôn đã đánh chệch đường banh vào vách núi, và khi đi tìm lại trái banh gôn ấy, anh phát hiện ra một tai nạn: một người đàn ông bị té xuống vực núi, do thời tiết lúc ấy đầy sương mù.

Người đàn ông ấy đang hấp hối. Trước khi chết, trong giây phút tỉnh táo duy nhất, ông ta nói một câu “Tại sao không là Evans?”. Bobby giúp phủ mặt người chết bằng chính chiếc khăn tay lấy ra từ túi của ông ta, và khi anh kéo khăn ra, một tấm hình của một phụ nữ xinh đẹp cũng rơi ra theo.

Người chết được nhận dạng là Alex Pritchard bởi người em gái. Cô em gái này, theo báo chí, thì được tìm thấy nhờ vào tấm hình trong túi của người chết. Khi đến làm chứng trước tòa với tư cách người phát hiện ra nạn nhân đầu tiên, Bobby thật ngỡ ngàng khi người em gái có mặt tại tòa hoàn toàn khác xa với người trong ảnh.

Với bản tính thật thà, chân thật, Bobby đã viết thư cho “người em gái” của nạn nhân để nhắc lại lời nói của cùng mà Alex Pritchard đã nói với anh khi hấp hối. Và cũng vì việc cung cấp tin tức này mà Bobby – với sự hợp tác của tiểu thư Frances Derwent, tên gọi thân mật là Frankie – bị lôi kéo vào một cuộc phiêu lưu, trong đó tính mạng anh và Frankie nhiều lần bị đe dọa.

Chương 1

Bobby Jones đặt quả bóng gôn trên sân chơi rồi giơ gậy khoằm về phía sau lấy đà, đập một cú mạnh và nhanh.

Quả bóng vạch một đường đạn tuyệt vời tưởng chừng sẽ lăn gọn vào hốc thứ tư?… Nhưng không!… trệch rồi, nó nẩy thia lia trên sân rồi biến vào trong bụi mất tăm.

Người chứng kiến duy nhất quả đập vụng về là bác sĩ Thomas, chẳng hề biểu lộ chút ngạc nhiên nào. Điều ấy cũng dễ giải thích thôi: người chơi chẳng phải là một cầu thủ nổi tiếng xưa nay, mà là con trai thứ tư mục sư vùng Marchbolt, một trạm nghỉ treo cờ hiệu giáo phái trên sườn núi xứ Galles.

Bobby thốt lên lời rủa bực bội.

Đó là một chàng trai khá hấp dẫn ở độ tuổi hai mươi tám. Có thể nói là anh chàng đẹp trai, gương mặt đầy thiện cảm, cặp mắt nâu thuỷ chung.

– Tôi chơi ngày một tồi đi! – Anh lẩm bẩm chán nản –

– Anh chơi hấp tấp quá – người cùng chơi nhận xét.

Đó là một người đã luống tuổi, mái tóc bạc, gương mặt hồng hào dễ mến.

Họ lại tiếp tục chơi.

Bác sĩ Thomas phát bóng trước, ông vụt một cú thẳng nhưng không mạnh lắm.

Bobby đặt bóng, đung đưa gậy một lát rồi giương cao về phía sau, nheo nheo mắt, đầu ngẩng lên, vai phải lệch một chút… tóm lại là có những động tác trái ngược với thói quen thường làm, rồi anh đập rất mạnh, khiến cho quả bóng vụt thẳng như kẻ chỉ.

– Chà chà… rất tiếc… lại trệch đích… – Bác sĩ Thomas nói.

– Bực thật! – Bobby lại lầu bầu – Nhưng này! Hình như tôi nghe thấy tiếng ai kêu! Mong rằng quả bóng chẳng trúng phải ai.

Anh ta chăm thú nhìn thẳng quan sát khoảng đất phía quả bóng văng tới. Mặt trời chiều hôm chiếu chênh chếch. Từ phía biển sương mù bốc nhè nhẹ. Khoảng trăm mét phía xa có một vách đá cắt ngang tầm nhìn.

– Có một con đường nhỏ dọc theo khe núi – Bobby nói – nhưng chẳng lẽ quả bóng lăn được tới đó sao. Tuy nhiên, chính tai tôi nghe thấy tiếng kêu…

Người thầy thuốc thì chẳng nghe thấy gì.

Bobby chạy đi tìm quả bóng. Anh tìm thấy nó trong bụi kim tước.

Cuộc chơi tiếp tục. Bóng lăn tới hốc thứ mười bẩy. Trong đầu Bobby vẫn bị ám ảnh về tiếng kêu mà anh nghe thấy vừa qua, tiếng kêu phát ra từ phía một vực thẳm có độ sâu đến chóng mặt.

Bobby hít mạnh, lấy sứt vụt quả bóng. Nó nẩy thia lia vài lần rồi lại biến mất.

– Lại tí hút! Thật là tồi tệ!

Chàng trai lầu bầu tiếp. Anh ta cư dọc theo mép vực đá, mắt nhìn xuống tận phía sâu nơi có dòng nước chảy lấp lánh.

Bắt chợt Bobby đứng dừng lại và gọi người cùng chơi.

– Ô này! Bác sĩ! Hãy nhìn kìa.

Ở khoảng hơn chục mét phía dướ họ, có một đống mầu sẫm trông giống như đống quần áo.

Bác sĩ Thomas bỗng kêu lên:

– Có ai đó đã ngã xuống vực. Hay cứu nạn nhân ngay! Nhanh lên!

Hai người lần từng bước men xuống vực sâu khá vất vả. Trẻ, khoẻ và vốn năng tập luyện, Bobby đỡ bác sĩ cùng xuống. Cuối cùng họ cũng đã tới được chỗ nạn nhân. Đó là một người đàn ông khoảng bốn chục tuổi hãy còn thoi thóp thở nhưng bất tỉnh.

Thầy thuốc cúi sát xuống người bị nạn và khám các chấn thương. Rồi ông ngước nhìn Bobby.

– Nạn nhân chẳng còn chịu đựng được lâu. Sống lưng anh ta đã bị gẫy. Chắc là do chẳng thạo đường và đi trong sương mù, nên đã bước hụt ngã xuống vực. Đã rất nhiều lần tôi đã đề nghị với Hội đồng thành phố cho dựng hàng lan can ở đây.

Ông đứng đậy.

– Tôi sẽ đi tìm cách cấp cứu cho anh ta. Trước hết phải đưa được anh ta lên khỏi vực. Anh ở lại đây nhé?

Bobby đồng ý và hỏi ý kiến thầy thuốc.

– Tôi có thể làm gì để làm cho anh ta đỡ đau?

– Chẳng có cách nào. Anh ta chỉ còn từng phút… mạch đập nhanh và rất suy nhược. Cũng có thể là… tuy chẳng có gì chắc chắn lắm, anh ta sẽ tỉnh lại trước lúc chết. Thường là thế.

– Nhưng nếu anh ta hồi tỉnh thì chăm sóc ra sao?

– Vô ích thôi. Anh ta chẳng còn chịu đựng nổi…

Bác sĩ Thomas leo lên theo vách đá. Bobby nhìn theo ông cho tới lúc ông leo tới đỉnh và đi khuất chẳng còn nhìn thấy nữa. Bobby ngồi trên mỏm một hòn đá nhô ra để hút một điếu thuốc lá. Cái tai nạn này đã gây một ấn tượng mạnh mẽ cho anh; và tới lúc này, anh vẫn chưa đến gần để xem xét xác chết.

Nạn nhân đã có một cái chết thảm khốc! Mây mù buông xuống vào lúc chiều hôm, rồi anh ta lỡ hụt một bước chân… thế là tong! Hết đời một người khoẻ mạnh, to con. Vẻ nhợt nhạt của xác chết đã làm giảm bớt màu da rám nắng vốn có của nạn nhân. Trông dáng vẻ bên ngoài dường như người chết ở một nơi xa nào đến và có vẻ phong trần chứ chẳng phải người sống tĩnh tại ở một chỗ nào ngay trong địa phương. Bobby đến gần để quan sát kỹ: tóc xoăn và mầu nâu điểm bạc hai bên thái dương, mũi cao, quai hàm nở vẻ cương nghị, dáng người tầm vóc, hai bàn tay thanh, nổi gân. Đôi chân gập khúc một cách quái dị… Chắc là do hậu quả bị rơi từ trên cao xuống.

Dường như đã tới lúc người hấp hối có thể hồi tỉnh như bác sĩ Thomas nói vừa rồi, nạn nhân hé mở đôi mắt. Một đôi mắt mầu xanh nhìn chằm chằm vào Bobby. Cái nhìn chẳng hề có vẻ đờ dại hoặc ngần ngại mà hình như vừa có vé chăm chú lại vừa có vẻ dò hỏi.

Nhanh nhẹn, Bobby đứng dậy và tới gần. Trông thấy Bobby sắp tới gần mình, nạn nhân dường như gắng hết sức để nói với anh cho thật rõ ràng:

– Tại sao không là Evans…?

Nói xong câu nói trên dường như anh ta kiệt sức, chân tay run lên, mí mắt buông xuống, hàm cứng ra.

Người gặp nạn chẳng rõ lai lịch ấy đã chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.