Trăng Lạnh

CHƯƠNG 26



Cô là giải an ủi của gã.

Cô là món quà từ Gerald Duncan.

Cô là cách kẻ sát nhân nói rằng gã xin lỗi và thực lòng xin lỗi, chứ không giống như bà mẹ Vincent.

Nó cũng là cách tốt để giảm tốc độ của cảnh sát – cưỡng hiếp và giết chết một trong số chính bọn họ. Duncan đã nói tới nữ cảnh sát tóc đỏ làm việc tại hiện trường vụ án mạng thứ hai và gợi ý cho Vincent chiếm đoạt cô (ôi, vâng, vâng… tóc đỏ, giống như Salli Anne). Nhưng, theo dõi cảnh sát làm việc tại căn hộ của Lucy Richter ở khu Greenwich Village từ chiếc Buick, gã và Duncan nhận ra rằng chẳng thể nào tiếp cận được cô gái tóc đỏ, cô không bao giờ một mình. Tuy nhiên, người phụ nữ kia, một thám tử mặc thường phục hoặc đại loại thế, bắt đầu ra phố một mình, tìm kiếm nhân chứng, có vẻ vậy.

Duncan và Vincent vào một cửa hiệu bán đồ giảm giá, mua một cái xe đẩy, một áo khoác ngắn mùa đông mới nguyên, năm mươi đô la xà phòng, thức ăn vặt, soda, chất đầy xe. (Một người đẩy xe thực phẩm đi như thế không bị nghi ngờ – bạn gã luôn luôn, luôn luôn, suy nghĩ đến nơi đến chốn.) Kế hoạch là Vincent bắt đầu đẩy xe đi loanh quanh khu Greenwich Village cho tới lúc gã tìm thấy nữ cảnh sát thứ hai ấy, hoặc cô ta tìm thấy gã, rồi gã sẽ dẫn cô đến một tòa nhà bị bỏ hoang cách căn hộ của Lucy Richter một khối phố.

Vincent sẽ đưa cô xuống tầng hầm và có thể tận hưởng cô bao lâu tùy thích, trong khi Duncan sẽ giải quyết nạn nhân tiếp theo.

Duncan đã nhìn săm soi mặt Vincent: “Liệu mày có gặp vấn đề gì với việc giết nó không, con bé cảnh sát ấy?”

Lo sợ làm thất vọng bạn gã, kẻ đang dành cho gã sự ưu ái tuyệt vời, gã nói: “Không.”

Nhưng Duncan rõ ràng biết không phải thế: “Nghe tao bảo này. Hãy cứ để nó trong tầng hầm. Trói nó lại. Sau khi xong phi vụ ở Midtown, tao sẽ lái xe đến đó và tự giải quyết nó.”

Nghe thế, Vincent cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lúc này, nỗi đói khát cồn cào khắp người gã khi gã quan sát Kathryn Dance đang ngồi cách gã mấy bước. Bím tóc tết của cô, những ngón tay dài của cô. Cô không nặng cân, nhưng thân hình đẹp, không giống đám người mẫu gầy nhẳng mà ta rất hay nhìn thấy trong thành phố. Ai mà ham một đứa như thế?

Thân hình cô khiến gã thèm khát.

Cặp mắt màu xanh lá cây của cô khiến gã thèm khát.

Thậm chí tên cô, Kathryn, cũng khiến gã thèm khát. Vì lí do nào đấy, nó xem chừng rơi vào cùng nhóm tên với Salli Anne. Gã không thể nói tại sao. Có thể chúng thuộc loại lỗi thời. Gã thích cả cái cách cô thèm thuồng nhìn những đồ tráng miệng. Cô ta giống hệt mình! Gã gần như chẳng tài nào đợi được tới lúc cô nằm úp mặt xuống trong tòa nhà bên trên phố kia.

Vincent hớp một ngụm cà phê. “Vậy bà đang bảo bà đến từ California?”, Vincent – chà, Tony Parsons Hữu Ích – hỏi.

“Đúng thế.”

“Tôi cuộc là ở đó rất dễ chịu.”

“Dễ chịu, vâng. Một số khu vực. Bây giờ, hãy nghĩ lại xem chính xác anh đã nhìn thấy gì. Người đàn ông ấy đang chạy? Hãy nói với tôi về anh ta.”

Vincent biết gã sẽ phải giữ tập trung – ít nhất cho tới lúc chỉ còn họ trong tòa nhà bị bỏ hoang. “Hãy thận trọng”, kẻ sát nhân đã dặn, và hướng dẫn gã. “Hãy tỏ ra miễn cưỡng. Hãy giả vờ mày biết gì đó về tao nhưng mày không muốn nói. Hãy ngập ngừng. Đó là thái độ của một nhân chứng thực sự.”

Bây giờ, Vincent nói với Dance – vẻ miễn cưỡng và ngập ngừng – thêm vài chi tiết về người đàn ông chạy ngược lên bên trên phố và bổ sung sự mô tả mơ hồ về Gerald Duncan, tuy dù sao cảnh sát cũng đã biết phần lớn, vì họ có ảnh Duncan dựng trên máy tính (gã sẽ phải nói với Duncan về việc này). Cô ghi chép một số điểm.

“Có đặc điểm khác thường nào không?”

“Hừm. Tôi không nhớ được. Như tôi đã nói, tôi không ở gần lắm.”

“Có vũ khí gì không?”

“Tôi nghĩ là không. Chính xác thì hắn đã làm gì?”

“Có một vụ tấn công.”

“Ôi, không. Có ai bị sao không?”

“May mắn là không.”

Hoặc không may, Vincent Láu/Tony nghĩ thầm.

“Anh ta có mang vác gì không?”, Dance hỏi.

Đừng làm phức tạp, Vincent tự nhắc nhở mình. Đùng để cô ta khiến mày phạm sai lầm.

Gã cau mày vẻ suy nghĩ và ngập ngừng. Rồi gã nói: “Bà biết đấy, anh ta có thể đang cầm. Ý tôi là đang cầm cái gì đó. Một chiếc túi, tôi nghĩ vậy. Tôi không nhìn thấy rõ ràng lắm. Anh ta đang đi rất vội vã…” Gã ngừng lời.

Kathryn nghểnh đầu. “Anh định nói thêm gì à?”

“Tôi xin lỗi, tôi không giúp đỡ hơn được nữa. Tôi biết là vấn đề rất quan trọng.”

“Như thế được rồi”, người phụ nữ nói để gã yên lòng, và trong một khoảnh khắc, Vincent nhói lên cảm giác tội lỗi về cái điều sắp sửa xảy ra cho cô sau ít phút nữa.

Rồi nỗi đói khát bảo gã đừng cảm thấy tội lỗi. Có nỗi đói khát ấy cũng là bình thường thôi mà.

Nếu chúng ta không ăn, chúng ta sẽ chết…

Bà có đồng ý như thế không, Dance?

Họ cùng nhấm nháp cà phê, Vincent nói với cô vài chi tiết nho nhỏ lí thú khác về đối tượng.

Dance chuyện trò như một người bạn. Cuối cùng, gã quyết định đã đến lúc. Gã nói: “Nghe này, còn chuyện này nữa … Lúc trước, tôi có phần hoảng sợ. Bà biết đấy, tôi đi qua đây hàng ngày. Nếu hắn quay lại thì sao? Hắn có thể tìm hiểu ra là tôi đã nói điều gì đó về hắn.”

“Chúng tôi có thể không công bố tên nhân chứng. Và chúng tôi sẽ bảo vệ anh. Tôi xin hứa.”

Một sự ngập ngừng thông minh. “Thật chứ?”

“Anh yên tâm đi. Chúng tôi sẽ bố trí một cảnh sát canh chừng cho anh.”

Bây giờ, có một ý tưởng thú vị này. Tôi xin cô gái tóc đỏ được chứ?

Vincent bảo Dance: “Vâng, tôi đã nhìn thấy nơi hắn chạy đến. Nó là cửa hậu tòa nhà bị bỏ hoang bên trên phố. Hắn chạy vào trong.”

“Cửa không khóa à? Hay hắn có chìa?”

“Tôi nghĩ là không khóa. Tôi sẽ chỉ cho bà nếu bà muốn.”

“Như thế thì thật hữu ích. Anh uống hết chưa?” Dance hất đầu chỉ cái tách.

Vincent uống cạn chỗ cà phê. “Hết rồi.”

Dance gập cuốn sổ, gã sẽ phải nhớ lấy nó sau khi hành sự xong.

“Cảm ơn bà, Dance.”

“Không có gì.”

Trong lúc Vincent đẩy xe thực phẩm ra ngoài, nữ nhân viên mật vụ trả tiền. Cô bước tới chỗ gã và họ bắt đầu đi dọc vỉa hè theo hướng dẫn của gã.

“Ở New York vào tháng mười hai trời luôn luôn lạnh như thế này à?”

“Vâng, phần lớn thời gian.”

“Tôi đang chết cóng.”

Thật à? Đối với tôi, cô trông hết sức nóng bỏng.

“Chúng ta đi đâu đây?”, Dance hỏi, bước chậm lại và nhìn các biển chỉ đường. Cô nheo mắt trước ánh đèn hắt ra từ các biển chỉ đường đó. Cô dừng chân, viết xuống cuốn sổ, vừa viết vừa đọc, “Đối tượng vừa có mặt tại địa điểm này, phố Sherman khu Greenwich Village.” Cô nhìn xung quanh. “Chạy tới con hẻm giữa Sherman và Barrow…” Một cái liếc sang Vincent. “Con hẻm ở phía nào của phố? Bắc, nam? Tôi cần phải chính xác.”

A, cô ta cũng thận trọng.

Vincent suy nghĩ một lát, bị mất phương hướng bởi nỗi đói khát hơn là bởi cái rét buốt thấu xương. “Nó ở phía đông nam.”

Dance nhìn cuốn sổ, bật cười. “Khó có thể đọc được, run hết cả tay. Trời lạnh thật. Tôi không đợi nổi tới lúc trở về California.”

Và cô sẽ đợi mãi mãi, cô gái ạ…

Họ lại bắt đầu bước đi.

“Anh có gia đình không?”, Dance hỏi.

“Có. Vợ và hai con.”

“Tôi cũng có hai con. Một trai, một gái.”

Vincent gật đầu, tự hỏi: Đứa con gái bao nhiêu tuổi?

“Vậy đây là con hẻm ấy?”, Dance hỏi.

“Vâng. Đây là nơi hắn đã chạy tới.” Đẩy chiếc xe ra đằng sau, Vincent bước vào con hẻm sẽ dẫn đến cái tổ yêu đương cho hai người, tòa nhà bị bỏ hoang. Gã cương lên một cách đau đớn.

Vincent thò tay vào túi áo khoác nắm chặt chuôi con dao. Không, gã sẽ không thể giết cô được. Nhưng nếu cô chống trả, gã phải tự bảo vệ mình.

Rạch mắt…

Trông sẽ gớm ghiếc nhưng khuôn mặt máu me của Dance chẳng thành vấn đề đối với Vincent, dù sao gã vẫn thích người phụ nữ nằm sấp xuống.

Họ đang bước sâu hơn vào con hẻm. Vincent nhìn xung quanh và nhận ra tòa nhà, cách đó chừng mươi, mười lăm mét.

Dance lại dừng chân, mở cuốn sổ. Cô đọc những gì đang được viết xuống: “Con hẻm chạy đằng sau sáu, không, bảy tòa nhà ở của dân. Tại đây có bốn thùng Dumpster. Mặt hẻm trải nhựa. Thủ phạm chạy theo lối này, về phía nam.” Găng tay được đeo vào phủ kín những ngón tay run run của cô. Những ngón tay có móng sơn màu đỏ trông thật ngon mắt.

Nỗi đói khát ám ảnh Vincent. Gã cảm thấy mình héo quắt đi. Gã nắm chặt con dao trong bàn tay căng thẳng, thở gấp gáp.

Dance một lần nữa lại dừng chân.

Nào! Hãy chiếm đoạt cô ta.

Vincent chuẩn bị rút con dao khỏi túi áo khoác.

Nhưng tiếng còi hụ chói tai đột ngột xuyên qua không khí, từ đầu kia của con hẻm. Gã liếc nhìn về phía đó sửng sốt.

Và rồi gã cảm thấy có họng súng gí vào gáy mình.

Nữ nhân viên mật vụ quát to: “Giơ tay lên. Nào!” Cô tóm chặt vai gã.

“Nhưng…”

“Nào.”

Dance ấn khẩu súng mạnh hơn vào đầu Vincent.

Không, không, không! Gã buông con dao và giơ tay lên.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Chiếc xe cảnh sát phanh kít lại trước họ, một chiếc nữa ngay đằng sau chiếc này. Bốn cảnh sát cao lớn nhảy ra.

Không…Ôi, không…

“Nằm sấp xuống”, một cảnh sát ra lệnh. “Làm đi!”

Nhưng Vincent không thể cử động, gã quá choáng váng.

Rồi Dance bước lùi lại đằng sau khi các cảnh sát vây xung quanh gã, đẩy cho gã ngã xuống.

“Tôi chẳng làm gì cả! Tôi chẳng làm gì cả!”

“Mày!”, một trong số những người đàn ông quát to. “Bây giờ, nằm sấp xuống.”

“Nhưng lạnh lắm, bẩn lắm! Và tôi chẳng làm gì cả!”

Họ đẩy Vincent ngã xuống nền đất cứng. Gã rên lên.

Giống hệt như đối với Salli Anne, tất cả đang lặp lại.

Mày, thằng béo, đừng động đậy! Đồ đồi bại!…

Không, không, không!

Những bàn tay ghì chặt khắp người Vincent. Gã cảm thấy đau đớn khi hai cánh tay bị giật ra sau lưng và chiếc còng bập vào. Gã bị lục soát, túi áo túi quần bị lộn trái.

“Thấy một chứng minh thư, một con dao.”

Đó là bây giờ, hay đó là mười ba năm trước, Vincent hầu như không thể xác định được.

“Tôi chẳng làm gì cả! Toàn bộ chuyện này là thế nào?”

Một cảnh sát nói với nữ nhân viên mật vụ: “Chúng tôi nghe được chị nói to và rõ ràng. Chị không cần phải đi vào con hẻm cùng với hắn.”

“Tôi sợ hắn bỏ chạy mất. Tôi muốn ở bên cạnh hắn càng lâu càng tốt.”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vincent tự hỏi. Cô ta muốn nói gì?

Nữ nhân viên mật vụ liếc nhìn người cảnh sát và hất đầu về phía Vincent. “Hắn đã diễn rất đạt cho tới lúc chúng tôi vào quán cà phê. Sau khi ngồi xuống, tôi biết rằng hắn đang giả vờ.”

“Không, bà điên rồi. Tôi…”

Dance quay sang Vincent. “Giọng nói và vẻ mặt của anh thiếu nhất quán. Ngôn ngữ cơ thể của anh cho tôi biết anh hoàn toàn không thực sự trò chuyện với tôi. Anh có một kế hoạch khác, cố gắng lôi kéo tôi vì lí do nào đấy… Hóa ra là để đưa tôi đơn thương độc mã vào con hẻm.”

Dance giải thích rằng khi trả tiền cô đã lén rút điện thoại khỏi túi áo khoác và nhấn phím gọi lại, kết nối với một thám tử thuộc Sở cảnh sát New York mà cô vừa làm việc cùng. Cô thì thầm ngắn gọn kết luận của mình và yêu cầu anh ta điều cảnh sát tới. Cô không tắt máy, giấu nó dưới cuốn sổ.

Đó là lí do tại sao Dance đọc to tên các phố. Cô đang chỉ đường cho họ.

Vincent lúc ấy nhìn đôi bàn tay cô. Cô bắt gặp ánh mắt gã. Và giơ chiếc bút lên. “Phải. Đó là khẩu súng của tôi.”

Vincent nhìn lại những cảnh sát khác. “Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây. Thật vớ vẩn.”

Một cảnh sát nói: “Nghe này, mày nên tiết kiệm hơi sức. Ngay trước lúc bà ấy gọi điện, bọn tao nhận được một thông báo là tên lái xe bỏ trốn trong vụ tấn công đã quay lại khu vực với chiếc xe đẩy chứa thực phẩm. Hắn ta là một gã da trắng, to béo.”

Tên cô ấy là Salli Anne, thằng béo. Cô ấy trốn thoát và gọi điện cho cảnh sát, nói cho bọn tao biết tất cả về mày…

“Đấy không phải tôi! Tôi chẳng làm gì. Các vị nhầm rồi. Các vị nhầm to rồi.”

“Ừ”, một trong số những cảnh sát mặc đồng phục nói với vẻ mặt hài hước. “Bọn tao thường xuyên nghe câu này. Đi thôi.”

Họ tóm chặt bắp tay Vincent và thô bạo đẩy gã ra xe cảnh sát. Gã nghe thấy tiếng Gerald Duncan trong đầu.

Tao xin lỗi. Tao đã làm mày thất vọng. Tao sẽ đền bù cho mày…

Và một cái gì đó trở nên cứng rắn trong gã Vincent Reynolds phì nộn. Gã quyết định rằng họ sẽ chẳng thể làm gì khiến gã phản bội bạn gã.

Gã đàn ông to béo, thân hình trông như quả lê, ngồi bên cạnh ô cửa sổ phía trước phòng thí nghiệm của Lincoln Rhyme, hai bàn tay bị còng sau lưng.

Bằng lái xe của gã và dữ liệu của Cơ quan Quản lí Xe gắn máy cho thấy gã không phải Tony Parson, mà là Vincent Reynolds, nhân viên xử lí văn bản hai mươi tám tuổi, sống tại New Jersey và làm việc cho dăm cơ sở tạm thời, chẳng cơ sở nào biết kĩ lưỡng về gã, ngoại trừ những thông tin điều tra cơ bản khi tuyển dụng và trong sơ yếu lí lịch nói chung, gã là một người làm công ăn lương điển hình.

Với tâm trạng pha trộn giữa tức giận và lo lắng, Vincent hết liếc nhìn sàn nhà lại liếc nhìn những sĩ quan vây xung quanh gã – Rhyme, Sachs, Dance, Baker và Sellitto.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.