Thằng Cười

3. NHỮNG CHUYỆN RẮC RỐI.



Uyêcxuyt đứng sững sờ.
Ông đã không đánh lừa dược.
Có phải lỗi tại tài nói giọng bụng của ông không?
Chắc chắn là không. Ông đã đánh lừa được Fibi và Vinox có mắt, chứ không lừa nổi Đêa mù. Vì ở Fibi và Vinox chỉ có con người là sáng suốt, còn ở Đêa chính trái tim đã nhìn thấy rõ.
Ông không thể trả lời một tiếng nào. Và ông nghĩ thầm Bos in lingua[94]. Người sửng sốt có một con bò trên lưỡi.
Trong những cảm kích phức tạp, nhục nhã là cảm xúc xuất hiện đầu tiên. Uyêcxuyt thầm nghĩ:
– Ta đã hoài phí tài bắt chước tiếng của ta.
Và như mọi người mơ mộng bị dồn đến chân tường không còn phương sách gì nữa, ông tự sỉ vả.
– Thất bại hoàn toàn. Thế là ta đã hoài công dùng hết cách để hòa âm. Bây giờ rồi ta sẽ ra sao đây?
Ông nhìn Đêa. Cô vẫn im lặng, mỗi lúc một thêm tái nhợt không nhúc nhích. Cặp mắt mù vẫn đăm đăm nhìn vào chốn xa vời.
Một sự kiện bỗng đến kịp thời.
Uyêexuyt thoáng thấy trong sân ông chủ Nicơlex tay cầm đèn, ra hiệu với mình.
Ông Nicơlex không dự phần cuối vở kịch ma do Uyêcxuyt đóng. Vì có người gõ cửa quán rượu, ông Nicơlex phải đi mở cửa. Có hai lần gõ cửa, thành thử ông chủ Nicơlex vắng mặt hai lượt. Mải bận với bài độc thoại trăm giọng nên Uyêcxuyt không biết việc đó.
Thấy ông chủ Nicơlex câm lặng vẫy, Uyêcxuyt bước xuống. Ông đến gần người chủ khách sạn.
Uyêcxuyt để một ngón tay lên miệng.
Ông Nicơlex cũng để một ngón tay lên miệng.
Cả hai cứ thế nhìn nhau.
Người này bảo với người kia: Ta nói chuyện, nhưng cần phải kín miệng.
Ông chủ tiệm lẳng lặng mở căn phòng thấp của quán rượu. Ông Nicơlex bước vào, Uyêcxuyt bước vào.
Ngoài họ ra không có ai hết. Mặt hàng nhìn ra đường, cả cửa trong lẫn cửa ngoài đều đóng kín. Ông chủ quán đóng sập cái cửa ra sân lại, làm anh chàng Gôvicâm tò mò chưng hửng.
Ông Nicơlex đặt đèn lên bàn.
Cuộc đối thoại bắt đầu. Giọng nói rất khẽ như tiếng thì thầm.
– Ông Uyêcxuyt
– Gì thế ông Nicơlex?
– Cuối cùng thì đã hiểu ra.
– Ô hay!!!
– Ông muốn làm cho con bé mù đáng thương tin rằng ở đây mọi việc vẫn bình thường.
– Chẳng có luật nào cấm nói giọng bụng.
– Ông có tài đấy.
– Không.
– Thật thần tình hết sức, ông muốn nói gì cũng được.
– Tôi bảo ông là không mà.
– Bây giờ tôi có điều muốn nói với ông.
– Chuyện chính trị chăng?
– Tôi cũng chẳng biết.
– Tôi sẽ không nghe đâu.
– Đây. Trong lúc ông một mình diễn vở tuồng và đóng vai công chúng, có người gõ cửa tiệm rượu.
– Có người gõ cửa à?
– Phải.
– Tôi không thích chuyện đó.
– Tôi cũng vậy.
– Rồi sao?
– Rồi tôi ra mở.
– Ai gõ thế.
– Người đã nói với tôi.
– Y nói gì?
– Tôi đã nghe y.
– Ông đã trả lời thế nào?
– Chẳng trả lời gì cả. Tôi đã trở vào xem ông diễn.
– Thế rồi?
– Rồi có người gõ cửa lần thứ hai.
– Ai? Vẫn người ấy sao.
– Không. Người khác.
– Lại một người nữa đã nói với ông?
– Một người chẳng nói gì với tôi cả.
– Tôi thích hắn ta hơn.
– Tôi thì không.
– Ông nói rõ đi, ông Nicơlex.
– Ông thử đoán xem người đã nói lần đầu là ai.
– Tôi không có thì giờ làm Ơđip[95].
– Đấy là ông chủ rạp xiếc.
– Bên cạnh đây?
– Bên cạnh đây ?
– Nơi có dàn nhạc điên?
– Điên.
– Thế rồi?
– Thế rồi này ông Uyêcxuyt, lão muốn đề nghị với ông.
– Đề nghị à?
– Đề nghị.
– Tại sao?
– Là vì.
– Ông Nicơlex ạ, ông hơn tôi một điểm, vì ban nãy ông hiểu được điều bí ẩn của tôi, còn tôi, bây giờ, tôi lại không hiểu bí ẩn của ông.
– Lão chủ rạp xiếc cậy tôi nói với ông rằng sáng nay lão đã trông thấy đoàn cảnh binh đi qua, rằng lão là chủ rạp xiếc, lão muốn tỏ ra là bạn của ông, lão đề nghị mua lại của ông, với giá năm mươi livrơ xteclinh tiền mặt, cái xe, cái Hộp Xanh, hai con ngựa, kèn trống với cả mấy cô thổi kèn, vở tuồng của ông, với cô mù hát theo, con sói, và cả ông nữa.
Uyêcxuyt mỉm cười khinh mạ.
– Ông chủ quán Tacaxtơ này, ông nói với ông chủ rạp xiếc rằng Guynplên sẽ trở về.
Người chủ quán cầm một vật gì đó trên cái ghế trong bóng tối, và ngoảnh lại phía Uyêcxuyt, giơ cao cả hai cánh tay, để thõng ở bàn tay này một chiếc áo khoác.
Ở bàn tay kia một chiếc lá sen bằng da, một cái mũ da và một áo len thủy thủ.
Ông Nicơlex nói:
– Người gõ cửa lần thứ hai là một viên cảnh binh, y chẳng nói chẳng rằng, đi vào rồi lại đi ra, và đã đưa thứ này đến.
Uyêcxuyt nhận ra miếng lá sen, chiếc áo len, cái mũ và tấm áo khoác của Guynplên.
Chú thích:
[94] Bos in linglua (tiếng la tinh): Bò trên lưỡi (ý bảo: không nói được).
[95] Ơđip (Oedipe) một nhân vật trong thần thoạt Hy Lạp có tài đoán lời nói hiểm hóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.