TIẾU NGẠO GIANG HỒ

022. Lệnh Hồ Xung giải cứu ni cô



Định Dật hỏi: -Gã là người Ngũ Nhạc kiếm phái ư?
Nghi Lâm đáp: -Sư phụ! Y chính là Lệnh Hồ đại ca đó.
Định Dật, Thiên Môn, Dư Thượng Hải, Hà Tam Thất, Quan tiên sinh, Lưu Chính
Phong đều la lên: -Ủa!
Lao Đức Nặc thở phào một cái nhe nhõm.
Mọi người trong nhà hoa sảnh cũng đoán người đó là Lệnh Hồ Xung, nhưng
chờ chính miệng Nghi Lâm nói ra mới xác định được.
Nghi Lâm kể tiếp: -Đệ tử nghe tiếng Điền Bá Quang kêu réo trở về gần đến nơi
thì kinh hãi vô cùng! Lệnh Hồ đại ca nói một câu “xin lỗi” rồi ôm đệ tử chạy ra
ngoài sơn động, ẩn vào trong đám cỏ rậm. Vừa ẩn xong thì Điền Bá Quang
tiến vào sơn động. Gã kiếm không thấy đệ tử liền nổi nóng, ngoác miệng ra mà
thóa mạ. Gã vung ra nhiều câu lạ tai đệ tử không hiểu được. Gã cầm thanh
kiếm gãy của đệ tử chạy ra phát cỏ. May đêm hôm ấy trời mưa, trăng sao mờ
mịt, gã không nhìn thấy bọn đệ tử. Nhưng gã đoán chắc chưa trốn xa được và
chỉ ẩn núp gần đâu đây, nên gã không ngớt phát cỏ tìm kiếm. Có lần thanh
kiếm lướt qua đầu đệ tử chỉ còn cách vài tấc. Gã vừa phát cỏ vừa chửi bới om
sòm, tiến về phía trước tiếp tục tìm kiếm.
Nghi Lâm bỗng buông tiếng thở dài kể tiếp: -Đột nhiên đệ tử thấy từng giọt
nước nóng nhỏ xuống mặt, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh thì giật mình
kinh hãi, khẽ hỏi: -Đại ca bị thương rồi chăng?
Y liền đưa tay ra bịt miệng đệ tử. Hồi lâu thấy Điền Bá Quang phát cỏ mỗi lúc
một xa. Y mới trả lời: -Không có gì đáng ngại.
Rồi buông tay ra. Đệ tử nói: -Đại ca bị thương khá nặng, phải cầm máu mới
được. Tiểu muội có mang thuốc “Thiên hương đoạn tục giao”.
Y gạt đi: -Chớ có lên tiếng để thằng cha kia phát giác chỗ mình ẩn. Y đưa tay
lên bịt chỗ vết thương. Lát sau Điền Bá Quang quay về lớn tiếng: -Ha ha! Té
ra cô ở chỗ này mà bây giờ ta mới trông thấy. Cô đứng lên đi thôi!
Vẻ mặt Nghi Lâm lúc này cũng tái đi, dường như cô nhớ lại lúc đó mà chưa hết
khiếp sợ. Cô kể tiếp: -Đệ tử nghe Điền Bá Quang nói là đã trông thấy mình thì
là thầm “Thôi chết rồi” và toan đứng lên, nhưng cặp giò không nhúc nhích
được.
Định Dật sư thái ngắt lời: -Thế thì ngươi mắc mưu đó. Điền Bá Quang chưa
trông thấy đã định gạt ngươi đó.
Nghi Lâm nói: -Đúng thế! Lúc ấy sư phụ không ở tại chỗ mà sao cũng biết?
Định Dật đáp: -Cái đó có khó gì mà chẳng đoán ra? Nếu hắn nhìn thấy các
ngươi thật thì chạy tới vung đao chém chết Lệnh Hồ Xung còn la gọi làm chi?
Thế đủ biết thằng lỏi Hồ Xung cũng chẳng có kiến thức gì.
Nghi Lâm lắc đầu cãi: -Không phải! Lệnh Hồ đại ca cũng đoán được. Y đưa tay
ra để bịt miệng đệ tử, vì y sợ đệ tử khiếp sợ la lên. Điền Bá Quang la lối một
lúc vẫn thấy yên lặng gã lại tiếp tục phát cỏ tìm kiếm. Lệnh Hồ chờ gã đi xa rồi
mới ghe tai nói thầm: -Sư muội! Nếu chúng ta còn nấn nà được nửa giờ nữa
thì những huyệt đạo của sư muội bị phong tỏa khí huyết sẽ lưu thông được và
ta có thể giải khai cho. Nhưng Điền Bá Quang nhất định sẽ quay lại và lần sau
ta e rằng khó trốn thoát. Chúng ta thử mạo hiểm vào trong sơn động ẩn lánh

Cô nói tới đây thì Quan tiên sinh, Hà Tam Thất và Lưu Chính Phong ba người
đều vỗ tay một cái.
Quan tiên sinh nói: -Hay lắm! Thằng nhỏ này thật có đởm lược và có kiến
thức.
Nghi Lâm nói: -Đệ tử nghe Lệnh Hồ đại ca bảo vào trong động ẩn nấp thì
trong lòng kinh hãi vô cùng, nhưng lúc đó đệ tử rất khâm phục y. Y đã nói vậy
tất là không lầm, liền đáp: -Được lắm!
Y liền bồng đệ tử tiến vào sơn động rồi đặt đệ tử xuống đất. Đệ tử nói: -Trong
núi tiểu muội có “thiên hương đoạn tục giao” là thứ thuốc trị thương rất linh
nghiệm. Xin đại ca lấy bôi vào vết thương.
Y liền đáp: -Hiện giờ không tiện, chờ cho chân tay sư muội vận động được sẽ
lấy cho tiểu huynh.
Y rút kiắm cắt một miếng tay áo buộc lấy vai bên trái. Bấy giờ đệ tử mới hiểu là
Lệnh Hồ đại ca vì bảo vệ cho đệ tử mà lúc ẩn trong đám cỏ rậm đã bị lưỡi kiếm
phát cỏ hớt trúng đầu vai bên trái y. Lúc đó y nhịn đau không cử động mà
cũng không bật tiếng rên la, lại ở trong bóng tối nên Điền Bá Quang không
phát giác ra. Trong lòng đệ tử rất áy náy. Đệ tử không hiểu lấy thuốc ra có
điều chi không tiện? …
Định Dật hắng giọng một tiếng rồi nói: -Thế này thì ra Lệnh Hồ Xung là con
người chính nhân quân tử.
Nghi Lâm trố cặp mắt trong suốt ra chiều kinh ngạc hỏi: -Lệnh Hồ đại ca dĩ
nhiên là người tốt hạng nhất. Y chưa từng quen biết đệ tử mà đã quên cả tính
mạng để cứu đệ tử.
Dư Thượng Hải lạnh lùng nói: -Tuy ngươi chưa từng quen biết gã nhưng e
rằng gã đã thấy mặt ngươi rồi. Không thì vì lẽ gì mà gã lại hy sinh cho ngươi
đến thế?
Nghi Lâm nói: -Không phải. Y nói chưa từng gặp qua đệ tử. Lệnh Hồ đại ca
nhất định không nói dối đệ tử. Đệ tử nhất quyết y không biết đệ tử.
Mấy câu nói của cô rất cả quyết, tuy giọng nói ôn nhu mà chắc như đinh đóng
cột. Mọi người thấy cô kiên quyết nên cũng đem lòng tin tưởng.
Dư Thượng Hải nghĩ bụng: -Thằng cha Lệnh Hồ Xung là một tên ác ôn lớn
mật, gã đã chẳng sợ trời, sợ đất thì hẳn làm càn, làm bậy. Chắc gã cố cùng
Điền Bá Quang tỷ đấu một phen để nổi tiếng trong võ lâm.
Nghi Lâm lại nói tiếp: -Lệnh Hồ đại ca buộc vết thương rồi lại nắn bóp huyệt
“Kiên Trinh” và huyệt “Hoàn Khiêu” của đệ tử cho máu huyết lưu thông. Chẳng
bao lâu đệ tử nghe bên ngoài động có tiếng sột soạt mỗi lúc một gần. Điền Bá
Quang đang vung kiếm bạt thảo quay về đến cửa sơn động. Đệ tử trống ngực
đánh thình thình. Sau gã tiến vào trong động rồi ngồi phệt xuống đất không
nói gì. Đệ tử phải nín thở, thì đột nhiên huyệt “Kiên Trinh” lại đau nhói lên. Đệ
tử vội khẽ la lên một tiếng, thế là hỏng bét. Điền Bá Quang cười khánh khách,
rảo bước tiến lại, Lệnh Hồ đại ca ngồi một bên vẫn không nhúc nhích. Điền Bá
Quang bật lên tiếng đắc ý nói: -Con cừu non này té ra ngươi vẫn nấp lại trong
động.
Gã đưa tay ra toan nắm lấy đệ tử thì nghe đánh véo một tiếng. Gã đã bị Lệnh
Hồ đại ca đâm trúng một kiếm. Đáng tiếc là nhát kiếm đâm không trúng yếu
huyệt. Điền Bá Quang nhẩy lùi vội ra phía sau. Gã rút thanh đao ở sau lưng ra.
Trong bóng tối nghe đánh vèo một tiếng. Gã vung đao chém Lệnh Hồ đại ca.
Đao kiếm đụng nhau bật tiếng choang rùng rợn. Rồi hai người bắt đầu động
thủ. Hai bên cùng không trông thấy nhau chỉ ngấm ngầm ra chiêu. Hai người
qua lại mấy chiêu rồi đều nhảy lùi lại phía sau. Đệ tử chi nghe tiếng hô hấp
của họ, trong lòng hồi hộp vô cùng.
Thiên Môn đạo nhân đột nhiên hỏi xen vào: -Lệnh Hồ Xung cùng Điền Bá
Quang đánh nhau bao nhiêu hiệp?
Nghi Lâm đáp: -Lúc ấy đệ tử rất hoang mang nên cũng không biết hai người
đấu bao lâu. Chỉ nghe Điền Bá Quang cười ha hả nói: -Ngươi đúng là người
của phái Hoa Sơn. Hoa Sơn kiếm pháp không địch nổi ta đâu! Tên họ ngươi là
chi?
Lệnh Hồ đại ca đáp: -Ngũ Nhạc kiếm phái kiắm phái như cây liền cành. Hoa
Sơn cũng vậy mà Hằng Sơn cũng thế. Cả hai phái đều đối đầu với tên dâm tặc
như ngươi …
Lệnh Hồ đại ca chưa dứt lời. Điền Bá Quang đã tấn công ngay. Nguyên gã
muốn dẫn dụ cho Lệnh Hồ đại ca lên tiếng đặng biết chỗ nào. Hai người giao
thủ mấy hiệp nữa Lệnh Hồ đại ca bỗng la lên một tiếng “úi chao”. Y bị thương
rồi! Điền Bá Quang cười nói: -Ta đã bảo Hoa Sơn kiếm pháp không phải là đối
thủ của ta mà. Dù sư phụ ngươi là Nhạc lão nhi có thân hành đến đây cũng
không địch nổi ta.
Lệnh Hồ đại ca không nói gì nữa. Lúc trước đầu vai đệ tử đau nhói lên thì ra
huyệt “Kiên Trinh” được giải khai. Bây giờ huyệt “Hoàn Khiêu” cũng đau buốt.
Đệ tử gắng gượng lồm cồm bò dậy đưa tay ra sờ soạng mặt đất để tìm thanh
kiếm gãy, vì trong bụng hoang mang, đệ tử quên rằng thanh kiếm đó Điền Bá
Quang cầm đi rồi. Lệnh Hồ đại ca nghe có tiếng động thì cả mừng nói: -Huyệt
đạo của sư muội giải khai được rồi. Chạy mau đi! Chạy mau đi!
Đệ tử đáp: -Sư huynh! Tiểu muội cùng sư huynh hiệp lực liều mạng cùng tên
ác nhân này.
Lệnh Hồ đại ca đáp: -Sư muội đi đi! Dù chúng ta có hiệp lực cũng không địch
nổi gã đâu.
Điẳn Bá Quang cười nói: -Ngươi biết thế là hay. Tội gì mà hy sinh chết uổng.
Hỡi ôi! ta rất bội phục ngươi cũng là một vị anh hùng hảo hán. Tên họ ngươi là
gì?
Lệnh Hồ đại ca đáp: -Ngươi muốn hỏi “tôn tính đại danh” ta ư? Ta nói cho
ngươi nghe cũng chẳng hề chi. Nhưng ngươi nói một cách vô lễ như vậy lão tử
không thèm trả lời.
Nghi Lâm quay lại nhìn Định Dật hỏi: -Sư phụ! Sư phụ tính coi có đáng tức
cười không? Lệnh Hồ đại ca không phải là gia gia gã mà lại tự xưng là lão tử.
Định Dật hắng giọng một tiắng rồi đáp: -Đó là lời nói thô tục của người thôn
quê hay dùng để thóa mạ nhau chứ không phải là lão tử thật.
Nghi Lâm nói: -À ra thế đấy!
Lệnh Hồ đại ca lại nói: -Sư muội! Sư muội chạy mau qua Hành Sơn. Bạn hữu
chúng ta đều ở đó. Chắc tên ác tặc này không dám đến đó kiếm sư muội đâu.
Đệ tử liền đáp: -Tiểu muội mà đi gã giết chết đại ca thì sao?
Lệnh Hồ đại ca nói: -Gã không giết nổi tiểu huynh đâu. Tiểu huynh cầm chân
gã, sao sư muội còn không chạy lẹ lên? úi chao!
Mấy tiếng chát chát lại vang lên. Đao kiếm hai bên đụng nhau. Lệnh Hồ đại ca
bị trọng thương thêm một chỗ. Y ra vẻ bồn chồn thúc giục: -Sư muội mà
không chạy đi thì ta mắng cho bây giờ!
Bây giờ đệ tử đã sờ được thanh kiếm gãy mà Điền Bá Quang vứt xuống đất,
liền la lên: -Hai người chúng ta đánh một mình gã.
Điẳn Bá Quang cười nói: -Càng hay! Điền Bá Quang này một người một đao
dám đấu với cả hai phái Hoa Sơn và Hằng Sơn.
Lệnh Hồ đại ca quả nhiên buông lời thóa mạ: -Con tiểu ni cô ngu ngốc này
thật dốt như con bò! Ngươi không chạy đi cho mau, lần sau ta còn gặp ngươi
sẽ xẻo tai ngươi đó.
Điền Bá Quang cười ha hả nói: -Tiểu ni cô đó không bỏ được ta, nên y không
chịu đi.
Lệnh Hồ đại ca tức tối quát hỏi: -Ngươi có đi hay không?
Đệ tử đáp: -Không đi!
Lệnh Hồ đại ca nói: -Nếu ngươi còn không đi thì ta thóa mạ cả sư phụ ngươi
nữa. Định Nhàn ni cô thật là mụ già hồ đồ, dạy giỗ ra con nhỏ hồ đồ này.
Đệ tử đáp: -Định Nhàn sư bá không phải là sư phụ tiểu muội.
Lệnh Hồ đại ca liền bảo: -Giỏi lắm! Ngươi mà còn không chạy đi thì ta thóa mạ
cả đến mụ Định Dật hồ đồ …
Định Dật sa sầm nét mặt trông rất khó coi.
Nghi Lâm vội nói: -Sư phụ! Sư phụ đừng nóng giận vì y muốn đệ tử chạy thoát
mà nói thế, chứ không phải y thóa mạ sư phụ thật sự.
Nghi Lâm kể tiếp: Đệ tử liền bảo y: -Tiểu muội hồ đồ gàn dở là tự tâm tánh,
đâu có phải tại sư phụ giáo huấn?
Đột nhiên Điền Bá Quang lạng đến bên mình đệ tử giơ tay ra điểm huyệt.
Trong bóng tối chẳng nhìn thấy gì, đệ tử vung kiếm chém loạn lên, bức bách
gã phải lui ra.
Lệnh Hồ đại ca lại nói: -Ta còn nhiều câu khó nghe nữa để mà thóa mạ sư phụ
ngươi … Ngươi có sợ không?
Đệ tử liền bảo: -Đại ca đừng thóa mạ nữa, chúng ta cùng trốn đi!
Lệnh Hồ đại ca xẵng giọng: -Ngươi ở bên ta làm vướng víu chân tay không
phát huy được Hoa Sơn kiếm pháp đến chỗ tuyệt diệu. Ngươi đi đi là ta giết
được tên ác ôn này.
Điẳn Bá Quang cười ha ha nói: -Ngươi thật là đa tình, đa nghĩa với vị tiểu ni cô
này. Đáng tiếc ta không biết tên họ ngươi là gì?
Đệ tử nghĩ tên ác nhân ấy nói vậy cũng phải lên tiếng hỏi: -Vị sư huynh ở phái
Hoa Sơn kia! Sư huynh họ tên gì xin cho tiểu muội hay để về Hằng Sơn trình
sư phụ là sư huynh đã cứu mạng cho tiểu muội.
Lệnh Hồ đại ca nói: -Ngươi đi đi! Chạy lẹ đi! Còn ở đấy liến thoắng làm chi? Ta
là Lao Đức Nặc.
Lao Đức Nặc nghe nói vậy không khỏi sửng sốt tự hỏi: -Tại sao đại sư ca lại
mạo tên mình?
Quan tiên sinh gật đầu nói: -Gã Lệnh Hồ Xung làm điều hay mà không nhận
lấy tiếng. Đúng là bản sắc của bọn nghĩa hiệp chúng ta.
Lao Đức Nặc lại nghĩ thầm: -Đại sư ca vốn là người giảo hoạt kỳ quái, vụ này
chắc đại sư ca có dụng gì? Y là một nhân vật võ công trác tuyệt mà chắt về
tay La Nhân Kiệt phái Thanh Thành thì thật đau xó dụng
Định Dật sư thái liếc mắt nhìn Lao Đức Nặc, tự nói một mình: -Gã Lệnh Hồ
Xung thật vô lễ dám thóa mạ cả ta. Hừ chắc sợ ta sau này tra hỏi đến, nên
đem tội lỗi trút lên đầu kẻ khác.
Đột nhiên mụ quay lại nhìn Lao Đức Nặc trừng mắt hỏi: -Lao Đức Nặc. Lúc ở
trong sơn động kẻ mắng ta là mụ hồ đồ có phải ngươi không?
Lao Đức Nặc thấy mụ biến sắc và giọng nói ra chiều tức giận, vội khom lưng
đáp: -Không phải! Không phải! Đệ tử khi nào dám vô lễ đến thế?
Lưu Chính Phong tủm tỉm cười nói: -Định Dật sư thái! Lệnh Hồ Xung mạo tên
sư đệ Lao Đức Nặc là rất có lý. Lao Đức Nặc hiền điệt đây đã biết nghệ rồi mới
tìm thầy. Địa vị y tuy thấp mà tuổi cao, râu đã dài. Y đáng vào hàng tổ phụ sư
điệt Nghi Lâm.
Định Dật nghe Lưu Chính Phong giải thích như vậy liền tỉnh ngộ, bụng bảo dạ:
-Nguyên Lệnh Hồ Xung có bảo tồn danh dự cho Nghi Lâm. Lúc đó trong sơn
động tối tăm nhìn nhau không trông rõ mặt thì sau khi Nghi Lâm thoát thân y
sẽ bảo người cứu y là Lao Đức Nặc phái Hoa Sơn, thì người ngoài dĩ nhiên
không còn đường dị nghị. Như vậy chẳng những gã bảo toàn được sự thanh
bạch cho Nghi Lâm mà còn bảo toàn cả uy danh phái Hằng Sơn.
Mụ nghĩ tới đây bất giác trên môi lộ một nụ cười rồi gật đầu nói: -Thằng nhỏ
đó nghĩ chu đáo lắm. Nghi Lâm! Rồi sau sao nữa?
Nghi Lâm nói: -Lúc đó đệ tử vẫn không chịu đi liền bảo y: Lao đại ca! Ngũ nhạc
kiếm phái đã như cây liền cành. Đại ca vì cứu tiểu muội mà mạo hiểạm thì khi
nào tiểu muội gặp nạn chạy trốn lấy một mình. Sư phụ nghe biết việc này, tiểu
muội không còn tình nghĩa khí đồng đạo, người sẽ giết tiểu muội.
Định Dật vỗ tay reo lên: -Hay quá! Hay quá! Ngươi nói phải đó! Chúng ta đã là
người học võ nếu không nghĩ ngợi gì đến nghĩa khí giang hồ thì sống không
bằng chết. Bất luận là nam hay nữ đều phải thế cả.
Mọi người nghe mụ nói ra chiều sảng khoái đều nghĩ bụng: -Vị lão ni cô này
khí khái chẳng kém gì bậc tu mi.
Nghi Lâm kể tiếp: -Đệ tử nói vậy nhưng Lệnh Hồ đại ca càng thóa mạ lớn hơn:
“Con tiểu ni cô khốn nạn này! Ngươi ở đây làm vướng chân tay ta, khiến ta
không thi triển được “Hoa Sơn kiếm pháp” thiên hạ vô địch. Nhất định ngươi
muốn lạo vào tay Điền Bá Quang phải không? Té ra ngươi thông đồng với gã
cố hãm hại ta … Lao Đức Nặc này bữa nay phải vận xui vừa ra cửa đã gặp ni
cô lại là một tiểu ni cô tuyệt tử, tuyệt tôn đến 18 đời con, cháu nó làm hư, con
người sắt thép chém không vào, làm hư cả một kiếm pháp tuyệt đại kỳ diệu
mà còn lo không giữ nổi tính mạng cho nó nữa. Hỏng rồi! Hỏng rồi! Điền Bá
Quang! Ngươi chém ta một đao cho chết quách đi! Bữa nay ta thật tới số rồi
đây.
Mọi người nghe Nghi Lâm mồm mép bẻo lẻo, thanh âm uyển chuyển, trong
trẻo. Cô thuật những câu nói thô tục vô lại của Lệnh Hồ Xung mà rất lọt tai.
Nghi Lâm lại nói tiếp: -Đệ tử nghe Lệnh Hồ đại ca nói vậy tuy biết y cố thóa mạ
để mình chạy cho thoát thân. Đệ tử cũng nghĩ rằng: mình có ở lại sơn động
song võ công kém cỏi thì chẳng những không giúp được gì cho Lệnh Hồ đại ca
mà còn khiến y vướng víu chân tay không thi triển được Hoa Sơn kiếm pháp
đến chỗ tinh diệu.
Định Dật hắng giọng một tiếng nói: -Thằng nhỏ đó thật khoác lác hết chỗ nói.
Hoa Sơn kiếm pháp nhà gã bất quá chỉ có bấy nhiêu mà gã dám xưng là thiên
hạ vô địch.
Nghi Lâm ngây thơ nói: -Sư phụ! Đó là y hăm dọa Điền Bá Quang để gã biết
khó khăn mà rút lui chăng? Đệ tử nghe y mắng mỗi lúc một dữ tợn hơn, liền
nói: -Lao đại ca! Tiểu muội đi đây! Sau này sẽ có ngày gặp mặt.
Y lại mắng thêm: -Đồ khỉ cứ cút đi! Càng xa càng tốt. Mỗi lần gặp ni cô hễ
đánh bạc là thua. Ta vĩnh viễn không muốn nhìn mặt ngươi nữa. Lão tử bình
sinh thích đánh bạc thì còn gặp ngươi làm cái gì?
Định Dật sư thái lại nổi giận đùng đùng, vỗ bàn quát lên: -Thằng lỏi con láo
thật! Sao ngươi không đâm lòi ruột gã ra rồi bỏ đi?
Nghi Lâm đáp: -Đệ tử sợ y nổi nóng đành phải bỏ đi ra khỏi sơn động. Trong
động lập tức những tiếng binh khí chạm nhau chát chúa vang lên. Đệ tử nghĩ
rằng: Nếu Lệnh Hồ đại ca đại ca mà bị bại dưới bàn tay Điền Bá Quang tất hắn
bắt đệ tử. Còn đại ca mà thắng ra khỏi cửa động có gặp đệ tử lại khiến y xúi
quẩy đánh bạc thua. Đệ tử nghĩ thế rồi nghiến răng chạy đi tìm sư phụ xin lão
nhân gia đi viện trợ đặng thu thập tên ác ôn Điền Bá Quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.