Thủy Triều Đen

CHƯƠNG 59



Michel Issa giơ chiếc kính lúp ngắm nghía viên đá quý. Thật là một viên đá đẹp. Màu vàng tươi hoàng yến, phát sáng lấp lánh. Dễ dàng có thể xếp hạng C cho viên đá. Viên đá này được chế tác từ một viên lớn hơn mà ông đã mua, và là phần đẹp nhất. Xoay xoay chiếc kính lúp, Michel biết viên đá này sẽ đem lại một cái giá không nhỏ cho người mua.
Đó là nghề của ông.
Gia đình Issa đã làm việc buôn bán, chế tác kim cương hơn năm mươi năm qua. Từ Bỉ họ di cư đến vùng Caribê này và mở một cửa hàng ở phố Mast, khu người Hà Lan của Saint Maartens khi Michel vẫn còn rất nhỏ. Nhiều chục năm qua, cửa hàng Issa et Fils đã chuyển các loại đá quý chất lượng cao từ Antwerp và một vài thị trường “đen” khác. Người ta tới cửa hàng từ tất cả các nơi trên thế giới – không chỉ là những cặp tình nhân trong những chuyến hải du đang muốn đính hôn, mặc dù cửa hàng cũng đáp ứng cho những khách hàng như vậy, mà còn có cả những người quan trọng, những nguời có nhiều thứ phải che giấu. Trong công việc kinh doanh, Michel Issa nổi tiếng, như bố và ông mình trước kia, là người biết giữ bí mật của người khác, là người thận trọng trong xử lý các giao dịch cá nhân, dẫu tầm quan trọng của nó có lớn đến đâu.
Sau sự kiện 11 tháng 9, chuyển tiền giữa các ngân hàng đã trở nên minh bạch hơn, việc biến các khoản tiền thành một thứ gì đó hữu hình – có thể vận chuyển được – phát triển như nấm sau mưa. Đặc biệt là đối với những ai cần phải che giấu điều gì đó.
Michel đặt chiếc kính lúp xuống, đặt viên đá quý vào khay cùng với các viên đá khác, đặt cả khay vào ngăn kéo và khóa lại. Đồng hồ đang chỉ bảy giờ tối, đã đến lúc đóng cửa. Vợ ông, Marte, đã chuyển bị bữa tối kiểu Bỉ gồm xúc-xích và bắp cải cho ông. Sau đó, vào các buổi tối họ thường chơi bài u-cơ với các bạn người Anh.
Michel nghe tiếng chuông cửa vang lên. Ông thở dài vì đã muộn quá rồi. Ông đã cho nhân viên của mình về nghỉ sớm. Ở trên hòn đảo này không có tội phạm. Mọi người đều biết ông, và quan trọng hơn là tất cả đều ở đây, trên hòn đảo này, xung quanh chỉ có nước biển, ngoài ra không còn chỗ nào để đi nữa. Nhưng ông tự mắng mình vì đã không chú ý, lẽ ra ông đã phải khóa cửa.
“Ông Issa. ”
“Tôi sẽ ra ngay.” – Michel kêu vọng ra. Ông liếc nhìn qua cửa sổ ngoài phòng trưng bày, thấy một người đàn ông to đậm, để ria, mang kính râm đứng đợi ở cửa. Ông vặn khóa ngăn kéo an toàn thêm lần nữa. Khi bước ra phòng bán hàng, ông thấy có hai người đàn ông đứng đợi. Người gọi cửa, có nụ cười thận trọng trên khuôn mặt u ám, bước đến bên quầy. Người còn lại, có dáng người cao, mặc chiếc áo sơ mi biển và đội mũ bóng chày, đứng cạnh cửa.
“Tôi là Issa.” – Michel nói. – “Tôi có thể giúp gì cho các ông?” – Ông đặt chân trái bên cạnh nút chuông báo động phía sau quầy hàng khi thấy người cao hơn vẫn lơ láo một cách đáng ngờ ngoài cửa.
“Ông Issa, tôi muốn ông xem một thứ.” – Người đàn ông để ria mép nói. Hắn đưa tay vào trong túi áo sơ-mi.
“Đá quý à?” – Issa thở dài. – “Muộn như thế này rồi. Tôi đang chuẩn bị về. Sáng mai các ông quay lại được không?”
“Không phải là đá quý.” – Người đàn ôn để ria mép lắc đầu. – “Mà là ảnh.”
Ảnh. Issa liếc mắt nhìn. Người đàn ông để ria mép đặt tấm hình của một người đàn ông trong trang phục công sở lên mặt quầy hàng. Thấp, tóc đốm bạc. Đeo kính. Tấm hình trông có vẻ như được cắt ra từ một trang quảng cáo về công ty. Issa đeo cặp kính dùng để đọc sách có dây buộc lên. – “Tôi chưa nhìn thấy ai như vậy cả.”
Người đàn ông ngả người về phía truớc: “Tấm hình này được chụp cách đây một thời gian. Bây giờ tóc anh ta có thể đã ngắn hơn. Và cũng có thể anh ta không còn mang kính nữa. Tôi ngờ rằng đã có lúc anh ta qua đây để tìm cách giao dịch. Phiên giao dịch này chắc chắn ông còn nhớ, ông Issa ạ, tôi chắc chắn là vậy. Đây là một vụ mua bán lớn.”
Michel không trả lời ngay vào câu hỏi. Ông đang tìm cách phán đoán xem những người đang hỏi mình là ai. Ông cố gắng che giấu bằng nụ cười.
Người đàn ông để ria mép nhìn ông mỉm cười ranh mãnh. Nhưng có một điều ẩn chứa phía sau nụ cười đó khiến Issa cảm thấy không yên tâm. “Các ông là cảnh sát? ” – Ông hỏi. Ông đã thoả thuận với hầu hết cảnh sát, kể cả cảnh sát địa phương và cảnh sát quốc tế. Họ đều để cho ông yên. Nhưng những người này trông không giống cảnh sát.
“Không, chúng tôi không phải cảnh sát.” – Người đàn ông ria mép cười nhạt nhẽo. – “Bí mật. Đây là vấn đề cá nhân.”
“Rất tiếc.” – Michel nhún vai. – “Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh ta ở đây.”
“Ông chắc vậy sao? Anh ta chắc hẳn là thanh toán bằng tiền mặt, hoặc có thể là chuyển khoản từ Ngân hàng First Caribbean hoặc MaartensBank ngay trên đảo này. Khoảng năm, sáu tháng trước. Cũng chẳng ai biết được, có thể anh ta thậm chí đã quay lại thêm lần nữa rồi ấy chứ.”
“Tôi rất tiếc.” – Michel tiếp tục, những chi tiết đó bắt đầu khiến ông cảnh giác. – “Tôi không nhận ra anh ta. Chắc chắn tôi đã nhận ra nếu anh ta đã đến đây. Giờ thì nếu các ông không phiền, tôi phải…”
“Để tôi cho ông xem cái này vậy.” – Người đàn ông để ria mép nói, giọng đanh lại. – “Một tấm hình khác. Ông biết là những thứ như thế này đôi khi lại được việc. Nó có thể làm cho mọi việc tươi mới trở lại.”
Người đàn ông lôi ra một tấm hình thứ hai từ túi ngực, đặt lên quầy hàng, ngay bên cạnh tấm hình thứ nhất. Michel cứng người. Miệng ông khô khốc. Tấm hình thứ hai là của con gái ông.
Juliette, con gái ông đang sống ở Washington D.C, Mỹ, lấy chồng là một giáo sư trường Đại học Washington. Hai đứa mới sinh được một đứa con, đặt tên là Danielle. Đó là đứa cháu đầu tiên của ông.
Người đàn ông chăm chú nhìn ông, Michel bắt đầu nao núng. Hắn có vẻ thích thú khi quan sát điều đó. “Tôi không hiểu liệu cái này có làm trí nhớ của ông sáng hơn một chút không.” – Hẳn cười. – “Không hiểu giờ thì liệu ông có biết người đàn ông đó hay không. Juliette, con gái ông, là một phụ nữ đẹp. Bạn tôi cho biết cô ta vừa mới sinh con nữa. Có lý do để ăn mừng đấy, ông Issa ạ. Chẳng có lý gì để những người thân của ông phải liên quan đến thương vụ không được sạch sẽ lắm như thế này, nếu ông hiểu tôi muốn nói gì.”
Issa thấy ruột gan mình như đảo lộn. ông hiểu chính xác gã định nói gì. Hai người nhìn nhau trừng trừng, Michel ngồi phịch xuống ghế, mặt tái mét. Ông gật đầu.
“Anh ta là người Mỹ.” – Michel nhìn xuống, liếm môi. – “Như các ông đã nói, anh ta trông không giống như trong ảnh. Tóc cạo sát đến tận da đầu, như cách mọi người hiện nay vẫn hay để. Anh ta đeo kính râm, không phải kính cận. Anh ta đến đây hai lần, cả hai đều đến cùng với những người từ ngân hàng ở đây. Cũng như các ông đã nói, có lẽ anh ta đến đây vào khoảng năm, sáu tháng trước đây.”
“Thế còn thương vụ ấy là về cái gì, ông Issa.” – Tên để ria mép hỏi.
“Anh ta mua đá quý, chất lượng cao, cả hai lần đều vậy. Anh ta có vẻ quan tâm tới việc chuyển từ tiền mặt sang các mặt hàng dễ vận chuyển. Anh ta giao dịch với số lượng lớn, như các ông đã nói. Hiện giờ tôi không biết anh ta ở đâu. Tôi cũng không biết tìm anh ta bằng cách nào. Anh ta gọi cho tôi bằng điện thoại di động. Tôi không ghi lại địa chỉ. Tôi nghĩ anh ta có nói rằng đang sống trên một chiếc du thuyền. Chỉ có hai lần đó thôi.” – Michel nhìn gã đàn ông. – “Sau đó tôi không còn gặp lại anh ta nữa.”
“Tên anh ta là gì? ” – Gã ria mép hỏi, hai tròng mắt tối đen vừa cười vừa kiên quyết.
“Tôi không hỏi tên.” – Michel đáp.
“Tên anh ta là gì? ” – Gã đàn ông hỏi lại. Lần này, bàn tay gã ép mạnh lên cánh tay Michel. – “Anh ta dùng séc ngân hàng. Phải có tên trên đó. Ông đã thực hiện một giao dịch lớn, ông phải có ghi chép lại chứ.”
Michel nhắm mắt. Ông không muốn làm việc này. Việc này vi phạm những quy tắc ông vẫn dựa vào đó mà sống đã năm mươi năm nay. Ông đã biết những người này là ai và họ đang muốn gì. Và ông cũng có thể thấy điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, bằng vào ánh mắt của gã đàn ông. Ông có được lựa chọn gì đây?
“Hanson. ” – Issa liếm môi và thở hắt ra. – “Steve Hanson, đại loại là vậy.”
“Đại loại là vậy à?” – Gã đàn ông nắm lấy bàn tay Michel, bóp mạnh. Hắn bắt đầu khiến ông cảm thấy đau. Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy sợ hãi.
“Chính là vậy.” – Michel nhìn gã. – “Hanson. Tôi không biết liên lạc với anh ta bằng cách nào, tôi thề đấy. Tôi nghĩ anh ta sống ở trên du thuyền. Tôi có thể kiểm tra ngày tháng. Chắc phải có thông tin ghi lại ở ngoài cảng.”
Gã ria mép quay lại nhìn đồng bọn, nháy mắt như thể hài lòng. – “Như thế là tốt.” – Hắn nói.
“Như vậy đã đủ để mọi việc ổn chưa?” – Michel lo lắng hỏi. – “Không còn lý do gì để làm phiền chúng tôi nữa chứ? Hoặc con gái tôi chứ?”
“Tại sao chúng tôi phải làm thế kia chứ?” – Gã ria mép quay ra cười với đồng bọn. – “Tất cả những gì chúng tôi cần là một cái tên.”
Vẫn còn run rẩy, Michel đóng và rời cửa hàng ngay sau đó. Ông khóa cửa sau của cửa hàng. Đó là nơi ông vẫn để chiếc Renault trong một bãi đỗ riêng. Ông mở cửa xe. Ông không thích việc ông vừa phải làm một chút nào. Những quy tắc đó đã giúp việc kinh doanh của gia đình ông phát đạt qua nhiều thế hệ. Giờ thì ông đã vi phạm những quy tắc đó. Nếu có ai biết được thì mọi thứ gia đình họ đã gây dựng trong bao nhiêu năm qua đều sẽ đổ xuống sông xuống biển cả.
Khi ông bước vào trong xe và chuẩn bị đóng cửa thì Michel cảm thấy có một cái gì đó thúc rất mạnh từ phía sau. Ông bị ném văng ra băng ghế sau. Một bàn tay khỏe như kìm ấn mạnh mặt ông vào mặt da băng ghế.
“Tôi đã cho các ông biết tên rồi kia mà.” – Michel rên rỉ, tim đập loạn xạ. – “Tôi đã cho các ông biết những gì các ông cần biết rồi kia mà. Các ông cũng nói sẽ không làm phiền tôi thêm nữa mà.”
Một vật cứng bằng thép ấn mạnh vào sau gáy ông. Michel nghe tiếng lách cách lên đạn. Ông hoảng sợ, chợt nghĩ đến Marte đang đợi ông về ăn bữa tối ở nhà. Ông nhắm mắt. “Tôi xin các ông, làm ơn đừng…”
“Xin lỗi ông già.” – Tiếng súng chìm đi trong tiếng máy của chiếc Renault. – “Chúng tôi thay đổi ý định rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.