Tôi là Êri

Chương 8 – Phần 2



Chung sống với Chin-ya được khoảng một năm, tôi bắt đầu cảm thấy thiếu tiền, tiêu pha không giống như trước đây nên lúc nào cũng thấy bứt rứt, khó chịu và muốn quay về nghề cũ. Nhưng vướng một nỗi là Chin-ya rất tốt. Anh hiểu và thông cảm với tôi trong mọi chuyện, đồng thời cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Thực tế, thời gian đầu Chin-ya không muốn chung sống với tôi lắm vì anh từng nhìn thấy tấm danh thiếp của Nakayama và nghĩ có lẽ tôi có quan hệ với Yakuza này, hoặc không thì cũng là bỏ trốn đến đây. Chin-ya nói với tôi rằng anh nhìn thấy danh thiếp của Nakayama và anh không muốn dính dáng đến tôi nữa vì sợ sau này liên lụy. Tôi kể lại đầu đuôi chuyện Nakayama và tôi cho Chin-ya nghe. Từ đó, anh mới yên tâm chung sống với tôi. Anh cố gắng thay đổi con người tôi như cách ăn mặc, trang điểm. Anh hay mua những bộ vest hay những chiếc váy, chiếc quần dài lê thê cho tôi mặc nhưng chúng luôn bị tôi cắt cho ngắn đi. Tôi luôn cố gắng chống đối lại mong muốn của anh, làm mọi thứ ngược hẳn với những gì anh thích. Tôi thích nhuộm tóc màu dâu đỏ anh lại cố ép tôi nhuộm sang mấy màu tối tối. Anh cố gắng giúp tôi tập uống rượu để thỉnh thoảng đi uống với anh và cũng là để tôi ngưng dùng Dormicum. Anh muốn tôi phải thức dậy vào lúc năm giờ sáng chuẩn bị đồ ăn cho anh mang đi làm. Nhưng tôi không thể làm được vì ngày nào cũng giữa trưa mới tỉnh. Anh cũng cố tình tìm những game hấp dẫn cho tôi ngồi chơi trong phòng để khỏi phải ra ngoài gặp gỡ bạn bè đặc biệt là những cô gái kiếm sống về đêm. Tuy thế, tôi chẳng bao giờ làm theo bất cứ thứ gì mà anh mong muốn.

Chin-ya là người thích chơi xe thể thao, anh thường xuyên thay xe mới, thích đi xem đua xe và dạy tôi chơi golf để có thể cùng anh đi đánh golf ở tỉnh nọ, tỉnh kia. Thực tế thì Chin-ya đã cho tôi một cuộc sống đầy đủ và sung túc không thiếu bất cứ thứ gì. Anh mua rất nhiều thứ đắt tiền cho tôi như đồng hồ Channel, giá năm, sáu mươi nghìn bạt. Nhưng tôi lại giấu đem đi bán lấy tiền tiêu. Đến cả chiếc đồng hồ Rolex của anh, tôi cũng lấy đem bán rồi mua một chiếc đồng hồ giả thay thế nhưng cuối cùng cũng bị anh phát hiện. Tôi làm thế là vì tôi nghiện cờ bạc. Dù biết nhưng Chin-ya chưa từng một lần trách mắng mà luôn tha thứ cho tôi. Tôi đã làm nhiều điều không phải với anh nhưng anh vẫn luôn nhẫn nhịn. Chin-ya là kĩ sư, thu nhập mỗi tháng cũng khá, đến cả trăm nghìn bạt. Tuy nhiên, các khoản chi tiêu của anh cũng nhiều không kém.

Một hôm tôi nhận được điện thoại của chị Bia. Chị gọi điện xin tôi cho chị đến ở cùng nhưng tôi bảo không thể vì tôi đã có chồng. Chị Bia bảo: “Vậy thì chị sẽ thuê nhà ở gần đó, em không phải lo, chỉ cần em liên hệ việc làm giúp chị là được”. Sau khi tôi đồng ý, chị Bia ngồi tàu từ Osaka đến tìm tôi ở Yokohama. Chị nói rằng chị đang trốn chồng đến với tôi. Hiện tại, chị đã kết hôn và còn một cậu con trai với tay Yakuza. Tôi rất lo sợ khi biết chị đã có con mà chồng lại là một Yakuza, chắc chắn sau này sẽ có chuyện xảy ra. Nhưng chị Bia cũng khẳng định là không có ai biết chuyện chị đi Yokohama. Chồng chị rất vũ phu, thường hay đánh đập chị mỗi lúc bực tức khiến chị phải quyết định bỏ con, trốn chồng. Tôi hỏi:

“Chị không thấy thương con à?”.

“Có thể sau này chị sẽ thỉnh thoảng về thăm con, nhưng không phải bây giờ. Nếu không hắn sẽ giết chị”.

Tôi biết tên Yakuza này rất hung dữ và đểu cáng. Chị Bia lấy hắn không phải vì tình yêu mà vì muốn có visa kết hôn để được ở lại Nhật, không may lỡ có bầu nên phải sinh con.

Tôi tìm phòng trọ cho chị Bia rồi cùng nhau tính cách làm ăn. Chị Bia muốn rủ tôi quay lại làm việc ở nhà thổ lần nữa vì ở đó thu nhập khá cao. Nhưng tôi nói không thế quay lại nghề cũ vì người yêu của tôi không muốn tôi làm việc này và quan trọng là nếu xin vào đó làm tôi lại phải mất tiền môi giới rất cao, ít nhất cũng phải cả trăm nghìn bạt. Do không thể quay lại nơi đó, tôi đành để chị Bia vào làm việc ở đó một mình và nhờ bạn bè thân quen trong nhà thổ giúp đỡ chị. Tôi biết chị Bia chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền ở đó vì chị rất xinh đẹp. Khách hàng trông thấy chắc chắn ai cũng phải thích chị. Chị Bia làm việc ở đó được một thời gian thì lại mê mẩn bọn đàn ông Thái làm việc trong bar Hosto. Ngoài ra chị còn là một người có “tấm lòng bao dung, hết mình” nên lại có thêm một anh chàng người yêu Thái Lan. Chị chuyển đến ở cùng hắn. Hàng ngày chị không phải làm gì ngoài việc ăn, chơi và vào sòng bạc. Một hôm, chị Bia gọi điện rủ tôi vào sòng bạc cùng vì chị không muốn đi chơi một mình.

Tôi xin phép Chin-ya đi sinh nhật một người bạn. Chin-ya đồng ý cho tôi đi. Nhưng chắc anh biết tôi đang nói dối như thường lệ vì sinh nhật bạn ở đâu ra mà lắm thế, tuần nào cũng có sinh nhật. Tuy thế, anh cũng không muốn ngăn cản, vẫn thả cho tôi đi chơi. Hôm đó, chị Bia thắng được khoảng hơn hai trăm man, tương đương với hơn bốn trăm nghìn bạt. Chúng tôi vui mừng cầm tiền trở về. Sau hôm đó, tôi và chị Bia thường xuyên vào sòng bạc chơi tiếp. Tôi biết chủ của sòng bạc này là Pratunam, ông cũng là người Thái. Bên dưới tòa nhà là một cửa hàng bán đồ ăn, bên trên mở sòng bạc, với đủ trò cho chúng tôi chơi. Vì quá mê cờ bạc nên tôi quyết định tìm mọi cách ra ngoài kiếm tiền. Do không biết phải kiếm tiền bằng cách nào đơn giản và nhanh chóng hơn việc vào nhà thổ, tôi bèn mua thuốc lắc uống cho say để có thể làm mọi cách kiếm tiền mà không cảm thấy xấu hổ. Nhưng tác dụng của loại thuốc này khá đặc biệt, tức là khi tỉnh lại sẽ không thể nhớ được mình đã làm gì lúc say. Nếu giấu tiền lúc say khi tỉnh lại ta không thể nhớ ra là để tiền ở chỗ nào. Tôi mua thuốc lắc về uống liền hai, ba viên rồi ra ngoài làm gì cũng không rõ nữa, chỉ biết đêm nào cũng có tiền chơi bạc. Một thời gian dài sau tôi mới biết mình đã làm gì lúc say: Đó là ra đứng đường vẫy khách. Hồi đó ở Nhật không có ai làm vậy, chỉ có mình tôi dám làm. Tôi nhớ làm việc như thế mang lại thu nhập rất cao. Tôi thường đòi khách tới năm man cho một lần phục vụ và cũng không có chuyện đi qua đêm. Có những đêm tới kiếm được hàng trăm nghìn yên. Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy. Chỉ biết mình phải kiếm tiền chơi bạc.

Lúc đó, tôi giống như bị ma cờ bạc nhập vào người. Tôi từng chơi bạc thắng đến bảy trăm nghìn bạt. Nhưng đen đủi thay tôi không thể đem số tiền đó ra khỏi sòng bạc chỉ vì tôi đang lờ đờ say. Bọn côn đồ trong sòng bạc biết tôi chơi được tiền nên không chịu cho tôi ra khỏi sòng bạc mà bắt tôi phải tiếp tục chơi rồi ăn gian tiền của tôi. Cuối cùng chỉ còn lại có hơn một trăm nghìn bạt mang về nhà. Bọn họ ai cũng hả hê, vui sướng khi tôi chơi thua gần hết mới thả cho về. Nhiều đêm tôi chơi hết sạch không còn một đồng trong người, bọn họ phải trả tiền taxi cho tôi về nhà. Khi hết tiền, tôi lại cố gắng ra đường bắt khách. Nhiều lúc chỉ vì say không làm chủ được bản thân, tôi bị khách đưa đi vứt trên đỉnh núi và mặc kệ cho tôi tự đi bộ một mình về, cũng không trả tiền công cho tôi. Tôi phải đi bộ một mình trên con đường tối đen, hai bên đường không có đèn điện. May mắn thay có xe chạy qua cho tôi đi nhờ, chẳng ngờ đó lại là xe cảnh sát. Tôi phải khóc xin người ta đừng bắt gửi tôi về Thái vì hiện tại tôi không có một đồng nào trong người cả. Và nếu Chin-ya biết được chuyện này, chắc chắn anh sẽ bỏ rơi tôi thôi. Cuối cùng, người cảnh sát đó cũng thường tình tha cho tôi và còn lái xe đưa tôi về tận nhà. Sau lần đó tôi vẫn không chừa, vẫn ra ngoài làm việc như thường ngay đêm hôm sau. Tôi cũng không kể cho Chin-ya biết chuyện này. Thời gian vừa qua, tôi vẫn nói dối anh là mình làm nhân viên phục vụ sòng bạc nhận tiền lương tháng vì thế thỉnh thoảng phải làm hết đêm. Chin-ya cũng mặc cho tôi đi làm như vậy. Anh chắc cũng biết tôi nói dối và dù sao có bắt được tận tay, day tận trán thì tôi vẫn cứ chối.

Tôi làm việc như thế hàng đêm và có thu nhập khá cao. Tôi rủ thêm vài người bạn thân đi bắt khách ngoài đường cùng. Khi các bạn của tôi đến làm thấy thu nhập cao thật nên truyền tai cho nhiều người cùng biết. Cuối cùng thì có đến hàng chục người đổ ra đường vẫy khách.

Mỗi khi có thêm người mới, bọn họ đều phải đến xin phép tôi trước mới được đứng vẫy khách trên con đường này, vì họ biết tôi là người đầu tiên ra “mở đường”. Nhưng sau này bắt đầu xuất hiện Yakuza đến quản lý đường và thu tiền của mọi người mỗi đêm hai nghìn bạt. Bọn chúng kéo nhau đến kiếm tiền trên thân xác chúng tôi. Nếu người nào không chịu trả tiền sẽ bị đánh đập và cấm không cho phép đến làm việc trên con đường này nữa. Thế nên cũng không có ai dám gây chuyện với chúng. Dù đêm đó chúng tôi có kiếm được tiền hay không cũng phải trả tiền bảo kê cho chúng.

Đến cả chị Bia cũng theo tôi ra đường làm việc. Cuộc sống của chúng tôi khi đó vô cùng bê bối: nghiện thuốc, nghiện cờ bạc và đêm nào cũng phải làm việc kiếm tiền. Tôi thật tệ, không chịu nghe lời của Chin-ya. Trong khi anh luôn cố gắng đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho tôi nhưng tôi lại tự tay phá hỏng nó.

Tôi có thêm rất nhiều bạn cùng làm việc ở đây và phần lớn chúng tôi đều phải uống thuốc lắc trước khi ra ngoài làm việc, nếu không chúng tôi sẽ không đủ dũng cảm để vẫy khách. Tôi có một người bạn tên là Đa. Cô ấy cũng nghiện thuốc giống tôi. Chúng tôi rủ nhau đi mua thuốc lắc, mỗi lần cả trăm viên để được giá rẻ. Sau đó, chúng tôi chia nhau mỗi người một nửa rồi cùng nhau uống cho đến khi say, không còn biết gì nữa mới đi làm.

Mỗi lần mua được những năm mươi viên thuốc lắc. Vậy mà có lúc chỉ dùng trong vòng hai, ba ngày đã hết, có lẽ bởi chúng đã có hiện tượng nhờn thuốc, uống bao nhiêu cũng không còn cảm giác say nữa. Đó là loại thuốc có công dụng mạnh như Dormicum mà bác sĩ chỉ dùng cho trường hợp gây mê cho bệnh nhân phải lên bàn mổ.

Đa kiếm được rất nhiều tiền, mỗi lần gửi về nhà đều là mấy trăn nghìn bạt vì thế chẳng bao lâu cô đã tiết kiệm được ba, bốn triệu bạt. Tôi rất ghen tị với Đa. Cô không thích chơi bời, không mê đàn ông, không nghiện cờ bạc, chỉ đi làm kiếm tiền gửi về cho gia đình. Đa chỉ nghiện duy nhất một thứ đó là thuốc lắc nhưng cũng chỉ dùng khi làm việc thôi.

Tôi quen thêm Yod, hắn được công ty Honda Thái Lan cử sang Nhật làm việc đã hai năm. Là gay, hàng đêm, Yod ăn mặc như con gái rồi trốn ra ngoài đường bắt khách giống chúng tôi. Tôi quen Yod rất tình cờ. Hắn đứng vẫy khách ở khu vực của chúng tôi. Thấy tôi đứng đó, hắn tiến đến hỏi xem có thuốc chia cho hắn không. Tôi vốn thích nói chuyện với gay nên đã bán cho hắn một ít. Sau đó, chúng tôi đứng nói chuyện với nhau một lúc. Yod ăn mặc rất sexy, váy ngắn, tóc giả dài. Khi chúng tôi đang nói chuyện thì một khách đi tới hỏi giá dịch vụ. Khách biết Yod là gay nên chọn tôi. Chúng tôi định đi thì Yod xin được đi cùng và hứa sẽ giúp massage cho khách.

Yod nói nếu cho hắn đi cùng tôi sẽ không phải ngủ với khách, hắn sẽ giúp mọi thứ. Tôi xin phép khách và khách cũng đồng ý vì đang say. Sau đó bọn tôi đến một khách sạn gần đó, tôi cũng rất tò mò không biết Yod sẽ làm cách nào để tôi không phải ngủ với khách. Hóa ra Yod lừa khách uống thuốc lắc pha với rất nhiều bia. Cuối cùng, khách cũng ngủ say, Yod nói chúng tôi phải lấy tiền và trốn khỏi khách sạn gấp. Ngoài tiền công, chúng tôi không lấy thêm bất cứ gì của khách. Chúng tôi để cho khách nằm ngủ một mình trong khách sạn và bỏ đi. Lúc đầu, tôi không đồng tình với cách làm này của Yod vì tôi biết vậy là sai luật và làm như thế có nghĩa là chúng tôi đang lừa khách. Sau này khách sẽ nhớ mặt và có thể quay lại xử lý chúng tôi. Sau hôm đó, tôi cũng không muốn hợp tác với Yod theo cách đó nữa nên tách ra làm một mình. Tuy thế, chúng tôi vẫn chơi thân với nhau và đêm nào cũng gặp nhau tám chuyện. Yod nói với tôi rằng hắn làm như vậy với hầu hết khách say, ngoại trừ trường hợp không thể tránh được. Nếu gặp những khách thích được quan hệ với người cùng giới thì Yod mới chịu làm chuyện đó với khách.

Tôi và Yod càng ngày càng trở nên thân thiết. Một hôm, Yod rủ tôi đến phòng hắn chơi. Vì đang say thuốc nên tôi đã theo hắn về phòng mà không ý thức việc mình làm. Khi tỉnh lại, tôi nhìn quanh phòng và nhận thấy đây không phải là phòng ngủ của mình. Tôi trông thấy một người đàn ông đang mặc complet, thắt cà vạt trông rất đẹp trai, sáng sủa khiến tôi giật mình hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy nhìn người đàn ông đó và nghĩ có lẽ đêm qua mình quá say nên đã ngủ qua đêm với khách mà không biết. Chết thật, giờ này chắc Chin-ya đang rất nhớ và lo cho tôi. Nhưng hóa ra người đàn ông đó lại chính là Yod. Hắn hỏi tôi:

“Sao, ngạc nhiên lắm phải không? Là Yod đây, không phải sợ. Bây giờ mình phải đi làm trước. Nếu Nỉnh muốn ngủ tiếp thì cứ tự nhiên. Hẹn gặp lại đêm nay nhé”.

Tôi vẫn ngơ ngác nhìn Yod, thầm hỏi là Yod thật sao? Trông hắn đúng là một người đàn ông hoàn hảo, chẳng có vẻ gì là gay cả. Như tôi đã nói, Yod đi làm tại công ty Honda vào ban ngày, đêm đến hắn lại trốn ra ngoài vẫy khách trong khi công ty không hề biết chuyện. Yod nói với tôi hắn làm như thế cả năm rồi. Hắn phải gửi tiền về nuôi các em ăn học. Tôi phải công nhận hắn giỏi và rất chịu khó. Khi đã thân thiết hơn, tôi bắt đầu tin tưởng hắn. Có lần, tôi chơi bạc thua hết sạch tiền và thấy rất buồn, Yod cho tôi mượn tiền mỗi khi tôi gặp khó khăn, thiếu thốn. Kiếm được kha khá từ việc đi khách và chơi bạc tôi mua vàng đeo đầy người. Tôi nhớ tiền của tôi cộng với tiền lấy từ Chin-ya được khoảng một trăm năm mươi man tương đương ba trăm nghìn bạt và bốn bạt vàng tôi giấu đi không cho Chin-ya biết, tôi không muốn phải ngồi giải thích cho anh tôi lấy số tiền vàng này từ đâu. Hàng ngày, sau khi Chin-ya đi làm, tôi mang số vàng này ra ngắm cho thỏa thích. Đời tôi chưa từng có nhiều tiền bạc đến như vậy. Tôi ngồi suy tính nên làm gì với số tiền này. Tôi nghĩ mình nên mang vàng đi bán lấy tiền gửi về cho bố mẹ mua nhà trả góp để gia đình tôi có nhà ở như người ta, sau đó tôi sẽ trả nợ dần cho ngân hàng theo tháng. Rồi một ngày, ngôi nhà đó sẽ là của chúng tôi. Bố mẹ và anh chị sẽ không phải thuê nhà ở nữa. Nhưng tôi vui sướng với số tiền đó không bao lâu thì Yod tâm sự rằng hắn thích một người đàn ông Thái, làm việc trong bar Hosto. Hắn rất thích người này nhưng người ấy lại không để ý đến Yod vì nghĩ Yod không có tiền. Yod muốn làm chuyện đó với người này, một lần thôi, cho thỏa lòng. Yod nói muốn mượn vàng của tôi đeo để khoe với người đàn ông đó. Tôi nghe thấy thế liền đồng ý ngay mà không hề suy tính vì Yod đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều lần và chưa từng từ chối bất cứ điều gì.

Đêm đó, Yod đến mượn ba bạt vàng của tôi đeo. Trông hắn không khác gì một con mụ phường chèo đồng bóng vì sợi nào sợi nấy nặng đến cả lượng, nhiều sợi nặng hai lượng nên nhìn rất buồn cười. Yod còn mượn tôi thêm một trăm hai mươi man nói là để gửi về cho ba đứa em đang học đại học đóng học phí và nói sẽ trả lại cho tôi khi có tiền lương, nhưng còn khá lâu mới được lĩnh. Yod hứa sẽ ra ngoài làm việc kiếm tiền trả nợ tôi dần. Tôi cho Yod mượn mọi thứ mà hắn yêu cầu và nói sáng mai tôi sẽ đến phòng hắn để lấy lại vàng. Đêm đó qua đi. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Yod thông báo tôi đang trên đường đến phòng trọ của hắn nhưng điện thoại không liên lạc được. Tôi thấy nóng ruột vô cùng, không thể chịu được nên quyết định đi thẳng đến phòng trọ của hắn khi mới mười giờ sáng. Hôm đó là cuối tuần, là ngày nghỉ của Yod. Nhưng khi đến phòng của Yod, tôi không gặp hắn mà chỉ gặp một người ở phòng bên cạnh mà tôi từng nói chuyện. Người đó đến chào tôi và hỏi:

“Cô đến tìm Yod phải không?”.

“Vâng”. Tôi trả lời

Người phụ nữ đó báo với tôi rằng:

“Ô, thế Yod không báo cho cô biết là cậu ấy về Thái ngày hôm nay à? Cậu ấy đã thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng trọ từ sáu giờ sáng rồi. Giờ này chắc đang ngồi trên máy bay, sắp về đến Thái Lan rồi”.

Tôi nghe xong bủn rủn hết cả chân tay, người nóng rực, tay vã mồ hôi và cảm giác không còn chút sức lực nào. Người phụ nữ đó hỏi tôi:

“Có chuyện gì không?”.

Có vẻ như người phụ nữ này muốn nói gì đó với tôi. Tôi thành thật trả lời đêm qua Yod đã mượn tôi rất nhiều tiền và vàng. Thấy vậy, người phụ nữ đó nói tiếp:

“Cô có biết không? Người ở phòng bên cũng bị hắn lừa vay một triện bạt đấy. Vì Yod chưa từng làm mất uy tín với ai nên người kia mới chịu cho vay một cách dễ dàng như vậy. Bây giờ cũng không biết phải tìm hắn ở đâu mà đòi. Yod đã bị công ty Honda sa thải vì đi bán dâm”.

Nghe xong, tôi không biết phải làm gì nữa. Chắc cũng không bao giờ có thể đòi lại số tiền vàng đó. Đó là số tiền tôi dự định sẽ gửi về cho gia đình mua nhà trả góp. Nhưng Yod đã phá hỏng giấc mơ bấy lâu nay của tôi. Số tiền hắn lấy của tôi tổng cộng lên đến bốn trăm nghìn bạt.

Từ đó trở đi, tôi không bao giờ đặt lòng tin vào ai nữa, đặc biệt là gay. Khi trước, từng có người khuyên tôi không nên chơi với gay vì họ thường rất tráo trở và thâm độc nhưng tôi đã không tin. Đặc biệt là Yod, tôi thấy hắn rất tốt với mình. Nghĩ theo chiều hướng tích cực thì có thể Yod không còn sự lựa chọn nào khác vì hắn bị đuổi việc và hắn sẽ bị thất nghiệp dài nên muốn kiếm chút tiền làm vốn về nhà. Thực sự thì có thể Yod không muốn làm như vậy với tôi. Thế nên người ta mới nói “tiền rất nóng, đến dễ dàng đi cũng dễ dàng”.

Tôi bắt đầu kiếm tiền lại từ con số không để gửi về cho gia đình mà không dám xin Chin-ya vì tôi đã làm nhiều điều có lỗi với anh, nhiều đến mức khó có thể tha thứ. Tôi từng xin anh cả trăm nghìn bạt để gửi về cho gia đình nhưng cuối cùng tôi lại đem số tiền đó đi chơi bạc. Đồ đạc có giá trị của anh tôi mang đi bán lấy tiền chơi bạc và đã nhiều lần bị Chin-ya bắt được. Tôi thấy rất xấu hổ, xin được chia tay với anh vì tôi biết tôi là kẻ xấu xa, không xứng đáng với tình yêu và lòng tốt của anh. Nhưng Chin-ya là một người tốt, tốt quá mức bình thường, anh không chịu chia tay với tôi mà cứ âm thầm chịu đựng những hành động quá đáng của tôi. Thậm chí ngay cả khi biết chuyện tôi dùng thuốc lắc để ra đứng đường vẫy khách hàng đêm, anh vẫn ở bên tôi.

Đêm đó, tôi ra ngoài làm việc như thường lệ và gặp một người khách mà nhìn vẻ bên ngoài không thể biết đó là một Yakuza. Chúng tôi đưa nhau đi thuê phòng có khóa cửa tự động, tức là nếu muốn ra ngoài phải gọi điện cho nhân viên lễ tân, sau đó phải nhét tiền thanh toán vào trong máy thu tiền tự động trước rồi cửa phòng mới mở ra. Tôi thấy ông khách này mang theo một cái hộp trông giống với cái hộp tôi từng nhìn thấy của một Yakuza là bồ của Lếp trước kia thường mang theo. Trong chiếc hộp đó chứa đầy kim tiêm và heroin. Hắn cố ép tôi chích thuốc nhưng tôi không chịu nên đã đánh nhau với hắn trong phòng. Sức không bằng hắn, cộng với việc đang say thuốc lắc, tôi biết không thể chống lại hắn. Hắn vừa đấm vừa đá khiến tôi ngã xuống nền nhà. Sau đó, hắn mang kim tiêm đến chích thuốc vào người tôi. Tôi vừa khóc vừa van xin hắn rất nhiều nhưng không thành công. Sau khi bị tiêm, người tôi có hiện tượng rất lạ, không thể cử động được, nằm im một chỗ nhiều giờ liền cho đến sáng. Hắn kéo tôi lên xe vì tôi nằm trong phòng sẽ trở thành chứng cứ để người ta bắt hắn. Hắn dùng thẻ thành viên để mở cửa phòng sau đó chở tôi đến một chỗ vắng, ít người qua lại. Hắn mở cửa xe rồi đạp tôi xuống đường. Tôi không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Tôi nằm mê man trên đường cuối cùng cũng có một chiếc xe chạy qua nhưng thật không ngờ đó lại là xe cảnh sát. Cảnh sát bắt tôi về đồn tạm giam vì tôi không có hộ chiếu và không hề có bất cứ giấy tờ nào chứng minh tôi là người Thái. Tôi phải van xin họ giúp tôi liên lạc với Chin-ya và cũng được chấp nhận. Lúc đó, người tôi không được khỏe và cứ run lên từng chập, mặt mũi tái xanh, nhợt nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.