TIẾU NGẠO GIANG HỒ

060. Hồ Xung luyện Độc Cô Cửu Kiếm



Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi: -Tại sao các trưởng lão Ma giáo lại chết cả ở
đây?
Phong Thanh Dương đáp: -Ta giết họ đấy.
Bọn trưởng lão Ma giáo đều là những tên võ công tuyệt thế, vậy mà Phong
Thanh Dương nói bốn tiếng “ta giết họ đấy” một cách rất hời hợt hững hờ như
giết đi mười con kiến con muỗi vậy.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi: -Tại … sao thế? …
Phong Thanh Dương nói: -Chỉ trong vòng một giờ là Điền Bá Quang tỉnh lại,
ngươi cứ hỏi chuyện đường dài thì còn thời gian đâu mà học võ công?
Lệnh Hồ Xung vội đáp: -Đa tạ! Xin thái sư thúc chỉ điểm cho.
Phong Thanh Dương thở dài nói: -Những trưởng lão Ma giáo thực ra cũng là
những người thông minh tài trí mới phá tan được hết những tuyệt chiêu Ngũ
nhạc kiếm phái. Hỡi ơi! Đáng tiếc phải giết đi thật đáng tiếc!
Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: -Vừa rồi lão nhân trách mình lãng phí thời gian mà
bây giờ chính lão lại thở ngắn than dài.
Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy, song ngoài mặt không lộ vẻ chi hết.
Phong Thanh Dương lại nói: -Đáng tiếc là bọn họ không hiểu rõ chiêu số là
phần “tĩnh”, người phát chiêu mới là phần “động”.
Chiêu số “tĩnh” phá giải kỳ tuyệt đến đâu mà khi gặp chiêu số “động” liền chịu
bó tay thì chỉ còn đường để mặc người ta chu lục. Vậy ngươi phải nghĩ luôn
luôn đến chữ “động”. Học và sử đều cần hướng đến chiêu số “động” nếu cứ ỳ
ra như cục đất không biết biến hóa thì dù có thuộc hàng nghìn hàng vạn chiêu
số “tĩnh” mà gặp phải tay cao thủ chân chính là bị họ phá giải sạch sành sanh.
Lệnh Hồ Xung mừng rỡ như người phát điên. Vốn là một thanh niên mau lẹ
hiếu động hắn nghe Phong Thanh Dương nói mấy câu trúng gan ruột rất lấy
làm sung sướng.
Hắn luôn miệng xưng tụng: -Phải lắm! phải lắm! cần học và sử chiêu linh động
mới được.
Phong Thanh Dương nói: -Trong Ngũ nhạc kiếm phái cũng chẳng thiếu chi bọn
xuẩn tài. Chúng cho rằng cứ học những chiêu kiếm tinh thục của sư phụ
truyền cho là trở thành cao thủ. Hừ! Họ thuộc lòng 300 bài thơ Đường thì kẻ
không biết ngâm thơ cũng ngâm được thật. Nhưng chỉ thuộc thơ người ta, rồi
mình có làm thơ cũng chẳng ra hồn. Nếu tự mình không có óc sáng tác liệu có
thành đại thi gia được không?
Lão nói mấy câu này thực ra đã mạt sát luôn cả Nhạc Bất Quần, nhưng Lệnh
Hồ Xung thấy lời lão rất hợp lý, vả lại lão không chỉ mặt chỉ tên sư phụ hắn,
nên hắn cũng không phản đối.
Phong Thanh Dương nói: -Luyện võ và sử chiêu linh động, mới chỉ là bước
đầu. Luyện đến chỗ ra tay không còn chiêu thức mới tiến vào trình độ tuyệt
luân. Theo người thì những chiêu luyện tới chỗ tối cao là không tài nào phá
giải được. ý nghĩ đó chỉ đúng có một điểm là chiêu thức dù có cao đến đâu mà
để đối phương tìm thấy đường lối là có thể nhận kẽ hở phá mình ngay. Còn
như đã không có chiêu thức thì địch nhân phá vào đâu?
Lệnh Hồ Xung trống ngực đập loạn xạ. Miệng lẩm bẩm: -Đã không chiêu thức
thì phá vào đâu? Đã không chiêu thức thì phá vào đâu?
Phong Thanh Dương lại nói: -Một người thường chưa học võ công bao giờ cầm
kiếm vung loạn lên thì kiến văn người có rộng đến đâu cũng chẳng thể đoán
được nhát kiếm của họ đâm chỗ nào, chém vào đâu. Dù là tay kiếm thuật tinh
thâm rất mực cũng không phá nổi chiêu thức của họ, vì họ chẳng có chiêu
thức chi hết. Hai chữ “phá chiêu” thành ra vô nghĩa. Có điều kẻ không học võ
công mà không hiểu chiêu thức tất bị người ta đánh ngã một cách dễ dàng.
Còn những tay kiếm thuật chân chính vào thượng thặng mà không chiêu số thì
kiềm chế được người mà không để cho ai kiềm chế mình.
Lão lượm một khúc xương đùi người chết lên cầm một đầu giơ ra trước mặt
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Bây giờ ngươi phá chiêu này bằng cách nào?
Lệnh Hồ Xung không biết đó là chiêu thức gì, ngơ ngác đáp: -Đây không phải
là chiêu thức nên đồ tôn không phá giải được.
Phong Thanh Dương tủm tỉm cười nói: -Chính là thế đó. Nếu địch nhân sử
binh khí hay động quyền cước thành chiêu thức, thì ngươi chỉ cần biết cách
phá giải là ra tay phá chiêu thắng địch được ngay.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Nếu địch nhân không có chiêu thức thì sao?
Phong Thanh Dương đáp: -Ấy đó! Ta muốn nói: Đối phương cũng là tay cao
thủ hạng nhất. Cả hai bên tùy ý muốn đánh cách nào cũng được, chưa nhất
định ai hơn ai kém …
Lão thở dài nói tiếp: -Hiện nay những tay cao thủ như vậy hiếm lắm. Họa may
ngươi gặp được một hai vị đã là tốt số lắm rồi. Suốt đời ta mới gặp được ba vị
mà thôi.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Ba vị đó là ai?
Phong Thanh Dương chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi tủm tỉm cười
nói: -Trong bọn đệ tử Nhạc Bất Quần vẫn còn kẻ muốn dính líu đến chuyện
ngoài không chịu học kiếm thuật. Hay lắm! Hay lắm!
Lệnh Hồ Xung thẹn đỏ mặt lên vội khom lưng nói: -Đồ tôn biết lỗi rồi!
Phong Thanh Dương nói: -Ngươi không có lỗi gì cả. Trái lại tâm tư ngươi hoạt
bát là hợp với lòng ta. Có điều hiện tại ít thì giờ. Vậy ngươi liên tiếp biểu diễn
ba, bốn chục tuyệt chiêu của phái Hoa Sơn như ngươi thuộc lòng rồi quên hết
cả toàn bộ đi, quên sạch sành sanh đừng để dạ một chiêu nào cả. Đến lúc
ngươi cùng Điền Bá Quang động thủ, tựa hồ như ngươi không còn một chiêu
số nào về Hoa Sơn kiếm pháp để chiến đấu với hắn.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Dạ dạ!
Hắn ngưng thần coi lại đồ hình trên vách đá mười phần Lệnh Hồ Xung đã coi
đến tám, chín, nhất là kiếm pháp bản môn hắn càng nhớ kỹ. Bây giờ hắn
không cần mất thì giờ để học chiêu số mà chỉ cần đem những chiêu thức về
kiếm pháp không liên lạc với nhau xếp thành một dây liền.
Phong Thanh Dương nói: -Nhất thiết ngươi nên thuận theo tự nhiên, chỗ nào
không làm được thì đừng làm, chỗ nào thôi thì phải thôi ngay. Nếu không thể
cho dính lại liền thành một xâu cũng bỏ quách. Tóm lại đừng có chút nào miễn
cưỡng.
Lệnh Hồ Xung luyện kiếm mười mấy năm, mỗi lần luyện tập đều phải để hết
tinh thần không dám lơ đãng chút nào, vì pháp luật của Nhạc Bất Quần rất
nghiêm minh. Một cái giơ tay, cất chân mà sai trật pháp độ mấy tấc liền phải
đính chính ngay tức khắc. Chiêu thức nào cũng phải sử cho tận thiện tận mỹ,
không được mảy may sai trật mới được y gật đầu công nhận.
Lệnh Hồ Xung là khai sơn đệ tử, bản tính hắn cương cường hiếu thắng, lại
được sư phụ, sư nương khen ngợi luôn luôn nên lúc hắn luyện mỗi chiêu càng
khép mình vào lề luật gấp bội. Hắn không ngờ Phong Thanh Dương dạy kiếm
lại trái ngược hoàn toàn với đường lối cũ. Lão muốn hắn càng tùy tiện càng
hay và như vậy hợp với tâm ý hắn. Lúc hắn sử kiếm trong lòng sung sướng
khôn tả, khác nào uống thứ rượu ngon cất đã mấy chục năm mùi vị êm ngọt
phi thường.
Giữa lúc Lệnh Hồ Xung đang say mê sử kiếm, bỗng nghe tiếng Điền Bá Quang
đứng ngoài gọi: -Lệnh Hồ huynh! Mời Lệnh Hồ huynh ra đây tỷ võ.
Lệnh Hồ Xung thu kiếm về đứng yên nhìn Phong Thanh Dương hỏi: -Thưa thái
sư thúc tổ! Đồ tôn múa may quay cuồng như vậy liệu có chống được với Khoái
đao của hắn không?
Phong Thanh Dương lắc đầu đáp: -Chống không nổi, còn sai nhiều lắm!
Lệnh Hồ Xung kinh hãi hỏi: -Không chống nổi ư?
Phong Thanh Dương đáp: -Đã muốn chống là tự nhiên không chống nổi. Sao
ngươi cứ phải chống đối mới được?
Lệnh Hồ Xung nghe lão nói vậy liền tỉnh ngộ ngay. Hắn mừng thầm nghĩ bụng:
-Phải rồi! Gã năn nỉ mình xuống núi dĩ nhiên không dám hạ sát thủ. Gã muốn
sử đao pháp gì thì sử mình không cần biết tới mà chỉ việc tấn công là xong.
Hắn cầm kiếm ra khỏi động thấy Điền Bá Quang cầm ngang lưỡi đao đứng đó.
Điền Bá Quang nói: -Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh được Phong lão liền bối
chỉ điểm yếu quyết, quả nhiên kiếm pháp tiến bộ rất nhiều. Có điều vừa rồi
Điền mỗ bị Lệnh Hồ huynh đánh ngã là vì sơ ý một chút, chứ trong lòng không
phục. Bây giờ chúng ta tái đấu.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Được lắm!
Hắn vung kiếm chênh chếch đâm tới. Thanh trường kiếm lảo đảo lung lay mà
không có chút kình lực nào cả.
Điền Bá Quang rất lấy làm kỳ tự hỏi: -Thằng cha này phát điên rồi chăng?
Hắn vung đao chém nhẹ một nhát.
Lệnh Hồ Xung không né tránh, nghiên mũi kiếm nhắm đâm chênh chếch vào
bụng dưới đối phương.
Điền Bá Quang la lên: -Ô hay!
Rồi xoay đao lại gạt. Không ngờ Lệnh Hồ Xung đột nhiên tung trường kiếm từ
trên không.
Điền Bá Quang ngửng đầu lên nhìn.
Chẳng ngờ mũi gã bị Lệnh Hồ Xung đánh trúng một quyền khá nặng máu tươi
đổ ra rất nhiều.
Điền Bá Quang còn đang kinh hãi thì Lệnh Hồ Xung lại dùng tay làm kiếm đâm
tới cực kỳ mau lẹ, trúng ngay vào huyệt Đản trung của Điền Bá Quang.
Điền Bá Quang toàn thân nhũn ra từ từ té xuống. Vẻ mặt gã cực kỳ kinh dị lại
vô cùng phẫn nộ.
Lệnh Hồ Xung xoay mình lại.
Phong Thanh Dương gọi hắn vào động bảo: -Ngươi lại được thêm nửa giờ nữa
để luyện kiếm. Gã hai lần bị ngươi điểm té, thương thế lần này nặng hơn và dĩ
nhiên lâu hơn lần đầu gã mới tỉnh lại. Có điều lần sau tái đấu, không chừng gã
sẽ dùng đến phép đánh liều mạng, vậy ngươi phải cẩn thận mới được. Bây giờ
ngươi hãy vào luyện kiếm pháp phái Hành sơn đi!
Tưởng bất tất phải thuật lại cho rườm lời. Lệnh Hồ Xung sau khi được Phong
Thanh Dương chỉ điểm, chiêu số về kiếm pháp của hắn như có như không. Về
ý tứ chiêu số hãy còn nhưng về hình thức chiêu số không rõ rệt nữa, thiệt là
biến hóa đến độ xuất quỉ nhập thần.
Điền Bá Quang tỉnh dậy rồi lại thêm hai lần gã bị đánh ngã.
Trời đã xế chiều Lục Đại Hữu đem cơm lên núi.
Lệnh Hồ Xung thấy gã còn ở đằng xa đã xách Điền Bá Quang bị té còn nằm đó
bỏ vào phía sau tảng đá. Phong Thanh Dương cũng ở hậu động không ra.
Lệnh Hồ Xung bảo Lục Đại Hữu: -Mấy bữa nay ta ăn thấy ngon miệng vậy mai
Lục sư đệ mang nhiều cơm rau hơn một chút nhé!
Lục Đại Hữu thấy đại sư ca vẻ mặt vui tươi khác hẳn tình hình mấy tháng
trước hắn chỉ buồn phiền trong lòng cũng mừng thầm gã đáp: -Hay lắm! Mai
tiểu đệ sẽ đưa lên một giỏ cơm lớn.
Lục Đại Hữu xuống núi rồi, Lệnh Hồ Xung giải khai huyệt đạo cho Điền Bá
Quang, hắn mời gã cùng Phong Thanh Dương cùng vào ăn cơm.
Phong Thanh Dương chỉ ăn nửa bát là no. Còn Điền Bá Quang ôm mối bất
bình không sao nuốt được. Gã vừa và cơm vừa càu nhàu thóa mạ. Đột nhiên
gã bóp mạnh đánh cách một tiếng. Cái bát sành bị bể thành mười mấy mảnh.
Cả mảnh bát lẫn cơm đổ xuống người gã.
Lệnh Hồ Xung cười khanh khách nói: -Điền huynh giận cái bát cơm làm chi
vậy?
Điền Bá Quang tức giận, hằn học nói: -Mẹ kiếp! Điền mỗ tức quá, chỉ vì Điền
mỗ không muốn giết thằng lỏi thành ra thằng lỏi chỉ công chứ không thủ mà
chiếm được tiện nghi. Hừ hừ! Mẹ kiếp tiểu ni … tiểu ni …
Gã hiển nhiên muốn thóa mạ Nghi Lâm tiểu ni cô, nhưng không hiểu gã nghĩ
sao đang nói dở dang bỗng dừng lại. Gã nói liền mấy câu “tiểu ni, tiểu ni” rồi
lớn tiếng: -Lệnh Hồ Xung! Ngươi có giỏi thì tái đấu với ta.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Được lắm!
Đoạn hắn chống kiếm đứng dậy.
Cuộc ác đấu này cực kỳ hung hiểm. Lệnh Hồ Xung vẫn đánh như trước. Mỗi
lần Điền Bá Quang phóng đao đâm tới, gã không đỡ gạt cứ dùng tuyệt chiêu
phản kích. Không ngờ lần này Điền Bá Quang ra tay độc địa.
“Soạt soạt” hai đao! Một đâm trúng vào vế đùi Lệnh Hồ Xung một vạch vào
cánh tay trái hằn thành vết khá sâu. Hiển nhiên hắn bị thua rồi căm hận không
chịu nhịn nữa. Tuy gã không giết Lệnh Hồ Xung nhưng muốn đả thương tứ chi
hắn.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi vừa đau đớn thành ra kiếm pháp tán loạn. Sau đó
mấy chiêu, hắn bị Điền Bá Quang đá ngã lăn ra.
Điền Bá Quang rất lấy làm đắc ý, kề đao vào cổ Lệnh Hồ Xung hỏi: -Còn đánh
nữa hay thôi? Từ giờ ta không nể đâu. Mỗi lần đánh là mỗi lần chém ngươi
mấy nhát.
Dù ta không giết ngươi nhưng cũng chẳng để thân thể ngươi toàn vẹn, phải
làm cho máu chảy kiệt quệ mới nghe.
Lệnh Hồ Xung cười khanh khách nói: -Đánh nữa chứ! Dù Lệnh Hồ Xung nay
không chiến đấu nổi Điền huynh, chẳng lẽ Phong thúc sứ tổ của tiểu đệ cứ
thỏng tay ngồi nhìn để mặc cho Điền huynh hoành hành hay sao?
Điền Bá Quang nói: -Phong lão gia là bậc cao nhân tiền bối không thèm động
thủ với ta đâu.
Gã vừa nói vừa lượm đơn đao lên, trong bụng nghĩ thầm: -Nếu mình đả
thương Lệnh Hồ Xung trầm trọng, Phong Thanh Dương tất nhiên tức giận ra
tay.
Dù lão không hạ thủ giết người mà chỉ đuổi mình xuống núi cũng là hỏng bét.
Lệnh Hồ Xung xé vạt áo buộc vết thương tiến vào trong động. Hắn lắc đầu
nhăn nhó cười nói: -Thưa thái sư thúc tổ! Quả nhiên gã thay đổi chiến lược,
đánh chém thực sự. Nếu gã chém đúng cánh tay phải không sử kiếm được
nữa thì khó lòng thắng gã.
Phong Thanh Dương nói: -May ở chỗ trời đã gần tối. Ngươi ước hẹn ngày mai
tái đấu. Đêm nay ngươi đừng ngủ nữa, chúng ta hết sức một đêm. Ta dạy cho
ngươi ba chiêu kiếm pháp.
Lệnh Hồ Xung hỏi: -Ba chiêu thôi ư?
Hắn nghĩ bụng: -Vẻn vẹn có ba chiêu kiếm thì hà tất phải mất cả một đêm mới
học xong.
Phong Thanh Dương thủng thẳng đáp: -Ta coi ngươi có vẻ thông minh đặc
biệt, nhưng chưa hiểu có thông minh thật không hay chỉ là thông minh giả dối.
Nếu ngươi thông minh thật thì một đêm nay may ra có thể học được ba chiêu
kiếm này. Nhược bằng tư chất ngươi đần độn, trí hiểu biết của ngươi tầm
thường thì … sáng mai ngươi đừng chường mặt ra đấu với gã nữa, chỉ việc
nhận thua rồi riu ríu vâng lời gã xuống núi quách cho rồi.
Lệnh Hồ Xung nghe thái sư thúc tổ nói vậy thì liệu chừng ba chiêu kiếm này
không phải tầm thường và nhất định khó học lắm rồi, nhưng hắn không khỏi
động lòng hiếu thắng ngang nhiên đáp: -Thưa thái sư thúc tổ! Nếu đồ tôn tư
chất ngu muội không thể trong một đêm học được ba chiêu đó thì thà rằng để
gã chém một đao chết quách đi cho rồi, chứ nhất định không chịu theo gã
xuống núi.
Phong Thanh Dương cười nói: -Vậy thì hay lắm!
Lão ngửng đầu lên trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: -Trong một đêm mà bắt học
ba chiêu thì không khỏi quá ép uổng. Chiêu thứ hai tạm thời chưa cần dùng
đến, vậy ngươi chỉ học chiêu thứ nhất và chiêu thứ ba cũng tạm đủ. Có điều
… có điều. Chà!
Trong chiêu thứ ba rất nhiều chỗ biến hóa do chiêu thứ hai mà ra. Thôi được!
Chúng ta sẽ lược bớt những chỗ biến hóa có liên quan đến chiêu thứ hai thử
coi có được không.
Lão lẩm bẩm một mình, có lúc trầm ngâm rồi lại lắc đầu.
Lệnh Hồ Xung thấy lão ra vẻ lo âu lắm chuyện thì không khỏi ngứa ngáy khó
chịu. Gã biết môn võ công nào càng khó học bao nhiêu thì uy lực càng mãnh
liệt bấy nhiêu.
Bỗng nghe Phong Thanh Dương miệng lẩm bẩm: -Trong chiêu thứ nhất có 360
chỗ biến hóa, nếu quên một chỗ là chiêu thứ ba sử không đúng được.
Cái khó là ở chỗ đó.
Lệnh Hồ Xung nghe nói tới một chiêu thứ nhất đã có tới 360 chỗ biến hóa thì
giật mình kinh hãi.
Phong Thanh Dương bấm đốt ngón tay tính: -Qui muội qua Vô vọng, Vô vọng
tới Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu. Giáp chuyển sang Bính, Bính chuyển
sang Canh, Canh chuyển sang Quí. Tí Sửu giao nhau, Thìn Tỵ giao nhau, Ngọ
Mùi giao nhau. Phong lôi là một lần biến, Thủy Hỏa là một lần biến. Càn khôn
đối nhau, Chấn Đoài đối nhau, Ly Tốn đối nhau. Ba thêm thành năm, năm
thêm thành chín …
Lão càng đếm càng lộ vẻ lo âu trầm trọng, rồi thở dài nói: -Xung nhi! Ngày
trước ta học chiêu thứ nhất phải mất những ba tháng trời. Thế mà bảo trong
một đêm ngươi học hai chiêu chẳng là nói giỡn ư? Ngươi thử nghĩ coi: Qui
muội qua Vô Vọng …
Lão nói đến đây bỗng im bặt, tỏ ra thần trí lơ đãng. Sau một lúc lão hỏi: -Vừa
rồi ta nói gì nhỉ?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Thái sư thúc tổ vừa nói: Qui muội qua Vô vọng, Vô vọng
tới Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu …
Phong Thanh Dương giương cặp lông mày lên nói: -Trí nhớ của ngươi hay thật.
Rồi sau sao nữa?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Thái sư thúc tổ nói tiếp: Giáp chuyển sang Bính, Bính
chuyển sang Canh, Canh chuyển sang Quí …
Hắn tiếp tục đọc tiếp và nhớ thuộc lòng không sai chữ nào.
Phong Thanh Dương rất lấy làm kỳ hỏi: -Môn “Độc cô cửu kiếm” này ngươi đã
học yếu quyết chưa?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Đồ tôn chưa học qua, nên không hiểu môn này kêu bằng
“Độc cô cửu kiếm”.
Phong Thanh Dương nói: -Ngươi chưa học qua sao đã thuộc lòng?
Lệnh Hồ Xung đáp: -Đồ tôn vừa nghe thái sư thúc tổ lẩm nhẩm như vậy.
Phong Thanh Dương lộ vẻ vui mừng vỗ đùi nói: -Nếu vậy thì có thể được.
Trong một đêm tuy không học được hoàn toàn, nhưng ngươi cố mà nhớ lấy.
Chiêu thứ nhất không cần học, còn chiêu thứ ba chỉ học một nửa. Người hãy
nghe đây: Qui muội qua Vô vọng, Vô vọng tới Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại
hữu.
Lão tiếp tục đọc xuống tất cả hơn 900 chữ rồi nói: -Ngươi thử đọc lại một lượt.
Lệnh Hồ Xung vâng lời đọc lại và chỉ trật có bảy tám chữ Phong Thanh Dương
liền đính chính lại cho hắn.
Lệnh Hồ Xung đọc lần thứ hai không có chỗ nào sai trật nữa.
Phong Thanh Dương mừng rỡ vô cùng nói: -Hay lắm! Hay lắm! Ngươi lại đọc
xuống dưới đi
Lão liền truyền cho Lệnh Hồ Xung thêm mấy trăm chữ khác về khẩu quyết. Lão
chờ Lệnh Hồ Xung thuộc lòng rồi tiếp tục dạy mấy trăm chữ nữa cho đến hết
năm ngàn chữ.
Tuy trí nhớ của Lệnh Hồ Xung đặc biệt hơn người mà cũng mất hơn một giờ
mới nhớ không sai trật chữ nào.
Phong Thanh Dương bảo hắn đọc thuộc lòng từ đầu đến cuối ba lần, lão đã
thấy hắn nhớ hết toàn bộ liền bảo: -Đó là điều kiện căn bản về “Độc cô cửu
kiếm”. Bây giờ nhớ được rồi, song chỉ vì muốn thành tựu mau chóng mà cố ghi
nhớ chứ không hiểu rõ đạo lý bên trong thì ngày sau rất dễ quên lãng. Vậy bắt
đầu từ hôm nay, ngươi cần đọc nhẩm luôn miệng.
Lệnh Hồ Xung đáp: -Đồ tôn xin vâng lời.
Phong Thanh Dương lại nói: -Chiêu thứ nhất về “Độc cô cửu kiếm” này gọi là
“Tổng quát thức” có rất nhiều biến hóa. Còn việc thể hiện thiên tổng quát này
bây giờ chưa học vội. Chiêu thứ ba là phá đao thức dùng để giải đơn đao,
song đao, liễu diệp đao, quỉ đầu đao, phá đại đao, trảm mã đao … Điền Bá
Quang thi triển phép khoái đao bằng đơn đao. Vậy đêm nay ngươi chỉ học một
bộ phận để đối phó với đao phép của gã.
Lệnh Hồ Xung nghe nói chiêu thứ hai trong “Độc cô cửu kiếm” có thể phá giải
được nhiều kiếm pháp của những môn phái trong thiên hạ. Còn chiêu thứ ba
chuyên để phá giải đao pháp thì hắn vừa kinh hãi vừa mừng thầm nói: -Phép
cửu kiếm này thần diệu như vậy mà đồ tôn thiệt chưa từng nghe ai nói đến
bao giờ.
Phong Thanh Dương nói: -Sư phụ ngươi đã nghe qua rồi, nhưng hắn không
muốn đề cập tới với các ngươi mà thôi.
Lệnh Hồ Xung rất lấy làm kỳ hỏi: -Tại sao vậy?
Phong Thanh Dương không trả lời vào câu hỏi, lão nói: -Chiêu thứ ba trong
“Độc cô cửu kiếm” này là “Phá đao thức”. Điều cốt yếu là lấy nhẹ nhàng chống
với trầm trọng, dùng mau lẹ để kiềm chế chậm chạp. Phép khoái đao của Điền
Bá Quang cũng nhanh lắm rồi nhưng ngươi cần phải nhanh hơn gã nhiều thì
phải dùng cách gì?Ngươi còn nhỏ tuổi mà thi đua mau lẹ với gã rất có thể
được, nhưng thắng hay bại thì chưa nắm vững. Còn ta đây đã già nua tuổi tác
mà muốn mau hơn gã thì chỉ còn một biện pháp duy nhất là ra chiêu trước gã.
Vậy ngươi liệu chừng gã sắp ra chiêu gì thì ngươi phải tranh tiên đón đầu. Đối
phương chưa cất tay, mũi trường kiếm của ta đã trỏ vào chỗ yếu hại của gã thì
gã có mau lẹ đến đâu cũng không kịp ngươi được.
Lệnh Hồ Xung gật đầu lia lịa đáp: -Dạ dạ! Phép “Độc cô cửu kiếm” này phát
huy chiêu thứ ba phải chăng dạy người cách liệu địch để chiếm tiên cơ?
Phong Thanh Dương vỗ tay đáp: -Đúng lắm! đúng lắm thằng nhỏ này thật dễ
dạy đây! Bốn chữ liệu địch tiên cơ” đúng là chỗ tinh yếu của chiêu kiếm thứ ba
đó. Bất luận là ai sắp ra chiêu nào, nhất định đều có trầm triệu. Đại khái gã
muốn chém một đao vào vai bên tả ngươi tự nhiên gã đưa mắt nhìn vào đó.
Nếu lúc ấy thanh đơn đao của gã đang ở phía dưới dĩ nhiên gã vung đao lên
vạch thành hình nửa vòng tròn để từ trên chém chênh chếch xuống.
Lão liền đem những chỗ biến hóa về chiêu thứ ba phân tích cho Lệnh Hồ Xung
nghe.
Lệnh Hồ Xung trong lòng khoan khoái vô cùng. Bỗng nhiên hắn được nghe
môn võ học chưa từng thấy bao giờ. Khác nào một gã thiếu niên quê mùa đột
nhiên được tới chốn hoàng cung, nội viện. Những điều mắt thấy tai nghe
chẳng cái gì là không tân kỳ khác lạ.
Chiêu kiếm thứ ba biến hóa cực kỳ phức tạp. Trong vòng một giờ, Lệnh Hồ
Xung chỉ lĩnh hội được hai ba phần mười, còn ngoài ra hắn chỉ cố ghi nhớ khẩu
quyết vào lòng. Người dạy hết sức, kẻ học hết lòng thành ra không biết gì đến
thời gian lặng lẽ trôi.
Bỗng nghe Điền Bá Quang ở ngoài động lớn tiếng gọi: -Lệnh Hồ huynh! Trời
sáng rồi! Đã tỉnh giấc chưa hay còn ngủ?
Lệnh Hồ Xung thộn mặt ra khẽ nói: -Trời ơi! Sáng mất rồi!
Phong Thanh Dương thở dài nói: -Đáng tiếc thời gian cấp bách quá! Ngươi
học rất mau chóng, mau hơn lòng ước vọng của ta nhiều. Bây giờ ngươi ra
đấu với gã đi!
Lệnh Hồ Xung vâng lời. Hắn nhắm mắt để nhẩm lại những điều cốt yếu đã học
đêm qua. Đột nhiên hắn mở bừng mắt ra nói: -Thưa thái sư thúc tổ! Đồ tôn có
chỗ chưa hiểu là tại sao hết thảy mọi biến hóa đều là chiêu số tấn công, không
có chỗ nào phòng thủ?
Phong Thanh Dương nói: -Phép “Độc cô cửu kiếm” chỉ có tiến chứ không có
thoái. Dĩ nhiên chiêu nào cũng nhằm tấn công, bắt buộc bên địch không thủ
không xong. Như vậy thì dĩ nhiên không cần thủ nữa. Người sáng chế ra kiếm
pháp này là Độc cô cầu bại tiền bối! Cứ một cái tên “Cầu bại ” cũng đủ thấy lão
nhân gia suốt đời muốn cầu lấy một lần thua mà không sao được. Kiếm pháp
này ra đời đã thành thiên hạ vô địch thì còn thủ gì nữa? Giả tỷ có ai đánh lão
nhân gia phải xoay kiếm về thế thủ thì lão nhân gia không biết sung sướng
đến thế nào?
Lệnh Hồ Xung lại đi lặp lại câu: -Độc cô cầu bại! Độc cô cầu bại!
Trong lòng hắn tưởng tượng ra một vị tiền bối chống kiếm vào chốn giang hồ,
khắp thiên hạ không ai địch nổi. Lão muốn tìm một tay đối thủ bức bách lão
quay về thế thủ một chiêu, chỉ một chiêu thôi cũng không được. Tình trạng
này thật khiến cho người ta phải kinh hãi và khâm phục hết chỗ nói.
Bỗng nghe Điền Bá Quang lại la lớn: -Ra mau đi mà chịu ta chém cho hai nhát
nữa!
Lệnh Hồ Xung cầm trường kiếm lớn tiếng đáp: -Tiểu đệ sắp ra đây.
Phong Thanh Dương chau mày nói: -Xung nhi! Bữa nay không đủ thì giờ,
ngươi chưa thể luyện được chiêu thứ ba đến chỗ tinh vi và phân tích tỉ mỉ. Bây
giờ ngươi ra tiếp chiêu với gã, có điều rất nguy hiểm là hễ gã tiến lên phóng
đao nhằm vào cánh tay hay cổ tay bên hữu ngươi mà đả thương. Khi ấy ngươi
đành để tùy ý gã hoặc chém hoặc mổ, không còn sức kháng cự nữa. Đó là một
điều ta rất băn khoăn!
Lệnh Hồ Xung hăng hái đáp: -Đồ tôn sẽ hết sức chiến đấu.
Hắn cầm kiếm ra khỏi động làm bộ lừ thừ, vươn vai, ngáp dài. Hắn lại giơ tay
lên dụi mắt hỏi: -Điền huynh dậy sớm thế? Đêm qua không ngủ được ư?
Miệng hắn nói vậy, nhưng bụng bảo dạ: -Ta chỉ cần sao qua được lúc này vào
học thêm được mấy giờ thì vĩnh viễn không sợ gì gã nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.