Thiên Tài Bí Hiểm

CHƯƠNG 8



Không, tôi không bật cười lên, nhưng cũng không đủ sức để che giấu sự kinh ngạc. Cố gắng giữ một thái độ điềm đạm nhưng quả thật tôi không thể tưởng tượng được một thiên tài lại trông như thế này.
Căn phòng cũng chẳng được trang hoàng theo kiểu một trung tâm tính toán hoặc một phòng thí nghiệm khoa học, nó gây ấn tượng ấm áp tiểu thị dân với những tấm rèm phủ lên ghế ngồi, với những khuôn cửa sổ nho nhỏ thậm chí có treo rèm trắng muốt và dĩ nhiên căn phòng cũng có cả một máy truyền hình. Tôi còn phát hiện thấy một khu bếp trà con con, đằng sau một bờ tường cao chỉ tới ngang lưng. Nhưng tất cả những yếu tố này đều ngay lập tức mờ nhạt trước hình dáng của chính Diondra.
Đó là phiên bản đối lập của các cô người mẫu. Người ngồi bên bàn là một nhân vật hết sức nhợt nhạt. Chiếc quần bằng vai jean của cô chắc chắn đã lỗi thời từ nhiều năm nay.
Mái tóc cũng một màu vàng nhợt nhạt, khiến người nhìn phát buồn thương. Khuôn mặt thon nhỏ, hai làn môi mỏng đến độ hầu như hòa lẫn vào da, hai con mắt gây ấn tượng trống rỗng.
Thì ra một thiên tài trông như vậy đây!
Tự nhủ lòng phải gạt mọi thành kiến sang bên, tôi cố gắng gật đầu với người ngồi đó.
– Cô là Diondra Mayne.
– Vâng. – Cô ta gật đầu với tôi khi tôi bước tới. Bằng bàn tay hơi run rẩy, cô ta chỉ sang chiếc ghế thứ hai bên cạnh bàn. Tôi ngồi xuống.
Cô ta không đưa tay cho tôi bắt, chỉ nhìn tôi kiểm tra từ đầu tới chân. Tôi dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt đó và nhận ra rằng con người này chứa đựng nhiều hơn những gì ta thoạt tưởng. Có lẽ đó là một dáng vẻ ẩn rất sâu trong hai con ngươi, chỉ tới thật gần mới nhận ra. Một vẻ rình mò, cũng có thể là sự hiểu biết về một số sự việc nhất định, nhưng chủ nhân của nó đang cố gắng che đậy.
– Tôi rất mừng là ông đã tới.
– Đây là nghĩa vụ của tôi.
Cô ta nhìn tôi.
– Thật không?
– Đúng, một khi tôi đã nói như vậy.
– Trông ông không có vẻ như thế.
Tôi bật cười, một nụ cười không vui.
– Thế theo ý cô trông tôi phải ra sao?
Đầu tiên, Diondra im lặng cần nhắc rồi cô ta nhún vai nói:
– Chà, anh như thế này thì cũng được rồi, John. Tôi có được phép gọi như vậy không?
– Rất sẵn lòng.
– Ý tôi muốn nói trông anh khác hẳn những gã trai vênh váo đang bảo vệ tôi. Nếu tôi không lầm, rất có thể anh là người có khả năng nhìn thâu cả những điều ẩn giấu đằng sau vẻ bên ngoài, và đủ nhạy cảm để hiểu được người khác.
– Tôi luôn cố gắng làm điều đó.
– Ở đây ta muốn nói đến tôi đã.
– Chắc chắn. – Tôi vắt chéo chân lên và nhìn về một luồng sáng mềm mại đang tỏa ra từ một cây đèn – Cô đang sợ hãi?
– Anh biết sao?
– Biết, vì thế mà tôi đến đây. Nhưng tôi nghĩ rằng nỗi sợ hải của cô không phải thứ dễ miêu tả.
– Đúng vậy!
– Thế thì cô miêu tả nó như thế nào?
Cô ta hạ ánh mắt xuống, nghịch nghịch hai bàn tay với nhau. Giờ cô ta lại gây ấn tương như một cô thiếu nữ.
– Tôi không thích cái từ sợ hãi, nếu tôi được phép nói thật.
– Vậy thì tôi phải gọi nó như thế nào?
Diondra ngẩng đầu lên.
– Ta có thể tạm thời chấp nhận khái niệm đe dọa được không?
– Tôi không rõ. Cô mới là người biết điều đó, bởi cô là nhân vật chủ chốt ở đây. Mọi việc đều xoay quanh cô. Nếu cô nói đến khái niệm đe dọa, Diondra, thì tôi muốn xin cô miêu tả cho chi tiết và cụ thể hơn.
– Tôi coi nó là đe dọa.
Câu trả lời nghe có vẻ bướng bỉnh.
– Kìa, Diondra, ý cô muốn nói sao?
Cô ta nôn nóng cựa quậy trên ghế.
– Ý tôi muốn nói sao hả? – Cô ta lẩm bẩm – Tôi cảm thấy một số việc nhất định, nhưng không giải thích được. – Cô ta nhìn thẳng vào mặt tôi – Anh có hiểu chuyện đó không?
Tôi tập trung toàn sức lực vào ánh mắt của người đối diện. Liệu tôi có phải hiểu không? Tôi không muốn công nhận thành lời với Diondra, bởi rất có thể cô ta đang lừa dối tôi. Đôi mắt này mặc dù trông hình dạng cũng như đôi mắt ban nãy, nhưng hai con ngươi đã thay đổi. Nhìn chúng bây ga sáng màu hơn hẳn. Tôi không hiểu được hiện tượng đó. Bình thường ra, tôi sẽ từ chối làm một công việc như thế này. Bởi tôi không thể bảo vệ cho một con người mà tôi thấy có nét bí hiểm, nhưng tôi lại không thể tin tưởng.
Chỉ có điều, đó là yếu tố nhân bản trong công việc. Có còn khía cạnh nào khác không? Có phải sự thay đổi trong đôi con ngươi cô ta là nguyên nhân duy nhất? Có phải đó là bằng chứng cho một chiều không gian khác, rất có thể là chiều không gian của ma quỷ? Có thể, nhưng chưa chắc chắn. Dù sao, linh cảm mách bảo cho tôi biết, tôi phải tính đến trường hợp bị người ta dối lừa.
– Nỗi đe dọa đó thể hiện ra sao?
– Tôi cảm nhận nó.
– Cảm nhận như thế nào? Da cô ớn lạnh, hay cô thường xuyên có những giấc mơ tồi tệ?
– Nó tiến lại gần.
– Tiến từ đâu tới?
Chưa nói hết câu tôi đã bực mình vì đặt ra một câu hỏi tầm thường như vậy, nhưng Diondra trả lời nó rất nghiêm trang.
– Nó trôi lại gần như một đám mây. Nó đã nổi lên từ một nơi nào đó, nhưng tôi không giải thích được địa điểm. Tại một nơi nào đó thật sâu của quá khứ, tôi nghĩ vậy.
– Vậy là cô có liên quan với nó?
– Tôi không biết, John ạ!
– Có những con người. – Tôi khẽ nói – Ho đã trải qua nhiều lần tái sinh. Tôi không biết trường hợp của cô ra sao. Rất có thể cô đã được tái sinh trở lại. Nếu như vậy thì có lẽ cô sẽ nhớ lại những chi tiết của cuộc đời trước, và trong trường hợp đó, có phải đám mây tỏa ra sự đe dọa?
Diondra mở miệng ra. Thoạt đầu cô ta không nói, chỉ đưa ngón tay trỏ đặt lên môi.
– Tôi không biết, nhưng nó ở đây.
– Nó có gây ảnh hưưng đến cô không?
– Có, tôi không tập trung được như trước nữa. Người ta nói rằng tôi là một nhân vật quan trọng đối với công ty Phoenix, và tôi cũng muốn tiếp tục đóng vai trò quan trọng như vậy.
– Điều đó thì tôi hiểu.
– Nhưng tôi không thể làm việc nếu tôi cảm nhận thấy mình bị đe dọa. Lúc đó mọi việc thật khác đi, tôi chỉ còn nghĩ được đến mối đe dọa mà thôi. – Trong một cử chỉ bất ngờ, cô ta đứng vụt dậy và bước một bước sang bên.
– Cô muốn đi đâu thế? – Tôi hỏi khi nhìn thấy cô ta cầm lên một chiếc áo khoác bằng len màu xanh từ lưng ghế.
– Tôi phải đi ra ngoài. Tôi… tôi muốn ra ngoài kia. – Cô gái đứng dậy và nhìn xuống chiếc áo khoác.
– Có nguyên nhân không?
Diondra trả lời mà không nhìn mặt tôi.
– Đó là bầu không khí trong lành. Tôi không thở được nữa.
Đây là một sự kiện mới. Người ta thật không hiểu được người đàn bà này.
– Nguyên nhân là không khí chứ không phải nỗi đe dọa hay sao?
– Có thể cả hai. – Cô ta khoác áo len lên. Đầu hơi cúi. Mái tóc đổ tràn về phía trước che một nửa khuôn mặt, đến mức tôi không nhìn thấy những đường nét thon mảnh của người đàn bà nữa. Cả hai bàn tay giơ lên vuốt cho làn áo len phẳng lại, nhưng cô ta không cài nút áo khoác.
Tôi cũng đứng dậy.
– Cô định đi dạo chơi trong công viên?
– Đúng.
– Ở đó cô có thấy an toàn không?
Cô ta nhìn lên mặt tôi.
– Tôi không biết. Ra ngoài kia tôi sẽ nghĩ.
– Cho phép tôi được giúp cô chứ?
– Không. Tôi phải suy nghĩ một mình trong tỉnh táo trước đã. Tôi phải nghỉ ngơi và tái tạo lại sức lực, bởi tôi có công việc cần phải làm. Nhiệm vụ người ta trao cho tôi không dễ dàng. Và người ta chờ đợi rất nhiều ở tôi. Tôi đã có thể thu góp rất nhiều thông tin ở đây, tôi phải phân tích để tạo một bức tranh toàn cảnh. Tôi phải nghiên cứu những khuynh hướng trong tương lai cho ông chủ của tôi. Tôi phải chỉ ra những xu hướng phát triển.
– Tôi thấy đó là một việc rất thú vị. – Tôi khẽ bảo.
Diondra nhún vai không nói.
– Nhưng cô làm việc ở đâu? Ở trong phòng này? Không cần bất kỳ một công cụ nào? Cô chỉ sử dụng duy nhất có cái đầu của mình thôi sao? Hay còn công cụ khác? – Tôi hỏi thăm dò.
Diondra mỉm cười.
– Tôi biết anh đang nghĩ chuyện gì, John. Nhưng anh an tâm đi, trong nhà này đầu phải chỉ có một căn phòng. Tôi có nơi làm việc.
– Cho tôi xem qua được không?
– Mời anh đi cùng. – Cô ta đi về hướng một cánh cửa. Đột ngột, cô ta đạp cửa ra, cứ như thể cô ta muốn nói với tôi – Nhìn lại đây, nó đây này!
Tôi ngạc nhiên.
Đó là một căn phòng chứa đầy những chiếc máy tính hiện đại nhất, thứ máy móc mà tôi chẳng hiểu gì cho lắm. Máy tính, điện thoại, công cụ giao tiếp, một cái bàn làm việc rất lớn, ánh sáng chói lòa. Tôi nhìn thấy giấy và những hình vẽ, những tập vở ghi đầy những chuỗi số dài dằng dặc, đó là một cảnh tượng hãi hùng khiến đầu óc tôi xoay xoay.
– Thế nào? – Cô ta hỏi.
– Tôi hài lòng, Diondra, mặc dù tôi không hiểu tất cả những thứ này. Tôi không phải chuyên gia máy tính.
– Tôi cũng không. – Cô thú nhận và đóng cửa lại – Những cái máy này đâu có biết nghĩ. Nó chỉ thuần túy là công cụ trợ giúp. Chúng nó chỉ giỏi như những con người đã tạo ra chúng hoặc làm việc với chúng. Thế nhưng quan trọng nhất vẫn là bộ não con người, mọi thứ cần phải được chứa và phân tích chính trong đó.
– Tôi cũng nghĩ thế.
– Đối với tôi thì chắc chắn là như vậy. Tôi được cung cấp tất cả các thông tin đó rồi suy nghĩ về chúng. Đơn giản thế thôi.
– Vâng, đơn giản thế thôi. – Tôi lẩm bẩm nhắc lại – Nếu như không có sự đe dọa kia.
Diondra đã bước đi được một vài bước, có ta quay người lại.
– Đúng vậy, nỗi đe dọa, John. Nó chính là thứ khiến tôi bị phân tâm.
– Cô muốn làm gì chống lại nó?
– Tôi đã nói với anh rồi, tôi muốn suy nghĩ về nó đã. Có lẽ tôi sẽ tìm ra lời giải đáp.
Cô ta không muốn nói nữa và đi về hướng cửa ra vào. Tôi không thể ở lại trong căn phòng này nếu Diondra ra ngoài.
Trời còn chưa tối, nhưng kể cả trong một ngày nắng đẹp thì không khí trong phòng vẫn gây ấn tượng u ám. Chẳng có tia sáng nào hắt được vào trong. Một bức tường bảo vệ vô hình như đang trùm xuống toàn bộ khuôn viên, không cho bất cứ một thứ gì từ bên ngoài lọt vào.
Diondra mở cánh cửa lớn. Không một tay cận vệ nào có mặt. Tôi rất ngạc nhiên, ít nhất thì Cusor cũng phải xuất hiện chứ. Cả hắn cũng chẳng thấy đâu. Tại sao nhỉ?
Khi hai chúng tôi bước dọc những bậc thềm đi xuống và giơ mặt vào làn gió đang thổi tới, Diondra giải thích rằng, cô rất thích ở một mình.
– Cô không sợ ư?
– Cám ơn, John, tôi ổn rồi. – Tiếng cô ta đột ngột dịu dàng.
– Thế còn bốn người kia thì sao? Họ cũng không có quanh đây, cô sẽ rất cô đơn.
Diondra gật đầu.
– Tôi biết chứ, nhưng chẳng phiền. Tôi quen rồi.
– Không sợ sao?
Cô gái lắc đầu. Tôi không biết liệu tôi có nên tin lời cô ta hay không, nhưng tôi chưa làm gì được lúc này, vì thế mà tôi để cho cô ta đi. Một thân hình mảnh mai bước chân qua nền cỏ. Dáng người gây cảm giác cô đơn, bất lực và đáng thương. Ai nhìn thấy dárig người đó trong khung cảnh u ám này cũng nảy ý muốn bảo vệ cho cô ta. Nhưng tôi biết sự thật không phải vậy.
Diondra không lừa nồi tôi. Tôi cân nhắc tiếp, khoan xoáy quanh câu hỏi cô ta là ai. Cứ theo như người ta nói thì cô ta là một con người, một người đàn bà với những khả năng đặc biệt, một thiên tài. Nhưng như thế đã đủ chưa? Liệu tôi có thể hài lòng với những thông tin đó chưa?
Về nguyên tắc thì có lẽ, chi có điều tôi không muốn. Quỷ quái thật, nó đơn giản không thể là tất cả! Đằng sau con người này còn ẩn chứa nhiều điều khác nữa. Một nhân vật có năng khiêu hơn bất thường, điều đó đúng, cũng có thể là một thiên tài thật sự. Nhưng mà ngoài ra…
Thật khó rút ra kết luận nào, bởi những suy nghĩ trong đầu tôi đang rối bời. Nhưng rối rắm là thế mà chúng vẫn nhất nhất xoay quanh một điếm, cho dù tôi muốn né tránh bao nhiêu cũng chẳng được. Một kết luận nghe có vẻ hoang tướng, nhưng không phải là không có xác suất xảy ra: Người đàn bà này có phải thành viên của một dạng người hoàn toàn mới? Một thể loại mới, kết quả của một thế kỷ vừa kết thúc? Một thế kỷ chứa đầy những thay đổi gay gắt, những bước ngoặt lớn lao kể cả về chính trị lẫn lịch sử, xã hội.
Liệu những thế lực ma quỷ có định bước sang thiên niên kỷ mới bằng cách của riêng chúng? Những thế lực xa lạ, bí hiểm, muốn đáp lại tất cả những đối thay trong thế kỷ qua?
Tôi chưa biết câu trả lời, nhưng rõ ràng không thể xua đuổi suy nghĩ đó, mà biểu lộ trung tâm là bản thân Diondra Mayne. Cô ta là ai? Cô ta có tất cả những khả năng đặc biệt nào? Cô ta chỉ là một thiên tài toán học hay còn là một nhân vật có dính dáng đến quá khứ, bởi chính quá khứ đang là nguồn gốc cho môi đe dọa đang hành hạ cô ta.
Tôi thấy Diondra dừng lại trước nhà vườn và đứng ở đó một hồi lâu. Cô ta khôngt quay nhìn về hướng tôi, rõ là đang dõi theo những hướng suy nghĩ khác. Sau đó một chút, cô ta mờ cửa ra và bước vào trong.
Tôi có cảm giác người đàn bà trẻ tuổi đó vừa chui vào một nâm mồ của quá khứ.
 
Khi giáo sư Robert Palmer đưa tay với lấy áo bành tô thì vợ ông đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh.
– Anh không muốn cân nhắc lại một lần nữa sao, Robert? – Nữ văn sĩ khẽ hỏi.
Người đàn ông lắc đầu.
– Không, Rebecca, không. Anh đã cân nhắc kỹ rồi. Anh đã nghĩ rất lâu và đã kiểm tra tất cả các khả năng. Nhưng…
– Em xin anh!
Ông lắc đầu.
– Anh phải đến chỗ cô ấy, Rebecca. Chả lẽ em không hiểu? Đã đến lúc anh phải biết con người đó là người như thế nào. Mặc dù anh có thể sống với những kinh nghiệm và những ảo ảnh mà anh vừa trải qua, nhưng anh muốn tìm hiểu xuất xứ của chúng. Chúng từ đâu tới đây. Chắc chắn phải có lý do.
– Em đồng ý với anh. – Vầng trán nữ văn sĩ nhăn lại thành những nếp hằn âu lo – Nhưng anh biết là bây giờ em đang rất sợ cho anh. Theo ý em thì anh sắp bước chân vào một miền đất quá trơn, trơn như băng giá. Một miền đất hoàn toàn lạ lẫm đối với anh. Và anh có thể trượt dài.
– Em nghĩ vậy sao?
– Đúng. Khi ăn sáng chúng ta đã nói về chuyện này rất nhiều. Hai chúng ta sống với nhau đã lâu, nhưng vẫn là hai con người rất khác nhau. Em nhìn thế giới khác hẳn anh. Em chú trọng nhiều hơn đến khía cạnh tình cảm. Anh là nhà khoa học khô khan, em không muốn anh sa vào một cái lỗ thật sâu và rất có thể sẽ bỏ mạng.
– Đừng lo, anh đã thắng được mọi chuyện mà.
– Những việc xảy ra cho tới nay mới chỉ là phần mở đầu thôi, Robert. Em quả quyết rằng anh hoàn toàn không hiểu gì về người đàn bà đó. Anh biết cô ta rất giỏi toán học, một thiên tài, nhưng anh thật sự có biết những điểm gì khác về cô ta hay không? về quá khứ cô ta, về tâm hồn cô ta, về những giấc mơ của cô ta? Bởi tất cả những điều đó mới là những yếu tố hết sức quan trọng đối với một con người. Nó tạo nên nền tảng để tất cả mọi thứ khác phát triển.
– Em nghĩ như vậy?
– Anh cũng nên nghĩ như vậy đi.
Vị giáo sư thở dài, đặt tay lên nắm đấm cửa.
– Nếu em còn giữ anh lâu thêm, trời sẽ tối. Mà em cũng không muốn anh đi ra ngoài lúc trời tối, đúng không?
– Em muốn anh ở lại đây với em.
– Cô ta sẽ không ăn thịt anh đâu! – Robert Palmer không khỏi giật mình về chính lời đùa của mình, bởi ông bất chợt nhớ lại cảnh tượng đã hiện ra trước mắt ông trong lúc đi đường. Lúc đó, Diondra đã cắn vào một cánh tay người. Vị giáo sư rùng mình, hấp tấp mở cửa.
Gió đã nổi lên, thôi tốc vào mặt ông. Ngôi nhà của họ nằm tương đối cô đơn và hầu như không có vật che chắn. Mặc dù được xây lọt thỏm trong một vùng đất trũng và chênh chếch phía Tây có một tảng đá lớn cùng vài bụi cây, nhưng ngọn gió có thể lao vào bất cứ ngóc ngách nào mà gầm rít. Bây giờ cùng vậy.
Vị giáo sư cúi người, chạy lom khom về hướng xe. Rebecca đầu tiên muốn đi theo, nhưng rồi nghĩ sao lại dừng chân bên bậc thềm trước cửa. Nữ văn sĩ cảm nhận ngọn gió đang tàn nhẫn thổi thẳng vào mặt mình, cảm nhận nét cay buốt trong đôi mát và biết đó là những giọt lệ mà cô không kiềm chế nổi.
Chồng cô lên xe. Ông thắt dây bảo hiểm. Ông bật khóa mở công tắc. Những cử chỉ hoàn toàn bình thường. Nhưng không hề bình thường đối với Rebecca lúc này. Nữ văn sĩ có cảm giác như đang nhìn chồng mình lần cuối.
Chiếc xe của Robert Palmer lăn bánh. Người đàn ông quay đầu về phía phải, về hướng ngôi nhà nơi có Rebecca đang đứng. Ông từ từ đi ngang qua những bậc thềm, giơ tay lên chào.
Người vợ mỏi mệt vẫy tay đáp lại. Những giọt lệ vẫn thi nhau tuôn trào và nữ văn sĩ tự bực bội vì nét yếu ớt của mình. Cô nuốt khan, nhưng cảm giác cháy bỏng nhất quyết không rời cổ họng.
Rebecca đã đọc rất nhiều sách báo về đề tài linh cảm. Cho tới nay, những kiến thức mà cô có được ở phạm vi này đều chỉ thuần túy mang tính lý thuyết. Nhưng hôm nay thì cô nghĩ khác, bởi cô đang bị bất ngờ trước một linh cảm đột ngột dội lên. Rất có thể đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy chồng mình, bởi mục tiêu mà ông đang hướng tới sao quá nguy hiểm và tàn nhẫn. Cô chưa gặp Diondra, nhưng sao nhân vật đó khiến cô thấy sợ hãi. Robert đã kể tương đối nhiều về cô ta, và chẳng một yếu tố nào mang đậm tính người. Người đàn bà đó vừa là một cái máy, vừa là một câu đố bí hiểm. Trong cô ta bao chứa rất nhiều bí mật. Thật khó lôi được những bí mật đó lên trên bề mặt, và một khi chúng đã nổi lên bề mặt rồi, thì cũng khó có thể hiểu nổi chúng.
Không hiếm khi những bí mật cũng có thể giết người…
Suy nghĩ này khiến nữ văn sĩ ớn lạnh. Người đàn bà vội vã bước nhanh, vào nhà. Cô dừng lại trong phòng khách, đưa ánh mắt hoang vắng nhìn qua cửa sổ. Ở phía xa xa kia là mặt biển, thế nhưng cả mặt thảm đang nổi sóng cũng chẳng an ủi được cô. Ngược lại, màu xám của nó sao hôm nay đậm màu đe dọa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.