Trang Nhật Ký Đẫm Máu

CHƯƠNG 14



Tiếng ồn ào của việc tân trang căn hộ cạnh nơi Heather đã ở, làm cho Rick Parker nhức đầu khi anh ta vừa ra khỏi thang máy. Thế ai đang phụ trách công việc này không biết nữa? Anh sôi gan lên. Một công ty san bằng hay sao vậy?
Ngoài kia, mây đen phủ kín bầu trời. Dự báo thời tiết cho biết tuyết sẽ rơi nhiều vào lúc cuối ngày. Ngay cái ánh sáng ảm đạm xuyên qua các cửa sổ cũng cho thấy sự bỏ phế của nơi này.
Rick đưa mũi lên ngửi. Không khí trong đây có mùi ẩm mốc và bụi bặm. Anh bật đèn lên, nhận thấy một lớp bụi dầy trên các bàn, tủ và kệ.
Anh rủa thầm trong bụng. Cái tên quản lý chết tiệt kia! Chính anh ta phải trông chừng người thầu cho hữu hiệu tại những nơi đang thực hiện việc tu sửa.
Anh gọi vào hệ thống liên lạc nội bộ và hét với người gác cổng:
– Anh hãy nói với tên quản lý chết tiệt đó lên gặp tôi ngay.
 
Tim Powers, một người đàn ông cao lớn dễ thương, làm công việc quản lý tòa nhà số 3, đường 79 phía Đông từ mười lăm năm nay. Hơn bất cứ ai hết, anh hiểu rõ cái thế giới của các chủ trú ngụ tại đây, người ta lúc nào cũng réo gọi người quản lý và đó là điều anh đã nói một cách triết lý với vợ mình, sau một ngày làm việc thật vất cả:
– Nếu em không ngửi được các mùi của nhà bếp thì em không nên làm bếp.
Anh đã tập nghe một cách nhẫn nại các lời than phiền của các chủ căn hộ về sự chậm chạp của chiếc thang máy, của các lavabo bị rỉ nước, các bồn cầu hoạt động không tốt hay cửa hệ thống sưởi ấm không được nóng theo ý muốn.
Nhưng ngày hôm nay, đứng ngay khe cửa để nghe các lời công kích của Rick Parker, Tim tự nhủ từ bao năm phải chịu đựng các lời than phiền và chê trách, mình chưa bao giờ chứng kiến một trận lôi đình như thế này.
Anh có quá nhiều kinh nghiệm để tống khứ Rick đi chỗ khác chơi. Tên này có thể là một thằng khốn lợi dụng địa vị của bố nó, nhưng dù sao nó vẫn mang tên Parker và gia đình Parker sở hữu một trong các công ty địa ốc lớn nhất của khu Manhattan.
Parker con ngưng lại để lấy hơi thở. Tim chụp ngay cơ hội này để đề nghị:
– Chúng ta hãy tìm đến người liên quan và ông có thể nói trực tiếp cho người đó những gì ông muốn
Anh bước đến gõ cửa căn hộ kế bên
– Charlie, anh hãy lại đây được không?
Cánh cửa được mở ra làm cho tiếng ồn ào cùng tiếng búa trở nên đinh tai. Charlie Quinn, với bộ râu muối tiêu trong cái quần jean và áo thun, một ống cán bánh trên tay, bước ra ngoài hành lang.
– Tim à, tôi đang bận lắm.
– Không đến nỗi như thế đâu, – Powers trả lời. – Tôi đã nói với anh là phải lo việc cách âm trước khi đập phá. Thưa ông Parker, có thể nào ông cắt nghĩa cho người này biết lý do sự bất bình của ông được không?
– Một khi cảnh sát đã giải tỏa nơi này rồi, – Rick bùng nổ, – chúng tôi chịu trách nhiệm rao bán căn hộ này. Anh làm ơn cắt nghĩa cho tôi biết cách nào tôi có thể đưa khách đến đây trong cảnh hỗn độn như thế này? Không thể nào được, đúng không?
Anh ta đẩy Tim qua một bên, bước đến cầu thang máy. Khi cánh cửa được đóng sau lưng anh ta rồi, Tim Powers và người thầu chỉ biết nhìn nhau mà thôi.
– Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy? – Powers chỉ nhận xét như thế. – Đúng là một tên ngớ ngẩn.
– Nó có thể là một tên ngớ ngẩn đấy, – Quinn đáp lại, – nhưng nó đúng là loại người dễ mất bình tĩnh. – Ông thở dài. – Anh hãy đề nghị với hắn ta một công ty dọn dẹp đi chúng tôi sẽ thanh toán hóa đơn cho.
Rich Parker không về công ty ngay vì không muốn phải đối mặt với bố anh – “Đúng ra mình phải tự chủ hơn, anh tự trách mính “. Anh còn đang run vì bực tực
Tháng giêng là tháng tệ hại nhất tại New York, anh thầm nghĩ. Ngay khi anh bước vào công viên trung tâm, bước những bước thật dài trên con đường dành cho người chạy bộ, một người chạy phớt qua gần đụng vào người anh.
– Bộ không thấy đường sao chớ! – Rick la thật lớn tiếng.
Người kia vẫn không chạy chậm lại.
– Hãy bình tĩnh đi anh bạn, – người đó nói qua vai Rick.
Hãy bình tĩnh đi! Bộ dễ lắm vậy, Rick làu bàu cho chính mình: “Ông bố giao cho tôi một công việc và tên thanh tra kia chọn đúng ngay ngày hôm nay để thò đầu ra”.
Thanh tra Sloane đã gặp anh, vẫn đặt ra các câu hỏi đó, trở lại các vấn đề đó.
– Cái ngày mà anh nhận được cú điện thoại của tên Curtis Caldwell đó, anh không nghĩ cần phải kiểm tra lý lịch của hắn với văn phòng luật sư mà hắn nói đang làm việc tại đó à? – Ông ấy đã hỏi câu này không biết lần thứ mấy trăm rồi.
Rick thọc hai tay vào trong túi, nhớ lại câu trả lời quá tồi của anh:
– Chúng tôi có nhiều mối làm ăn và với văn phòng Keller, Roland và Smythe. Công ty chúng tôi đang quản lý tòa nhà của họ đây vì thế không có lý do gì tôi không tin lời nói của hắn hết.
– Nhưng làm sao người đối thoại với anh biết được chắc là lý lịch của hắn sẽ không bị kiểm tra lại? Hình như tôi được biết là Parker & Parker có tục lệ thu thập thông tin về bất cứ khách hành nào đến với họ, để bảo đảm độ tin cậy trước khi họ viếng xem các căn hộ cao cấp, có đúng không?
Rick nhớ lại cảnh hoảng hốt mà bố anh đã biểu lộ khi chạy đến tìm anh mà không gõ cửa.
– Tôi đã nói với ông rồi và bây giờ tôi lặp lại lần nữa, là tôi không biết tại sao tên đó lại dùng đúng tên công ty có làm ăn với chúng tôi, – Rick xác nhận.
Anh dùng chân đá vào một đống tuyết dơ đang nằm trên đường đi của anh. Có thể nào cảnh sát bắt đầu nghi ngờ anh là đấu mối của cuộc hẹn đó không? Có khi nào họ nghi là không hề có cú điện thoại nào hết không?
Đúng ra mình phải bịa ra một câu chuyện có lý hơn mới phải, anh suy nghĩ và lấy chân đạp mạnh xuống mặt đất lạnh cứng. Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Anh ta đang kẹt cứng với kịch bản mà anh đã bịa ra, chỉ còn biết theo nó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.