Trở Lại Tìm Nhau

CHƯƠNG 4 – JESSIE



Đây là chủ đề khiến tôi quan tâm nhất: tình yêu, sự thiếu thốn tình yêu, cái chết của tình yêu, nỗi đau do mất những thứ thiết yếu nhất với chúng ta.
Ethan mở cửa phòng đợi với thái độ khó chịu.
Căn phòng được quy hoạch rất cẩn thận, tràn ngập ánh sáng màu xanh ánh thép đặc trưng của Manhattan. Thu mình lại trên chiếc trường kỷ bằng da màu sáng, một cô bé mười ba hoặc mười bốn tuổi, tựa cằm vào hai đầu gối khép chặt, chăm chú nhìn cửa sổ với ánh mắt trống rỗng. Ánh mắt cô sáng lên khi Ethan bước vào trong phòng và, trong hai giây, vị bác sĩ điều trị và cô thanh nữ im lặng đánh giá nhau. Cô bé có làn da xanh xao nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng. Mái tóc dài vàng óng rủ phía trước giấu đi một phần khuôn mặt đầy mệt mỏi của cô. Nhưng chính dáng vẻ gầy gò mảnh khảnh của cô tạo cho cô vẻ yếu ớt, dù cô đã mặc áo vest bằng vải bò và áo bu dông phi công rộng thùng thình.
– Bố mẹ cháu đâu? Ethan hỏi thẳng không nể nang.
– Bố mẹ cháu mất rồi ạ, cô bé trả miếng.
Ethan lắc đầu.
– Không phải, cháu nói dối, anh khẳng định không chút do dự. Chú có thể nhận ra khi mọi người nói dối, và cháu đang nói dối.
– Chú có thể nhận ra khi mọi người nói dối ư?
– Ừ, đó là nghề của chú mà.
– Cháu cứ tưởng nghề của chú là giúp đỡ mọi người cơ.
Ethan cố gắng trở nên dịu dàng hơn:
– Tên cháu là gì?
– Jessie ạ.
– Cháu bao nhiêu tuổi?
– Mười bảy ạ.
– Không phải, cháu bao nhiêu tuổi rồi, nói thật ấy?
– Mười bốn ạ.
– Cháu nghe này, Jessie, cháu là một đứa trẻ, nên chú không thể khám bệnh cho cháu nếu không có bố mẹ cháu hoặc người giám hộ của cháu, cháu hiểu không?
– Cháu có thể thanh toán cho chú mà.
– Đây không phải vấn đề tiền nong.
– Chắc chắn là đúng thế! Chú nói với cháu bằng cái giọng đó vì chú nghĩ là cháu nghèo!
Ethan thở dài. Theo phản xạ, anh đặt tay vào túi áo vest và lấy bao thuốc lá.
– Cháu cứ tưởng là bị cấm cơ, cô bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm điếu thuốc anh vừa đặt lên môi.
– Cháu thấy ai hút thuốc sao? anh vừa hỏi vừa chỉ cho cô thấy điếu thuốc chưa được châm.
– Nếu cháu là con của những người giàu có và nếu cháu đến đây với bố mẹ cháu, chú sẽ đối xử với cháu khác phải không ạ?
– Đúng thế, Ethan trả lời vẻ mệt mỏi.
– Đời là thế ạ?
– Đúng, đời là thế, và cuộc đời đôi khi thất bất công và chán ngắt. Câu trả lời thế vừa lòng cháu chưa?
– Trên truyền hình, chú có vẻ tử tế hơn, cô nhận xét vẻ hờn dỗi.
Ethan nhìn đồng hồ đeo tay. Anh nghĩ tới gã đang đợi anh trong phòng làm việc, tới người phụ nữ ở trên thuyền, tới cú điện thoại kỳ lạ khiến anh bị xáo trộn, tới sự khinh thường mà lúc nãy anh đã cảm thấy trong ánh mắt của Lyzee và tới sự thất vọng mà anh phỏng đoán hiện đang tràn ngập trong lòng cô gái trẻ măng này.
– Cháu đến đây làm gì?
Jessie lưỡng lự trả lời.
– Cháu muốn… chú giúp đỡ cháu.
– Cháu nghe này, cô trợ lý của chú sẽ cho cháu địa chỉ của một đồng nghiệp nam của chú, chuyên gia về tâm lý trẻ em. Hãy nói với chú ấy là chú giới thiệu cháu đến đó.
– Nhưng cháu đến đây để gặp chú!
– Chú không thể giúp cháu.
– Thế mà trong các tờ báo, họ nói rằng chú…
– Không nên tin những gì viết trong báo, anh cắt ngang lời cô bé.
Cô gạt một lọn tóc nhỏ sang bên và Ethan lập tức nhìn vào mắt cô bé: ánh mắt thất thần chơi vơi trước đây chắc chắn sẽ khiến anh động lòng, khi anh vẫn còn trái tim. Anh nghĩ điều gì đó nhưng lại nói ngược lại:
– Rồi, cháu thu dọn đồ đạc đi rồi quay về nhà và không gây chuyện nữa, OK?
– Chú có biết nhà cháu ở đâu không?
– Không, và chú cũng không muốn biết.
Vẻ cam chịu, cô bé cúi đầu và lấy ba lô, một khăn giấy có logo trông rất khiêu khích của một quán cà phê ở phố Front thòi ra khỏi ba lô. Rồi cô tiến về phía lối ra, xô cả vào vị bác sĩ trên đường đi.
Giận sôi người, anh dùng tay túm lấy cô bé và lắc nhẹ người cô:
– Khỉ thật, vấn đề của cháu là gì?
Hai người nhìn nhau chằm chằm, nảy lửa, ai cũng cố tìm kiếm trong đôi mắt của người kia bản chất thực sự của tâm hồn người đó. Jessie khám phá ra sự mệt mỏi khôn cùng trong đôi mắt của Ethan. Còn anh thì phỏng đoán nỗi sợ hãi không nói nên lời đang ám ảnh cô bé.
– Vấn đề của cháu là gì? anh nhắc lại.
Cô bé quay đầu.
– Cháu rất muốn… cháu muốn không bao giờ sợ hãi nữa.
– Thế cháu sợ cái gì?
– Sợ tất cả mọi thứ ạ.
Lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, Ethan mới có một cảm giác tích cực như vậy.
– Đợi chú ở đây, anh nói. Chú đi khoảng mười phút thôi.
 
o O o
 
Quay lại phòng làm việc, Ethan thấy anh chàng quay phim đang rất sốt ruột. Anh xin lỗi vì sự muộn màng của mình, và mong muốn mọi chuyện kết thúc nhanh nhất để có thể được nên anh tuân theo rất chính xác những chỉ dẫn của anh chàng quay phim. Đặc biệt nhờ sự trợ giúp của Lyzee, tất cả mọi việc kết thúc trong vòng chưa đến nửa tiếng. Trong khi anh chàng quay phim thu xếp cất thiết bị, Ethan tranh thủ kín đáo liếc nhìn đống thư từ của ngày hôm nay đang vương khắp bàn làm việc của anh. Một phong bì khiến anh chú ý: đó là thiếp mời đám cưới bằng giấy gân cài ruy băng.
Từ lúc thức dậy sáng nay, anh đã có cảm giác là ngày mới chờ anh sẽ là một ngày gian nan. Khi đọc cái tên phụ nữ trang trí trên thiệp mời, anh đã hiểu rằng hôm nay sẽ là một ngày khủng khiếp.
Chú thích
1. John Cassavetes (1929-1968), diễn viên, nhà biên kịch, đạo diễn nổi tiếng người Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.