Tôi là Êri

Chương 4: Được lên máy bay – thỏa lòng mong ước!



Lâu dần, tôi bắt đầu thấy chán những cuộc chơi nên bắt đầu tách khỏi đám bạn đó và cố gắng tìm một công việc mới để làm. Trong lúc tôi phân vân chưa biết phải làm gì thì tự nhiên có một người đàn ông gốc Hoa tìm đến làm quen. Người đó hỏi tôi:

“Cô không có việc gì để làm hay sao mà suốt ngày đàn đúm với bọn con trai thế?”

Tôi trả lời:

“Cháu cũng muốn làm việc lắm nhưng không biết phải làm gì. Cháu chưa học xong và không có tiền vốn để buôn bán như người ta.”

Người đó bèn nói thẳng với tôi:

“Thế có muốn đi làm việc ở Hồng Kông không?”

Tôi nghĩ có lẽ tai mình bị ù nên nghe nhầm, bởi bản thân tôi đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi. Tôi luôn mong ước sẽ được đi nước ngoài, nước nào cũng được, làm gì cũng mặc kệ. Tôi có thể làm bất cứ việc gì, miễn là được ngồi máy bay vì tôi mơ ước được ngồi máy bay giống bố, được làm việc ở nước ngoài giống bố, muốn có tiền xây nhà để bố mẹ và các anh chị được ở cùng nhau. Mơ ước của tôi sắp trở thành hiện thực sao?

Trước khi đi Hồng Kông, hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn. Mẹ không có tiền mua sữa, mua bánh cho con tôi ăn, bản thân tôi cũng chơi bời không được tích sự gì. Thấy thế, thím Xa Ing đã đến đón con tôi về nuôi và nói lại rằng tôi chỉ cần tự lo cho bản thân thôi, còn con của tôi thím sẽ nuôi giúp. Nhưng có điều, khi đó Ót cũng không ở cùng thím Xa Ing. Hắn vẫn mê gái và đã chuyển đến ở một tỉnh khác. Thím Xa Ing cũng không thèm quan tâm, đếm xỉa đến hắn nữa. Thím khuyên tôi không nên quay lại sống với Ót bởi chính sự vô trách nhiệm của hắn đã khiến tôi và con phải khốn khổ thế này.

Người đàn ông đến rủ tôi đi làm ở Hồng Kông tên là Khăm, mọi người vẫn quen gọi là Hia Khăm. Hia Khăm nói thẳng với tôi:

“Cô sẽ phải đi bán dâm đấy. Có muốn đi không?”.

Tôi trả lời “có” mà không cần suy nghĩ.

Ông ta nói tiếp:

“Ở Hồng Kông làm việc vất vả lắm đấy, liệu có chịu được không?”.

“Được ạ”. Tôi khẳng định.

Tự nhủ rằng, nó có thể nặng nhọc được đến thế nào cơ chứ, cũng chỉ là bán thân mà trước kia mình cũng đã từng làm ở Pattaya thôi. Nhưng thật ra, khi ở Pattaya, tôi cũng không phải tiếp khách quá nhiều vì đã có người bao. Hia Khăm thấy tôi đã từng làm việc ở Pattaya nên đoán chắc tôi không lạ gì nữa. Nhưng ông ta chỉ biết tôi đã từng bán dâm ở Pattaya chứ không hề hay biết tôi đã bán dâm như thế nào, sống ra sao ở Pattaya.

Hia Khăm nói:

“Cô phải phục vụ cho một trăm năm mươi người để trả nợ cho ta. Ta sẽ trả tiền vé máy bay, tiền ăn ở mọi thứ cho đến khi cô trả nợ hết.”

“Ok”. Tôi trả lời: “Cháu sẽ đi”.

Hia Khăm nói tiếp:

“Nhưng cô chỉ có mười bốn ngày ở Hồng Kông thôi và trong thời gian đó phải cố gắng trả hết nợ cho ta, hoặc không chừng chỉ được ở có bảy ngày thôi đấy”.

Tôi bắt đầu nhẩm tính: “Nếu vậy thì một ngày mình sẽ phải tiếp biết bao nhiêu khách chứ”.

Ông ta lại tiếp:

“Cô phải tiếp ít nhất bốn đến năm mươi khách một ngày vì nếu không cô sẽ phải trở về tay không, không được gì cả.”

Đến đây, tôi bắt đầu có chút hoảng hốt: Ối trời! Chuyện gì thế này, ai mà tiếp được nhiều khách đến như thế. Ôi! Không thể thế được, không thể được. Tôi nghĩ Hia Khăm nói vậy có lẽ chỉ là để kiểm tra xem mình có dám không thôi. Cho dù Hia Khăm có nói như thế nào, tôi cũng không hề lung lay và luôn kiên định rằng phải đi cho bằng được.

Bởi tôi nghĩ rằng, những điều mà Hia Khăm nói không phải là sự thật hoặc nếu có là sự thật thì cứ để khi nào đến đó rồi sẽ tính tiếp. Tất cả là bởi tôi muốn được ngồi máy bay, muốn được ra nước ngoài vì thế dù điều kiện có thế nào tôi cũng chấp nhận. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Hia Khăm dẫn tôi đi làm hộ chiếu. Vậy là bảy ngày nữa, tôi sẽ bay.

Tôi về nhà báo với bố mẹ rằng mình sẽ đi Hồng Kông. Ông bà hỏi tôi đi làm gì. Tôi bảo có người thuê đi mua hàng ở Hồng Kông, chỉ khoảng hai tuần thì về.

Mới đầu bố cũng ngăn cản, không muốn cho tôi đi vì sợ bị người ra lừa mang hàng cấm hoặc có thể bị lừa bắt đi bán thân. Nhưng với tính ương bướng, tôi kiên quyết mình phải đi bằng được. Cuối cùng bố cũng không ngăn cản được tôi. Tôi viện lí do:

“Bố của Nỉnh đi đi, ở nhà không có việc làm, lấy đâu ra tiền tiêu”.

Thế là ông đành phải để tôi đi. Cũng may vì nếu bố mẹ không cho phép thì tôi không thể làm được hộ chiếu vì khi đó tôi chưa đến hai mươi tuổi. Còn anh trai tôi, khi biết chuyện qua bố mẹ cũng không nói gì, chỉ khuyên tôi cẩn thận kẻo bị lừa làm việc phạm pháp. Tôi nghĩ rằng cả bố, mẹ và anh trai chắc chắn không nghĩ rằng tôi sẽ đi bán dâm vì tôi không thể hiện điều gì khiến họ nghĩ theo hướng đó. Khi ở Pattaya, họ cũng không biết tôi làm việc gì. Hơn nữa, tôi cho là bọn họ chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể làm công việc này. Quan trọng là tôi chưa từng ăn mặc hở hang, lố bịch trước mặt người trong nhà dù chỉ một lần.

Tôi ngủ không yên giấc, ngồi đếm từng ngày chỉ mong bảy ngày trôi qua thật nhanh để được lên đường. Trước khi đi, Hia Khăm gọi tôi để tập trả lời các câu hỏi khi đến sân bay Hồng Kông. Ông hướng dẫn tôi họ sẽ hỏi như thế này, như thế kia và tôi phải trả lời cho đúng. Chúng tôi luyện tập rất nhiều lần trước khi đi. Chuyến đi lần này có một người phụ nữ lớn tuổi đi cùng, có thể gọi là A ma. A ma có nhiệm vụ đưa tôi vào Hồng Kông cho bằng được. Dù Hồng Kông cũng là một nước ở châu Á nhưng việc xuất nhập cảnh cũng không hề đơn giản. Cảnh sát sẽ hỏi rất nhiều trước khi cho phép bạn vào nước họ.

Vì thế, tôi và A ma phải trả lời các câu hỏi sao cho thật khớp nhau phòng trường hợp cả hai bị tách riêng ra hỏi từng người. Chuyện này khá phức tạp, họ để A ma đóng giả làm mẹ tôi, chúng tôi đến Hông Kông để thăm họ hàng, sau đó sẽ đi chơi tiếp ở thành phố Sán Đầu[1], Trung Quốc. Chúng tôi đã chuẩn bị trước rất nhiều câu hỏi. Một ngày trước khi đi, Hia Khăm gọi tôi đến ngủ cùng ông nhưng tôi không chịu. Hia Khăm nói rằng tất cả phụ nữ được ông gửi đi Hồng Kông đều phải đến ngủ với ông trước khi lên đường. Nhưng tôi nhất quyết không chấp nhận. Điều mà tôi chấp nhận là làm việc để trả nợ mà thôi. Hia Khăm thấy tôi một mực từ chối, đành nhân nhượng để tôi đi mà không phải ngủ với ông ta như những người khác.

[1] Thành phố ven biển thuộc Quảng Đông, cũng là một trong sáu đặc khu kinh tế của Trung Quốc.

Sáng hôm sau tôi và A ma lên đường đi Hồng Kông. Tôi vô cùng hồi hộp, đến mức lúc ngồi trên máy bay tôi không hề ngủ chút nào chỉ mải nhìn bầu trời, nhìn mây trôi. Cảnh đó khiến tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, muốn được bay như thế này mãi mãi, muốn được bay dài hơn ba tiếng. Tôi nhớ bố từng nói rằng mọi thứ trên máy bay đều miễn phí, ăn cũng miễn phí và nếu thứ nào không ăn có thể lấy mang về. Tôi cũng giữ lại một số thứ như là bánh để mang về. Tôi cũng nhớ bố từng lấy nước hoa để trong nhà vệ sinh trong máy bay mang về nhà và cả chăn đắp nữa, vì thế tôi cũng làm theo y như bố. Tôi lấy nước hoa trong nhà vệ sinh trên máy bay và cũng gấp chăn cho vào trong túi xách mang về. Tôi biết tôi đang ăn trộm đồ của người ta nhưng tôi muốn có chúng, thêm nữa cũng không phải chỉ mình tôi làm điều này. Tôi nhìn thấy vài người cũng giống như tôi. Tôi nghĩ: “Hay đây! Lần này cũng có người chôm đồ giống mình. Dù sao cũng có người chôm cùng”. Cuối cùng tôi cũng thoát được, thật là may mắn! Tôi trộm đồ cũng giỏi đấy chứ!

Đến sân bay Hồng Kông, tôi và A ma bị phỏng vấn thật. Họ hỏi tương đối nhiều và rất chi tiết ví như hỏi chúng tôi ra khỏi nhà lúc mấy giờ, ăn cơm ở đâu, ăn những gì, tiền ăn hết bao nhiêu, ngồi xe đến sân bay hay có người đưa ra, nếu ngồi taxi thì tiền taxi hết bao nhiêu, ai ngồi chỗ nào, ai ngồi trước ai ngồi sau người lái… Những câu hỏi này chúng tôi trả lời hầu hết đêu giống nhau. Đây là những câu hỏi được phòng xuất nhập cảnh Hồng Kông ưa dùng và hầu như ai cũng bị hỏi như vậy. Cuối cùng tôi và A ma cũng qua được cửa ải này dù câu trả lời của chúng tôi không hoàn toàn khớp nhau nhưng câu trả lời giống nhiều hơn câu trả lời khác. Ngoài ra, tôi ăn mặc trông giống một tiểu thư với áo tay dài kín đáo, quần dài, tết tóc sam. Lúc đó, trông tôi giống một cô gái người Hoa nên cũng khá giống A ma. Họ thuê A ma dẫn tôi sang Hồng Kông với giá năm nghìn bạt cộng với tiền máy bay đi về. Tính ra bà ta cũng thu được khá nhiều tiền từ những người con gái như tôi. Đó là một công việc phạm pháp nhưng rất nhàn hạ.

Tôi không thể nào quên cái ngày đầu tiên của chuyến đi xa đầu tiên trong đời mình. Chúng tôi tới Hồng Kông khoảng ba giờ chiều và được một ông chủ tên là Hia Lím đến đón ở sân bay Hồng Kông. Hia Lím có vợ là người Thái và hầu như ngày nào ông ta cũng đi đón các cô gái Thái giống như tôi sang đây làm. Hia Lím đón tôi về nhà mình, chúng tôi nói chuyện, hỏi han nhau không đến nửa tiếng thì một người Hồng Kông tên là A Chông đến đón tôi đi. A Chông sẽ là người dẫn tôi đi đến mọi ngõ ngách ở Hồng Kông để làm việc. A Chông nói tiếng Thái khá tốt. Hắn biết mọi thứ về người Thái và tiếng Thái do đã làm nghề này được mấy năm rồi. Chúng tôi gọi những người này là “bảo kê” hay gọi theo cách khác là “ma cô”.

Ông Lím bảo tôi phải làm việc luôn trong ngày đầu tiên này. Ông ta nói cần phải làm việc cho thật nhanh, không nên chậm trễ. Tôi thắc mắc tại sao không để cho tôi được nghỉ vài ngày trước đã. Ông ta nói cứ vừa làm vừa nghỉ, không cần ngủ, khi nào xong việc khắc sẽ được ngủ. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu và nghĩ đến Hia Khăm từng nói công việc này rất nặng nhọc, liệu tôi có làm nổi không. Hình như mọi thứ đang bắt đầu diễn ra đúng như ông ta đã nói thật. Cuối cùng, tôi vẫn phải nghe theo lời Hia Lím. A Chông sẽ đóng giả làm người yêu tôi và sẽ đưa tôi đi làm, đồng thời giúp giải quyết mọi việc rắc rối trong trường hợp tôi bị cảnh sát hoặc CID[2]kiểm tra hay bắt giữ. Công việc của chúng tôi sẽ như thế này: Tôi vào phòng làm việc với khách khoảng mười lăm, hai mươi phút, không cần cởi quần áo, chỉ mặc váy và kéo lên thôi. Giá dịch vụ như sau: Tiền dịch vụ từ khách là một trăm năm mươi đô-la Hồng Kông tương đương với bốn trăm năm mươi bạt tại thời điểm đó. Số tiền này sẽ được chia làm ba phần: Một trăm đô cho ông chủ, ba mươi đô cho người bảo kê là A Chông và hai mươi đô tiền thuê phòng khách sạn. Tôi phải tiếp đủ một trăm năm mươi khách mới trả hết chi phí của “con-théc”[3] hay nói cách khác là trả hết nợ cho ông chủ. Về phần tôi, tôi chỉ nhận được tiền dịch vụ dùng miệng phục vụ khách, mỗi lần ba mươi đô.

[2] CID: Viết tắt của Criminal Investigation Department, đây là đội cảnh sát mặc thường phục của phòng điều tra tội phạm của cảnh sát Anh và cảnh sát các nước nắm trong Khối liên hiệp Anh.

[3] “Con-théc” hay “théc” là tiếng lóng của gái mại dâm, mượn từ từ “con-tract” trong tiếng Anh có nghĩa là “hợp đồng”, nói về tất cả các chi phí được sử dụng trong quá trình đi lại bán dâm ở nước ngoài mà boss sẽ là người trả trước số tiền này, nên đó chính là món nợ mà các cô gái phải trả góp dần cho đến khi hết nợ.

Mỗi lần orale sex đều phải dùng bao cao su, nếu khách không tuân thủ hoặc gây chuyện thì gọi bảo kê. Bảo kê sẽ vào phòng để dàn xếp với khách. Nếu khách sử dụng thời gian phục vụ quá hai mươi phút tính phí gấp đôi thành ba trăm đô và nếu khách không đồng ý thì cũng để bảo kê xử lý. Trong suốt thời gian tôi làm việc bảo kê phải ngồi canh chừng trước cửa phòng và nếu đã tiếp đủ một trăm năm mươi người để trả nợ thì giá dịch vụ vẫn được chia thành ba phần nhưng có điều chỉnh tỷ lệ ăn chia: Người giám sát năm mươi đô, ông chủ năm mươi đô và tôi được năm mươi đô, còn tiền dịch vụ dùng miệng ba mươi đô vẫn là tiền của tôi như cũ. Vì thế, khi tôi trả hết nợ tôi sẽ có cơ hội được tiền dịch vụ mỗi khách khoảng hai trăm bốn mươi bạt trong thời gian hai mươi phút. Nhưng phần lớn khách sẽ bo thêm, có người cho nhiều đến một trăm đô, ít nhất cũng hai mươi đô.

Có nhiều cô gái tiếp khách nhiều đến mức mỗi ngày lên đến bốn mươi, năm mươi người. Trước đây tôi chưa từng biết có kiểu bán dâm như thế tồn tại trên thế giới này, nhưng bản thân tôi cũng chưa thể tiếp được nhiều khách đến thế. Ngày đầu tiên tôi đi làm từ bốn, năm giờ chiều và trở về vào hai giờ sáng, nhưng tôi chỉ tiếp được có hai khách khiến cả bảo kê và ông chủ rất tức giận. Họ nói ngày mai tôi phải làm được nhiều hơn thế. Tôi làm việc được hai, ba ngày thì cảm thấy rất đau đớn, không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi xin ông chủ cho tôi được về nước nhưng ông ta không đông ý. Ông ta nói tôi vẫn chưa trả hết nợ. Ông ta liền lấy một ít thuốc của Trung Quốc gần giống với nhân sâm cho tôi uống và nói rằng cứ uống thuốc này đi, nếu đi làm mà còn thấy đau thì sẽ chấp nhận cho tôi về lại Thái. Ông ta còn nói thuốc này rất đắt. Sau khi uống, ông ta cho tôi nghỉ khoảng ba, bốn tiếng rồi gọi dậy đi làm tiếp.

Các bạn tin không? Uống xong thuốc, khi làm việc tôi thực sự không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Thật là lạ! Tôi phải kiên nhẫn làm việc ở Hồng Kông cho đến khi trả được hết nợ cho ông chủ, mất tất cả hai tuần. Nếu so sánh với người khác thì có thể coi là rất kém vì họ chỉ trả nợ trong vòng không quá năm đến bảy ngày. Nhưng thực sự, tôi cũng không thể tiếp được nhiều khách hơn thế. Sau khi trả nợ xong, ông chủ cho tôi đi gia hạn visa tại thành phố Sán Đầu, Trung Quốc và tôi được phép ở lại Hồng Kông thêm mười bốn ngày nữa. Tôi thực sự không muốn đi gia hạn visa nhưng vì luôn có bảo kê đi cùng nên không làm khác được. Sau khi gia hạn visa, tôi trở lại Hồng Kông làm việc tiếp. Lần này tôi lập mưu gian lận ông chủ bằng cách liên kết với bảo kê. Ngày nào làm được mười khách thì báo chỉ được năm khách, ngày nào được hai mươi khách thì báo chỉ được mười khách. Tôi chia cho bảo kê bảy mươi, tám mươi đô cho mỗi ca đó nên hắn cũng vui vẻ chấp nhận. Tôi được phép ở lại thêm mười bốn ngày nhưng khi làm việc đến ngày thứ mười, tôi đã tự nộp mình cho cảnh sát vì tôi muốn trở về nhà.

Trong thời gian làm việc mười ngày đó, tôi vừa gian lận vừa tích tiền bo của khách được khoảng năm mươi nghìn bạt, cộng thêm tiền chia từ ông chủ khoảng ba mươi nghìn bạt. Tổng cộng tôi mang về Thái được khoảng hơn tám mươi nghìn bạt. Lúc tôi đi tự thú với cảnh sát, A Chông – bảo kê của tôi không biết. Hắn nghĩ rằng tôi thực sự bị bắt. Tôi biết hắn muốn tôi làm việc tiếp cho đủ mười bốn ngày sau đó hắn sẽ tiếp tục đưa tôi đi ra hạn visa ở Macao lần nữa vì hắn cũng nhận được khá nhiều lợi lộc từ tôi thông qua việc gian lận ông chủ. Tuy nhiên, dù sao đi chăng nữa, tôi cho rằng bọn người này chỉ chăm chăm kiếm lợi từ tôi mà thôi. Vì thế tôi cần phải phản bội chúng để bảo vệ an toàn cho chính mình. Tôi chưa từng tin tưởng bất cứ ai. Liệu có ai biết được trong suốt hai mươi bốn ngày ở Hồng Kông tôi sống không khác gì trong địa ngục, đau đớn cùng cực, nhưng tôi vẫn phải cam chịu chấp nhận vì chính tôi đã tự lựa chọn như thế. Nếu không, tôi sẽ phải trở về tay không mà chẳng được chút lợi lộc gì từ việc hiến thân và chịu đựng đau đớn đó cả. Vì thế, tôi bắt buộc phải gian lận với ông chủ. Hành vi này không được coi là làm điều xấu, bởi ông ta cũng đã nhận được khá nhiều lợi lộc trong thời gian tôi phải nhắm mắt làm việc tại Hồng Kông.

Lúc đó, tôi lúc nào cũng nhớ đến khuôn mặt của con. Tôi muốn có tiền mua sữa cho con, không muốn để con phải đói khổ và cũng sẽ không làm gánh nặng cho mẹ nữa. Tôi cũng nhớ đến khoảnh khắc sinh con và thầm nhủ, lúc sinh con còn đau đớn hơn thế này nhiều, vì thế, có đau đớn thế nào cũng phải chịu đựng. Nhiều lúc, tôi không chỉ đau mà còn cảm thấy rất mệt vì hàng ngày phải chạy đua với thời gian, phải đi bộ đến nhiều tòa nhà, phải chạy lên chạy xuống cầu thang thật nhanh và còn phải chạy trốn cảnh sát mỗi ngày cả mấy chục lần. Tóm lại, phải chạy cả ngày vì cảnh sát thường xuyên lùng sục nhưng lần nào tôi cũng may mắn chạy thoát được. Vừa chạy rất mệt nhưng vẫn phải vào làm việc với khách. Nhiều lần gặp phải khách khó tính nhưng tôi cũng vẫn phải chịu đựng.

Tôi luôn nghĩ rằng, tôi gặp khó khăn bao nhiêu thì những người phụ nữ Thái khác ở Hồng Kông cũng vất vả chẳng kém gì tôi. Mọi người chắc cũng vì hoàn cảnh khó khăn nên mới phải buộc lòng đi bán thân, phải đối mặt với nỗi đau đớn, sự cùng khổ và cái chết.

Tôi muốn nói cho các bạn biết một điều rằng, việc ngủ với khách để đổi lấy tiền chẳng hề sung sướng giống như ngủ với người mình yêu chút nào đâu. Ngủ với người mình yêu dù có đau đớn nhưng vẫn hạnh phúc. Nhưng ngủ với khách thì nhiều lần phải rơi nước mắt vì tủi nhục. Nhiều khách rất thô lỗ, dơ bẩn nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng. Còn có rất nhiều thứ trong cuộc sống mà gái bán dâm phải trải qua. Nhiều người bị khách hành hạ, đánh đập. Nhiều người chết vì gặp phải khách bệnh hoạn, thú tính. Bạn của tôi có người bị khách hiếp đến ba, bốn lần, rất đáng thương nhưng may thay lần nào cũng trốn thoát được. Coi như may mắn vì vẫn còn giữ được mạng sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.