THỜI KHẮC ĐỊNH MỆNH

Phần 8 : Kế hoạch hoàn hảo



Sĩ quan Battle đang tận hưởng kỳ nghỉ của ông. Vẫn còn ba ngày nghỉ nữa và ông hơi thất vọng khi thời tiết thay đổi và trời đổ mưa. Bạn hy vọng gì khác ở nước Anh chứ? Dù cho tới giờ ông vẫn cực kỳ may mắn.
Ông đang ăn sáng với thanh tra James Leach, cháu trai ông, thì chuông điện thoại reo.
“Tôi sẽ đến ngay thưa sếp”. Jim gác máy.
“Nghiêm trọng hả?” sĩ quan Battle hỏi. ông thấy sắc mặt cháu trai mình thay đổi.
“Có một vụ ám sát. Bà Tressilian, một bà già rất nổi tiếng ở vùng này. Ngôi nhà đó ở Saltcreek, cạnh bờ đá”.
Battle gật đầu.
“Cháu sẽ đi gặp ông già”. (Chẳng tôn kính mấy khi Leach nói về Cảnh sát trưởng của mình) “Ông ấy là bạn của bà ta. Chúng ta sẽ cùng đi”.
Khi đi ra cửa, anh biện hộ:
“Chú giúp cháu một tay trong vụ này được không chú? Vụ đầu tiên loại này của cháu”.
“Miễn là còn ở đây thì chú sẽ giúp. Một vụ trộm đột nhập vào nhà phải không?”
“Cháu chưa biết”.
II
Nửa giờ sau, thiếu tá Robert Mitchell, Cảnh sát trưởng, đang nghiêm túc nói chuyện với hai chú cháu.
“vẫn còn quá sớm để kết luận,” ông nói, “nhưng có một điều khá rõ ràng. Đây không phải là vụ trộm từ bên ngoài. Không mất thứ gì, không có dấu hiệu đột nhập. Sáng nay tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đóng cả”.
Ông nhìn trực diện vào Battle.
“Nếu tôi yêu cầu Scotland Yard, ông nghĩ họ có cho ông tham gia vụ này không? ông đang ở đây, ông thấy đó. Và rồi ông có quan hệ họ hàng với Leach. Nghĩa là, nếu ông sẵn lòng, cũng có nghĩa là ông sẽ phải kết thúc kỳ nghi”.
“Không sao” Battle nói. “Còn những người khác thì sao, ông sẽ phải hoãn kỳ nghỉ của Edgar” (ông Edgar Cotton là trợ lý ủy quyền) “nhưng tôi nghĩ ông ấy là bạn ông phải không?”
Mitchell gật đầu.
“Đúng vậy, tôi nghĩ tôi có thể sắp xếp với Edgar được thôi. Quyết định vậy nhé. Tôi phải gọi điện ngay”.
Ông nói qua điện thoại. “Nối máy cho tôi với Yard”.
“Ông nghĩ đây là một vụ trọng án sao?” Battle hỏi. Mitchell nói một cách nghiêm túc:
“Sẽ là một vụ mà chúng ta không muốn có sai sót đâu. Tất nhiên là chúng ta muốn chắc chắn tuyệt đối về ‘ông ấy’… hay ‘bà ấy’ của chúng ta”.
Battle gật đầu. Ông hiểu rất rõ có ẩn ý sau những lời này.
“Nghĩ xem ông ta biết ai là thủ phạm,” ông tự nhủ “và viễn cảnh đó cũng chẳng thú vị gì. Người nào đó nổi tiếng hoặc tôi sẽ đi đầu xuống đất!”
III
Battle và Leach đứng ngay cửa ra vào của phòng ngủ rộng rãi được trang hoàng cầu kỳ. Trên sàn trước mặt họ, một nhân viên cảnh sát đang cẩn thận kiểm tra dấu vân tay trên tay cầm của gậy đánh golf, một cây gậy nặng. Đầu cây gậy có dấu máu và có một vài sợi tóc trắng vướng vào đó.
Bên cạnh giường, bác sĩ Lazenby, pháp y của quận, đang cúi xuống thi thể bà Tressilian.
Ông thở dài đứng dậy.
“Vô cùng đơn giản. Bà ấy bị đánh từ phía trước với một lực mạnh kinh khủng. Cú đánh mạnh đã đập nát xương và giết chết bà ấy, nhưng tên sát nhân đã đánh thêm một đòn nữa cho chắc chắn. Chẳng cần phải tưởng tượng gì đâu nhận ra ngay thôi”.
“Bà ấy chết bao lâu rồi?” Leach hỏi.
“Tôi cho là khoảng từ mười giờ tối tới nửa đêm”.
“Ông không thể biết chính xác sao?”
“Tôi không thể. Tất cả các yếu tố đều phải được xem xét. Ngày nay chúng ta không thể dựa vào việc xác người bị tê cứng được. Không thể trước mười giờ và cũng không thể sau nửa đêm”.
“Và bà ấy bị tấn công bằng gậy đánh golf sao?”
Vị bác sĩ liếc nhìn nó.
“Có lẽ. Mặc dù vậy, may mắn là tên sát nhân đã để lại nó. Với vết thương này thì tôi không thể nào đoán ra được là do gậy đánh golf. Bới vì, đầu bà ấy không bị cạnh sắc của cây gậy đánh phải mà là do phần đuôi tam giác”.
“Không phải như vậy khó thực hiện hơn sao?” Leach hỏi.
“Nếu mục đích là muốn dùng phần đuôi tam giác thì đúng là khó” vị bác sĩ đồng ý. “Tôi chỉ có thể giả sử, rằng cơ hội đến một cách ngẫu nhiên và điều này đã xảy ra”.
Leach đưa hai tay lên, theo bản năng thử diễn lại cú đánh.
“Rất khó khăn” anh bình luận.
“Đúng vậy” bác sĩ trầm ngâm nói. “Toàn bộ sự việc thật kinh khủng. Anh thấy đó, bà ấy bị đánh bên thái dương phải, nhưng dù ai làm đi nữa thì người đó cũng phải đứng bên mép phải, ngay đầu giường, vì bên trái không có chỗ, góc phía bên tường thì quá nhỏ”.
Leach chăm chú lắng nghe.
“Kẻ đó thuận tay trái sao?” anh thắc mắc.
“Anh không thể khiến tôi kết luận chuyện đó được” Lazenby nói. “Có quá nhiều vấn đề. Nếu anh thích, tôi sẽ nói rằng cách giải thích dễ dàng nhất là kẻ sát nhân thuận tay trái, nhưng cũng có những cách giải thích khác. Giả sử, ví dụ như, bà già hơi quay đầu qua trái khi gã đó đánh. Hoặc là trước đó có thể hắn đã đẩy chiếc giường ra, đứng phía bên trái, rồi sau đó đẩy giường về lại chỗ cũ”.
“Giả thiết cuối cùng có lẽ không hợp lý lắm”.
“Có lẽ không, nhưng cũng có thể xảy ra. Tôi có kinh nghiệm trong những chuyện này mà, và tôi có thể nói với anh, con trai à, suy ra một vụ đánh chết người là một vụ đánh thuận tay trái thì đầy rẫy cạm bẫy”.
Thám tử hạ sĩ Jones đang ngồi trên sàn, anh lưu ý, “Gậy đánh golf này là loại dành cho người thuận tay phải thông thường”.
Leach gật đầu. “Tuy nhiên, có thể nó không phải của người đã dùng nó để làm việc này. Đó là một người đàn ông, tôi nghĩ vậy, phải không bác sĩ?”
“Không nhất thiết như vậy. Nếu vũ khí là cây gậy nặng đó, một phụ nữ cũng có thể dùng nó để đánh một cú trời giáng mà”.
Sĩ quan Battle nói nhỏ giọng:
“Nhưng anh không dám thề rằng đó là vũ khí, phải không bác sĩ?”
Lazenby liếc nhìn ông thích thú:
“Phải. Tôi có thể thề rằng nó có thể là vũ khí, và rằng có lẽ nó là vũ khí. Tôi sẽ phân tích vết máu trên đó, bảo đảm là nó cùng nhóm với máu trên mái tóc”.
“Đúng vậy” Battle ủng hộ ý kiến. “Luôn luôn cẩn thận”.
Lazenby tò mò hỏi:
“Ông có nghi ngờ gì cây gậy đó không, sĩ quan?”
Battle lắc đầu.
“Ồ không, không đâu. Tôi là người đơn giản. Tôi thích tin những gì tôi tận mất chứng kiến. Bà ấy bị đánh bằng cái gì đó nặng… rất nặng. Có máu và tóc dính vào đó, vì vậy tôi cho là máu và tóc bà ấy. Vậy thì… đó chính là hung khí”.
Leach hỏi: “Bà ấy thức hay ngủ khi bị đánh?”
“Theo tôi thì còn thức. Gương mặt bà ấy còn lộ vẻ kinh ngạc. Theo tôi – đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi thôi -rằng bà ấy còn không biết chuyện gì sắp xảy ra nữa. Chẳng có dấu hiệu kháng cự nào, không khiếp sợ hay hoảng hốt gì. Tôi nói ngay rằng hoặc là bà ấy chỉ vừa mới thức dậy, còn ngái ngủ và chưa biết chuyện gl xảy ra, hoặc nhận định kẻ tấn công là người không thể nào làm hại bà ấy được”.
“Đèn ngủ vẫn còn sáng và không có gì khác” Leach trầm ngâm nói.
“Đúng vậy, điều đó có thể được giải thích theo hai cách. Có thể bà ấy bật đèn lên khi đột nhiên bị đánh thức vì có người đi vào phòng. Hoặc nó đã được bật lên trước rồi”.
Thám tử hạ sĩ Jones đứng nhỏm dậy. Anh mỉm cười:
“Có dấu vân tay trên gậy” Anh nói. “Vậy là rõ rồi”.
Leach thở dài thườn thượt:
“Việc đó sẽ đơn giản hóa mọi thứ”.
“Thằng cha sốt sắng thật” bác sĩ Lazenby nói. “Để lại hung khí, để lại cả dấu vân tay trên đó nữa, tôi ngạc nhiên là hắn không để lại danh thiếp”.
“Có thể là,” sĩ quan Battle nói, “hắn ta mất trí. Vài người vậy đó”.
Bác sĩ gật đầu.
“Sốt sắng vậy đủ rồi. Tôi phải đi chăm sóc bệnh nhân khác của tôi đây”.
“Bệnh nhân nào?” Battle đột ngột có vẻ quan tâm.
“Tôi được quản gia mời đến trước khi phát hiện ra vụ này. Cô hầu của bà Tressilian sáng nay được phát hiện bị hôn mê”.
“Cô ấy bị gì?”
“Thuốc an thần mạnh. Tinh trạng khá xấu, nhưng giờ đang hồi phục”.
“Cô hầu sao?” Battle nói. Đôi mắt mở lớn của ông nhìn qua cái chuông lớn với tua chuông nằm trên gối gần bàn tay của người phụ nữ đã chết.
Lazenby gật đầu.
“Chính xác. Đó là điều đầu tiên bà Tressilian sẽ làm nếu bà ấy cảm thấy lo âu, kéo quả chuông đó và gọi cô hầu gái. Vâng, bà ấy có thể kéo nó cho tới khi tất cả đều vô vọng. Cô hầu gái đã không nghe thấy”.
“Chuyện đó đáng xem xét đúng không?” Battle nói. “Ông có chắc điều đó không? Cô ấy không có thói quen uống thuốc ngủ chứ?”
“Tôi chắc chắn cô ấy khồng uống. Chẳng có dấu hiệu gì trong phòng cho thấy điều đó. Và tôi đã phát hiện chuyện xảy ra với cô ấy. vỏ keo. Cô ấy uống nước vỏ keo hằng đêm. Thuốc nằm trong đó”.
Sĩ quan Battle xoa cằm.
“Ừm” ông nói. “Ai đó biết rất rõ nhà này. ông biết không, bác sĩ, đây là kiểu giết người rất lạ”.
“À,” Lazenby nói, “đó là việc của ông”.
“Vị bác sĩ này là một người tốt bụng” Leach nói khi Lazenby ra khỏi phòng.
Giờ chỉ còn lại hai người đàn ông. Các tấm ảnh đã được mang đi, và việc đo đạc cũng đã được ghi lại. Hai nhân viên cảnh sát đã nấm rõ mọi việc cần biết về căn phòng nơi xảy ra án mạng.
Battle gật đầu với Jim. Dường như anh đang bối rối về vấn đề gì đó.
“Cháu có nghĩ ai đó đã dùng cây gậy này… bằng găng tay, xem nào, sau khi đã có những dấu vân tay đó không?”
Leach lắc đầu.
“Cháu không thể và chú cũng vậy thôi. Chú không thể nắm cái gậy đó… mà không làm mờ những dấu vân tay. Những dấu vân tay này không bị mờ đi. Chúng rất rõ ràng. Chính chú cũng thấy mà”.
Battle đồng ý.
“Và bây giờ nếu chúng ta yêu cầu rất lịch sự và tử tế thì liệu mọi người có cho phép chúng ta lấy dấu vân tay của họ không? – dĩ nhiên là không ép buộc. Và mọi người sẽ nói vâng, và rồi một trong hai trường hợp sẽ xảy ra. Hoặc là không có ai trùng với dấu vân tay này, hoặc…”
“Hoặc chúng ta sẽ tóm được gã đó?”
“Chú cho là vậy. Hoặc là ả đó, cũng có thể lắm chứ”.
Leach lắc đầu.
“Không, không phải phụ nữ. Những dấu vân tay trên cây gậy đó là của nam giới. Quá lớn so với phụ nữ. Hơn nữa, phụ nữ không thể phạm cái tội này được”.
“Phải rồi” Battle đồng ý. “Đúng là tội của đàn ông. Tàn bạo, nam tính, đầy sức mạnh và hơi ngu. Cháu biết ai trong nhà này giống vậy không?”
“Cháu không biết ai trong nhà này cả. Tất cả họ đang trong phòng khách”.
Battle đi về phía cánh của.
“Chúng ta đi gặp họ một lát” Ông liếc qua vai nhìn xuống giường, lắc đầu và nói:
“Chú không thích dây chuông đó”.
“Nó thì sao?”
“Không hợp”.
Ông nói thêm khi mở cửa.
“Chú tự hỏi ai muốn giết bà ta chứ? Nhiều bà già khó tính không thích sự ồn ào. Bà ấy không phải kiểu người đó. Chú nghĩ bà ấy còn thích nữa là khác”. Ông dừng lại một lúc rồi hỏi:
“Bà ấy giàu có, đúng không? Ai sẽ thừa hưởng tiền của bà ấy?”
Leach ngụ ý trả lời.
“Chú tìm ra rồi đó! Đó là câu trả lời. Một trong những điều đầu tiên phải tìm hiểu”.
Khi họ cùng nhau xuống cầu thang, Battle liếc nhìn danh sách trong tay ông. Ông đọc lớn:
“Cô Aldin, ông Royde, ông Strange, bà Strange, bà Audrey Strange, ừm, có vẻ như nhiều gia đình mang họ Strange quá”.
“Theo cháu biết thì đó là hai cô vợ của anh ta”.
Battle nhướn mày lầm bầm:
“Râu xanh [1], đúng không?”
Cả gia đình tụ tập quanh bàn, họ ngồi đó giả vờ ăn.
Sĩ quan Battle quan sát kỹ những khuôn mặt đang quay lại nhìn ông. Ông đang đoán chừng họ bằng phương pháp riêng của mình. Cách ông quan sát họ có thể làm họ ngạc nhiên, đó là một cái nhìn thành kiến lạnh lùng. Dù cho những luật sư luôn giả vờ xem như mọi người đều vô tội cho tới khi chứng minh được họ có tội, sĩ quan Battle luôn xem mọi người có liên quan tới vụ ám sát đều có động cơ giết người.
Ông liếc nhìn từ Mary Aldin, ngồi cứng ngắc và nhợt nhạt ở cuối bàn, đến Thomas Royde, đang bỏ thuốc vào tẩu bên cạnh cô, Audrey ngồi tựa vào lưng ghế ngả ra sau, tay phải cầm đĩa và ly cà phê, tay trái cầm điếu thuốc, Nevile có vẻ bàng hoàng ngơ ngác, đang cố gắng thắp điếu thuốc bằng bàn tay run run, rồi Kay chống cùi chỏ lên bàn và dù có trang điểm nhưng vẫn thấy vẻ xanh xao trên khuôn mặt cô.
Đây là những ý nghĩ của sĩ quan Battle:
Giả sử là cô Aldin. Một người bình tĩnh, một phụ nữ tài năng. Không thể hiểu được cô cách dễ dàng. Người đàn ông cạnh cô là một kẻ khó ưa, cánh tay yếu, khuôn mặt không biểu cảm gì và có vẻ tự ti. Một trong hai cô vợ, tôi nghĩ rằng… cô ấy sợ cái chết, đúng vậy, rất sợ. Trông buồn cười với ly cà phê đó. Còn đó là Strange, trước đây tôi đã gặp cậu ta ở đâu rồi. Cậu ta sợ hãi, suy nghĩ không mạch lạc. Cô gái tóc đỏ là một người nóng tính, nóng khủng khiếp. Cả bộ óc cũng như tâm trạng.
Trong khi ông đang ước đoán về họ thì thanh tra Leach kiên quyết nói chuyện với mọi người. Mary Aldin điểm danh từng người có mặt.
Cô kết luận:
“Dĩ nhiên đây là chuyện quá kinh khủng với chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng giúp anh bằng mọi cách”.
“Trước hết,” Leach nói rất từ tốn, “có ai biết gì về cây gậy đánh golf này không?”
Kay vừa khóc vừa nói, “Thật khủng khiếp. Phải đó là…” và im lặng.
Nevile Strange đứng dậy và đi quanh bàn.
“Trông có vẻ giống của tôi. Tôi xem được không?”
“Bây giờ thì không sao” Leach nói. “Anh có thể cầm nó”.
Chữ “bây giờ” quan trọng ấy dường như chẳng gây ra phản ứng gì với mọi người. Nevile xem xét cây gậy.
“Tôi nghĩ đây là một trong những cây trong túi của tôi” anh nói. “Tôi có thể khẳng định điều đó nếu như quý vị đi theo tôi”.
Họ đi theo anh đến một cái tủ lớn dưới chân cầu thang. Anh mở tung cửa và dưới cặp mắt của Battle, dường như có quá nhiều vợt đánh tennis. Cùng lúc đó, ông chợt nhớ là đã thấy Nevile Strange trước đó. Ông nói nhanh:
“Anh có chơi ở giải Wimbledon, phải không?”
Nevile hơi quay đầu lại. “Ồ vâng, ông có xem à?”
Anh ném vài cái vợt sang một bên. Có hai túi đựng gậy đánh golf trong ngăn tủ, nằm cạnh bộ đồ nghề câu cá.
“Chỉ tôi và vợ chơi golf mà thôi” Nevile giải thích. “Và đó là gậy của nam. Đúng là nó rồi, đó là gậy của tôi”.
Anh mở cái túi ra, trong đó có ít nhất là mười bốn cây gậy.
Thanh tra Leach nghĩ:
“Những gã chơi thể thao chắc chắn luyện tập rất nghiêm túc. Chắc chảng ai muốn làm người nhặt banh của hắn đâu”.
Nevile nói:
“Nó là một trong những cây gậy của Walter Hudson ở St Esbert”.
“Cám ơn anh Strange. Chuyện đó giải thích được một vấn đề”.
Nevile nói: “Điều làm tôi ngạc nhiên là chẳng mất thứ gì. Còn căn nhà dường như không có dấu vết bị đột nhập”. Giọng anh hơi bối rối, nhưng cũng thoáng chút lo sợ.
Battle nói với anh:
“Họ cũng đang nghĩ về điều đó, tất cả…”
“Những người làm,” Nevile nói, “đều tuyệt đối vô can”.
“Tôi sẽ nói chuyện với cô Aldin về những người làm” thanh tra Leach nói rành mạch. “Trong khi đó, tôi nghĩ liệu anh có thể cho tôi biết ai là luật sư của bà Tressilian?”
“Askwith & Trelawny” Nevile nói ngay. “St Loo”.
“Cám ơn anh Strange, chúng tôi phải tìm hỏi họ về thông tin tài sản của bà Tressilian”.
“Ý ông là,” Nevile hỏi, “ai thừa hưởng tiền của bà ấy ư?”
“Đúng vậy. Di chúc của bà ấy và tất cả những điều đó”.
“Tôi không biết gì về di chúc của bà ấy” Nevile nói: “Theo tôi biết thì bà ấy không để lại gì nhiều. Tôi có thể nói với anh về phần lớn tài sản của bà ấy”.
“Vâng, anh Strange?”
“Theo di nguyện của ông Matthew Tressilian thì tài sản thuộc về tôi và vợ tôi. Bà Tressilian chỉ được hưởng quyền lợi trọn đời thôi”.
“Thật vậy sao?” thanh tra Leach nhìn Nevile chăm chú như một người vừa vớ được một vật quý giá cho bộ sưu tập yêu thích của mình. Cái nhìn đó làm Nevile cau mày lo lắng. Thanh tra Leach tiếp tục nói với giọng vui vẻ quá đáng.
“Anh không biết con số bao nhiêu, phải không anh Strange?”
“Tôi không thể nói ngay được. Cũng khoảng một trăm ngàn bảng Anh, tôi nghĩ vậy”.
“Thế à. Cho mỗi người sao?”
“Không. Mỗi người một nửa”.
“Tôi hiểu rồi. Một con số đáng kể đó”.
Nevile mỉm cười. Anh nói nhẹ nhàng: “Bản thân tôi có nhiều hơn số ấy, ông biết đó, tôi không cần phải thèm muốn của cải của người chết”.
Thanh tra Leach có vẻ sốc với ý tưởng đó.
Họ trở vào phòng ăn và Leach tiếp tục nói chuyện với từng người. Họ nói về dấu vân tay – một vấn đề thủ tục – để loại trừ vân tay của người nhà trên giường của người phụ nữ đã mất.
Mọi người đều sẵn sàng hợp tác để lấy dấu vân tay, hầu hết khá hăm hở. Họ được đưa sang thư viện, thám tử hạ sĩ Jones đang đợi họ ở đó cùng với ống lăn mực nhỏ của anh.
Battle và Leach bắt đầu từ những người làm.
Chẳng thu thập được gì nhiều từ họ. Hurstall giải thích hệ thống khóa của ngôi nhà và thề rằng vào sáng hôm đó ông thấy các ổ khóa vẫn còn nguyên. Chẳng có dấu hiệu gì của kẻ đột nhập, ông giải thích rằng cửa trước vẫn khóa. Nó không được cài then và từ bên ngoài vẫn có thể dùng chìa khóa để mở. Nó được để nhưvậy vì ông Nevile đi vịnh Easterhead và có thể về trễ.
“Ông có biết mấy giờ thì anh ta về không?”
“Vâng có thưa ông. Tôi nghĩ khoảng hai giờ ba mươi sáng. Tôi nghĩ là có ai đó cùng vào với ông ấy. Tôi nghe nhiều giọng nói và rồi một chiếc xe chạy đi, và rồi tôi nghe tiếng đóng cửa và ông Nevile Lên lầu”.
“Tối qua mấy giờ thì anh ta đi Easterhead?”
“Khoảng mười giờ hai mươi. Tôi nghe tiếng đóng cửa”.
Leach gật đầu. Hiện tại có vẻ không thể khai thác được gì hơn ở Hurstall. Anh thẩm vấn những người khác. Tất cả đều có vẻ lo lắng và sợ hãi, nhưng với những tình huống như thế này thì hoàn toàn bình thường.
Leach nhìn chú của anh dò ý khi cánh cửa đóng lại sau lưng người hầu bếp hơi kích động, người đã theo sát các diễn biến xảy ra.
Battle nói: “Bảo cô hầu gái quay lại – không phải ngạc nhiên – người cao, gầy và khá chanh chua ấy. Cô ta có biết điều gì đó”.
Emma Wales rất băn khoăn. Cô được cảnh báo rằng lần này là người đàn ông đứng tuổi cao to sẽ thẩm vấn cô.
“Tôi muốn cho cô một lời khuyên, cô Wales à” ông nói nhẹ nhàng. “Cô biết mà, che giấu cảnh sát chẳng ích gì đâu. Chỉ làm cho họ xem cô là người không có thiện chí thôi, nếu cô hiểu tôi muốn nói gì”.
Emma Wales phản kháng một cách căm phẫn nhưng đầy lo lắng.
“Tôi chắc chắn tôi không bao giờ…”
“Nào, bây giờ” Battle đưa bàn tay gân guốc to bè của ông lên “cô đã thấy hoặc nghe điều gì đó, là gì vậy?”
“Tôi không nghe chính xác, ý tôi là tôi không thể không nghe, ông Hurstall, ông ấy cũng có nghe mà. Và tôi không nghĩ, trong khoảnh khắc đó, tôi không nghĩ rằng việc giết người có thể xảy ra ở đây”.
“Có lẽ không. Chỉ cần nói cho chúng tôi đó là gì thôi”.
“À, tôi sắp đi ngủ. Lúc đó chỉ mới hơn mười giờ, và trước hết tôi qua phòng cô Aldin để đặt bình nước nóng cạnh giường cô ấy. Mùa hè hoặc mùa đông cô ấy luôn uống nước nóng, và vì vậy dĩ nhiên tôi phải đi ngang qua cửa phòng của lệnh bà”.
“Kể tiếp đi” Battle nói.
“Và tôi nghe bà ấy và ông Nevile to tiếng qua lại. Họ nói rất lớn. Ông ta la hét. À, có lẽ là cãi nhau!”
“Cô có nhớ chính xác những gì nghe được không?”
“Thật sự tôi không chủ ý lắng nghe như ông nói đâu”.
“Không có, nhưng cô vẫn nghe được vài từ”.
“Lệnh bà đang nói là bà ấy không cho cái gì đó hay ai đó tiếp tục ở trong ngôi nhà của bà ấy và ông Nevile nói: ‘Đố bà dám nói gì chống lại cô ấy’ Nói vậy và ông ấy đi”.
Gương mặt Battle không chút cảm xúc, ông thử lần nữa, nhưng ông không thể biết thêm được gì từ cô. Cuối cùng ông để cô đi.
Ông và Jim nhìn nhau. Một lúc sau Leach nói:
“Giờ hẳn là Jones đã có chút thông tin gì đó về mấy dấu vân tay rồi”.
Battle hỏi:
“Ai đang khám xét các phòng?”
“Là Williams. Anh ta rất giỏi. Anh ta không bỏ lỡ bất cứ điều gì”.
“Cháu đang giữ mọi người ở bên ngoài à?”
“Vâng, đến khi nào Williams xong thì thôi”.
Đúng lúc đó cửa mở, và anh chàng Williams thò đầu vào.
“Có chuyện này tôi muốn các anh xem. Vào phòng của Nevile Strange đi”.
Họ đứng dậy và theo anh ta đi vào căn phòng ở phía tây ngôi nhà.
Williams chỉ vào một đống trên sàn. Một cái áo khoác màu xanh đen, quần tây và áo ghile.
Leach hỏi:
“Anh tìm được nó ở đâu?”
“Một bó dưới đáy tủ quần áo. Hãy xem cái này đi”.
Anh ta nhặt cái áo khoác lên và chỉ vào mép của cổ áo màu xanh sẫm.
“Anh có thấy mấy vết ố đen này không? Là máu đó, nếu không phải thì cứ lấy đầu tôi đi. Còn đây nữa nè, nó bắn tung tóe lên cả tay áo”.
“Ừm”. Battle tránh những ánh mắt hau háu của mọi người. “Tôi phải nói là trông có vè tồi tệ cho anh chàng Nevile. Còn ai khác vào phòng này nữa chứ?”
“Có sợi vải màu xám đen vương trên ghế. Có nhiều nước từ chậu rửa tung tóe trên sàn nhà”.
“Trông như anh ta đang rửa đi những vết máu vội vàng kinh khủng lắm hay sao đó? Có vẻ vậy. Mặc dù gần cửa sổ, và trời mưa thật đúng lúc”.
“Không còn đọng thành vũng trên sàn nửa, thưa ông. Nhưng cũng chưa khô hẳn”.
Battle im lặng. Một bức tranh hiện ra trước mắt ông. Một người đàn ông với hai bàn tay và tay áo đầy máu, cời bỏ quần áo dính máu, bó chúng lại bỏ vào tủ, giận dữ khoát nước lên hai bàn tay và cánh tay trần.
Ông nhìn qua cánh cửa ở bức tường phía bên kia.
Williams trả lời thắc mắc của ông:
“Phòng của cô Strange, thưa ông. Cánh cửa bị khóa”.
“Khóa hả? Khóa ngoài sao?”
“Không. Khóa trong”.
“Phía cô ấy sao?”
Battle suy nghĩ một lúc. Cuối cùng ông nói:
“Chúng ta đi gặp ông quản gia già lần nữa vậy”.
Hurstall khá lo lắng. Leach nói nhanh:
“Hurstall, sao ông không nói với chúng tôi là ông nghe thấy cuộc cãi vã giữa anh Strange và bà Tressilian tối qua?”
Ông già chớp mắt.
“Tôi thật sự không nghĩ tới điều đó, thưa ông. Tôi không tưởng tượng ra rằng ông gọi đó là cuộc cãi vã, chỉ là bày tỏ sự khác biệt về quan điểm một cách thân mật thôi”.
Tránh để không bị cám dỗ nói lên ý mình rằng, “Cái gì là sự khác biệt về quan điểm một cách thân mật chứ!” Leach tiếp tục nói:
“Bữa tối hôm qua anh Strange mặc quần áo gì?”
Hurstall ngập ngừng. Battle nói khẽ:
“Bộ vest màu xanh đen hay sọc xám? Ông không nhớ thì tôi chắc chắn cũng có người khác nói cho chúng tôi biết thôi”.
Hurstall không còn im lặng nữa.
“Giờ tôi nhớ rồi, thưa ông. Đó là bộ màu xanh đen”. Ông ta nói thêm, dường như hơi lo lắng, “Gia đình không có thói quen thay quần áo ngủ trong suốt những tháng mùa hè. Họ thường ra ngoài chơi sau khi ăn tối, đôi khi là đi ra vườn, có khi ra bến cảng”.
Battle gật đầu. Hurstall ra khỏi phòng. Ông đi ngang qua Jones ở ngưỡng cửa. Jones có vẻ hào hứng.
Anh nói:
“Đã có kết quả rồi, thưa ông. Tôi đã có dấu vân tay của tất cả mọi người. Chỉ có một dấu vân tay tương đối giống với cái của chúng ta. Tất nhiên tôi chỉ có thể so sánh tạm thời, nhưng tôi cá là chính là nó”.
“Sao hả?” Battle hỏi.
“Dấu vân tay trên cây gậy đó, là của Nevile Strange”.
Battle ngả người ra ghế.
“Tốt,” ông nói, “có vẻ như mọi chuyện đơn giản hơn rồi, đúng không?”
IV
Họ đang ờ trong văn phòng Cảnh sát trưởng, ba người với ba bộ mặt lo lắng nghiêm trọng.
Thiếu tá Mitchell thở dài nói:
“Tốt, tôi cho là chẳng còn gì để làm nữa, chỉ cần bắt anh ta thôi đúng không?”
Leach nói nhỏ:
“Có vẻ vậy đó, sếp à”.
Mitchell nhìn sĩ quan Battle.
“Vui lên chứ, Battle” ông nói tử tế. “Bạn thân nhất của ông vẫn còn sống”.
Sĩ quan Battle thờ dài.
“Tôi không thích điều này” ông nói.
“Tôi không nghĩ có ai trong chúng ta lại thích nó” Mitchell nói. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta có đủ bằng chứng để ra lệnh bắt giam”.
“Quá thừa” Battle nói.
“Thực ra nếu chúng ta không ra lệnh bắt giam, thì người ta có thể thắc mắc rằng chúng ta đang làm cái quỷ gì?”
Battle gật đầu buồn bã.
“Chúng ta hãy kết thúc chuyện này” Cảnh sát trưởng nói. “Anh ta có động cơ, Strange và vợ được hưởng một số tiền đáng kể nếu bà già đó chết. Anh ta là người cuối cùng thấy bà ấy còn sống, có người nghe anh ta cãi nhau với bà ấy. Bộ quần áo anh ta mặc đêm đó có nhiều vết máu, tất nhiên, khốn nạn nhất là, dấu vân tay của anh ta có trên hung khí thật sự, và không có dấu vãn tay của ai khác”.
“Nhưng mà sếp à,” Battle nói, “ông cũng đâu mong muốn điều này”.
“Nếu tôi muốn vậy thì tôi thật khốn nạn”.
“Chính xác là ông không thích điều gì trong vụ này, hả sếp?”
Thiếu tá Mitchell chà chà mũi. “Có lẽ là việc bạn bè mình trở nên quá ngốc nghếch?”, ông gợi ý.
“Nhưng thưa sếp, đôi khi họ cũng hành xử như những kẻ ngốc”.
“Ồ, tôi biết… tôi biết chứ. Không có người như họ thì chúng ta có việc gì để làm đâu?”
Battle quay sang Leach:
“Cháu không thích gì trong vụ này hả Jim?”
Leach lắc đầu buồn bã:
“Cháu khá thích Strange. Thấy anh ta lui tới đây nhiều năm nay. Anh ta là một người tử tế, và là một người yêu thích thể thao”.
“Chú chẳng thấy có lý do nào để một cầu thủ quần vợt giỏi lại không thể là một kẻ giết người” Battle từ tốn nói. “Chuyện đó vẫn có thể xảy ra”. Ông dừng lại. “Điều chú không thích là cây gậy đánh golf”.
“Cây gậy sao?” Mitchell hỏi, hơi bối rối.
“Vâng, thưa sếp, hay nói cách khác, là cái chuông. Cái chuông hoặc cây gậy, một trong hai thứ đó”.
Ông tiếp tục với giọng nói chậm rãi cẩn thận.
“Chúng ta nghĩ điều gì thật sự đã xảy ra? Anh Strange đi vào phòng bà ấy, cãi nhau với bà ấy, mất bình tĩnh, và dùng gậy đánh vào đầu bà ấy ư? Nếu vậy, và không hề có chủ ý, thì sao anh ta lại mang theo cây gậy chứ? Đó không phải là vật mà anh ta mang theo bên mình vào buổi tối”.
“Có thể anh ta tập đánh, đại loại như thế”.
“Có thể lắm, nhưng chẳng ai nói vậy cả. Không ai thấy anh ta làm điều đó. Lần cuối cùng có người thấy anh ta cầm cây gậy trong tay là một tuần trước, khi anh ta tập đánh thử trên cát. Khi tôi xem xét nó, các anh biết không, có thể có hai hướng suy nghĩ. Hoặc là có một cuộc cãi vã và anh ta mất bình tĩnh… và, nghe này, tôi thấy anh ta trên sân, và trong những trận đấu của giải này, các ngôi sao làng quần vợt đều bị kích động và lo lắng nhiều, và nếu tâm tính của họ bị thay đổi cách dề dàng như vậy thì sẽ biết ngay. Tôi chưa bao giờ thấy Strange mất bình tĩnh. Tôi phải nói là anh ta kiểm soát tính khí của mình quá tuyệt vời – tốt hơn tất cả – nhưng chúng ta lại đang giả sử rằng anh ta nổi quạu và đánh vào đầu bà già yếu đuối đó”.
“Có một cách giải thích khác, Battle à”. Ông Cảnh sát trưởng nói.
“Tôi biết chứ, thưa sếp. Theo lý thuyết thì đây là việc làm có chủ đích. Anh ta muốn có tiền thừa kế từ bà già đó. Điều đó giải thích được việc cái chuông, dẫn tới việc đầu độc cô hầu gái, nhưng nó lại không thích hợp với cây gậy và cuộc cãi vã! Nếu anh ta quyết định hại bà ấy, anh ta sẽ rất cẩn thận để không to tiếng với bà ấy. Anh ta có thể bỏ thuốc mê cô hầu gái, bò vào phòng bà ấy lúc đêm khuya, đánh vào đầu bà ấy và dàn cảnh một vụ trộm nhỏ, xóa sạch cây gậy và đặt nó vào đúng chỗ! Tất cả đều không đúng, sếp à, đó là một sự pha trộn giữa tội ác có chủ tâm và không chủ tâm, hai cái đó không thể trộn lẫn vào nhau!”
“Có điều gì đó trong lời anh nói, Battle à… nhưng… hướng suy nghĩ khác gì sao?”
“Là tôi đang nghĩ đến cây gậy, sếp à”.
“Không ai có thể dùng gậy tấn công vào đầu bà ấy mà không làm mờ đi dấu tay của Nevile – điều đó gần như chắc chắn”.
“Trong trường hợp đó,” sĩ quan Battle nói, “bà ấy bị đánh bởi một vật khác”.
Thiếu tá Mitchell hít một hơi thật sâu.
“Đó là một giả định hơi liều lĩnh, đúng không?”
“Tôi nghĩ cũng bình thường thôi. Hoặc Strange đánh bà ấy hoặc chẳng ai đánh cả. Tôi không kết tội ai cả. Trong trường hợp này cây gậy được đặt ở đó có dụng ý với máu và tóc dính trên đó. Bác sĩ Lazenby không thích cây gậy lắm nhưng cũng phải chấp nhận vì nó rõ ràng nhất và bởi vì ông ấy không thể nói chắc chắn rằng không có ai dùng cây gậy đó”.
Thiếu tá Mitchell ngả lưng ra ghế.
“Tiếp tục đi, Battle” ông nói. “Tôi đang nghe ông nói đây. Vậy bước tiếp theo là gì?”
“Không bàn tới cây gậy nữa,” Battle nói, “vậy còn lại gì? Trước hết là động cơ giết người. Nevile Strange thật sự có động cơ để giết bà Tressilian không? Anh ta được thừa hưởng số tiền – theo tôi suy đoán là anh ta cần số tiền đó. Anh ta nói không. Tôi nghĩ chúng ta nên xác minh lại điều này. Điều tra tình trạng tài chính của anh ta. Nếu anh ta gặp khó khăn về tài chính và đang cần tiền, thì những bằng chứng chống lại anh ta được củng cố thêm. Ngược lại nếu anh ta nói thật và tài chính của anh ta không gặp vấn đề gì, vậy thì tại sao…”
“Tiếp theo thế nào?”
“Vậy thì, chúng ta có thể xem xét động cơ của những người khác trong ngôi nhà này”.
“Vậy là, ông nghĩ rằng Nevile Strange bị đặt bẫy sao?”
Sĩ quan Battle nheo mắt.
“Tôi đã đọc đâu đó một đoạn kích thích trí tưởng tượng của tôi, điều gì đó về một kế hoạch hoàn hảo. Có vẻ như tôi đang gặp tình huống đó trong vụ này. Dường như đó là một tội ác hung bạo, nhưng tôi thấy có điều gì đó khác nữa – một kê hoạch hoàn hảo đằng sau vụ này…”
Một thoáng im lặng trong khi Cảnh sát trưởng nhìn Battle. “Có thể ông nói đúng” cuối cùng ông nói. “Khốn nạn, có chuyện gì đó rất kỳ quặc trong vụ này. Bây giờ, ông có ý kiến gì về kế hoạch của chúng ta trong vụ này không?”
Battle vuốt cái hàm vuông vức của mình.
“À, sếp này,” ông nói “tôi luôn ủng hộ việc xem xét mọi thứ một cách rõ ràng. Mọi thứ dường như được sắp đặt để chúng ta nghi ngờ Nevile Strange. Chúng ta hãy cứ tiếp tục nghi ngờ anh ta. Không cần phải bắt giam anh ta lúc này, nhưng nói bóng gió tới nó, thẩm vấn anh ta, làm cho anh ta sợ hãi, và quan sát tổng thể phản ứng của mọi người. Xác minh lại lời nói của anh ta, xem xét cẩn thận các hành động của anh ta đêm đó. Thật sự, có thể để lộ kế hoạch của chúng ta một chút”.
“Khá nham hiểm” thiếu tá Mitchell nháy mắt nói. “Mô phỏng một cảnh sát tàn nhẫn bởi diễn viên ngôi sao Battle”.
Viên sĩ quan mỉm cười.
“Tôi lúc nào cũng thích làm điều mà mọi người kỳ vọng ở tôi, sếp à. Lần này ý tôi là hơi chậm rồi, hơi mất thời gian. Tôi muốn kiểm tra vài thứ. Việc nghi ngờ Nevile Strange là một lý do rất tuyệt để lục soát, ông biết khống, tôi cho rằng có gì đó khá lạ lùng đã xảy ra trong ngôi nhà đó”.
“Tìm kiếm vài điều về chuyện tình tay ba hả?”
“Nếu ông muốn nhìn sự việc theo cách đó, sếp à”.
“Cứ làm mọi việc theo cách của ông đi, Battle. Ông và Leach cứ tiếp tục”.
“Cám ơn sếp” Battle đứng dậy. “Bên luật sư cố vấn không gợi ý gì sao?”
“Không, tôi đã gọi cho họ. Tôi hiểu Trelawny khá rõ. Ông ta gửi cho tôi một bản sao di chúc của ông Matthew và một bản của bà Tressilian. Hằng năm bà ấy có khoảng năm trăm bảng, đầu tư vào chứng khoán hảo hạng. Bà ấy để lại tài sản cho Barrett và một phần nhỏ cho Hurstall, phần còn lại cho Mary Aldin”.
“Chúng ta phải để mắt tới ba người đó” Battle nói. Mitchell có vẻ hài hước:
“Những người đáng nghi, phải không?”
“Chẳng khó khăn gì khi để năm mươi ngàn bảng mê hoặc” Battle nghiêm túc nói. “Nhiều kẻ sát nhân đã giết người chỉ vì số tiền dưới năm mươi bảng. Điều đó tùy vào số tiền mà anh đang muốn có là bao nhiêu. Barrett được thừa kế, và có lẽ cô ấy đã cẩn thận tự bỏ thuốc chính mình để đánh lạc hướng nghi ngờ”.
“Cô ta suýt chết. Lazenby vẫn chưa để chúng ta thẩm vấn cô ta”.
“Có lẽ không nhận ra mình bỏ quá tay. Rồi Hurstall có thể cần tiền nhất trong tất cả những người mà chúng ta biết. Và nếu cô Aldin không có tiền riêng, cô ấy có thể mơ tưởng tới việc tận hưởng cuộc sống với nguồn thu nhập cao trước khi quá già”.
Cảnh sát trưởng có vẻ nghi ngờ.
“Tùy hai người thôi” ông nói. “Cứ tiếp tục công việc đi”.
V
Trở lại Gull’s Point, hai sĩ quan cảnh sát nhận được các báo cáo từ Williams và Jones.
Chẳng tìm ra được manh mối gì từ các phòng ngủ. Những người làm đã phản đối, đòi được phép tiếp tục công việc nhà. Có nên nói chuyện với họ không?
“Tôi nghĩ cũng nên cho họ biết” Battle nói. “Tôi sẽ tự mình xem xét hai tầng trên cùng. Các căn phòng không được dọn dẹp thường xuyên sẽ cho anh biết chút gì đó về chủ nhân của nó mà chúng ta cần biết”.
Hạ sĩ Jones đặt một hộp giấy cứng lên bàn.
“Từ chiếc áo khoác màu xanh đen của Nevile Strange” anh tuyên bố. “Những sợi tóc đỏ trên tay áo, tóc hoe ở mặt trong cổ áo và bên vai phải”.
Battle lấy ra hai sợi tóc đỏ dài và vài sợi tóc hoe rồi ngắm nghía chúng. Ông nháy mắt nói:
“Thật tiện lợi. Trong nhà này có một người tóc hoe, một tóc đỏ, và một tóc đen. Vậy là chúng ta đã biết nơi chúng ta đang đứng. Tóc đỏ trên tay áo, tóc hoe trên cổ áo hả? Nevile Strange có vẻ là một anh chàng đào hoa. Tay ôm cô này và vai dành cho cô khác”.
“Vết máu trên tay áo đã được gửi đi phân tích, thưa sếp. Họ sẽ gọi cho chúng ta ngay khi có kết quả”.
Leach gật đầu.
“Còn đám người làm thì sao?”
“Tôi đã làm theo chỉ thị của anh. Không ai trong số họ bỏ đi hoặc có vẻ hận thù bà ấy cả. Bà ấy nghiêm khắc, nhưng rất tốt bụng. Dù có chuyện gì thì việc quản lý người làm là của cô Aldin. Dường như cô ấy rất thân với họ”.
“Cứ nghĩ cô ta là người đáng nghi nhất mà tôi đang để mắt tới” Battle nói. “Nếu cô ta là kẻ giết người mà chúng ta đang tìm, cô ta sẽ không dễ dàng bị bắt đâu”.
Jones có vẻ giật mình:
“Nhưng dấu vân tay trên cây gậy, thưa ông, là…”
“Tôi biết, tôi biết chứ” Battle nói. “Chỉ có duy nhất dấu vân tay của Strange. Người ta luôn tin rằng các vận động viên chẳng thông minh gì (dù sao thì, không phải tất cả đều như vậy) nhưng tôi tin Nevile Strange không phải là kẻ khờ khạo. Vậy còn vỏ keo của cô hầu gái thì thê nào?”
“Luôn nằm trên kệ trong phòng tắm của người làm ở lầu hai. Cô ấy đã bỏ chúng vào bình để ngâm vào buổi trưa, và để đó cho tới tối khi cô ấy đi ngủ”.
“Nếu vậy bất cứ ai cũng có thể lấy được chúng! Bất cứ ai trong ngôi nhà này”.
Leach nói chắc chắn:
“Chỉ có thể là người trong nhà thôi!”
“Đúng, tôi nghĩ vậy. Đây không phải là một trong những án mạng trong phòng kín. Không phải. Bất cứ ai có chìa khóa đều có thể mớ cửa vào nhà. Tối hôm đó Nevile Strange có chìa khóa, nhưng vấn đề đơn giản là cũng có thể cắt ổ khóa, hoặc một người sành sỏi cũng có thể mở nó bằng một sợi dây. Nhưng tôi không nghĩ người ngoài có thể biết về cái chuông và về việc Barrett dùng nước keo vào buổi tối! Chỉ có thể là người trong nhà thôi!”
“Đi với chú nào, Jim. Chúng ta lên lầu xem xét phòng tắm này và tất cả các phòng tắm còn lại”.
Họ bắt đầu từ tầng trên cùng. Trước hết là nhà kho chứa đồ gia dụng đã bị hỏng và những thứ đại loại như thế.
“Tôi chưa xem xét chỗ này, thưa sếp” Jones nói. “Tôi không biết…”
“Không biết anh đang tìm kiếm cái gì? Khá đúng đó. Chỉ phí thời gian thôi. Nhìn bụi trên sàn kiểu này thì chẳng có ai ở đây ít nhất cũng đã sáu tháng rồi”.
Tất cả phòng của người làm đều ờ tầng này, cũng có hai phòng ngủ trống và một nhà vệ sinh. Battle liếc nhanh qua từng phòng và chú ý tới Alice, cô người làm mắt thao láo, ngay cả lúc ngủ cũng không hề nhắm mắt; cô Emma, người ốm, có rất nhiều mối quan hệ, hình ảnh của họ chất đầy trong ngăn tủ, và Hurstall có một hoặc hai bình sứ Dresden và Crown Derby, mặc dù đã bị nứt.
Phòng của người đầu bếp rất gọn gàng, phòng của chị phụ bếp lại rất lộn xộn. Battle vào phòng tắm, căn phòng gần với đầu cầu thang nhất. Williams chỉ vào cái kệ dài trên bồn rửa, trên kệ có bàn chải và gương soi, các loại kem khác nhau, mấy chai nước muối và keo dưỡng tóc. Một gói vỏ keo bị mở một đầu.
“Không có dấu vân tay trên tấm kính hay cái túi đó sao?”
“Chỉ có dấu vân tay của cô hầu gái thôi. Tôi lấy được dấu vân tay đó trong phòng riêng của cô ta”.
“Anh ta không cần phải đụng tới tấm kính” Leach nói. “Anh ta chỉ cần làm vỏ keo rơi xuống thôi”.
Battle theo Leach xuống lầu. Lưng chừng cầu thang của tầng này có một cánh cửa sổ đật ở vị trí khá lạ. Một cái sào có móc ở một đầu được dựng ờ góc cầu thang.
“Chú dùng nó để kéo tấm kính trượt” Leach giải thích. “Nhưng có một con vít chống trộm. Cửa sổ không thể mở hẳn ra, chỉ mở được vậy thôi. Người ta không thể chui vào vì nó quá nhỏ”.
“Chú không nghĩ có người đột nhập vào nhà đâu” Battle nói. Đối mắt có vẻ trầm tư.
Ông vào phòng ngủ đầu tiên ở tầng tiếp theo, đó là phòng của Audrey Strange. Căn phòng gọn gàng mát mẻ, một chiếc lược ngà trên bàn trang điểm, không có quần áo gì ở đó. Battle nhìn vào tủ áo. Hai chiếc áo khoác và váy ngắn đơn giản, một cặp đầm ngủ, một hay hai chiếc áo choàng mùa hè. Mấy cái đầm là loại rẻ tiền dù được cắt may khéo léo và chỉn chu, và cũng đã cũ.
Battle gật đầu. Ông đứng cạnh bàn viết một hay hai phút gì đó, nghịch vớ vẩn cái hộp viết đặt bên trái cuốn vở nháp.
Williams nói:
“Chẳng có gì đáng quan tâm ở mấy tờ giấy nháp hay trong thùng rác”.
“Anh nói hay đó” Battle nói. “Ở đây chẳng có gì đáng xem”.
Họ đi qua những phòng còn lại.
Phòng của Thomas Royde thật lộn xộn, quần áo quăng tứ tung. Ông điếu và gạt tàn nằm trên bàn, bên cạnh giường ngủ có cuốn tiểu thuyết Kim của Kipling đọc dang dở.
“Thường thì những người làm dọn dẹp cho anh ta” Battle nói. “Thích đọc những thể loại cổ. Kiểu người bảo thủ”.
Phòng của Mary Aldin nhỏ nhưng tiện nghi. Battle nhìn vào cuốn cẩm nang du lịch trên kệ và chiếc lược bằng bạc sứt mẻ đã lỗi thời. Đồ dùng và màu sắc trong phòng hiện đại hơn các phòng còn lại trong ngôi nhà.
“Cô ta không phải là người thủ cựu” Battle nói. “Không có cả tranh ảnh. Không phải là người sống trong quá khứ”.
Có một vài phòng trống, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ để chuẩn bị đón khách, và hai phòng tắm. Rồi đến phòng đôi của bà Tressilian. Tiếp đó, chừng khoảng ba bước, là hai căn phòng và phòng tắm của vợ chồng Strange.
Battle không phí nhiều thời gian với phòng của Nevile. Ông phóng tầm mắt ra cửa sổ được trổ ngay bên trên một tảng đá nhô ra biển. Quang cảnh hướng về phía tây, nhìn ra mũi Stark Head nhô lên khỏi mặt nước một cách hoang sơ và đầy đe dọa.
“Đón được ráng chiều” ông lầm bầm. “Nhưng buổi sáng thì không đẹp. Mùi tảo bốc lên khi thủy triều xuống. Và quang cảnh mũi đất rất ảm đạm. Không ngạc nhiên gì khi nó dễ làm người ta nghĩ đến việc tự tử”.
Ông tiến vào căn phòng rộng hơn, cửa phòng vẫn để mở.
Ở đây mọi thứ vô cùng lộn xộn. Quần áo chất đống, quần áo lót mỏng, vớ, áo thun mặc ngoài vứt ở một góc, một chiếc áo khoác ngoài nhiều hoa văn mùa hè bị ném trên thành ghế. Battle nhìn vào trong tủ áo. Toàn là áo lông thú, đầm ngủ, quần ngắn, quần áo chơi quần vợt, quần áo thể thao.
Battle đóng cửa lại một cách nghiêm trang.
“Sớ thích xa xỉ” ông nhấn mạnh. “Cô ta hẳn là tiêu tốn nhiều tiền của chồng lắm”.
Leach buồn rầu nói:
“Có lẽ đó là lý do…”
Anh bỏ lửng câu nói.
“Tại sao anh ta cần một trăm… hay hơn năm mươi ngàn bảng? Có thể lắm chứ. Chú nghĩ, chúng ta nên xem anh ta nói gì về chuyện này”.
Họ xuống thư viện. Williams có nhiệm vụ đi thông báo với người làm rằng họ có thể tiếp tục làm công việc nhà. Tất cả mọi người được tự do trở về phòng nếu họ muốn. Họ được thông báo sự thật và thanh tra Leach cũng muốn thẩm vấn riêng từng người, bắt đầu với ông Nevile Strange.
Khi Williams đã ra khỏi phòng, Battle và Leach sắp xếp chỗ ngồi sau chiếc bàn lớn thời Victoria. Một viên cảnh sát trẻ ngồi ờ góc phòng ghi chép bằng bút chì.
Battle nói:
“Cháu là người bắt đầu đấy, Jim à. Hãy làm cho thật ấn tượng”. Khi Jim gật đầu, Battle xoa cằm và cau mày.
“Chú ước chú biết cái gì đã làm cho Hercule Poirot [2] xuất hiện trong đầu chú”.
“Ý chú là tay người Bỉ nhỏ con hài hước đó?”
“Hài hước sao” sĩ quan Battle nói. “Nguy hiểm như một con rắn manba đen [3], cũng có thể là một con báo – đó là ông ta khi ông ta bắt đầu làm kẻ lừa lọc! Chú ước có ông ta ở đây, chuyện như thế này rất hợp với ông ta”.
“Hợp thế nào?”
“Tâm lý học” Battle nói. “Tâm lý học thật sự, không phải kiểu người nửa vời không biết gì về nó”. Ký ức của ông thoáng xuất hiện hình ảnh cô Amphrey và cô con gái Sylvia, một ký ức chẳng vui vẻ gì. “Không, một phương pháp thật sự nghiêm túc, biết cái gì làm cho mọi thứ hoạt động. Làm cho kẻ giết người phải nói thật nhiều, đó là một trong những phương pháp của ông ta. Sớm muộn gì sự thật cũng được nói ra bởi vì cuối cùng nói thật vẫn dễ dàng hơn nói dối. Và khi phải nói thật nhiều, họ sẽ có vài sơ suất mà họ cho là không sao, đó là lúc ông ta tóm được họ”.
“Vậy chú sẽ giăng rất nhiều thòng lọng quanh Nevile Strange à?”
Battle lơ đễnh gật đầu. Rồi ông nói thêm, hơi bực mình và bối rối:
“Nhưng điều thật sự làm chú lo lắng là, cái gì đã gợi chú nhớ đến Hercule Poirot? Trên lầu, tất cả đều ở đó. Nhưng chú đã thấy điều gì khiến chú nhớ về gã đó?”
Nevile Strange đến làm gián đoạn cuộc nói chuyện.
Trông anh ta nhựt nhạt và lo âu, nhưng ít căng thẳng hơn lúc ở bàn ăn sáng. Battle nhìn anh ta trừng trừng. Không thể tin rằng một người mà ai cũng biết – và anh ta hẳn phải biết nếu anh ta còn có thể suy nghĩ, rằng anh ta để lại dấu vân tay trên hung khí, và cảnh sát đã lấy dấu vân tay của anh ta – lại không để lộ sự căng thẳng quá mức hoặc quá trơ tráo.
Nevile Strange trống khá tự nhiên – bị sốc, đau buồn và chỉ hơi lo lắng.
Jim Leach đang nói chuyện bằng giọng nói vui vẻ của người miền Tây.
“Anh Strange, chúng tôi muốn anh trả lời vài câu hỏi. Cả những việc vào tối hôm qua lẫn những sự kiện đặc biệt có liên quan. Nhưng tôi cũng nhắc anh rằng anh không bị buộc phải trả lời những câu hỏi này nếu anh không thích và nếu anh muốn, anh có thể yêu cầu có luật sư”.
Anh ngả người dựa lưng ra sau quan sát phản ứng của người đối diện.
Nevile Strange có vẻ khá lúng túng.
“Anh ta chẳng hề có chút ý niệm gì về việc chúng ta đang làm, hoặc anh ta là một diễn viên quá giỏi”. Leach nghĩ. Rồi anh nói lớn, vì Nevile không trả lời, “Sao, anh Strange?”
Nevile nói: “Dĩ nhiên, các ông muốn hỏi gì cứviệc hỏi”.
“Anh nên biết,” Battle nói nhẹ nhàng, “rằng bất cứ điều gì anh nói ra sẽ được ghi lại và có thể làm bằng chứng trước tòa”.
Một chút giận dữ lóe lên trên gương mặt Strange. Anh nói sắc lạnh:
“Ông đang đe dọa tôi à?”
“Không, không, anh Strange. Tôi chỉ cảnh báo anh thôi”.
Nevile rụt vai.
“Tôi nghĩ tất cả những chuyện này là một phần công việc thường nhật của ông. Cứ tiếp tục đi”.
“Anh sẵn sàng khai báo chưa?”
“Nếu đó là điều mà các ông muốn nói”.
“Vậy thì anh cho chúng tôi biết chính xác tối qua anh đã làm gì? Có thể nói là từ sau bữa ăn tối?”
“Chắc chắn rồi. Sau khi ăn tối chúng tôi vào phòng khách. Chúng tôi uống cà phê. Chúng tôi nghe tin tức vô tuyến và cứ thế. Rồi tôi quyết định đi đến khách sạn Easterhead Bay và tìm gặp một người bạn ở đó”
“Tên người bạn đó là gì?”
“Latimer. Edward Latimer”.
“Một người bạn thân hả?”
“Cũng thường thôi. Từ khi anh ta đến đây thì chúng tôi cũng hợp nhau. Anh ta đã tới đây ăn trưa và ăn tối, rồi chúng tôi chia tay từ lúc đó”.
Battle nói:
“Giờ đó là khá trễ để đi tới Easterhead phải không?”
“Ô, đám đàn ông mà… họ thức cả đêm ấy chứ”.
“Nhưng đây là một gia đình đi ngủ sớm, đúng không?”
“Vâng, cả nhà. Tuy nhiên, tôi có mang theo chìa khóa ngoài nên không cần phải có người thức đợi”.
“Vợ anh không đi với anh sao?”
Có một sự thay đổi nhẹ, giọng Nevile trở nên cứng hom, anh nói:
“Không, cô ấy bị đau đầu. Cô ấy đi ngủ sớm”.
“Kể tiếp đi, anh Strange…”
“Tôi đi thay đồ…”
Leach ngắt lời:
“Thứ lỗi cho tôi, anh Strange. Thay cái gì? Thay đồ ngủ, hay thay đồ đi ra ngoài?”
“Không phải. Tôi đang mặc bộ màu xanh dương, bộ tôi thích nhất, và vì trời đang mưa và tôi nghĩ sẽ phải đi phà và đi bộ ở bờ bên kia, anh biết đó, đi khoảng tám ưăm mét, nên tôi thay bộ đồ cũ hơn, bộ sọc xám, nếu anh muốn tôi tả từng chi tiết”.
“Chúng tôi muốn biết mọi chuyện rõ ràng” Leach hậm hực nói. “Làm ơn nói tiếp đi”.
“Tôi đi lên lầu, Barrett đến gặp tôi và nói với tôi là bà Tressilian muốn gặp tôi, vì vậy tôi đi theo và đã nói hơi nhiều với bà ấy”.
Battle nhẹ nhàng nói:
“Tôi nghĩ anh là người cuối cùng thấy bà ấy còn sống, phải không anh Strange?”
Nevile xúc động.
“Vâng, vâng, tôi nghĩ vậy. Bà ấy khá ổn mà”.
“Anh ở với bà ấy bao lâu?”
“Tôi nghĩ khoảng từ hai mươi phút tới nửa giờ, rồi tôi lên phòng, thay đồ rồi vội vã lấy chìa khóa và ra khỏi nhà”.
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Tôi nghĩ khoảng mười giờ ba mươi. Tôi vội vã đi xuống đồi, chỉ để kịp bắt chuyến phà sắp khởi hành đến Easterhead. Tôi tìm gặp Latimer ở khách sạn, chúng tôi uống vài ly và chơi một ván bida. Thời gian trôi nhanh đến nỗi tôi phát hiện ra mình đã bị lỡ chuyến phà cuối cùng để về nhà. Chuyến phà khởi hành lúc một giờ ba mươi. Vì vậy Latimer rất tử tế khi lấy xe ra và đưa tôi về. Anh biết đó, điều đó có nghĩa là phải đi vòng qua Saltington – 25km. Chúng tôi rời khách sạn lúc hai giờ và khoảng nửa tiếng sau thì về đến đây, tôi nghĩ vậy. Tôi cám ơn Ted Latimer, mời anh ta vào trong uống một ly, nhưng anh ta nói tốt hơn là anh ta nên về, vì vậy tôi vào nhà và đi ngủ ngay. Tôi không thấy hay nghe bất cứ điều gì khác thường cả. Căn nhà như đã ngủ say và yên bình. Rồi sáng nay tôi nghe tiếng cô gái la lên và…”
Leach ngắt lời anh:
“Dừng lại, dừng lại. Giờ chúng ta quay lại một tí, đoạn anh nói chuyện với bà Tressilian, bà ấy vẫn cư xử bình thường chứ?”
“Ồ, tất nhiên rồi”.
“Anh và bà ấy đã nói những gì?”
“Hết chuyện này tới chuyện khác”.
“Thân mật chứ?”
Nevile đỏ mặt.
“Tất nhiên”.
“Ví dụ như,” Leach tiếp tục nói êm ả, “đã không có cuộc cãi vã dữ dội nào chứ?”
Nevile không trả lời ngay. Leach nói:
“Anh biết anh nên nói sự thật mà. Tôi cho anh biết, đã có người nghe được cuộc nói chuyện của anh”.
Nevile nói ngắn gọn:
“Chúng tôi có chút chuyện bất đồng ý kiến. Chẳng có gì cả”.
“Chuyện bất đồng đó là gì?”
Nỗ lực lắm Nevile mới lấy lại được bình tĩnh. Anh mỉm cười. “Thật sự,” anh nói, “bà ấy trách cứ tôi. Chuyện đó xảy ra thường xuyên mà. Nếu bà ấy không thích ai, bà ấy sẽ nói thẳng. Bà ấy là người cổ hủ, anh biết đó, và bà ấy có khuynh hướng coi thường lối sống và tư tưởng hiện đại – ví dụ như ly hôn – hay đại loại thế. Chúng tôi đã tranh cãi và có lẽ tôi đã hơi nóng nảy, nhưng chúng tôi nói chuyện hoàn toàn thân mật – đồng ý với sự khác biệt”. Anh nói thêm, hơi nóng nảy, “Tôi chắc chắn không đánh vào đầu bà ấy chỉ bởi tôi mất bình tĩnh vì một cuộc tranh cãi đâu, nếu như đó là điều anh đang nghĩ!”
Leach liếc nhìn Battle. Battle nặng nề chồm lên bàn. Ông nói:
“Sáng nay anh nhận ra cây gậy đó là của anh. Anh giải thích gì về những dấu vân tay của anh trên đó?”
Nevile liếc mắt. Anh nói:
“Tôi… nhưng tất nhiên nó là của tôi chứ… đó là gậy của tôi mà, tôi thường sử dụng nó”.
“Có giải thích nào không, ý tôi là, về việc dấu vân tay trên đó cho thấy rằng anh là người cuối cùng sử dụng nó?”
Nevile ngồi cứng ngắc, gương mặt biến sắc.
“Điều đó không đúng” cuối cùng anh cũng nói. “Không thể như vậy được. Có ai đó có thể đã dùng nó sau tôi mà, ai đó mang găng tay chẳng hạn”.
“Không đâu, anh Strange. Không ai có thể dùng nó theo cách anh suy nghĩ – dùng nó như hung khí – mà không làm mờ dấu vân tay của anh”.
Có một khoảng im lặng… rất lâu.
“Ôi, trời ơi” Nevile đau khổ kêu lên và run rẩy một lúc. Anh đưa tay lên che mặt lại. Hai viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào anh.
Rồi anh bỏ tay ra, ngồi thẳng người.
“Điều đó không đúng” anh nói nhỏ nhẹ. “Đơn giản là không đúng. Các ông nghĩ tôi giết bà ấy, nhưng tôi không làm. Tôi thề là tồi không làm. Hẳn là có nhầm lẫn gì đó khủng khiếp ở đây”.
“Anh không thể giải thích gì về những dấu vân tay này sao?”
“Làm sao tôi có thể chứ? Tôi bị chết điếng rồi đây”.
“Anh có giải thích gì về tay áo và cổ tay áo của bộ đồ màu xanh đen của anh bị dính máu không?”
“Máu sao?” Đó là một tiếng thì thầm kinh hãi. “Không thể nào như thế”.
“Ví dụ như, anh bị đứt tay chẳng hạn…”
“Không. Không, tất nhiên là không rồi!”
Họ cùng im lặng một lúc.
Trán Nevile Strange nhăn lại, có vẻ nghĩ ngợi. Cuối cùng anh nhìn lên họ với cặp mắt sợ hãi khủng khiếp.
“Thật kỳ quái!” anh nói. “Đơn giản là kỳ quái. Không có cái nào trong số đó là thật cả”.
“Sự việc là quá đủ thật rồi” sĩ quan Battle nói.
“Nhưng tại sao tôi làm điều này? Không thể hiểu được… không thể tin được! Tôi biết Camilla từ lâu lắm rồi”.
Leach đằng hắng:
“Anh đã tự mình nói cho chúng tôi rằng anh sẽ có được một khoản tiền lớn khi bà Tressillian chết, phải không anh Strange?”
“Các ông nghĩ đó là lý do sao… nhưng tôi không cần tiền! Tôi không cần nó!”
“Đó,” Leach đằng hắng nói, “là điều anh nói thôi, anh Strange à”.
Nevile bật đứng dậy.
“Xem này, tôi có thể chứng minh rằng tôi không cần tiền. Để tôi gọi cho quản lý ngân hàng của tôi, các ông có thể tự mình nói chuyện với anh ta”.
Máy đã được nối. Đường truyền tốt và chỉ vài phút sau họ được nối máy tới London. Nevile nói:
“Là anh hả, Ronaldson? Nevile Strange đây. Anh nhận ra tôi chứ? Nghe này, anh làm ơn nói chuyện với cảnh sát – giờ họ đang ở đây – tất cả các thông tin mà họ muốn biết về việc làm ăn của tôi… vâng, đúng vậy, làm ơn giúp dùm”.
Leach nhận điện thoại. Anh nói nhẹ nhàng. Cứ tiếp tục như vậy, hỏi và trả lời.
Cuối cùng anh trả lại điện thoại.
“Sao?” Nevile hăm hở hỏi.
Leach bình thản:
“Anh có nhiều tiền, và ngân hàng chịu trách nhiệm về các khoản đầu tư của anh. Họ nói rằng chúng đang ở trong tình trạng tài chính tốt”.
“Vậy các ông thấy điều tôi nói là thật rồi đó!”
“Có vẻ vậy, nhưng một lần nữa, anh Strange à, anh có thể phạm tội, nợ nần – chi trả vì bị tống tiền – những lý do anh cần tiền mà chúng tôi không biết”.
“Nhưng tôi không có! Tôi bảo đảm với các ông là tôi không hề. Các ông sẽ không thể tìm ra được những chuyện như vậy đâu”.
Sĩ quan Battle nhúc nhích đôi vai nặng nề của ông. Ông nói bằng giọng tử tế của bậc cha chú:
“Chúng tôi đã có đủ bằng chứng để yêu cầu một lệnh bắt giam, vì tôi chắc chắn anh sẽ đồng ý, anh Strange à. Nhưng chúng tôi chưa làm điều đó. Chúng tôi cho anh một cơ hội để xóa bỏ nghi ngờ”.
Nevile cay đắng nói: “Ý ông là ông chắc chắn tôi đã làm chuyện đó đúng không, nhưng ông muốn điều tra động cơ cho vụ kiện chống lại tôi?”
Battle im lặng. Leach nhìn lên trần nhà.
Nevile liều lĩnh nói:
“Có vẻ là một giấc mơ khủng khiếp. Tôi không thể nói gì hay làm gì nữa. Nó giống như… như sập bẫy và ông không thể nào thoát ra được”.
Sĩ quan Battle nhúc nhích. Một tia sáng lóe lên giữa mí mắt đóng hờ của ông.
“Một cách sắp xếp hay” ông nói. “Thật sự là cách sắp xếp rất tuyệt. Tôi có ý này…”
VI
Hạ sĩ Jones khéo léo đưa Nevile đi qua sảnh và rồi dẫn Kay vào qua đường cửa sổ lớn để vợ chồng họ không gặp mặt nhau.
“Mặc dù vậy anh ta sẽ gặp những người còn lại” Leach nhấn mạnh.
“Ổn cả thôi” Battle nói. “Đây là người duy nhất chú muốn gặp trong khi cô ta vẫn còn chưa biết chuyện”.
Ngày trôi qua ảm đạm với những cơn gió mạnh. Kay mặc chiếc váy vải tuýt và chiếc áo len màu tím ánh lên mái tóc khiến nó trông như một cái bát bằng đồng được đánh bóng. Trông cô nửa sợ hãi nửa hào hứng, vẻ đẹp và sức sống của cô tương phản với bìa sách thời Victoria và những chiếc ghế yên ngựa.
Leach hướng cô tới chuyện của đêm trước đó khá dễ dàng.
Cô bị đau đầu và đi ngủ sớm, cô nghĩ lúc đó khoảng chín giờ mười lăm phút. Cô đã ngủ rất say và không nghe thấy gì cả mãi cho tới sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng la của một người nào đó.
Battle bắt đầu hỏi:
“Chồng cô không vào phòng thăm cô trước khi anh ta đi ra ngoài sao?”
“Không”.
“Cô đã không hề thấy anh ta từ lúc cô rời khỏi phòng khách cho tới sáng hôm sau, đúng vậy không?”
Kay gật đầu.
Battle xoa cằm.
“Cô Strange à, cánh cửa giữa phòng cô và phòng chồng cô bị khóa. Ai đã khóa nó?”
Kay nói ngắn gọn: “Là tôi”.
Battle không nói gì, nhưng ông đợi, đợi như một con mèo già, đợi con chuột chạy ra khỏi cái hang mà nó đang ngồi canh.
Sự im lặng của ông đã hỏi thay cho các câu cần hỏi. Kay bật thốt lên giận dữ.
“Ồ, tôi cho là ông đã có tất cả thông tin rồi chứ! ông già Hurstall run rẩy đó hẳn là đã nghe chúng tôi nói trước bữa trà và ông ta sẽ kể cho ông nếu tôi không kể. Có lẽ ông ta đã khai với ông rồi. Nevile và tôi đã cãi nhau, một cuộc cãi vã nảy lửa! Tôi giận dữ với anh ta! Tôi lên giường ngủ và khóa cửa, trước đó tôi vẫn còn giận anh ta kinh khủng!”
“Tôi biết, tôi biết mà” Battle nói với vẻ cảm thông sâu sắc. “Và hai người cãi nhau về vấn đề gì?”
“Có liên quan gì không? Ồ, tôi kể cho ông nghe cũng không sao. Nevile cư xử cứ như một anh chàng đại ngốc vậy. Dù rằng tất cả là lỗi của con đàn bà đó”.
“Con đàn bà nào?”
“Vợ cũ của anh ta. Cô ta muốn anh ấy đến đây trước”.
“Ý cô là… để gặp cô hả?”
“Đúng. Nevile nghĩ đó là ý của riêng anh ấy, ngây thơ đến tội nghiệp! Nhưng không phải vậy. Anh ấy không bao giờ nghĩ ra điều gì cho tới khi anh ấy gặp cô ta trong công viên hôm nọ và cô ta gieo vào đầu anh ấy ý tưởng đó và làm cho anh ấy tin rằng đó là ý kiến của anh ấy. Anh ấy khá thành thật khi nghĩ rằng đó là ý kiến của mình, nhưng từ đầu tôi đã biết Audrey đứng đằng sau vụ này”.
“Vậy tại sao cô ta làm điều này?” Battle hỏi.
“Bởi vì cô ta muốn giành lại anh ấy” Kay nói. Cô nói nhanh không kịp thở. “Cô ta không bao giờ tha thứ cho anh ấy vì đã theo tôi. Cô ta đang trả thù. Cô ta yêu cầu anh ấy sắp đặt để tất cả chúng tôi cùng có mặt ở đây và rồi cô ta quyến rũ anh ấy. Cô ta đã làm việc đó kể từ lúc chúng tôi đến đây. Cô ta khéo léo, các ông biết rồi mà. Biết cách tỏ ra đáng thương và khó đoán – vâng, và biết cách làm cho đàn ông cảm thấy mình quan trọng nữa. Cô ta cũng kéo cả Thomas Royde, một con chó già trung thành luôn yêu cô ta tha thiết, đến đây cùng thời gian này, và cô ta làm cho Nevile phát điên bằng cách giả vờ là cô ta sẽ cưới Royde”.
Cô dừng lại, thở ra một cách giận dữ.
Battle ôn tồn nói:
“Tôi nghĩ là Nevile mừng cho cô ấy… à đã tìm được hạnh phúc với một người bạn cũ”.
“Mừng hả? Anh ấy ghen thì có!”
“Vậy hẳn là anh ấy rất thích Audrey”.
“Ồ, tất nhiên” Kay cay đắng nói. “Cô ta cũng biết điều đó!”
Ngón tay Battle vẫn xoa cằm ngờ vực.
“Chắc cô phản đối việc sắp xếp tới đây” ông gợi ý.
“Làm sao tôi có thể chứ? Làm vậy thì có vẻ là tôi ghen tuông!”
“À,” Battle nói, “vậy là, cô ghen phải không?”
Kay đỏ mặt.
“Lúc nào cũng vậy! Tôi luôn ghen với Audrey. Ngay từ lúc đầu… hay gần như lúc đầu, tôi từng cảm thấy cô ta vẫn ở đó trong nhà chúng tôi. Cứ như thể đó là nhà của cô ta, chứ không phải của tôi. Tôi đã thay đổi cả phông màu và sửa lại tất cả nhưng cũng chẳng ăn thua gì! Tối cảm thấy cô ta như một bóng ma lẩn quẩn xung quanh. Tôi biết Nevile lo lắng bởi vì anh ấy nghĩ anh ấy đã đối xử không tốt với cô ta. Anh ấy không thể hoàn toàn quên cô ta – cô ta luôn ở đó – anh ấy vẫn có cảm giác xấu hổ. ông biết mà, có vài người như vậy đó. Họ khá nhạt nhẽo và chẳng có gì thú vị, nhưng họ có vẻ tự hào về điều đó”.
Battle trầm ngâm gật đầu. Ông nói:
“Vâng, cám ơn cô Strange. Tạm thời vậy đã. Chúng tôi phải hỏi nhiều câu hỏi, đặc biệt là với việc chồng cô thừa hưởng số tiền lớn từ bàTressilian – năm mươi ngàn bảng…”
“Nhiều vậy à? Chúng tôi nhận được sô tiền đó từ di chúc của ông Matthew, đúng không?”
“Cô biết tất cả mọi việc sao?”
“Ồ vâng. Ông ấy chia cho Nevile và vợ của Nevile sau khi bà Tressilian qua đời. Chẳng phải tôi vui mừng vì bà già ấy đã mất đâu. Không phải vậy. Tôi không thích bà ấy lắm – có lẽ bởi vì bà ấy không thích tôi – nhưng cứ nghĩ đến việc CÓ kẻ trộm vào nhà và đánh vỡ đầu bà ấy thì thật kinh khủng quá”.
Khi Kay đã ra ngoài. Battle nhìn Leach.
“Cháu nghĩ gì về cô ta? Chú nghĩ cô ta đẹp và biết cách ăn nói. Đàn ông dễ dàng chết vì cô ta”.
Leach thừa nhận.
“Dù vậy, với cháu, cô ta không có vẻ gì là một quý cô cả” anh nói ngờ vực.
“Ngày nay bọn họ đều như vậy” Battle nói. “Chúng ta gặp ‘nhân vật số một’ chứ? Không, chú nghĩ là chúng ta sẽ gặp cô Aldin tiếp theo, và để xem quan điểm của một người ngoài về chuyện hôn nhân này”.
Mary Aldin bình tĩnh bước vào và ngồi xuống. Dáng vè bình tĩnh bên ngoài đó che giấu ánh mắt lo lắng.
Cô trả lời các câu hỏi của Leach khá rõ ràng, xác nhận việc Nevile đi về tối hôm đó. Cô đi ngủ khoảng mười giờ.
“Anh Strange đã gặp bà Tressilian à?”
“Vâng, tôi nghe họ nói chuyện”.
“Cô Aldin, họ nói chuyện hay cãi nhau?”
Cô có vẻ bực mình nhưng vẫn trả lời nhỏ nhẹ:
“Ông biết không, bà Tressilian thích thảo luận. Có thể giọng bà ấy có vẻ gay gắt nhưng bà ấy thật sự không phải vậy. Bà ấy cũng có khuynh hướng độc đoán và áp chế người khác, và đàn ông không chấp nhận chuyện đó dễ dàng như phụ nữ”.
“Có lẽ như cô đã chấp nhận” Battle nghĩ.
Ông nhìn vào gương mặt thông minh của cô. Và chính cô phá vỡ sự im lặng.
“Tôi không muốn mình có vẻ ngớ ngẩn, nhưng với tôi dường như không thể tin được… không thể nào tin nổi, rằng ông nghi ngờ một trong những người trong nhà này. Tại sao không phải là một người ngoài chứ?”
“Có vài lý do, cô Aldin à. Một trong số đó là, không có gì bị mất và cửa ra vào không bị phá. Tôi không cần phải nhắc cô về vị trí địa lý của ngôi nhà và mảnh đất này, nhưng hãy suy nghĩ thử xem. Phía tây là bờ đá nhô ra biển, phía nam là dãy nhà có tường rào và bờ dốc xuống biển, phía đông là khu vườn dẫn xuống bãi biển, nhưng cũng được bao quanh bởi bức tường cao. Cách duy nhất để ra ngoài đó là qua cánh cửa nhỏ dẫn xuống con đường nhưng sáng nay vẫn được cài then bên trong như thường lệ. Tôi không loại trừ khả năng có người leo qua bức tường đó, hoặc họ có thể vào nhà bằng chìa khóa phụ của cửa trước hoặc thậm chí là dùng chìa khóa vạn năng, nhưng ý tôi là tôi thấy không có ai làm như vậy. Người gây ra tội ác này biết Barrett uống nước keo mỗi tối, và đã bỏ độc vào đó, điều đó có nghĩa là ai đó trong ngôi nhà này. Cây gậy được lấy ra từ tủ phía dưới cầu thang. Không thể là một người ngoài được, cô Aldin à”.
“Không thể nào là Nevile! Tôi chắc chắn không phải là Nevile!”
“Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Cô đưa hai tay lên, một cử chỉ biểu lộ sự vô vọng.
“Không giống anh ta… đó là lý do! Anh ta sẽ không giết một bà già trên giường vô phương chống cự, không phải Nevile!”
“Có vẻ không giống,” Battle nói một cách đồng tình, “nhưng cô sẽ ngạc nhiên về những việc mà người ta sẽ làm khi họ có lý do đủ tốt. Anh Strange có thể rất cần tiền”.
“Tôi chắc chắn là anh ta không cần. Anh ta không phải là người hoang phí… anh ta không bao giờ như vậy”.
“Đúng, nhưng vợ anh ta có thể”.
“Kay hả? Đúng, có thể… nhưng mà, quá nực cười. Tôi chắc chắn điều cuối cùng Nevile nghĩ tới là tiền”.
Sĩ quan Battle nói:
“Tôi biết anh ta còn có những nỗi lo lắng khác”.
“Tôi nghĩ Kay nói cho ông biết phải không? Đúng vậy, thật sự là khá khó khăn. Nhưng chẳng thể làm gì được trong chuyện này”.
“Có lẽ không, nhưng dù vậy, tôi muốn nghe cô nhận xét chuyện này, cô Aldin à”.
Mary chậm rãi nói: “À, như tồi đã nói, chuyện này tạo ra một tình huống khó khăn. Dù lúc đầu là ý kiến của ai…”
Ông khéo léo ngắt lời:
“Tôi nghe rằng đó là ý của Nevile Strange?”
“Là anh ta nói vậy”.
“Nhưng cô không nghĩ như vậy?”
“Tôi… không… dù thế nào đi nữa cũng không giống Nevile. Tôi có cảm giác như có ai đó gieo ý tưởng này vào đầu anh ta vậy”.
“Lẽ nào là cô Audrey Strange?”
“Có vẻ như không thể tin được rằng Audrey lại làm chuyện như vậy”.
“Vậy thì còn có thể là ai chứ?”
Mary bất lực nhún vai.
“Tôi không biết. Thật là… lạ lùng”.
“Lạ kỳ” Battle suy tư nói. “Đó là điều tôi cảm thấy trong vụ này. Đúng là lạ kỳ”.
“Mọi thứ thật lạ. Có một cảm giác… tôi không thể tả được. Có điều gì đó trong không khí. Một mối đe dọa”.
“Mọi người căng thẳng và cáu kỉnh hả?”
“Đúng vậy, chỉ là… Tất cả chúng tôi cứ phải chịu đựng chuyện đó. Ngay cả anh Latimer…” Cô im bặt.
“Tôi chỉ vừa nghĩ tới anh Latimer. Cô Aldin, cô có thể cho chúng tôi biết gì về anh Latimer không? Anh ta là ai?”
“Thực ra thì, tôi không biết nhiều về anh ta. Anh ta là bạn của Kay”.
“Anh ta là bạn của cô Strange à. Họ biết nhau lâu chưa?”
“Vâng, cô ấy quen anh ta trước đám cưới”.
“Anh Strange có thích anh ta không?”
“Tôi nghĩ hoàn toàn tốt đẹp”.
“Không… vấn đề gì chứ?”
Battle thận trọng nói. Mary trả lời ngay và nhấn mạnh: “Chắc chắn là không!”
“Bà Tressilian thích anh Latimer không?”
“Không thích lắm”.
Battle nhận thấy sự cảnh giác trong giọng nói của cô và vội thay đổi đề tài.
“Bây giờ, tới cô giúp việc, Jane Barrett, cô ấy làm việc với bà Tressilian lâu chưa? Cô thấy cô ấy đáng tin không?”
“Tuyệt đối đáng tin tưởng. Cô ấy rất tận tụy với bà Tressilian”.
Battle tựa lưng vào ghế.
“Thật sự cô không hề nghĩ về khả năng Barrett đánh vào đầu bà Tressilian và rồi tự bỏ độc mình để tránh nghi ngờ sao?”
“Tất nhiên là không. Cô ta làm vậy để làm gì?”
“Cô biết cô ta cũng được thừa kế mà”.
“Tôi cũng có” Mary Aldin trả lời.
“Đúng” Battle nói. “Cô cũng có. Cô có biết là bao nhiêu không?”
“Ông Trelawny vừa đến. ông ấy có nói với tôi”.
“Trước đó cô không biết sao?”
“Không. Tôi chỉ biết từ những gì bà Tressilian thỉnh thoảng nói ra, rằng bà ấy có để cho tôi thứ gì đó. Ông biết đấy, tôi có rất ít tiền. Không đủ sống nếu không làm việc. Tôi nghĩ rằng bà Tressilian để cho tôi ít nhất là một trăm một năm – nhưng bà ấy còn có anh em họ, và tôi hoàn toàn không biết bằng cách nào mà bà ấy có thể tùy nghi sử dụng số tiền đó. Dĩ nhiên tôi biết bất động sản của ông Matthew sẽ thuộc về Nevile và Audrey”.
“Vậy cô ta không biết bà Tressilian để lại gì cho cô ta” Leach nói khi Mary Aldin ra khỏi phòng. “Ít ra là theo những gì cô ta nói”.
“Đó là do cô ta nói” Battle đồng ý. “Còn bây giờ đến cô vợ cũ của anh chàng Râu xanh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.