Trái Tim Em Thuộc Về Đất

Chương 31



Edward không nhận thấy quan hệ căng thẳng giữa bà Marston và Hazel. Chàng cho rằng những nghi ngờ của mẹ chàng đã dịu đi trước sự ngay thật của Hazel.

Nhìn bề ngoài thì có chút ít thay đổi trong thái độ của hai người phụ nữ; trong những chuyện nhỏ nhặt, bà Marston bộc lộ sự tức bực của mình và Hazel tỏ thái độ không thích, và khi chàng vắng nhà thì Martha nói đi nói lại một cách hùng hồn về sự đứng đắn. Sự có mặt của chàng ở nhà mang lại hòa bình vững chắc, nhưng chàng vừa bước ra khỏi cửa là những cỗ súng lập tức được gỡ bỏ lớp ngụy trang.

Hazel càng ngày càng ước giá như nàng cứ ở lại Undern.

Nàng nhận thấy sự thô lỗ của một người đàn ông còn dễ chịu hơn cái kiểu khẩu Phật tâm xà của đàn bà, những đòi hỏi hách dịch của Reddin không khiến nàng mệt mỏi bằng những lời chỉ trích ngấm ngầm của hai người đàn bà. Ở Undern nàng không thể gọi phần thể xác của nàng là của riêng nàng. Ở đây, trái tim và trí óc của nàng bị tấn công. Nàng không thể giải thích cho bà Marston hiểu rằng có điều gì đó đã buộc nàng đi đến Undern. Bà Marston sẽ nói “Bực mình quá!” Nàng không thể giải thích rằng sự đụng chạm của Reddin đã bỏ bùa nàng. Nếu bà Marston được sinh ta để cảm nhận sự điên rồ của tình trạng thụ động mà nàng đã trải qua – điều mà dường như không thể, vậy nên sự tồn tại của Edward là một nghịch lý – thì bà cũng đã quên khả năng đó từ lâu rồi. Ngoài ra, Hazel không có ngôn từ để diễn đạt những điều đó; bởi chính bản thân nàng còn chẳng hiểu được chúng một cách rõ ràng.

Nàng chưa bao giờ cố gắng giải thích bất cứ điều gì với Edward. Nàng sợ chàng sẽ tức giận và nàng cảm thấy chỉ bằng sự im lặng tuyệt đối nàng mới có thể giữ được ánh mắt tôn sùng chan chứa yêu thương của chàng. Nàng hiểu Reddin nhìn nàng khác như thế nào. Sự tôn sùng vì tình yêu không quan trọng với gã, nhưng rất quan trọng đối với Edward – với Edward nó là tất cả về nàng.

Chỉ duy nhất một lần nàng cảm thấy thoáng chỉ trích nhói buốt trong mắt Edward, và trái tim nàng run rẩy. Edward nói:

“Khi em bị đưa đến Undern trái với mong muốn, tại sao em lại mặc bộ váy mà người đàn ông đó đưa cho em? Như thế là không đứng đắn. Tại sao em lại gào lên bảo hắn đừng hạ nhục em? Hắn không thể hạ nhục em được. Em có làm gì sai trái đâu.”

“Ông ta nói những điều tồi tệ, Ed’ard ạ, còn bộ váy… bộ váy đó rất đẹp.”

“Cô bé tội nghiệp! Cô bé tội nghiệp! Màu của chiếc váy đó rất đẹp phải không?”

“Phải!”

“Em sẽ có một chiếc váy giống y như thế.”

Chàng vừa bước đi vừa huýt sáo.

Nàng đã trở về nhà Edward được gần sáu tuần, và những ngày tháng Tám ở Núi Nhỏ nóng như thiêu đốt, nóng đến nỗi sự căng thẳng trở nên không thể chịu đựng nổi. Nàng cảm thấy trong người không được khỏe.

Không có dấu hiệu gì của Reddin. Điều này thoạt đầu khiến nàng trấn tĩnh lại, sau đó nàng cảm thấy oán giận và bây giờ nàng đau khổ. Thật bí ẩn, nàng cảm thấy mình phải ở bên gã.

“Ông ta thật ngạo mạn, không bảo mình quay lại với ông ta. Và nếu mình đi, thì sẽ chẳng yên ổn đâu. Ôi Jack Reddin, Jack Reddin! Ông bỏ bùa tôi! Chẳng được yên ổn, ngày cũng như đêm, chẳng bao giờ được yên ổn trong ngôi nhà tối tăm của ông đâu. Nhưng…”

Nhưng, mỗi khi đi dạo, nàng lại cảm thấy đôi chân nàng đưa nàng về phía Undern.

Rồi bỗng nhiên một buổi sáng Reddin cưỡi ngựa qua nhà họ. Bà Marston nhìn thấy gã.

“Edward phải biết việc này mới được,” bà nói, vẻ vô cùng bối rối. “Hazel, rồi cô sẽ phải đi khỏi đây thôi.”

“Đi khỏi đây ư? Tại sao?”

“Để thoát khỏi sự cám dỗ. Tại sao cô không đến nhà bác gái cô nhỉ?”

“Bác Prowde sẽ không chứa con đâu. Vả lại Ed’ard cũng không thích con đi khỏi đây.”

“Ta chắc rằng Edward cũng nghĩ như ta.”

“Thật ạ?”

“Đừng tỏ ra bất kính như thế.”

“Con không nghĩ bà biết rõ suy nghĩ của Ed’ard bằng con.”

“Đừng nói ‘không’ theo kiểu đó, Hazel. Tất nhiên ta biết rõ suy nghĩ của Edward hơn cô nhiều. Ta đã biết nó từ lúc nó sinh ra kìa.”

Sau đó, khi bà Marston không có ở trong phòng, Martha nói bằng giọng khinh bỉ:

“Tôi cho rằng, bà Ed’ard ạ, cô biết ông ta là người như thế nào, đúng không?”

“Ai cơ?”

“Cái ông Reddin ấy.”

“Ông ta đã làm gì?”

“Ồ, tôi biết! Nhưng tôi sẽ không làm bẩn miệng mình đâu, chỉ có điều tôi nghĩ cô cần phải biết.”

Cô ta trông có vẻ đắc thắng.

“Ông ta tằng tịu với một ả đàn bà tên là Sally ở gần trang ấp của ông ta. Người ta nói rằng cả mấy đứa con hỗn xược của người đàn bà đó đều là con của ông ta.”

“Con của ông Reddin ư? Ông ta cưới cô ta rồi ư, Martha?”

“Giống như ông ta đã làm với cô đấy, tôi nghĩ thế!”

“Bây giờ cô ta sống ở đó ư?”

“Tôi không biết.”

“Cô ta có đẹp không?”

“Không phải cứ người đẹp nhất mới trở thành tình nhân của ai đó.”

“Nhưng cô ta đẹp hơn tôi phải không?”

“Tôi nghe nói cô ấy to cao hơn và đẹp hơn.”

“Nhưng cô ta không có mái tóc màu hung đỏ, đúng không?”

“Làm sao tôi biết được cơ chứ?”

Đó là một tin đau buồn đối với Hazel; bởi vì giờ đây, khi nàng đang mang thai đứa con của Reddin, gã đã trở thành người cần thiết đối với nàng. Nàng không ý thức được lý do của sự cần thiết ấy – không phải là lý do về tinh thần mà đơn giản chỉ là lý do sinh lý. Nàng không căm ghét gã khi nghe tin đó. Sự căm ghét như thế là bất bình thường. Nàng cũng không yêu gã. Yêu gã còn bất bình thường hơn. Nhưng nàng phải sống trong ngôi nhà của gã; nàng phải khâu vá quần áo cho gã, chia sẻ công việc hàng ngày với gã, phải ngủ trên chiếc giường bốn cọc rộng rãi đó chứ không phải trên chiếc giường của trinh nữ ở Núi Nhỏ. Sẽ rất đau khổ khi phải rời bỏ Edward. Chàng là nơi nương náu tồn tại giữa tâm hồn dập dờn của nàng và những cơn dông tố của cuộc đời. Nàng đã ngần ngại, đã lảng tránh cái cảm giác vẫn thường nhen lên trong nàng rằng Undern luôn ở đó, như một căn phòng trống chờ nàng quay trở lại, vậy nên nàng đã không vội ra đi. Bây giờ căn phòng đó đã có người, chỗ của nàng đã bị chiếm. Ngay lập tức nàng cảm thấy rằng mình phải tới đó. Nàng cuống quýt quyết định đi ngay trong buổi tối hôm ấy để nhòm vào trong (vài năm gần đây không ai ngoài nàng từng vén những tấm rèm ở Undern lên) và để nhìn tận mắt. Có vẻ như cả bà Marston và Martha đều đang đẩy nàng đi quá lằn ranh.

Sau bữa trà, khi rón rén bước ta khỏi nhà, nàng khóc – khóc vì phải rời bỏ Edward, ông chủ và là người đồng chí của phần bản thể lạ lùng trong nàng. Cứ như thể nàng đang từ bỏ sự bất diệt. Tuy nhiên nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi mình có thể ra đi – quả vậy, nếu nàng có thể ở lại Undern. Cả nước mắt lẫn cảm giác của nàng đều rất tự nhiên. Điều đáng thương là thể xác và tâm hồn của nàng đã bị đặt vào thế đối lập nhau khi chúng thuộc về hai người đàn ông khác biệt.

Nàng để lại cho Edward một lời nhắn nhỏ với vài chữ bị tẩy xóa lem nhem.

“Đừng nghĩ xấu về em, Ed’ard ạ. Em buộc phải đến Undern và sống ở đó; em thích sống bên anh hơn.”

Nàng đi qua cánh đồng cỏ râm mát thoảng hương thơm ngòn ngọt, nơi bầy chim nhảy nhót trên những vạt ngô mọc cao mát rượi đã từng có lúc là bạn của nàng, trên hàng rào kim ngân đã từng mang lại cho nàng niềm vui sướng trẻ thơ. Mọi vật đều toát lên vẻ ghẻ lạnh và chê trách. Tất cả đều thật buồn bã, giống như một người bạn thân với sắc mặt đã thay đổi. Thậm chí ngay cả khi nhìn và nghe nàng cũng là một kẻ lưu đày. Tất cả thật xa lạ đối với nàng, tựa như một thành phố dưới những cơn sóng thủy triều. Kia là cái tháp chuông cũ kỹ nhưng sâu hút, và những quả chuông tại thành một hợp âm yếu ớt đến mức giọng nói của Reddin có thể dễ dàng nhấn chìm. Nàng rứt ra khỏi khu vườn Địa đàng của quá khứ mà nàng từng biết trong rừng cây và trên đồng cỏ. Nàng đã bị vườn Địa đàng của tương lai, khu vườn mà nàng có thể có được trong tình yêu của Edward, khước từ. Nàng chỉ có hiện tại – Reddin – trừ khi người đàn bà khác đã cướp mất người đàn ông đó của nàng.

Nàng ngồi trong bóng râm âm u của những cái cây ở phía bên kia hồ Undern. Ngay cả trong một ngày đẹp trời như thế này nước hồ trông cũng thật lạnh lẽo và ma quái. Nàng dõi mắt theo bầy chim chìa vôi khệnh khạng đi tới đi lui đầy vẻ hách dịch, quan sát lũ gà gô mái có cái vẻ của những cô giúp việc gia đình làm lụng quá sức, ngắm nhìn toàn bộ sự sống bí ẩn vào buổi chiều tối của hồ nước mùa hè, nhưng không nhận được một nụ cười nào từ tất thảy. Đàn chim nhạn khẽ bay thành vòng tròn trên mặt nước; sự im lặng của chúng không còn gần gũi như trước nữa mà thật xa cách. Nàng dõi mắt nhìn ấp Undern ở bên kia hồ. Ở đó hoa hồng nở khắp nơi, nhưng ngôi nhà có khả năng áp đặt cá tính cho nó một cách mạnh mẽ khiến hồng đỏ và mộc thông mọc phía trên hiên nhà mang một vẻ buồn sâu sắc, như thể chúng đã bị thổi bay và rơi rụng từ lâu và chỉ còn là những bông hoa trong ký ức. Bóng của bầy chim nhạn thấp thoáng trên bức tường được quét vôi trắng ở phía Tây, và một làn khói xanh bay lên từ bếp lửa của Vessons. Nàng nhìn lũ bò cái tiến vào lối đi nhỏ đầy cỏ. và nhìn những cái bóng lan trên đồng cỏ trong nghi lễ khải hoàn. Khi tất cả chỉ còn là bóng tối, và bầu trời vắng bặt bóng chim nhạn, đột ngột như khi chúng bỗng nhiên kéo tới bay đầy trời vào buổi bình minh, nàng mới rón rén đi về phía ngôi nhà.

Ánh đèn xuất hiện trong phòng khách. Nàng mon men tới gần và hé mắt nhìn vào trong.

“Jack Reddin!” nàng gọi.

“Ô hô!” Gã quay ra. “Vậy là em đã đến ư? Tôi cứ nghĩ em phải đến từ lâu rồi cơ.”

Gã chỉ nói có thế. Nhưng nàng dám chắc gã vui khi thấy nàng tới, bởi vì gã gọi toáng lên, bảo Vessons pha trà. Nàng chắc rằng gã vui mừng vì được gặp nàng. Tuy nhiên có thoáng khinh miệt trong thái độ của gã. Gã là người đàn ông hiểu quá rõ về đàn bà. Khi nàng nộp mình cho gã và nhất là lại vào hoàn cảnh bất lợi, dĩ nhiên gã sẽ rẻ rúng nàng.

“Lại đây!” gã nói. “Đây! Tôi cho rằng em đã quên cảm giác được hôn rồi, đúng không? Cả cảm giác sống với một người đàn ông nữa? Bây giờ em không bao giờ rời khỏi đây được nữa đâu.”

“Tại sao?”

“Ồ, em mới khờ khạo làm sao! Em nghĩ sau tất cả những gì đã xảy ra tay mục sư đó sẽ đón nhận em trở lại ư? Lần thứ nhất, gã nghĩ đó là lỗi ở tôi; nhưng lần thứ hai! Sẽ không rửa sạch được đâu.” Gã cười.

“Lần này lỗi của ông cũng lớn như lần kia thôi. Cả hai lần ông đều buộc tôi phải đến. Vessons kia rồi! Hãy để tôi lên gác.”

“ Không. Tại sao tôi lại phải làm vậy?”

Vessons bước vào.

“ Đây là trò đạp bóng chuyền qua lại à,” lão nói, “sự công bằng làm tôi chóng cả mặt.”

“ Jack,” Hazel nói khi lão rời phòng, “Martha nói có một người đàn bà trong nhà này.”

“Martha nói dối.”

“Có hay không?”

“Không. Không có ai ngoài em.”

“Ông đã thích ai đó phải không?”

“Tôi chỉ thích em thôi.”

“Martha nói có một người đàn bà và một lũ trẻ nheo nhóc là con của ông ở đây.”

“Quỷ tha ma bắt cô ta đi!”

“Và tôi nghĩ cô ta chắc hẳn phải sống cùng ông, và chắc là phải cưới xin rồi, và cô ta cũng mặc cái váy xanh đó.”

“Không ai mặc cái váy đó ngoài em, không đảo và trở nên hoảng hốt đến nỗi quên không hỏi gã câu nào nữa.

“Ồ, không,” nàng nói. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Gã nhướng mày trước sự ngu muội lạ thường của nàng, nhưng gã cho rằng tốt nhất không nên nói thêm gì nữa.

Gã phải tống cổ Sally đi. Gã nghĩ người đàn bà đó đã khiến gã phải chi ra khối tiền. Gã phát ớn khi nhìn thấy cô ta và lũ trẻ con. Chúng không phải là những đứa trẻ xinh xắn. Gã nhìn Hazel bằng ánh mắt suy tư. Nếu phỏng đoán của gã đúng, thì gã sẽ phải cố gắng hợp pháp hóa mọi chuyện trong vài tháng tới. Gã rất muốn có một đứa con trai – một đứa con trai hợp pháp, không phải là con ngoài giá thú. Gã sẽ phải tới cầu xin tay mục sư kia đòi ly dị nàng. Gã ghét việc đó lắm, nhưng đó là việc cần phải làm. Gã sẽ đợi rồi tính.

Trong khi đó, Vessons cũng lên kế hoạch. Cái miệng bướng bỉnh và khuôn mặt hình trái lê của lão trông khắc khổ hơn bao giờ hết.

Chàng chỉ nói rằng nếu bất cứ khi nào nàng cần đến sự giúp đỡ thì nàng có thể tìm đến chàng. Nàng khóc khi đọc bức thư đó. Nàng biết chàng rất đau khổ. Nhưng nàng không hề biết rằng chàng vô cùng tuyệt vọng và suy sụp. Nàng không hề biết chàng xót thương nàng biết nhường nào.

Nàng mừng vì mình không còn phải ở cùng bà Marston và Martha nữa. Sau những ngày phải ở cùng hai người đàn bà đó, nàng cảm thấy ngôi nhà với hai người đàn ông này là một nơi nghỉ ngơi tuyệt vời mặc dù Vessons vẫn không tán thành sự có mặt của nàng. Nếu như tâm hồn thiết tha của nàng không khao khát Edward, thì nàng hẳn đã cảm thấy hạnh phúc khi ở đây, bởi vì luật sâu xa của con người nàng bây giờ đã được thi hành thông qua việc quay lại với Reddin. Về phần Reddin, gã thích thấy bóng dáng nàng trong nhà. Những bông hồng xuất hiện trong các căn phòng; chưa bao giờ thực sự có một người phụ nữ trong nhà, gã cảm thấy thật lạ lẫm khi mùi hương hoa thoáng bay trong phòng ngủ của mình. Gã thích ngắm nàng chải tóc.

Buổi sáng gã luôn giả vờ ngủ, để nàng dậy trước – lo âu một cách bẽn lẽn và nhất quyết phải mặc váy áo trước khi gã thức dậy. Vậy nên sáng nào cũng vậy gã thường ngắm nàng qua đôi mắt lim dim. Mặc dù rõ ràng gã biết nàng muốn có sự riêng tư, gã chưa bao giờ cảm thấy mình tầm thường hay thiếu tế nhị cả.

Ý nghĩ của gã là “Mình có quyền ngắm nàng như thế. Nàng là của mình mà.”

Một tuần sau khi Hazel đến Reddin mới đủ can đảm để tới nói chuyện với Sally Haggard. Nắm bắt được sự việc, Vessons đã viếng thăm ngôi nhà nhỏ của Sally ngay sau khi ông chủ của lão rời khỏi đó, và nhận thấy cô ta đang khóc. Thấy người đàn bà xương to, lông mày rậm đó đang khóc lão sửng sốt đến nỗi cứ đứng ngây ra nhìn cô ta trong im lặng.

“Đồ ngốc, ông không biết nói sao?” cô ta lên tiếng.

“Chẳng lẽ bây giờ tôi dám nói rằng ông chủ muốn đá cô ư?” Vessons hỏi.

“Phải.”

“Bởi vì cái người đàn bà trẻ ông ấy đưa về nhà ư?”

“Phải, nói thế thì có ích gì chứ? Tôi một lòng với ông ấy; bấy lâu nay tôi có đi lại với người nào đâu. Tất cả bọn trẻ đều là con của ông ấy. Khi tôi sinh nở ông ấy chẳng bao giờ bén mảng tới. Bây giờ ông lại bảo “Biến!” Cô ta lại bật khóc nức nở.

“Mục đích tôi đến đây là để mách cho cô cách khiến cô gái kia phải ra đi. Nếu tôi nói cho cô biết, cô phải thề sẽ không bao giờ đến sống ở Undern cơ.”

“Tôi xin thề!”

“Vậy thì cô chỉ cần đến đó vào lúc ông chủ vắng nhà. Hãy mang lũ trẻ đi cùng.”

“Cảm ơn ông rất nhiều.”

“Dẫu vậy hãy chờ đến khi tôi bảo đến nhé! Tôi không dám liều chừng nào ông chủ còn ở nhà. Nếu ông ấy mà phát hiện ra thì tôi sẽ bị cho thôi việc đấy. Cô ạ, giờ ông ấy giống như một thằng bé lần đầu tiên trong đời có được một con chuột bạch! Còn ông mục sư! Ôi chao, họ là hai con chim hoét tranh nhau một con giun, tôi không nói ngoa đâu.”

“Và cô ta cũng thường thôi, ông định nói với tôi thế phải không?”

“Đúng! Nhưng cô ta nóng tính lắm.”

“Tại sao cô ta không thể ở cùng với ông mục sư?”

“Cái đó thì chỉ Chúa mới biết được! Được vậy thì tốt cho cô ta, cho ông chủ và cho cô, ấy là chưa kể đến tôi. Cứ trà, trà, trà suốt cả ngày! Rồi Andrew thế này, Andrew thế nọ, lại còn mùi hoa kinh khủng ở trong nhà nữa chứ – nhiều hoa đủ cho cả một đám tang.”

Vessons háo hức đợi cơ hội của lão; nhưng Reddin không dám để Hazel ở nhà một mình, bởi vì gã sợ nàng có thể sẽ gặp Sally; vậy nên tháng Chín đến và kéo dài dằng dặc, trong khi Vessons và Sally vẫn tiếp tục chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.