Thiên Tài Bí Hiểm

CHƯƠNG 10



Gã đàn ông mang một vết sẹo đỏ ngang cằm và một cái mũi hơi lệch – hậu quả của một vụ xô xát – tên là Rutger, tên cận vệ gia nhập nhóm Cusor sau cùng. Gã được giao nhiệm vụ cùng Lennox quan sát bốn màn hình canh chừng, một việc chán ngán vô cùng. Ngồi trong một tầng hầm ẩm ướt chỉ có ánh đèn nhân tạo không phải thứ Rutger thích thú, sở trường của hắn là chạy đi chạy lại ở ngoài khí trời tự do, nhưng Cusor đã ra lệnh và bọn hắn phải tuân lời. Chỉ một lần không nghe lệnh là sẽ bay ngay ra khỏi đội. Lennox vừa đi ra ngoài, chắc muốn ra phòng vệ sinh, nhưng hắn làm gì ở đó mà lâu như vậy? Rutger thật không hiểu. Rất có thể Lennox đã lẻn qua một cửa sau nhà và đang sung sướng lang thang ngoài kia.
Không thấy dáng hình hắn hiện trên màn hình. Dĩ nhiên rồi, bởi Lennox biết rất rõ các ống kính quay phim được gắn ở đâu và hắn thừa đủ khả năng lẩn tránh.
Rutger tiếp tục chờ đợi, nhìn lên những màn hình, hình ảnh trên đó bây giờ đang mờ dần bởi trời sắp tối. Những vệt đen mỗi lúc mỗi dày hơn, mà nhóm ống kính quay phim này không phải đời mới nhất. Độ phân giải của chúng rất có giới hạn.
Mặc dù hắn vẫn còn nhận ra một số chi tiết kể cả trong đêm, ống kính được trang bị bộ phận tia hồng ngoại. Chỉ có điều những hình ảnh thu được chẳng bao giờ rõ ràng như ý muốn. Để nhìn rõ một chi tiết nào đó, người canh phải tập trung cao độ.
Rutger đang nhai kẹo cao su. Gã là một người đàn ông nặng ký nhưng không hề béo và có một bộ xương chắc chắn. Việc một số nước châu Phi đang truy lùng gã vì tội giết thuê chẳng khiến Rutger bận tâm chút nào, Cusor khi nhận gã vào đội cũng đâu có quan tâm đến chuyện đó. Người ta đã biết lẫn nhau từ trước, đã nghe danh nhau từ lục địa này sang lục địa khác, và người ta cũng biết có thể tin được vào nhau hay không.
Bốn màn hình chỉ ra bốn khoảnh đất khác nhau. Đầu tiên là không gian xung quanh cửa vào nhà. Màn hình thứ hai chỉ ra khoảng đất đằng trước nhà. Một ông kính thứ ba được gắn phía sau nhà và ống kính thứ tư quan sát khoảng đường dẫn vào cánh rừng. Ban nãy, Lennox có thoáng thấy một bóng người lạ trên chính đoạn đường này, nhưng hắn không giật chuông báo động. Cusor đã thông báo hiện ở khuôn viên còn một tay cớm nữa. Gã ta được thuê làm cận vệ trực tiếp cho đối tượng.
Sự kiện này khiến cả bốn tay cận vệ đã căng thẳng càng trở nên căng thẳng hơn. Chẳng một ai lại mời cận vệ mà chẳng có một nguyên do nhất định, vậy là đang có một nỗi đe dọa và có vẻ như tay cớm này tài giỏi, thích hợp hơn với mối đe dọa đó. Ít ra thì ông chủ cũng nghĩ như vậy.
Đối với một gã đàn ông như Rutger, đây thật sự là chuyện không hiểu nổi. Hắn không thể tưởng tượng rằng một cảnh sát viên lại có thể có điểm nào giỏi giang hơn hắn. Nếu có cơ hội hắn sẽ cho tên cớm kia nếm mùi bản lĩnh. Cả Cusor cũng đã tỏ ý chẳng coi tên mới tới ra gì.
Rutger thấy khát. Không khí dưới tầng hầm không chỉ ẩm ướt, kỳ lạ làm sao nó còn khiến người ta rất khát. Rutger đưa lưỡi liếm môi, tưởng tượng trong khoang miệng hắn bây giờ không phải nước bọt, mà là một thứ rượu Whisky hảo hạng. Rồi gã đàn ông bật lên một câu chửi, nghie71n răng lại, khi sực nhớ đã có lệnh nghiêm cấm uống rượu trong khi làm việc. Tới lúc công việc ở đây kết thúc, chắc chắn hắn sẽ uống một trận cho đã đời.
Trên bốn màn hình chẳng có gì đáng để ý. Kể cả những cây đèn đằng trước cửa cũng đã được bật lên. Đèn được bật tự động. Có thêm ánh sáng, việc quan sát những bức hình của gã cũng dễ dàng hơn.
Rutger nghĩ tới người đàn bà mà bọn hắn gọi là đối tượng. Gã không biết chính xác cô Diondra này là ai. Gã chỉ nghe được những lời phỏng đoán. Người ta bảo cô ta là một thiên tài. Gã đàn ông không biết một thiên tài trông như thế nào, nhưng chắc chắn gã không tưởng tượng một thiên tài lại có ngoại hình như Diondra. Thật bé nhỏ và nhợt nhạt, sợ hãi và cũng kỳ quái. Khi bốn tay cận vệ được giới thiệu, cô ta chi nhìn xuống đất, cứ như thể cô ta đang ngượng ngùng trước bọn đàn ông. Rutger thậm chí không thể tưởng tượng rằng có ai đó lại lên giường được với một người đàn bà như vậy. Cho dù vôn nổi tiếng là một con chó háo mồi, nhưng với một người đàn bà như Diondra thì gã Rutger cũng đành chào thua.
Nhưng hình như cô ta có một ảnh hưởng rất dài và rất mạnh trong công ty. Cô ta đang đảm nhận một vai trò rất quan trọng.
Mãi mà Lennox vẫn chưa quay trở lại Rutger dần dần đã cảm thấy bực bội. Cái thằng này muốn lừa hắn đây. Nhưng cứ liệu hồn, chừng nào Lennox quay trở lại Rutger cũng sẽ lại tìm cách biến đi một đoạn lâu y như thế.
Có điều gì đó làm hắn phân tâm.
Giọng người chăng?
Rutger ngồi không cựa quậy cho tới khi hắn nghe thấy những âm thanh rú rít phát ra từ màn hình, tên cận vệ nhìn về hướng đó và phát hiện thấy cả bốn màn hình đều bị nhiễu.
Trên mọi màn hình bây giờ chỉ có cảnh tuyết rơi. Chen lẫn màn tuyết điện tử là vô vàn những tia chớp nhỏ, giật lên giật xuống.
– Khốn nạn thật, chuyện chó chết gì thế này? – Gã nhìn trân trối lên những màn hình, không thể tin đây là sự thật, thế rồi mảng da sau gáy hắn co rút lại khi tai lại nghe thấy những giọng người nói vang lên, lần này phía bên trên đầu hắn, hướng trần phòng.
Rutger nhìn lên hướng đó.
Chẳng thấy gì. Chỉ một màu sơn xám ảm đạm trên khoảng trần hình chữ nhật.
– Đúng là chuyện khốn nạn! – Gã lầm bầm – Nghe thấy giọng nói mà không nhìn thấy người! – Rutger quyết định thông báo chuyện màn hình bị nhiễu. Nhưng đúng lúc gã giơ tay về hướng chiếc điện thoại nối tới máy của Cusor thì những cơn bão tuyết trên màn hình rút lui. Cả những giọng nói cũng đã biến đi. Thay vào đó là những hình ảnh hết sức bình thường được những ống kính quay phim truyền về.
– Lại chuyện khốn khiếp gì nữa vậy? – Chẳng ai trả lời, Rutger phải tự làm điều đó. Gã vốn biết mọi chi tiết đều rất quan trọng, nhưng hình ảnh trên cả bốn màn hình đều chẳng có gì thay đổi. Vẫn những khung cảnh đó, chỉ có điều những vệt đen bây giờ đã lớn hơn.
Hay là có thay đổi đấy?
Có cái gì đang lướt qua giữa màn hình. Gã nhận ra ngay lập tức, đây không phải là một con thú, vệt đen kia quá lớn. Nó phải là một con người.
Một kẻ lạ!
Và kẻ đó đang đứng trong khuôn viên!
Đôi mắt Rutger sáng lên. Cuối cùng cũng có chuyện xảy ra cho công việc đỡ nhàm chán. Gã đã phát hiện ra tên kia, gã cũng sẽ truy đuổi nó. Rutger nghĩ như vậy, nhảy lên và… nghe thấy một giọng nói vang lên đằng sau lưng mình.
– Ngồi xuống đi, Rutger!
Gã không ngồi mà xoay người lại. Gã không nghe thấy một âm thanh nào nên không biết là Lennox đã quay trở lại. Gã nhìn tay bạn đồng nghiệp đứng bên khuôn cửa mở.
– Tao đã nhìn thấy nó!
– Dĩ nhiên rồi, nhưng tao sẽ đi ra!
Rutger nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, và Lennox nhận ra cử chỉ giận dữ đó.
– Đừng có bực. – Gã kia nói – Tao ở đội Cusor lâu hơn mày. Mày phải cố gắng leo từ từ từng nấc thang một. Tao cũng đã phải làm như vậy từ hồi đầu, và tao nói cho mày biết, chắc chắn sẽ có lúc đến lượt mày.
– Có cần phải báo cho Cusor không?
– Tùy mày, muốn thì làm! Nhưng hắn sẽ rất bực nếu mày ỉm đi và mãi sau này hắn mới biết chuyện gì xảy ra. Mày có thể báo là tao sẽ xử lý chuyện này. Cusor tin tao. – Lennox nhăn răng ra cười một lần nữa rồi quay người và biến đi.
Gã để lại một gã đàn ông suýt ngộp thở vì bực tức.
Lúc bấy giờ Lennox đã nhảy những bước thật dài theo cầu thang đi lên. Gã không hề phát ra một tiếng động nào, chẳng phải vô lý mà bọn người trong ngành gọi gã là con rắn. Hơn thế nữa, gã còn biết cách chuyển động trong thiên nhiên như thể gã là một thành phần của thiên nhiên. Gã không cao to, nhưng rất nhanh nhẹn và dẻo dai. Đặc biệt trong bóng tối, người ta rất khó phát hiện ra gã.
Chúng đã phát hiện ra kẻ lạ bên cửa. Chắc chắn nó sẽ không dừng ở đó. Kẻ bước vào khuôn viên kiểu này chắc chắn sẽ theo đuổi một mục đích nhất định, chắc chắn hắn muốn vào nhà, Lennox không thể tưởng tượng ra một động cơ khác. Thì ra Diondra Mayne quan trọng hơn cái vẻ ngoài mà cô ta tạo nên.
Cả ngôi nhà đang yên tĩnh. Lennox biết từng ngóc ngách, dĩ nhiên là hắn nắm rõ từng cửa ra vào.
Qua một cửa phía sau nhà, gã cận vệ lẻn ra phía ngoài, hồ hởi nghĩ đây là cơ hội lập công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.