Thiên Tài Bí Hiểm

CHƯƠNG 11



Chốc chốc, Suko lại rút chiếc máy điện đàm không dây ra khỏi túi áo và quan sát nhưng nóng ruột tới đâu anh cũng không thể liên lạc được với anh bạn John Singlair. Chẳng còn cách nào khác, chàng thanh tra phải gạt tình cảm sang bên, hành động thực dụng và tỉnh táo. Nếu anh gặp John sai địa điểm và thời điểm, rất có thể toàn bộ kế hoạch của họ sẽ đổ vỡ. Suko vì vậy cố nén lòng giấu mặt, nhưng anh không phải dạng người có khả năng thụ động đợi chờ. Ngồi trong xe dĩ nhiên sẽ được chiếc BMW che chở, nhưng như vậy anh sẽ ở quá xa mục tiêu, sẽ tôn quá nhiều thời gian một khi cần can thiệp.
Không cân nhắc quá lâu, Suko xuống xe và nhẹ nhàng đẩy cửa xe sập vào ổ khóa. Khuôn viên còn cách anh chừng một trăiri mét, khung cảnh đúng hệt lời John miêu tả.
Một hàng rào rất cao bao quanh toàn bộ khuôn viên. Theo năm tháng, những cành cây đã mọc rất dày và rậm, người ta có thể so sánh nó với một bức tường vững chắc. Suko chạy dọc hàng rào, hướng về hướng cửa. Mặc dù cửa được canh chừng, nhưng John nói rằng bộ phận quan sát nằm ở trong nhà. Suko không tin là bạn anh lại có thể nhầm lẫn, anh cũng không tin là ở đây người ta đã sử dụng những chiếc máy quay phim đời mới nhất, có thể xoay theo mọi hướng và có bộ điều khiển từ xa.
Dừng lại đằng sau ống kính, Suko chuẩn bị trèo lên. Anh muốn vượt hàng rào chứ không leo qua cửa. Ngay sau đó, anh thấy ý định này rất khó thực hiện, hàng rào chẳng phải chỉ gồm có cây và lá, mà còn được cài đặt vô vàn những cuộn dây kẽm gai nho nhỏ, như vô vàn những con mèo đang giơ cao móng vuốt.
Suko hy vọng mình không bị trầy xước quá nhiều, nhưng cũng không khỏi phát ra một vài tiếng động. Anh trượt chân hai lần, rồi lại nhảy lên, cuối cùng tới được đỉnh hàng rào và thở ra nhẹ nhõm khi thấy mình đã có thể nhảy vào khuôn viên.
Anh dừng lại ở tư thế lom khom, xoay đầu nhìn lên phía ống kính.
Trong ánh sáng mờ mờ, đầu tiên chàng thanh tra không phát hiện ra nó. Thế rồi đột ngột anh thấy mình đang nhìn thẳng vào ống kính.
Ngay lập tức, Suko lao người ra khỏi góc nhìn của chiếc mắt điện tứ. Giọng nói nội tại cho anh biết anh vừa phạm sai lầm. Rất có thể vừa rồi anh đã xuất hiện trên màn hình kiếm tra và như thế đã là quá đủ!
Mục tiêu của Suko là ngôi nhà!
Chàng thanh tra chưa thấy nó, bởi một dải rừng rất rộng đang chắn ngang tầm nhìn. Anh phát hiện thấy một con đường nhỏ chia dải rừng ra làm hai.
Suko cân nhắc xem có nên dùng con đường. Đi theo nó ít nhất anh cũng sẽ tiến nhanh hơn, nhưng rất có thể đang có kẻ rình mò ở đó.
Suko chấp nhận liều lĩnh.
Chẳng bao lâu sau, bóng tối của cánh rừng đã nuốt chửng lấy chàng thanh tra. Anh bám theo con đường nhưng đi dạt vào lề phải. Quanh anh là một khung cảnh rất u ám, đầy bóng tối. Màn đêm chưa phủ xuống, vậy mà ánh sáng chập choạng đã tạo thành một đường hầm xám xịt. Toàn cảnh không một tiếng động, chỉ một mình anh ở đây, đang bước những bước chân rất dài dọc con đường đất, mọi giác quan căng thẳng đến tối đa.
Con đường uốn vài vòng lượn, Suko không gặp người nào. Một nụ cười thoáng lướt trên môi khi anh đứng lại bên một góc cây và quan sát xung quanh khuôn viên.
Phía trước không hề có một chuyển động. Ngọn gió nhẹ vuốt những ngón tay dịu dàng qua khoảng đất trống, xoa xoa những đầu ngọn cỏ đã chớm ngả màu vàng của mùa đông. Chúng nhắc Suko nhớ tới một tấm thảm thật lớn, ngả màu nâu.
Anh dừng lại trong chỗ nấp của mình tới gần một phút, sau đó mới bước vào con đường dẫn đến ngôi nhà.
Cánh rừng tương đối rậm, Suko đi không nhanh.
Hoàng hôn nhẹ chân lẻn tới như một tên trộm. Bầu ánh sáng nhập nhoạng càng trở nên nhập nhoạng hơn. Nó nuốt chửng mọi chuyển động, nhưng nó cũng ban cho chàng thanh tra của Scotland Yard sự an toàn và che chắn cần thiết.
Ngôi nhà kia rồi.
Suko dừng lại, bao quát tình huống và phán đoán. Trong ánh sáng ban ngày chắc chắn anh sẽ nhìn mọi vật rõ hơn, bóng tối bây giờ đã phủ những vệt tối thật dài như những nhát cọ của một họa sĩ, kể cả các khuôn cửa sổ cũng chẳng còn lộ rõ khỏi những mảng tường u ám.
Không có bóng dáng một người nào.
John đang ở đâu?
Ánh mắt Suko vuốt qua khoảng trống trước ngôi nhà. Nhìn từ chỗ này, anh thấy có cái gì đó đang óng ánh, trông giống như mặt nước. Trước mặt nước là một bụi rậm và ở phía bèn kia lại là quầng tối của cánh rừng.
John chắc chắn đang ở trong nhà nhưng Suko không muốn vào đó ngay lập tức. Cách tốt nhất là tìm cách liên lạc với John. Khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ hẹn trước đã qua đi từ lâu. John quên, hay cậu ấy không còn khả năng liên lạc nữa?
Suko rút máy ra khỏi túi và nghe một tiếng cành gãy rất nhỏ. Một âm thanh bội phản.
Nguy hiểm!
Anh rất nhạy cảm, muốn xoay người lại đồng thời rời vị trí khi nghe thấy tiếng huýt gió rót vào tai mình, tiếng huýt gió chắc chắn không phải xuất phát từ cổ họng của con người.
Đoạn xích đập trúng anh.
Nó được làm bằng những mắc xích kim loại và quấn với một tốc độ kinh hồn vào quanh cần cổ chàng thanh tra. Suko muốn né, nhưng không kịp nữa rồi. Lực giật không phải chỉ rút toàn bộ không khí ra khỏi cổ họng anh, thêm vào đó là một lực tóm rất mạnh kéo anh về phía sau. Suko lao đảo, và một cú đá rất sắc vào hỏm khuỷu chân đẩy anh đập người xuống đất.
Đoạn xích sắt vẫn còn quấn ngang quanh cổ anh, đầu xích nằm trong một bàn tay, bàn tay đó đi kèm với một cơ thể cùng hai cắng chân. Tất cả hiện ra trong góc nhìn của anh, một bàn chân đang giơ lên, tìm mục tiêu mới.
Bàn chân đạp xuống ngực Suko.
– Nằm im, thằng chó chết! – Có ai đó thì thào – Nếu mày cựa quậy, tao sẽ rút xích quật gãy cổ mày ra. Đừng có tưởng tao nói đùa!
Suko không nói được. Sự đồng ý được anh biểu lộ bằng một cái gật đầu về hướng kẻ kia.
Gã đàn ông cúi xuống phía anh.
Cả hai có thể nhìn vào mặt nhau, ánh sáng hiện còn đủ cho mỗi người nhận rõ đối phương. Suko nhìn thấy một gã đàn ông thon nhỏ, rắn chắc, tóc gã cắt lởm chớm và để hơi dài, có thể như muốn cho gương mặt tròn ra chút đỉnh.
Gã đàn ông cười lạnh lùng.
– Không thể thế được, mày là một thàng Tàu. – Gã lắc đầu – Mày ở đâu tới dây, thằng Tàu chó chết?
Suko mở miệng ra. Anh không nói được thành lời, chỉ nghẹn ngào sặc sụa. Anh hy vọng là gã đàn ông kia hiểu được những cử chỉ và nới rộng cây xích sắt cho Suko nói.
Gã hiểu ra.
Gã lắc cánh tay hai lần, Suko nghe tiếng kêu sào sạo của những mắc xích, lực ấn quanh cổ nới ra một chút, anh lấy hơi thật sâu, nghe tiếng không khí rít lên khi chui vào cổ họng mình.
Suko đoán gã là một trong bốn tên cận vệ đang canh chừng cho Diondra. Anh không biết mình nên vui hay nên lấy làm tiếc về vụ gặp gỡ này. Một mặt anh không muốn nhìn họ như những kẻ giết thuê tiềm năng, nhưng mặt khác những gã cận vệ kiểu này cũng chẳng có nhiều đạo đức hơn đám giết thuê đâm mướn. Mọi việc bây giờ tùy thuộc vào sự khéo léo trong thương thuyết của anh, và tùy xem kẻ kia phản ứng ra sao.
– Mày nói được không?
– Tôi đang cố đây.
– Thế thì tốt, thằng Tàu. Mày là ai?
– Cảnh sát viên…
Lennox cười bật lên, giận dữ và xấc xược:
– Đừng có lừa tao, thằng chó chết! Chúng tao đã có một thằng cớm ở đây rồi.
– Tôi là người của Scotland Yard.
Lennox cúi xuống thấp hơn nữa.
– Nghe này, thằng mắt xếch! Mày là một thằng Tàu, một thằng châu Á, mà tao biết rõ bọn cớm Scotland Yard không ưa lũ người nước ngoài như mày.
Suko căm ghét cái lối quan niệm đó. Anh không tin mình có thể thuyết phục được Lennox ngay lập tức, có lẽ chỉ có thể thuyết phục được gã ta khi đã quá muộn. Suko tìm cách xoay chuyển tình thế. Dùng cả hai bàn tay, anh tóm lấy sợi xích sắt nằm giữa hắn và anh, giật thật mạnh và quật thân hình Lennox bay qua người anh. Anh giữ chặt sợi xích sắt, tạo thành phản lực, để đoạn xích không bất ngờ siết tới và cướp mạng mình. Lennox thả ra, thân hình gã đập xuống nền rừng, xoay nhanh như một con mèo, và đã muốn nhảy lên thì gặp một cú đá khiến hắn muốn bay quai hàm.
Lennox bay trở lại.
Lần này gã đập người vào một thân cây và cất tiếng chửi độc địa. Gã còn gào to hơn nữa khi nhìn thấy nòng khẩu Beretta chĩa xuống. Suko đã gỡ được sợi xích sắt ra khỏi cổ và ném nó ra xa.
– Thế nào? – Anh hỏi.
Lennox ngồi dậy, hai bàn tay xòe rộng chống xuống hai bên.
– Khốn khiếp, tao đánh giá mày quá thấp.
– Ai bảo mày ngu. Tao thật là cảnh sát viên. Thế này là mày vẫn còn gặp may đấy.
– Tại sao?
– Gặp người khác thì mày xuống địa ngục rồi.
Lennox nhìn lên trên. Gã giơ tay sờ cằm, rồi lại hạ tay xuống, Suko không rời mắt khỏi gã lấy một nửa giây, anh thầm tính gã đàn ông chắc chắn sẽ còn giở trò.
Đột ngột, Suko nghe thấy tiếng người.
Những tiếng người bay lại, nghe như thể có nhiều người đang bò sát mặt rừng. Những giọng nói vang lên từ mọi phía. Nhưng Suko không nhìn thấy ai.
Hay đó chỉ là những bóng tối bây giờ đã thẫm màu hơn, dày đặc hơn?
Một âm thanh khiến anh chú ý?
Anh nhìn thấy hai hàm răng của Lennox đập vào nhau. Gã đàn ông lúc nãy rất hung dữ bây giờ đã ngập chìm trong sự hãi. Cả thân hình gã run rẩy, hai con mắt mở lớn, lồi ra ngoài. Người gã nhợt nhạt và trông như một con quỷ vừa được ném vào khoảng rừng này. Còn cái lưỡi gã thè ra khỏi khoang miệng.
– Anh sao thế?
Lennox sặc sụa.
– Chết… tôi sẽ chết. Chúng đến rồi, chúng tấn công tôi.
– Đâu có ai tấn công anh. – Suko cau mày.
– Những bóng tối! – Gã đàn ông thét lên, đột ngột nhảy thật cao. Suko không tấn công, không can thiệp. Người đàn ông kia không muốn trốn tránh anh, mà muốn trốn tránh những bóng tối và những giọng người quái đản mà gã ta nghe thấy. Gã quờ tay một cách tuyệt vọng ra xung quanh, gã nhảy từ hướng này sang hướng khác, gục đầu xuống, chạy tiếp, rồi đập mặt vào một cành cây nằm ngang, lực đập xé thịt trên mặt hắn ra, để lại một vết thương sâu hoắm.
Lennox ném mình xuống đất. Gã há toác mồm ra. Suko phải tới thật gần mới hiểu lời gã nói.
– Cô ta giết tôi. Cô ta giết tôi. Cô ta sẽ giết tất cả chúng ta. Tôi chết…
Chỉ một thoáng sau, thân hình gã đàn ông sa vào một cơn run rẩy dữ dội, đồng thời, một dòng máu tràn qua khuôn miệng.
Suko đứng ở đó và chẳng hiểu gì cả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.