Thế Giới Nghịch

Phần mở đầu – Phần 2



Trên màn hình, ả người Nga vào phòng và đóng cửa lại. Vasco xoay núm điều chỉnh, bắt được tín hiệu tới một trong những camera gắn bên trong phòng. Tên nhóc có căn phòng rất rộng, gần 186 thước vuông, được xây theo kiểu Venetian. Cô ả gật đầu và mỉm cười.

“Đẹp. Phòng đẹp đấy.”

“Ừ. Sao, cô uống gì không?”

Cô ả lắc đầu. “Tôi không có nhiều thời gian đâu.” Ả với tay ra sau lưng kéo khóa chiếc đầm, để nó lủng lẳng trên hai vai. Ả quay lại, giả vờ bối rối vì để hắn thấy tấm lưng trần chạy dài xuống tận cặp mông. “Phòng ngủ ở lối nào?”

“Lối này, cưng.”

Khi hai người vào phòng ngủ, Vasco lại xoay núm điều chỉnh. Gã thấy căn phòng ngủ ngay lúc cô ả đang nói: “Tôi không biết gì về chuyện mua bán của anh hết, và tôi cũng chả muốn biết. Kinh doanh chán chết được.”

Ả để chiếc đầm rơi xuống. Ả bước ra khỏi chiếc đầm rồi nằm xuống giường, giờ thì hoàn toàn tồng ngồng trừ đôi giày cao gót. Ả đá đôi giày ra.

“Em không nghĩ anh cần uống gì cả.” Ả nói. “Và em biết mình cũng không cần.”

Tolman thả người lên cô ả bằng một cú đáp đánh thịch xuống giường. Ả hự lên một tiếng rồi cố gượng cười.

“Từ từ nào cưng.” Hắn đang hổn hà hổn hển. Hắn rướn lấy tóc ả, mơn trớn. “Để tóc em yên nào.” Cô ả nói. Ả xoay người lại. “Cứ nằm xuống,” Ả nói. “rồi để em làm anh vui vẻ.”

“Khỉ thật.” Vasco nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình bé xíu. “Cô tin nổi không? Hắn thậm chí không phải là một tên dân quân nữa. Khi một người phụ nữ trông như vậy, người ta phải nghĩ…”

“Đừng bận tâm.” Dolly nói qua tai nghe. “Cô ả đang thay đồ.”

“Đúng vậy thật.” Gã nói. “Mà còn khá gấp gáp nữa.”

“Đáng lẽ cô ả phải cho hắn nửa tiếng đồng hồ chứ. Mà tôi không thấy trả tiền cho cô ả.”

“Tôi cũng không thấy. Nhưng hắn cũng đang thay đồ kìa.”

“Có chuyện gì đây.” Dolly nói. “Cô ta đang bước ra khỏi cửa.”

Vasco vặn núm chỉnh, cố chuyển sang một camera khác. Nhưng những gì gã nhận được chỉ là màn hình tĩnh điện. “Tôi chẳng thấy cái cứt gì cả.”

“Cô ả đang rời phòng. Hắn vẫn còn ở đó. Không, khoan… hắn cũng đang rời phòng.”

“Vậy à?”

“Ừ. Và hắn mang theo chai rượu.”

“Được rồi.” Vasco nói. “Mà hắn định đem chai rượu đi đâu?”

Phôi đông lạnh trong ni tơ lỏng được vận chuyển trong một loại phích đặc biệt làm bằng thép không gỉ bên trong có tráng một lớp thủy tinh borosilicate. Loại phích này gọi là bình chân không cryo. Bình chân không cryo đa phần có dung tích lớn, có hình như vại sữa, nhưng cũng có loại dung tích nhỏ chừng một lít. Bình chân không cryo không có dáng như chai rượu, vì thông thường miệng bình phải rộng, nhưng cũng có loại có kích cỡ như bình rượu. Và chắc chắn có thể nằm gọn trong bao rượu.

“Chắc hắn đang mang nó theo.” Vasco nói. “Chắc nó ở trong cái bao.”

“Tôi nghĩ vậy.” Dolly nói. “Anh thấy bọn chúng chưa?”

“Rồi, thấy rồi.”

Vasco đuổi kịp đôi nam nữ ở tầng trệt, gần quầy cho thuê thuyền gondola(4). Họ rảo bước tay trong tay, gã đàn ông đang quắp chai rượu ở chỗ khuỷu tay, giữ nó thẳng đứng. Cách cầm rượu rõ là ngượng nghịu, và hai người làm thành một đôi kỳ khôi – cô nàng xinh đẹp bên anh chàng thõng thẹo thiếu tự tin. Họ bước dọc con kênh, hầu như chẳng hề liếc mắt đến những cửa hiệu trên đường.

(4)Venice

“Chúng đang trên đường tới hội nghị.” Vasco nói.

“Tôi thấy bọn chúng rồi.” Dolly nói. Vasco nhìn xuống con phố đông đúc và thấy Dolly ở đầu kia.

Dolly hai mươi tám tuổi, ngoại hình hoàn toàn bình thường. Dolly có thể là bất kỳ ai: kế toán viên, bạn gái, thư ký, trợ lý. Cô ta có thể hóa thân thành bất kỳ loại người nào. Đêm nay cô ta vận trang phục theo phong cách Vegas, tóc vàng chải thành lọn phía trước và mặc một bộ đầm óng ánh xẻ ngực. Cô ta hơi đầy đặn, khiến cho ấn tượng bên ngoài càng hoàn hảo. Vasco đã làm việc cùng cô ta được bốn năm, và cả hai là một bộ đôi ăn ý. Về đời sống riêng tư hai người cũng chỉ hòa hợp ở mức trung bình. Cô ta ghét gã hút xì gà trên giường.

“Đang hướng về phía đại sảnh.” Dolly nói. “Không, chúng đang quay lại hướng cũ.”

Đại sảnh là một hành lang khổng lồ hình bầu dục, trần cao mạ vàng, ánh đèn dịu, cột trụ cẩm thạch. Nó làm cho những đám đông qua lại trong đó trở nên nhỏ bé. Vasco lưỡng lự.

“Chúng đổi ý à? Hay chúng phát hiện ra chúng ta rồi?”

“Tôi nghĩ chúng đang rất thận trọng.”

“Chà, khoảnh khắc quan trọng đây.” Bởi lẽ, cấp thiết hơn cả việc tóm được kẻ đào tẩu, hai người phải biết hắn giao phôi cho ai. Rõ ràng phải là một ai đó ở hội nghị.

“Sẽ không lâu nữa đâu.” Dolly nói.

Rick Diehl đi đi lại lại bên cạnh những cửa hiệu nằm dọc con kênh dành cho thuyền gondola, tay cầm di động. Hắn chẳng ngó ngàng gì tới những cửa hiệu bày bán đủ loại đồ đắt tiền mà chẳng bao giờ hắn cần. Diehl là con thứ ba của một bác sĩ người Baltimore. Hai người kia đều theo học trường y và trở thành bác sĩ sản khoa như bố. Diehl không chọn con đường đó mà theo ngành nghiên cứu y học. Áp lực gia đình cuối cùng cũng buộc hắn rời đến miền Tây. Hắn nghiên cứu về di truyền học ở Đại học San Francisco trong một thời gian ngắn, nhưng thứ cuốn hút hắn nhiều hơn lại là văn hóa kinh doanh tại các trường đại học ở San Francisco. Dường như mọi giáo sư danh giá đều tự lập công ty riêng hoặc có ghế trong ban điều hành các công ty công nghệ sinh học. Trong bữa trưa, mọi chuyện đều xoay quanh chủ đề chuyển giao công nghệ, cấp phép chéo, trả lương theo công đoạn, thu mua và xuất chi, sở hữu trí tuệ trước và sau thành phẩm.

Hồi ấy Karen, vợ Rick, vừa nhận được một khoản thừa kế kếch xù, và hắn nhận ra mình đã có đủ vốn để khởi nghiệp. Vùng Bay Area đầy rẫy các công ty luôn cạnh tranh khốc liệt để giành được mặt bằng và nhân lực. Hắn quyết định rời đến vùng Bắc Los Angeles, nơi Amgen đã dựng lên một cơ sở khổng lồ. Diehl xây một nhà máy nguy nga hiện đại, thuê các nhóm nghiên cứu sáng giá, và bắt đầu phát triển. Bố và anh em hắn đến thăm. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả bọn họ đều bị ấn tượng.

Nhưng… tại sao cô không gọi lại cho hắn? Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Chín giờ rồi. Tụi nhỏ giờ đã ngủ rồi chứ. Và Karen đáng lẽ đã phải ở nhà. Người hầu gái nói cô đã ra ngoài cách đây một tiếng, nhưng không biết đi đâu. Karen không bao giờ ra khỏi nhà mà không mang theo điện thoại. Chắc chắn cô phải mang theo điện thoại. Tại sao cô không gọi lại cho hắn?

Hắn không hiểu gì cả, và chuyện đó khiến hắn vô cùng thấp thỏm. Hắn đang ở đây, đang lẻ loi giữa cái thành phố khốn kiếp với mật độ phụ nữ đẹp dày đặc chưa từng thấy này. Phải, họ đều chỉ là chất dẻo, đã được phẫu thuật rất nhiều, nhưng lại vô cùng khêu gợi.

Ngay phía trước mặt, hắn thấy một gã đàn ông luộm thuộm đang dạo bước cùng một con bé cao ráo sải từng bước dài trên đôi giày cao gót, và cô nàng thực sự khiến người ta phải mê mẩn: mái tóc đen huyền, làn da mịn màng, và một thân hình nóng bỏng, mảnh khảnh. Gã trai luộm thuộm đó hẳn đã phải trả không ít tiền để có được cô nàng, mà cho dù là vậy, gã rõ ràng chẳng coi con bé ra gì. Gã đang ôm chặt chai rượu như thể ôm một đứa bé, và trông gã có vẻ hồi hộp đến nỗi gần như đang vã mồ hôi.

Nhưng con bé ấy… Chúa ơi, con bé thật nóng bỏng. Nóng bỏng, nóng bỏng…

Cái quái gì mà Karen không gọi lại cho mình chứ, hắn nghĩ.

“Này.” Vasco nói. “Nhìn kìa nhìn kìa. Gã BioGen đó. Đi lảng vảng như đang rỗi việc ấy.”

“Tôi cũng thấy gã mà.” Dolly nói. Cô ta đứng cách hắn chừng một ngã tư.

“Ừ, vậy thì thôi.”

Tolman và ả người Nga đi ngang qua trước mặt gã BioGen, nhưng hắn chẳng làm gì ngoài việc bật nắp điện thoại và bấm số. Tên hắn là gì nhỉ? Diehl. Vasco đã nghe phong thanh đâu đó về hắn. Khởi nghiệp nhờ tiền của vợ, và giờ đây có lẽ vợ hắn đang thao túng cuộc hôn nhân của hai người. Đại loại là vậy. Một con nhỏ giàu sụ, gia đình miền Đông cổ điển, lắm tiền của. Mấy con nhỏ như thế rất có tiếng nói trong gia đình.

“Nhà hàng.” Dolly nói. “Chúng đang đi vào nhà hàng Terrazo.”

Il Terrazzo Antico là một nhà hàng hai tầng có ban công bọc kính. Nội thất trang hoàng như một nhà chứa hiện đại, mọi thứ đều mạ vàng. Cột, trần, tường: mọi bề mặt đều được trang trí. Khiến Vasco chỉ nhìn thôi cũng thấy thấp thỏm.

Đôi nam nữ bước vào, ngang qua trước bàn đặt chỗ, hướng về một chiếc bàn bên hông nhà hàng. Và tại bàn đó, Vasco thấy một gã trông như một tay anh chị, da sẫm, mày đậm, thân hình lực lưỡng, đang nhìn chằm chằm vào cô ả người Nga và liếm môi một cách thực dụng.

Tolman bước xốc tới bàn và nói gì đó với gã đàn ông da sẫm. Gã này trông có vẻ bối rối. Gã đâu có mời bọn họ ngồi cơ chứ. Vasco nghĩ. Có gì không ổn đây. Cô ả người Nga hơi lùi lại phía sau.

Ngay lúc đó một tia sáng lóe lên. Dolly vừa chụp ảnh. Tên nhóc Tolman quay lại nhìn, hiểu ra mọi chuyện và bỏ chạy thục mạng.

“Cứt thật, Dolly!”

Vasco bắt đầu đuổi theo Tolman khi hắn đã chạy sâu hơn vào trong nhà hàng. Một anh bồi giơ tay chặn lại.

“Thưa ông, xin lỗi…”

Vasco hất anh ta ngã sóng soài, tiếp tục truy đuổi. Tolman đang ở phía trước, chân di chuyển chậm hơn khả năng của mình, bởi lẽ hắn đang cố gắng không làm rung chai rượu quý giá. Nhưng hắn chẳng biết sẽ chạy đi đâu nữa. Hắn không thông thạo nhà hàng này; hắn chỉ biết chạy. Lao đánh rầm xuyên qua những cánh cửa đang đung đưa chân vào nhà bếp, Vasco theo sát ngay phía sau. Mọi người hét lên khi thấy hai người, một vài đầu bếp vung vẩy dao, nhưng Tolman cứ lao vào, dường như đinh ninh rằng nhà bếp này có cửa hậu ở đâu đó.

Không có. Hắn bị kẹt. Hắn lồng lộn nhìn quanh. Vasco đi chậm lại. Gã phô một trong những phù hiệu của mình nằm trong một cái ví trông như từ cơ quan công quyền.

“Quyền bắt giữ của công dân(5).” Gã nói. Tolman thu mình lùi lại, bên cạnh hắn là hai tủ đá lớn vừa vặn cho một người vào đó và một cánh cửa hẹp có cửa sổ mỏng thẳng đứng. Tolman đi qua cánh cửa hẹp và cửa đóng lại phía sau.

(5) Theo luật pháp Mỹ, công dân được phép bắt giữ người đang thực hiện hành vi phạm tội hoặc đang bị truy nã.

Đèn hiệu bên cạnh cửa nhấp nháy. Đó là thang máy vận chuyển hàng.

Cứt. “Thang máy này đi đâu?”

“Tầng hai.”

“Tầng nào nữa?”

“Không, tầng hai thôi.”

Vasco ấn tai nghe. “Dolly?”

“Tôi đây.” Cô ta nói. Gã nghe cô ta thở hổn hển khi chạy lên lầu.

Vasco đứng chờ trước cửa thang máy. Gã bấm nút gọi thang máy xuống.

“Tôi đang ở chỗ thang máy.” Dolly nói. “Tôi thấy hắn rồi; hắn đi xuống trở lại.”

“Thang máy này nhỏ xíu.” Vasco nói.

“Tôi biết.”

“Nếu hắn thực sự đang giữ ni tơ lỏng bên mình, đáng lẽ hắn không nên ở trong đó.” Vài năm trước, Vasco đã dồn một tên đào tẩu vào một kho hàng chứa đồ thí nghiệm. Tên này suýt chết ngộp sau khi tự nhốt mình trong một chiếc tủ chứa đồ.

Thang máy đi xuống. Ngay khi thang máy ngừng lại Vasco đã giật mạnh tay nắm để mở cửa, nhưng Tolman chắc đã bấm nút khẩn cấp trước đó, vì cánh cửa không chịu mở. Vasco thấy bao rượu trên sàn. Lớp vải nhung đã bị đẩy xuống để lộ vành thép không gỉ của chiếc bình chân không cryo.

Và nắp bình đã mở. Khói trắng bốc quanh miệng bình.

Qua tấm kính, Tolman đang nhìn gã chòng chọc, hai mắt ngây dại.

“Ra đây đi, nhóc con.” Vasco nói. “Đừng dại dột nữa.”

Tolman lắc đầu.

“Nguy hiểm lắm.” Vasco nói. “Mày biết là nguy hiểm mà.”

Nhưng tên nhóc bấm nút, và thang máy khởi động trở lại.

Vasco có linh cảm không hay.

Tên nhóc biết rõ. Hắn biết rất rõ điều hắn đang làm.

“Hắn trên đây.” Dolly nói, cô ta đang đứng trên tầng hai. “Nhưng cửa không chịu mở. Không, hắn lại đang xuống.”

“Trở lại bàn đi.” Vasco nói với cô. “Để hắn đi.”

Cô hiểu ngay gã đang nói gì. Cô chạy trên cầu thang bọc nhung đỏ sang trọng để xuống tầng trệt. Chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy cái bàn mà lúc nãy tên anh chị ngồi giờ đây trống rỗng. Chẳng có tay anh chị. Chẳng có cô ả người Nga xinh đẹp. Chỉ có tờ một trăm đô la kẹp dưới ly. Hắn trả bằng tiền mặt, dĩ nhiên rồi.

Và biến mất.

Vasco giờ đang ở giữa ba tay bảo vệ khách sạn, cả ba đang nói cùng một lúc. Đứng cao hơn nửa cái đầu so với họ, gã hét lên kêu giữ im lặng.

“Hỏi mấy anh cái này.” Gã nói. “Làm sao chúng ta mở được cửa thang máy?”

“Chắc hắn đã nhấn nút bỏ qua chế độ tự động.”

“Làm sao mở thang máy ra được?”

“Phải cắt đứt nguồn điện tới thang máy.”

“Vậy sẽ mở được à?”

“Không, nhưng sau đó ta có thể chêm cái gì vào để mở cửa khi thang máy ngừng.”

“Làm vậy mất bao lâu?”

“Chắc cũng mười, mười lăm phút gì đấy. Không vấn đề gì đâu, gã này chẳng đi đâu được cả.”

“Có, hắn đi được đấy.” Vasco nói.

Tay bảo vệ cười phá lên.

“Hắn có thể đi tới chỗ quái quỷ nào chứ?”

Thang máy lại đi xuống. Tolman đang quỳ gối, tay nắm chặt cánh cửa kính.

“Dậy đi.” Vasco nói. “Dậy đi, dậy đi. Thôi nào, con trai, không đáng đâu, dậy đi!”

Bất thình lình, mắt Tolman trợn ngược rồi hắn ngã ngửa ra sau. Thang máy lại bắt đầu đi lên.

“Cái quái gì vậy?” Một tay bảo vệ nói. “Hắn ta là ai mới được?”

Ặc, cứt thật. Vasco nghĩ.

Tên nhóc đã nhấn nút nào đó để vượt qua chế độ tự động của thang máy làm mạch điện bị kẹt. Phải mất bốn mươi phút người ta mới mở được cửa và khiêng hắn ra ngoài. Dĩ nhiên hắn đã chết từ lâu. Ngay lúc ngã ra sau, hắn đã bị bao phủ trong một không gian hoàn toàn chỉ có khí ni tơ, bốc ra từ dòng ni tơ lỏng trong chiếc bình chân không cryo. Vì ni tơ nặng hơn không khí, nó dần dần lấp đầy thang máy từ sàn đến trần. Khi tên nhóc ngã phịch xuống, hắn gần như đã bất tỉnh, và tắt thở trong chừng một phút sau đó.

Những tay bảo vệ muốn biết có gì trong chiếc bình chân không cryo, giờ đã ngừng bốc hơi. Vasco đeo găng tay và kéo ra một thanh kim loại dài. Chẳng có gì ngoài mấy cái kẹp rỗng mà lẽ ra những cái phôi phải nằm ở đó. Ai đó đã lấy mấy cái phôi đi.

“Anh muốn nói là hắn tự tử à?” Một người bảo vệ hỏi.

“Đúng vậy.” Vasco nói. “Hắn làm việc cho một phòng thí nghiệm về phôi. Hắn biết ni tơ lỏng trong không gian hạn hẹp rất nguy hiểm.” Ni tơ gây thương vong trong phòng thí nghiệm nhiều hơn bất kỳ hóa chất nào khác. Một nửa số người đã chết trong lúc tìm cách cứu đồng nghiệp đang bị ngất xỉu.

“Đó là cách hắn thoát khỏi một tình cảnh tồi tệ.” Vasco nói.

Một lúc sau, trên đường về nhà với gã, Dolly hỏi:

“Vậy chuyện gì xảy ra với mấy cái phôi?”

Vasco lắc đầu. “Không biết. Tên nhóc không giữ chúng.”

“Anh có nghĩ ả kia lấy không? Lấy trước khi ả vào phòng hắn ấy?”

“Kẻ nào đó đã lấy.” Vasco thở dài. “Không ai ở khách sạn đó biết ả sao?”

“Họ đã xem lại camera an ninh rồi. Họ không biết ả.”

“Ả còn tới trường không?”

“Năm ngoái ả có học đại học. Năm nay ả không ghi danh.”

“Vậy là ả đã biến mất.”

“Ừm.” Dolly nói. “Ả, gã da sẫm, mấy cái phôi. Mọi thứ đều biến mất.”

“Tôi muốn biết mọi chuyện khớp với nhau ra sao.” Vasco nói.

“Có lẽ chẳng có gì khớp nhau đâu.” Dolly trả lời.

“Chẳng phải lần đầu.” Vasco nói. Phía trước mặt, gã thấy ánh đèn nê ông của một quầy rượu giữa sa mạc(6). Gã tấp xe vào lề. Gã cần uống chút gì đó.

(6) Las Vegas


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.