THỜI KHẮC ĐỊNH MỆNH

Phần 3 : Hãy mở cửa ra và đây là họ



Ngày 29 tháng Năm
Thomas Royde, miệng ngậm tẩu thuốc, đang giám sát quá trình đóng hành lý do cậu bé người Malay với đôi tay khéo léo thực hiện. Thỉnh thoảng anh liếc nhìn lên quang cảnh đồn điền. Trong vòng sáu tháng tới, anh sẽ không được thấy khung cảnh mà anh đã quá quen thuộc suốt bảy năm qua.
Thật kỳ lạ khi quay trở lại nước Anh.
Allen Drake, cộng sự của anh, ghé mặt vào:
“Chào Thomas, xong chưa?”
“Đã sẵn sàng”.
“Lại đây uống nước đi, anh đúng là may mắn. Tôi ghen với anh lắm”.
Thomas Royde từ từ rời phòng ngủ và đến ngồi cùng bạn. Anh không nói gì, đơn giản vì Thomas Royde là người kiệm lời. Bạn bè anh đã học được cách phán đoán chính xác phản ứng của anh qua sự im lặng này.
Thân hình Royde khá mập, khuôn mặt nghiêm nghị và cặp mắt quan sát có ngụ ý, anh bước hơi theo phương ngang, giống như cua vậy, kết quả của việc bị chèn vào cánh cửa trong một trận động đất. Chuyện này đã góp phần tạo nên cái biệt hiệu của anh: ốc mượn hồn. Cánh tay và vai phải của anh khá yếu và vô dụng, thêm với dáng đi cứng ngắc thường làm cho người ta nghĩ rằng anh cảm thấy xấu hổ và ngượng nghịu trong khi thực tê anh hiếm khi cảm thấy như vậy.
Allen Drake khuấy ly nước.
“À” anh nói. “Chúc chuyến đi tốt đẹp!”
Royde nói gì đó nghe như là “À há”.
Drake tò mò nhìn anh.
“Lạnh lùng như mọi khi” anh ta nhận xét. “Chẳng biết anh xoay xở thế nào nữa. Từ lần cuối anh về nhà tới giờ là bao lâu rồi?”
“Bảy… gần tám năm”.
“Thời gian dài nhỉ. Thật ngạc nhiên là anh chưa hoàn toàn thành người bản xứ”.
“Có lẽ rồi đó chứ”.
“Anh luôn giống với loài quý hiếm hơn là loài người! Đã lên kế hoạch cho chuyến đi chưa?”
“À… rồi… xong một phần rồi”.
Khuôn mặt trầm tĩnh màu đồng bất ngờ chuyển thành màu đỏ gạch.
Allen Drake nói với vẻ ngạc nhiên:
“Tôi tin là có một cô gái. Quỷ thật, anh đang đỏ mặt kìa”.
Thomas Royde nói giọng hơi khàn khàn: “Đừng điên vậy chứ?”
Và anh rút mạnh cái tẩu thuốc cũ của mình.
Anh phá vỡ các kỷ lục trước đó bằng cách tiếp tục nói chuyện.
“Dám chắc rằng,” anh nói, “tôi sẽ tìm được những thứ làm nên một vài thay đổi”.
Allen Drake tò mò nói:
“Tôi luôn tự hỏi tại sao lần trước anh hủy bỏ việc về nhà, mà lại ngay phút cuối cùng nữa”.
Royde rụt vai:
“Nghĩ rằng chuyến đi chụp hình sẽ thú vị. Rồi lại có tin xấu từ gia đình báo tới”.
“Dĩ nhiên rồi. Tôi quên mất. Anh trai của anh mất… trong vụ tai nạn xe máy”.
Thomas Royde gật đầu.
Drake nghĩ rằng, với tất cả những điều đó, thật là lạ nếu hủy bỏ việc về nhà. Ở nhà có mẹ, và anh cũng tin là có chị nửa. Chắc chắn vào thời điểm đó… và rồi anh nhớ ra một điều. Thomas đã hủy chuyến đi trước khi biết tin anh trai mất.
Alien nhìn bạn mình cách tò mò. Thomas bí ẩn!
Ba năm sau khi mọi việc xảy ra, anh nghĩ đã có thể đề cập đến chuyện này:
“Anh và anh trai mình thân nhau phải không?”
“Adrian và tôi hả? Không có gì đặc biệt lắm. Mỗi người chúng tôi có con đường riêng của mình. Anh ấy là luật sư”.
“Đúng vậy,” Drake nghĩ, “một cuộc sống rất khác biệt. Phòng luật sư ở London, các bữa tiệc tùng – kiếm sống bằng cách múa lưỡi”. Anh nghĩ rằng Adrian Royde hẳn là một gã rất khác so với lão Thomas kiệm lời.
“Mẹ anh vẫn còn đúng không?”
“Sao hả? À phải”.
“Và anh cũng có chị gái nữa”.
Thomas lắc đầu.
“Ồ, tôi lại nghĩ là anh có đó chứ. Trong tấm hình đó…”
Royde lầm bầm, “Không phải chị gái, là một người bà con xa hay gì đó. Lớn lên cùng với chúng tôi vì cô ấy mồ côi”. Lại thêm một thoáng ửng đỏ xuất hiện trên làn da nâu.
Drake nghĩ, “Ồ?”
Anh nói: “Cô ấy có gia đình chưa?”
“Rồi. Cưới anh chàng Nevile Strange”.
“Cái anh chàng chơi quần vợt và các môn phối hợp đó hả?”
“Phải. Cô ấy đã ly hôn với anh ta”.
“Còn anh về nhà và thử vận may với cô ấy” Drake nghĩ.
Ơn trời là anh đã thay đổi đề tài để nói:
“Đi câu hay đi săn gì không?”
“Về nhà trước đã. Rồi tôi nghĩ là sẽ chèo thuyền xuống Saltcreek”.
“Tôi biết chỗ đó. Một nơi kém thú vị. Có một khách sạn kiểu cổ ở đó”.
“Ừ, Balmoral Court. Có thể ở đó, cũng có thể sắp xếp với đám bạn có nhà ở đó”.
“Với tôi thì ổn cả”.
“À há. Một nơi yên bình xinh đẹp, Saltcreek. Chẳng ai thúc ép anh đâu”.
“Tôi biết” Drake nói. “Nơi gì mà chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra”.
Ngày 29 tháng Năm
“Thật sự là quá bực mình” cụ Treves nói. “Trong hai mươi lăm năm qua tôi vẫn đến ở khách sạn Marine ở Leahead, và bây giờ, anh tin nổi không, toàn bộ nơi đó sẽ bị phá hủy. Mở rộng phần trước hay là những cái tào lao kiểu đó. Tại sao họ không thể để cho những vùng ven bờ biển được yên, Leahead luôn có sức quyến rũ đặc trưng của nó – kiểu nhiếp chính – hoàn toàn theo kiến trúc kiểu nhiếp chính”.
Rufus Lord nói như để xoa dịu:
“Tôi cho là vẫn còn có những chỗ khác ở đó mà, phải không?”
“Tôi thật sự cảm thấy không thể đến nơi nào khác ngoài Leahead. Ở Marine, bà Mackay rất hiểu nhu cầu của tôi. Hằng năm tôi đều ở cùng cái phòng đó, và dịch vụ phòng hầu như không có thay đổi gì. Còn thức ăn ở đó rất ngon, thật tuyệt vời”.
“Vậy thử Saltcreek xem sao? Ở đó cũng có khách sạn kiểu cũ khá đẹp. Balmoral Court. Cho ông biết ai là chủ nhé. Cặp đôi Rogers. Bà ấy từng là đầu bếp của Huân tước Mounthead – ông ta có những đầu bếp giỏi nhất London. Bà ấy kết hôn với người quản gia và điều hành khách sạn này tới bây giờ. Nghe có vẻ giống chỗ dành cho ông. Yên tĩnh – không có những ban nhạc Jazz – thức ăn và dịch vụ hàng đầu”.
“Đó là một ý kiến… một ý kiến quá hay. Sân thượng có mái che không?”
“Có, một mái hiên bên trong và sân thượng phía ngoài. Ông có thể phơi nắng hoặc ở trong bóng râm tùy ý. Tôi cũng có thể giới thiệu với ông khu vực xung quanh nếu ông thích. Có bà Tressilian, bà ấy sống ngay gần đó. Một ngôi nhà đẹp và bà ấy là người rất thú vị mặc dù nhiều bệnh tật”.
“Ý anh là bà thẩm phán góa chồng?”
“Đúng vậy”.
“Tôi từng biết Matthew Tressilian và tôi nghĩ là tôi đã gặp bà ta. Một người phụ nữ quyến rũ – mặc dù, tất nhiên là cách đây cũng khá lâu rồi. Saltcreek gần St Loo đúng không? Tôi có vài người bạn ở đó. Anh biết không, tôi thật sự nghĩ Saltcreek là ý kiến rất hay. Tôi sẽ viết thư hỏi chi tiết. Tôi muốn đi vào trung tuần tháng Tám, giữa tháng Tám tới giữa tháng Chín. Tôi cho rằng… ở đó có nhà xe phải không? Và cả tài xế nữa?”
“Ồ có chứ. Ở đó hoàn toàn hợp thời”.
“Bởi vì, anh biết đó, tôi phải cẩn thận việc đi bộ lên lầu. Tôi thích những phòng ở tầng trệt, dù vậy tôi hy vọng nó có thang máy”.
“Ồ vâng, có đủ cả”.
“Nghe có vẻ như,” cụ Treves nói, “nó được sắp đặt sẵn cho tôi vậy. Còn tôi chỉ việc chuẩn bị làm quen với bà Tressilian”.
Ngày 28 tháng Bảy
Kay Strange, quần short, áo lông vàng, đang tựa người xem trận tennis. Đó là vòng bán kết giải đơn nam St Loo, và Nevile đang đấu với anh chàng Meưick, người được xem là ngôi sao sáng giá trong làng quần vọt. Sự xuất sắc của anh ta thì không thể chối cãi được – anh ta có vài cú giao bóng không thể đỡ nổi – nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng te tua khi gặp phải người giàu kinh nghiệm hơn và, người nào đánh ở sân nhà người đó sẽ thắng.
Tỉ số đang là 3 đều trong ván đấu cuối cùng.
Tới ngồi cạnh Kay, Ted Latimer quan sát và bình luận bằng giọng mỉa mai:
“Một người vợ tận tình xem chồng mình tìm chiến thắng!”
Kay giật mình:
“Anh làm tôi bất ngờ. Tôi không biết là anh cũng đến xem”.
“Tôi luôn luôn xem mà. Từ giờ cô nên biết điều đó”.
Ted Latimer hai mươi lăm tuổi và cực kỳ đẹp trai – ngay cả những đại tá già khó tính cũng thường nói về anh: “Thách thức của Dago [1]!”
Anh có làn da sẫm màu và rám nắng rất đẹp và là một vũ công tuyệt vời.
Đôi mắt đen của anh tỏa ra sức sống mạnh mẽ và anh có thể thay đổi giọng nói của mình cứ như một diễn viên. Kay biết anh từ lúc mười lăm tuổi. Họ đã thoa kem và tắm nắng cùng nhau ở Juan Les Pins, cùng nhau khiêu vũ, và cùng nhau chơi quần vợt. Họ không chỉ là bạn mà còn là đồng minh nữa.
Anh chàng Merrick đang giao bóng từ sân trái. Cú trả bóng của Nevile không thể đỡ được, một cú đánh bóng tuyệt vời qua phía góc.
“Quả trái tay của Nevile tuyệt thật” Ted nói. “Tốt hơn cả thuận tay. Merrick thì yếu bên trái và Nevile biết điều đó. Anh ta biết cách đánh vào yếu điểm của Merrick”.
Lượt đánh kết thúc. “Bốn – ba, Strange dẫn trước”.
Nevile giao bóng ờ lượt đánh tiếp theo. Anh chàng Merrick trả bóng ra ngoài thật tệ hại.
“Năm – Ba”
“Lợi thế cho Nevile rồi” Latimer nói.
Và rồi Merrick trẻ tuổi lấy lại tinh thần. Anh ta chơi thận trọng hơn, biến hóa các đường bóng của mình.
“Anh ta có đầu óc đấy” Ted nói. “Còn bước chân thì tuyệt vời. Sẽ là một trận đấu hay”.
Từ từ anh chàng giành được 5 điểm. Rồi 7, và cuối cùng Merrick thắng trận đấu với tỉ số 9 – 7.
Nevile đi đến chỗ tấm lưới, cười méo xệch và lắc đầu buồn bã, bắt tay đối thủ.
“Tuổi trẻ nói lên tất cả” Ted Latimer nói. “Mười chín với ba mươi ba. Nhưng tôi có thể nói với cô lý do, Kay à, tại sao Nevile chưa bao giờ thật sự là nhà vô địch. Anh ta quá giỏi nên thua cuộc”.
“Nhảm nhí”.
“Không hề. Quỷ tha ma bắt, Nevile luôn là người vô cùng thích thể thao. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta mất bình tĩnh khi thua một trận đấu”.
“Dĩ nhiên là không” Kaynói. “Mọi người đều như vậy”.
“Ồ không, không đâu! Chúng ta đều đã xem họ đấu mà. Những ngôi sao quần vợt đều căng thẳng – họ muốn chộp lấy từng cơ hội. Nhưng lão Nevile… anh ta luôn sẵn sàng rút kinh nghiệm và cười. Hãy để người giỏi nhất thắng cuộc và vậy thôi. Chúa ơi, sao tôi lại ghét cái tinh thần thượng võ vậy chứ. Cám ơn Thượng đế là tôi không bao giờ như vậy”.
Kay quay đầu lại:
“Anh khá thù hận đúng không?”
“Chắc chắn rồi!”
“Tôi ước gì anh đừng có nói toẹt ra là anh không thích Nevile”.
“Sao tôi lại phải thích anh ta chứ? Anh ta cướp bạn gái của tôi”.
Đôi mắt anh nán lại ở cô.
“Tôi không phải bạn gái anh. Chưa bao giờ”.
“Khá chắc như vậy. Thậm chí thời gian cả một năm giữa hai chúng ta cũng không đáng gì”.
“Thôi đi. Tôi yêu Nevile và cưới anh ấy”.
“Và anh ta là một anh chàng dễ chịu – và tất cả chúng ta đều biết như vậy!”
“Anh đang cố gắng làm tôi bực mình hả?”
Cô quay đầu lại và hỏi. Anh ta mỉm cười và cô đáp lễ ngay.
“Kỳ hè ra sao rồi Kay?”
“Cũng thường thôi. Chuyến đi bằng du thuyền rất tuyệt. Tôi đã khá mệt vì những vụ quần vợt này rồi”.
“Cô đi bao lâu? Một tháng hả?”
“Đúng vậy. Rồi vào tháng Chín, chúng tôi sẽ đi Gull’s Point trong hai tuần”.
“Tôi sẽ ở tại khách sạn Easterhead Bay” Ted nói. “Tôi đã đặt phòng rồi”.
“Sẽ là cuộc hội ngộ vui lắm đây!” Kay nói. “Nevile và tôi, vợ cũ của Nevile, và một chủ đồn điền nào đó ở Malay đang trên đường về nhà”.
“Nghe có vẻ vui nhỉ!”
“Và cả người bà con xa, dĩ nhiên rồi. Làm việc chăm chỉ bên cạnh bà già cau có đó, và cô ta cũng sẽ chẳng có được gì đâu, vì tiền sẽ thuộc về tôi và Nevile”.
“Có lẽ vậy” Ted nói, “Cô ta không biết chuyện đó hay sao?”
“Chuyện đó khá nực cườ” Kay nói.
Nhưng giọng cô lơ đăng. Cô liếc nhìn xuống cây vợt mà cô đang xoay xoay trong tay, rồi cô đột ngột nói:
“Ôi Ted!”
“Chuyện gì vậy cưng?”
“Tôi không biết. Thỉnh thoảng tôi… tôi rợn người! Tôi cảm thấy sợ và chóng mặt”.
“Nghe có vẻ không giống cô gì cả, Kay à”.
“Không giống sao, hả? Dù sao đi nữa,” cô mỉm cười miễn cưỡng, “anh sẽ ở tại khách sạn Easterhead Bay”.
“Tất cả đều theo kế hoạch”.
Khi Kay gặp Nevile bên ngoài phòng thay đồ, anh nói:
“Anh thấy anh bạn đó tới”.
“Ted hả?”
“Đúng rồi, con chó trung thành – hoặc con thằn lằn trung thành có vẻ hợp hơn”.
“Anh không thích anh ta, đúng không?”
“Ồ, anh chẳng quan tâm. Nếu thắt sợi dây mà kéo anh ta đi vòng vòng làm em vui…”
Anh nhún vai.
Kay nói:
“Em nghĩ là anh đang ghen”.
“Ghen với Latimer sao?” Anh ngạc nhiên.
Kay nói:
“Ted rất hấp dẫn mà”.
“Anh chắc chắn là anh ta hấp dẫn. Anh ta có sự quyến rũ yểu điệu của người vùng Nam Mỹ”.
“Anh đang ghen”.
Nevile nhẹ nhàng siết tay cô:
“Không, anh không ghen, cô nàng lộng lẫy à. Em có thể có những người hâm mộ, cả một sân nếu em muốn. Anh là người có quyền sỡ hữu, và quyền sở hữu là ưu tiên hàng đầu trong luật”.
“Anh chắc chắn quá đó” Kay vừa nói vừa hơi bĩu môi.
“Dĩ nhiên rồi. Anh và em là thiên mệnh. Vận mệnh đã đẩy đưa chúng ta gặp nhau. Vận mệnh mang chúng ta đến cùng nhau. Em có nhớ hôm chúng ta gặp nhau ở Cannes không và anh sẽ đi Estoril và đột nhiên, khi anh tới đó, người đầu tiên anh gặp là Kay dễ thương! Anh biết rằng đó là vận mệnh, và anh không thể nào thoát ra được”.
“Chính xác không phải là vận mệnh” Kay nói. “Đó là em!”
“Em nói ‘đó là em’ là có ý gì?”
“Bởi vì đúng là như vậy! Anh biết không, ở Cannes em nghe anh nói là anh sẽ tới Estoril, vì vậy em sắp đặt mọi việc với mẹ và để bà thu xếp tất cả, và đó là lý do vì sao người đầu tiên anh gặp khi anh tới đó là Kay”.
Nevile nhìn cô với ánh mắt vô cùng tò mò. Anh chậm rãi nói: “Trước đây em chưa bao giờ nói với anh điều đó”.
“Phải, vì nói ra không tốt cho anh, nó có thể làm cho anh kiêu ngạo! Nhưng em luôn là người lên kế hoạch tốt mà. Mọi chuyện sẽ không xảy ra trừ khi anh sắp xếp chúng! Thỉnh thoảng anh gọi em là kẻ ngốc, nhưng em nghĩ về mặt nào đó thì em khá thông minh đó chứ. Em làm cho mọi thứ phải xảy ra. Đôi khi em phải lên kế hoạch trước đó rất lâu”.
“Công việc suy nghĩ vậy hẳn là rất căng thẳng”.
“Cười nhiều sẽ rất tốt”.
Nevile nói, với một chút cay đắng bất ngờ:
“Vậy là anh chỉ mới bắt đầu hiểu người phụ nữ mà anh đã cưới thôi phải không? Vì Kay biết được vận mệnh!”
Kay nói:
“Anh không tức giận chứ hả, Nevile?”
Anh nói khá lơ đãng:
“Không… không, tất nhiên là không rồi. Anh chỉ đang… nghĩ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.