Triệu Phú Khu Ổ Chuột

Kỳ 11: Người chiến thắng



Mặt Prem Kumar không còn một giọt máu. “Cậu… cậu nhầm rồi, Thomas ạ. Chúng ta đã gặp nhau bao giờ đâu”, anh ta lí nhí như nói thầm. “Không, anh nhầm thì có… Anh đã hủy hoại Nita, người yêu của tôi”. “Nita – Prem Kumar nhướn mày – Cái tên đó chẳng có nghĩa gì với tôi hết”. “Ðó là cô gái suýt chết ở Agra vì anh, còn bây giờ – tôi siết chặt khẩu súng hơn nữa – đến lượt anh”.

Khoảnh khắc chờ đợi bốn tháng

Prem Kumar nhìn bàn tay cầm súng của tôi bằng ánh mắt lo âu: “Cậu nói Agra à? Nhưng đã nhiều tháng nay tôi không tới Agra”. “Ðể tôi nhắc anh nhớ lại. Bốn tháng trước anh ở khách sạn Cung Ðiện. Anh gọi một cô gái tới phòng anh. Anh trói cô ấy lại. Anh đánh đập cô ấy một cách dã man và làm cô ấy bị bỏng bằng điếu thuốc lá đang cháy…”. “Cô ta là gái mại dâm, vì Chúa. Tôi đã trả cho người dắt mối của cô ta 5.000 rupi. Tôi thậm chí không biết tên cô ta”. “Tên cô ấy là Nita”, tôi nâng khẩu súng lên. Prem Kumar giơ lòng bàn tay về phía tôi. “Không… không…”, anh ta kêu lên và bước giật lùi…

Tôi chĩa súng thẳng vào tim anh ta. “Tôi đã thề rằng tôi sẽ trả thù kẻ đã làm tổn thương Nita. Nhưng tôi không biết phải tìm anh bằng cách nào. Và rồi tôi nhìn thấy mục quảng cáo trên một tờ báo ở Agra. Cái mặt anh xuất hiện trên đó, nhe răng cười như một con khỉ, mời mọc mọi người tham gia một trò chơi truyền hình ở Mumbai. Ðó là lý do tôi có mặt ở đây…”. “Xin hãy nghe tôi – Prem Kumar van nài – Tôi đã… đã thô bạo với cô gái bán dâm đó ở Agra. Nhưng bắn tôi thì cậu được gì nào? Cậu sẽ không có được tiền của cậu. Giờ hãy hạ súng xuống và tôi xin hứa sẽ cho phép cậu giành giải thưởng cao nhất. Cứ nghĩ mà xem, cậu sẽ trở nên giàu có vượt trên cả những giấc mơ ngông cuồng nhất của một người bồi bàn như cậu”.

Tôi bật cười chua chát: “Tôi sẽ làm gì với sự giàu có đó? Cuối cùng thì một con người cũng chỉ cần có sáu thước vải liệm mà thôi”. Mặt anh ta càng tái hơn và anh ta đưa tay ra phòng vệ: “Xin đừng bóp cò. Này, cậu giết tôi là bị bắt liền. Sau đó cậu sẽ bị treo cổ. Cậu cũng sẽ chết”. “Thì đã sao? Tôi sống chỉ để trả thù mà thôi”. “Xin hãy xem xét lại tình hình, Thomas. Tôi thề với cậu, nếu cậu tha mạng cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng”. “Tôi sẽ không quay lại chương trình đó nữa và cả anh cũng vậy”. Tôi nói và gạt chốt an toàn của khẩu súng…

Cái khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi suốt bốn tháng trời cuối cùng cũng đã đến… Tôi tăng sức ép lên cò súng. Nhưng càng cố siết cò tôi càng gặp phải sự kháng cự. Cứ như thể ngón tay tôi đã hóa đá. Trên phim ảnh người ta cho bạn thấy rằng việc giết một con người cũng dễ như giẫm bẹp một quả bóng bay. Họ giết người như chúng ta giết kiến. Nhưng đời thực thì khác xa. Cầm một khẩu súng đã nạp đạn lên và chĩa nó vào mặt ai đó thì dễ thôi. Nhưng khi bạn biết rằng một viên đạn thật sẽ xuyên qua một trái tim thật và thứ chất lỏng màu đỏ tươi sẽ là máu chứ không phải là nước cà chua, bạn sẽ buộc phải cân nhắc. Giết một con người không dễ chút nào…

Tôi nhớ lại tất cả những gì trong đời đã đẩy tôi đến nước phải làm chuyện này. Hình ảnh Nita trôi qua tâm trí tôi. Tôi nhìn thấy những vết lằn đỏ trên lưng Nita, những vết bầm tím trên mặt cô ấy, đôi mắt thâm đen của cô ấy, cái cằm bị vỡ của cô ấy. Nhưng thay vì nỗi tức giận dâng lên, tôi lại cảm thấy một nỗi buồn mênh mang, và thay vì một viên đạn phóng ra từ khẩu súng của tôi, tôi lại thấy những giọt nước mắt trào ra từ mắt mình. Tôi nhớ đến những nỗi nhục mà tôi đã phải chịu đựng, tất cả đau đớn ê chề tôi đã cam chịu… Tôi nhớ lại tất cả những kẻ gieo đau khổ đã đi qua đời tôi…

Tôi cố gắng dồn nén tất cả những cảm xúc đó vào cái khoảnh khắc viên đạn sẽ được bắn đi. Bất chấp mọi nỗ lực của tôi, tôi nhận ra tôi không thể gán cho người đàn ông ở trước mặt mọi trách nhiệm đối với tất cả nỗi bất hạnh của tôi. Và khi đó tôi hiểu ra rằng dù có cố đến thế nào tôi cũng không thể giết người một cách lạnh lùng, thậm chí giết một kẻ vô lại như Prem Kumar cũng không. Tôi hạ súng xuống.

Một tỉ rupi

Tất cả chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng nửa phút. Prem Kumar chịu đựng nó với đôi mắt nhắm chặt. Khi không nghe thấy tiếng súng nổ, anh ta mở mắt ra. “Cảm ơn cậu đã tha mạng cho tôi, Thomas – anh ta nói, ngực phập phồng – Ðáp lại lòng khoan dung của cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng…”. “Làm sao tôi biết được anh sẽ không thay đổi vào phút cuối một lần nữa?”. “Cứ cầm chắc súng của cậu. Nhưng hãy tin tôi, cậu sẽ không phải dùng đến nó đâu, bởi vì bây giờ tôi chân thành mong muốn cậu giành giải thưởng cao nhất. Một tỉ rupi là một tỉ rupi…”.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy bị cám dỗ bởi viễn cảnh có được toàn bộ số tiền đó. Với một tỉ rupi tôi có thể đạt được nhiều thứ. Tôi có thể mua được tự do cho Nita. Tôi có thể thỏa mãn ước mơ trở thành ngôi sao của Salim. Tôi có thể thắp sáng cuộc đời của hàng nghìn trẻ mồ côi và trẻ đường phố giống như tôi. Tôi có thể đặt tay lên một chiếc Ferrari màu đỏ tuyệt đẹp. Tôi quyết định nói “có” với một tỉ rupi và nói “không” với việc giết người. “OK. Vậy câu trả lời là gì?”. “Tôi sẽ nói cho cậu biết”, Prem Kumar nói. Anh ta nhìn xuống chân mình và ngừng lại. “Tôi vừa nhận ra là nếu nói cho cậu biết câu trả lời, tôi sẽ vi phạm hợp đồng đã ký và vi phạm luật lệ của trò chơi. Giải thưởng của cậu sẽ mất hiệu lực – anh ta chậm chạp lắc đầu – Không, tôi sẽ không nói cho cậu biết câu trả lời”. Tôi bối rối.

Trên khuôn mặt Prem thấp thoáng một nụ cười: “Tôi đã nói rằng tôi không thể cho cậu biết câu trả lời, nhưng không điều khoản nào trong hợp đồng ngăn tôi đưa ra một gợi ý. Giờ hãy nghe cho kỹ. Sau chương trình này tôi sẽ ra ga tàu hỏa ngay lập tức và sẽ lên tàu. Tôi được mời đi thăm bốn người bạn ở Allahabad, Baroda, Cochin và Delhi, nhưng tôi chỉ có thể đến thăm một trong số đó. Vậy nên tôi quyết định đến Allahabad để gột rửa tất cả tội lỗi của mình bằng cách ngâm mình xuống sông Sangam. OK?”. OK, tôi gật đầu.

Chúng tôi ra khỏi phòng vệ sinh và trở về chỗ ngồi của mình… Khẩu súng vướng víu trong túi quần tôi. Tôi để tay lên trên nó. Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ “Im lặng”. Prem Kumar quay sang tôi: “Anh Ram Mohammad Thomas, trước khi chúng ta tạm nghỉ, tôi đã hỏi anh câu hỏi cuối cùng, câu hỏi thứ mười hai, câu hỏi có mức thưởng một tỉ rupi. Tôi sẽ nhắc lại câu hỏi này một lần nữa. Bản sonata số 29 dành cho đàn piano của Beethoven, Opus 106, còn được biết đến dưới tên “Hammerklavier sonata” được viết ở giọng nào a) Si giáng trưởng, b) Son thứ, c) Mi giáng trưởng hay d) Ðô thứ? Anh đã sẵn sàng trả lời rồi chứ?”.

“Chưa”. “Chưa ư?”. “Tôi muốn nói rằng tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi này”. Trong khán giả có những người há hốc miệng ra. “Ồ, anh Thomas, như tôi đã nói, anh đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử… Anh có thể được cả hoặc mất hết. Ðây là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời anh”. “Tôi muốn sử dụng sự trợ giúp”. “OK. Anh vẫn còn một sự trợ giúp, và đó là sự trợ giúp 50/50…”.

Hai chữ “Trợ giúp” hiện lên trên màn hình… Một lần nữa, trên màn hình hiện lên câu hỏi đầy đủ. Rồi hai phương án trả lời biến mất và trên màn hình chỉ còn lại các sự lựa chọn A và C. “Ðây rồi – Prem Kumar nói – Câu trả lời hoặc là A hoặc là C. Sự lựa chọn của anh là gì?”. Tôi lấy đồng xu may mắn một rupi của mình ra: “Nếu đồng xu này ngửa, câu trả lời của tôi sẽ là A, nếu sấp câu trả lời của tôi sẽ là C. OK?”. Khán giả há hốc miệng kinh ngạc trước sự táo bạo của tôi. Prem Kumar gật đầu. Tôi tung đồng xu lên. Prem Kumar cúi xuống nhìn và thông báo: “Nó ngửa!”. “Trong trường hợp đó, câu trả lời của tôi là A”. “Anh hoàn toàn chắc chắn chứ, anh Thomas? Anh vẫn có thể chọn C nếu muốn”. “Việc tung đồng xu đã quyết định câu trả lời của tôi. Ðó là A”. “Anh hoàn toàn chắc chắn 100 % chứ?”. “Vâng. Tôi hoàn toàn chắc chắn 100 %”.

Tiếng trống dồn nổi lên. Câu trả lời đúng hiện lên trên màn hình lần cuối. “Ðó là A. Ðúng hoàn toàn, 100 %! Anh Ram Mohammad Thomas, anh đã làm nên lịch sử bằng việc giành được số tiền thưởng lớn nhất thế giới. Một tỉ rupi, vâng, một tỉ rupi là của anh và số tiền đó sẽ sớm được trao cho anh. Các quý bà quý ông, xin hãy dành một tràng pháo tay thật nồng nhiệt cho người chiến thắng giải thưởng lớn nhất mọi thời đại!”. Hoa giấy bắt đầu rơi xuống từ trên trần… Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay trong gần hai phút…

Bỗng nhiên người sản xuất chương trình đi lên bục và kéo Prem Kumar ra một chỗ. Họ trao đổi với nhau một cách gay gắt (Sau đó, Thomas bị cảnh sát bắt theo đề nghị của ban tổ chức trò chơi Ai là tỉ phú vì nghi ngờ gian lận – TT).


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.