THỜI KHẮC ĐỊNH MỆNH

Phần 4



Ngày 10 tháng Tám
Huân tước Cornelly, giàu có và lập dị, đang ngồi ờ chiếc bàn đồ sộ vốn là niềm tự hào của ông và luôn khiến ông đặc biệt thỏa mãn. Nó được thiết kế riêng cho ông với chi phí khổng lồ, và toàn bộ đồ dùng trong phòng đều chỉ để điểm tô thêm cho nó. Kết quả rất hoàn hảo và chỉ bị phá hỏng bởi sự có mặt của một người không thể nào tránh được, đó chính là Huân tước Cornelly, nhỏ con, mập mạp và tầm thường, người hoàn toàn bị sự lộng lẫy của cái bàn nhấn chìm.
Đang bước vào cảnh xa hoa lộng lẫy đặc biệt đó là một cô thư ký tóc hoe, cũng hài hòa với đồ đạc sang trọng xung quanh.
Lướt êm ru trên sàn, cô để một xấp giấy trước mặt quý ông vĩ đại.
Huân tước Cornelly nhìn xuống nó:
“MacWhirter hả? MacWhirter? Hắn ta là ai? Chưa từng nghe tên. Có hẹn trước không?”
Cô thư ký tóc hoe giải thích về trường hợp đó.
“MacWhirter, à? Ồ, MacWhirter! Là gã đó! Tất nhiên, cho hắn ta vào đi, cho vào ngay”.
Huân tước Cornelly cười sung sướng. Ông đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Thả mình xuống ghế, ông liếc nhìn lên khuôn mặt nghiêm trang đến khổ sở của người mà ông đã gọi đến phỏng vấn.
“Anh là MacWhirter, phải không? Angus MacWhirter?”
“Vâng, chính là tôi”.
MacWhirter nói giọng khô khan, dáng đứng thẳng và không cười.
“Anh đã làm việc cho Herbert Clay? Đúng vậy không?”
“Vâng”.
Huân tước Cornelly lại bắt đầu cười khoái trá:
“Tôi biết rõ về anh, bằng lái xe của Clay bị đánh dấu, tất cả là vì anh đã không ủng hộ ông ta và thề là ông ta chỉ lái xe 40km/h. Ông ta giận tím cả mặt”. Tiếng cười lại tăng lên. “Ông ta đâ kể cho chúng tôi nghe về chuyện đó trong Savoy Grill. ‘Thằng Scot cứng đầu đáng nguyền rủa đó!’ Đó là những gì ông ta nói! Và cứ liên tục như thế. Anh biết lúc đó tôi nghĩ gì không?”
“Tôi không nghĩ ra được”.
Giọng MacWhirter ức chế. Huân tước Cornelly không thèm để ý tới. Ông đang tận hưởng những ký ức về các phản ứng của riêng mình.
“Tôi nghĩ: ‘Tôi có thể làm gì với loại người này đây. Người không thể mua chuộc để nói dối’. Anh không cần phải nói dối giúp tôi đâu. Tôi không làm ăn theo kiểu đó. Tôi đi khắp nơi trên thế giới để tìm người trung thực, nhưng khốn thay chì có vài người thôi!”
Con người nhỏ thó đó lại cười với giọng cười the thé, khuôn mặt giống khỉ nhưng sắc sảo của ông ta biểu lộ niềm vui. MacWhirter đứng bất động, không thích thú gì.
Huân tước Cornelly thôi cười. Gương mặt ông trở nên sắc lạnh và cảnh giác.
“Nếu anh muốn có việc làm, MacWhirter à, thì tôi sẽ giao cho anh”.
“Tôi có thể làm việc đó” MacWhirter nói.
“Đó là một công việc quan trọng. Một công việc chỉ có thể giao cho người có đủ phẩm chất tốt, anh có tất cả những phẩm chất đó, tôi biết mà, và người đáng tin cậy, tuyệt đối đáng tin cậy”.
Huân tước Cornelly chờ đợi. MacWhirter không nói gì cả.
“Này anh, tôi có thể tuyệt đối tin tưởng anh không?”
MacWhirter trả lời cộc lốc:
“Ông sẽ không biết chắc điều đó khi nghe tôi trả lời ‘tất nhiên rồi’ đâu”.
Huân tước Cornelly cười:
“Anh được nhận. Anh đúng là người tôi đang tìm. Anh có biết gì về Nam Mỹ không?”
Ông đi vào từng chi tiết. Nửa giờ sau MacWhirter đứng trên vỉa hè, một người vừa mới nhận được công việc thú vị với mức lương cực kỳ hấp dẫn, một công việc hứa hẹn tương lai.
Vận mệnh, sau khi thử thách anh, đã chọn mỉm cười với anh. Nhưng anh chẳng có tâm trí nào mà cười đáp lễ. Trong anh không có sự mừng vui nào, dù óc hài hước của anh nhất định sẽ khiến anh thích thú khi nhớ lại cuộc phỏng vấn. Trên thực tế, đã có một phán quyết nghiêm khắc nhưng đầy chất thơ khi mà chính những lời chỉ trích của ông chủ cũ lại thật sự mang đến cho anh sự thăng tiến hiện tại.
Anh cho rằng mình là người may mắn, nhưng anh không quan tâm điều đó. Anh sẵn sàng toàn tâm toàn ý với nhiệm vụ mới, không phải vì nhiệt tình, không phải vì vui thích, mà là thực hiện việc “sống cho hiện tại” một cách có phương pháp. Cách đây bảy tháng, anh đã tìm cách tự tử; may mắn, và không có gì ngoài sự may mắn, đã can thiệp nhưng anh không cảm thấy phải biết ơn cách đặc biệt gì. Thật vậy, anh cảm thấy không một sự sắp đặt hiện tại nào có thể khiến anh thực hiện lại hành động đó. Giai đoạn ấy đã kết thúc vĩnh viễn. Anh thừa nhận: bạn không thể xử tệ với cuộc sống của mình. Phải có chút thất vọng, buồn bã, tuyệt vọng, hay giận dữ. Bạn không thể tự tử chỉ bởi vì bạn cảm thấy rằng cuộc sống là một vòng tròn ảm đạm với những việc không vui xảy ra.
Nói chung, anh vui vì công việc này đã cho anh cơ hội rời khỏi nước Anh. Anh sẽ đi tàu tới Nam Mỹ vào cuối tháng Chín. Vài tuần sau đó sẽ rất bận rộn sắp xếp các thiết bị và liên lạc với những chi nhánh rắc rối của công ty.
Nhưng cũng có một tuần thư giãn trước khi đi. Anh tự hỏi sẽ làm gì trong tuần đó? Ở lại London? Hay đi đâu đó?
Một ý tưởng u ám xuất hiện trong đầu anh.
Saltcreek?
“Xuống đó là ý tưởng quá hay” MacWhirter tự nhủ.
Anh nghĩ, nhất định sẽ rất vui.
Ngày 19 tháng Tám
“Và kỳ nghỉ của anh coi như đi tong” sĩ quan Battle nói. Bà Battle thất vọng, nhưng làm vợ một cảnh sát nhiều năm đã giúp bà đón nhận những điều thất vọng như vậy một cách bình thản.
“À vâng,” bà nói, “phải chấp nhận thôi. Và em nghĩ vụ này thú vị đúng không?”
“Không như em nghĩ đâu” sĩ quan Battle nói. “Nó đặt Bộ Ngoại giao vào tình trạng lo lắng – mấy gã trẻ gầy gò và cao nhỏng cứ vội vội vàng vàng và đến đâu cũng nói Im lặng, Im lặng. Như vậy cũng dễ, và bọn anh sẽ tránh được mọi người. Nhưng đó không phải là trường hợp anh sẽ đưa vào bút ký của mình, giả như anh đủ ngốc nghếch để viết một bài”.
“Em nghĩ chúng ta có thể hoãn kỳ nghỉ lại…” bà Battle bắt đầu lưỡng lự, nhưng chồng bà ngắt lời một cách dứt khoát.
“Không nhanh đâu. Em và các con cứ đi Britlington, phòng đã được đặt sẵn từ hồi tháng Ba, nếu bỏ đi thì tiếc lắm. Anh cho em biết việc anh sẽ làm, khi chuyện này qua đi, anh sẽ đến và ở với Jim một tuần”.
Jim là thanh tra James Leach, cháu của sĩ quan Battle.
“Saltington khá gần với vịnh Easterhead và Saltcreek” ông nói tiếp. “Anh có thể hít thở chút không khí biển và ngâm mình”.
Bà Battle khịt mũi khó chịu.
“Có vẻ như thằng nhóc muốn lôi kéo anh đến đó để giúp nó giải quyết công việc”.
“Họ không có bất cứ trường hợp nào vào thời điểm này trong năm, trừ khi đó là một người phụ nữ trộm được vài món đồ giá sáu xu từ Woolworth. Và dù sao đi nữa Jim cũng ổn mà, nó không cần những mưu kế để đánh bóng tên tuổi mình”.
“À vâng” bà Battle nói. “Em nghĩ là sẽ giải quyết được ngay, nhưng mà đáng thất vọng quá”.
“Những việc này là để thử thách chúng ta mà” sĩ quan Battle bảo đảm với bà ấy.
Chú thích:
[1] Một từ dùng để chỉ những người gốc Ý điển trai, mang ý mỉa mai, khinh miệt. – ND


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.