Trở Thành Ma Cà Rồng

CHƯƠNG 9



Andrew nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Emily và mẹ há hốc miệng nhìn cậu. Mắt cả hai tròn xoe vì kinh ngạc. Nhưng… miệng họ lại nằm trên mắt họ! Hai người vẫn đứng lộn đầu xuống. Cứ nhìn họ như thế, Andrew cảm thấy chóng mặt.
– Chuyện gì thế này… – Cái miệng trong tư thế lộn ngược của mẹ cậu nói.
– Ồ, – Andrew ngẩng đầu lên. Cậu thấy mình đang nhìn trần nhà. Bây giờ cậu mới nhận thấy tư thế của mình.
Cậu đang treo ngược chân lên dây phơi áo quần! Emily và mẹ không đứng lộn ngược mà chính là cậu.
– Xuống đi, Andrew! – Emily bảo.
Andrew cố xuống. Nhưng cậu phát hiện ra tay mình không thể cử động được. Chúng bị cái chăn quấn sát vào mình. Làm sao chuyện này lại xảy ra nhỉ? Cậu có tự trói mình trong tư thế ấy trước khi ngủ hay không? Andrew cố vùng vẫy. Rốt cuộc cậu kéo được hai tay ra khỏi chăn. Cậu hạ người xuống sàn.
– Andrew? – Mẹ cậu hỏi. – Con treo ngược như thế này suốt đêm à?
– À… à… – Andrew lí nhí đáp. – Con… con chỉ luyện tập để thích nghi với môi trường sống.
Mắt mẹ cậu nhíu lại.
– Treo người lên dây phơi đồ trong buồng vệ sinh? Việc làm đó sẽ giúp con sống à?
– Vâng, như mẹ thấy đó, – Andrew đáp. – Nếu con lạc trong rừng thì con phải ngủ treo chân lên một cành cây hay…
– Cho con nghỉ một ngày! – Emily nói chêm vào.
Mẹ cậu đưa tay sờ trán cậu.
– Đâu có sốt, – mẹ nói. Mẹ đã nghĩ con bị sốt cao nên mới tưởng tượng và hành động như thế.
– Con không sao đâu mẹ ạ. – Andrew nói. – Thật đấy. – Cậu ước giá mà nó thật! – Con thu xếp đi học ngay thôi, được chứ mẹ? Mười phút nữa.
– Nhanh lên! – Emily quát Andrew.
Mẹ cậu lắc đầu.
– Thôi cũng được! – Mẹ nói. – Hôm nay mẹ phải đi làm sớm. Đừng để chị con phải đợi đấy.
– Không lâu đâu. – Andrew bảo chị. – Đừng lo!
Cậu đề nghị chị và mẹ ra khỏi phòng. Cậu đóng cửa. Rồi cậu tựa lưng vào. Đầu cậu bắt đầu hồi tưởng.
Việc này chẳng thể xảy ra, – cậu nghĩ. – Nhưng nó đã xảy ra rồi. Mình đang sắp biến thành ma cà rồng.
Andrew tìm túi đi học. Cậu lôi ra cuốn “Phương pháp trở thành ma cà rồng”. Cậu lật vội mấy trang sách. Cậu sắp thành ma cà rồng. Cậu phải hiểu thêm luật của chúng. Nhưng… không! Các trang sách vẫn trắng tinh.
– Làm ơn, – Andrew van nài với bàn tay vô hình. – Hãy viết đi!
Khi cậu vừa dứt lời, các dòng chữ nối nhau xuất hiện.
“… Ma cà rồng chuyên nghiệp là những kẻ ngủ ngày. Vào lúc bình minh xuất hiện, nó phải quay về quan tài. Trong quan tài, nó có thể ngủ mở nắp hay đóng nắp.
Lúc còn là ma cà rồng – tập sự, bạn vẫn ngủ vào ban đêm. Ngủ trong quan tài thì tốt hơn cả. Nếu không kiếm được quan tài thì hãy tìm bất cứ một nơi tối tăm, bé nhỏ nào đó để rúc vào.
Ma cà rồng – chuyên nghiệp thì phải quay về quan tài của mình vào lúc bình minh. Nếu khi không thể về quan tài thì ma ấy phải tìm đến một cái hang hoặc tìm đến một cái cây trong rừng rậm. Ở đó, nó phải treo ngược đầu xuống, kẹp chặt cánh vào mình.
Lúc còn là ma cà rồng – tập sự, bạn phải tập ngủ treo ngược đầu xuống. Nếu có thể thì hãy quấn một cái chăn hay cái khăn trải giường quanh người khi ngủ. Điều này sẽ giúp bạn tập làm quen với cánh của mình sau này. “
Dòng chữ dừng lại.
Andrew lắc mạnh quyển sách.
– Hãy nói cho tao biết hôm nay phải làm gì? – Cậu gào lên. – Nói cho tao mọi chuyện trước lúc chúng xảy ra đi, cái đồ sách dốt nát nhà máy! Nói đi! Ngay bây giờ!
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bị phạm một điều luật nghiêm trọng nào đó? Ngộ nhỡ chương bốn ghi rằng: Bất cứ ma cà rồng tập sự nào khi mở miệng nói từ “đôi giày” thì sẽ bị quật chết bất đắc kỳ tử ngay khi đó thì sao.
Cậu cần biết mình phải làm gì và không được phép làm gì. Cậu cần biết ngay! Trước lúc nó đã quá trễ.
– Hết mười phút rồi đấy! – Emily gọi từ phía dưới nhà.
Buông một tiếng thở dài, Andrew đút vội quyển sách vào túi. Cậu mặc quần áo và chạy xuống cầu thang. Emily đang đợi.
– Ta đi thôi. – Cô nói.
– Đợi tí đã, – Andrew nói. – Em đói quá.
Emily theo Andrew vào bếp.
– Chị không thể nào quên được cảnh tượng của em khi đập vào mắt chị. – Cô nói.
Andrew lấy hai miếng bánh mì trong lò nướng.
– Đã bao giờ trong đầu em nảy ra ý định treo ngược mình lên thế chưa? – Emily hỏi. – Đầu em có chuyện gì vậy?
Andrew không lắng nghe. Cậu đang phết bơ vào bánh. Lọ bơ màu vàng trông ngon lành. Cậu cắn miếng bánh. Chà! Ngon thật! Trong đời, chưa bao giờ cậu thấy bánh ngon như thế.
– Ta đi thôi! – Emily giục. Chị nắm tay áo kéo cậu ra khỏi bếp. Andrew nhét vội mẩu bánh còn lại vào miệng. Cậu chỉ còn đủ thời gian chộp kịp túi đi học.
Ra ngoài, Emily buông tay và bước đi xăm xăm. Andrew hơi loá mắt bởi ánh nắng. Cậu thấy nhiều bạn cũng đang đợi xe buýt. Cậu dừng lại. Cậu không thể lên xe. Nếu có cậu, chiếc xe sẽ không vượt qua được cầu Suối Gió. Nó sẽ bị tắt máy.
– Emily! – Cậu gọi. – Em sẽ đi bằng xe đạp.
Không đợi trả lời, Andrew quay người chạy vào nơi để xe. Cậu phải đạp vòng quan ao để đến trường. Quẳng túi vào giỏ xe, cậu nhảy lên yên, đạp vội đến trường.
Andrew quan sát đường thật kỹ lưỡng. Cậu đạp cật lực để lấy đà lên dốc. Cậu chưa từng chạy nhanh như thế trước đây. Cậu bò lên ngọn đồi rồi thả dốc. Cậu phóng như bay trên đường. Những bảng chỉ dẫn đường phố mờ mờ khi cậu phóng vụt quạ Cậu cảm thấy gió tạt mạnh vào mặt.
– Vù..ù… ù…! – Cậu hú lên.
Cậu đi nhanh quá, cậu nghĩ, nhưng lại đạp nhanh hơn. Cậu lao nhanh trên đường phố của Shadyside, lạng qua các khúc cua và những góc phố. Nhưng cậu vẫn chưa thấy mệt. Cậu chưa thở hổn hển. Hơi thở cậu bình thường. Rồi cậu nhận ra rằng cậu đã có sức mạnh phi thường. Nhưng cậu chẳng tìm ra được lý do để giải thích.
Và cũng không thể nào giải thích được tại sao cậu lại đến trường nhanh thế. Mấy chiếc xe của giáo viên đậu trong bãi đỗ. Nhưng cậu chưa thấy bóng dáng chiếc xe buýt. Cậu đã đi nhanh hơn xe buýt.
– Cừ thật! – Andrew hét lớn, rồi rẽ hướng vào trường.
Cậu đã đến trước Emilỵ Chị ấy và bạn bè đang trên đường trong lúc cậu đã tới nơi. Cậu không đợi để gặp chị. Andrew dắt xe đến chỗ dành cho xe đạp. Cậu cúi xuống khoá xe.
– Cậu điên đấy à? – Có ai đó gọi lớn.
Andrew nhìn lên. Cậu thấy T.J đang chạy về phía cậu.
– Này, T.J! – Andrew nói. – Có đoán được điều này không? Tớ đã…
Nhưng T.J không đợi để nghe hết câu. Nó chộp tay Andrew và kéo cậu qua cửa trước, ra hành lang.
– Cậu định tự sát đấy sao? – T.J hỏi. Nó vẫn giữ tay cậu và lôi tuột vào phòng dành cho nam sinh. Nó kéo cậu vào trong. Nó đưa cậu đến trước gương.
– Nhìn đi! – T.J quát.
Andrew vẫn nhìn xuống sàn. Cậu sợ nhìn lên.
– Nhìn đi! – T.J giục. – Nhìn xem cậu đã làm gì kìa!
Andrew từ từ ngước mắt nhìn vào gương.
Cậu sững sờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.