Trưởng Thành - Trách Nhiệm Là Chính Mình

Mãn kinh – Đó không chỉ là “Thứ của con gái”



Một đàn ông bốn mươi tám tuổ nói anh ta có khối chắn dục, điều anh ta kinh nghiệm như sự không sẵn lòng nói ra điiều anh ta thực sự muốn khi anh ấy ở cùng đàn bà. Anh ta cũng để ý tới điều đó nữa, rằng tình dục của anh ta dường như đang suy giảm.

Đây là lúc rồi sao, hừ? Ở đâu đó quanh tuổi bốn mươi chín việc mãn kinh sẽ tới cho cả đàn ông nữa, không chỉ cho đàn bà. Mãn kinh của đàn ông rất tinh tế nhưng nó có đó – bây giờ ngay cả nghiên cứu khoa học cũng nói như vậy. Điều này đã từng là sự kiện được biết tới đối với Mật tông từ hàng thế kỉ nay… bởi vì về cơ bản hóa chất của đàn ông và hóa chất của đàn bà không thể khác đến thế được. Nó có khác nhau, nhưng không thể khác đến thế được.

Khi đàn bà trở nên trưởng thành về dục quãng mười hai, mười ba, mười bốn tuổi, đàn ông trưởng thành cũng cùng quãng thời gian đó. Thế rồi sẽ rất không công bằng là đàn bà có mãn kinh quãng bốn chín và đàn ông lại không mãn kinh; điều đó sẽ đơn giản chứng tỏ rằng Thượng đế cũng là trọng nam! Đó là không công bằng và điều đó là không thể được.

Có sự khác biệt với đàn ông – đó là lí do tại sao điều đó chưa bao giờ được phát hiện ra cho tới nay – nhưng trong vòng vài năm qua nhiều nghiên cứu đã có đó và họ đã đi tới cảm nhận ra rằng có mãn kinh đàn ông. Và cũng như đàn bà có kinh nguyệt sau mỗi hai mươi tám ngày, đàn ông cũng có chu kì như vậy nữa. Trong ba hay bốn ngày đàn bà đi vào trạng thái suy giảm, vào trạng thái tiêu cực – thì đàn ông cũng vậy. Nhưng bởi vì máu đàn bà là thấy được nên không cần phải hỏi nhiều về điều đó – và đàn bà biết rằng chu kì của mình đã tới, và biết rằng sự suy giảm và tiêu cực và mọi thứ nảy sinh và cô ấy trở nên rất tối tăm, buồn nản bên trong.

Việc xuất tiết của đàn ông là không thấy được, nhưng một năng lượng nào đó vẫn xuất ra mỗi tháng – trong ba hay bốn ngày đàn ông cũng trở thành nạn nhân của sự suy giảm, tiêu cực. Nếu bạn ghi chép trong vài tháng bạn sẽ có khả năng thấy rằng đích xác sau hai mươi tám ngày bạn lại trở nên tiêu cực trong ba hay bốn ngày – từ trời xanh, chẳng bởi lí do nào cả. Hãy cứ thử ghi nhật kí nhỏ và điều đó sẽ trở thành rõ ràng cho bạn. Và điều xảy ra quãng bốn chín tuổi là sự mãn kinh tới gần hơn – chẳng có gì phải lo nghĩ về điều đó, nó là tự nhiên. Năng lượng dục suy giảm – nhưng với việc suy giảm của năng lượng dục, năng lượng tâm linh có thể tăng lên. Nếu người ta chọn bước đi đúng thì việc suy giảm năng lượng dục có thể trở thành việc dâng lên năng lượng tâm linh – bởi vì đấy là cùng năng lượng có thể đi lên. Và khi mối quan tâm dục kém đi, có khả năng lớn hơn cho việc thúc đẩy năng lượng của bạn.

Cho nên đừng xem điều đó theo cách tiêu cực – nó có thể chứng tỏ là phúc lành lớn lao; hãy chấp nhận nó. Và không có nhu cầu làm việc với nó, hãy chỉ chấp nhận nó. Hãy để nó là vậy và đừng nghĩ dưới dạng “khối chắn” – điều đó sẽ sai đấy. Nếu một thanh niên hai mưiơi, hai mươi nhăm tuổi cảm thấy sút giảm trong năng lượng dục thì có khối chắn, thì cái gì đó phải được làm. Nếu một người sau bốn mươi chín không cảm thấy sự sút giảm dục thì cái gì đó bị sai. Cái gì đó cần phải được làm – điều đó có nghĩa là người đó không đi lên, người đó bị mắc kẹt.

Và ở phương Tây điều đó đã trở thành vấn đề, bởi vì ở phương Tây dục dường như là cuộc sống duy nhất. Cho nên khoảnh khắc năng lượng dục bắt đầu sút giảm con người gần như cảm thấy mình sắp chết. Ở phương Đông chúng ta cảm thấy rất hạnh phúc khi năng lượng sút giảm, cực kì hạnh phúc, bởi vì người ta được chấm dứt sự rối loạn đó và cơn ác mộng đó.

Chẳng có gì phải lo cả – không có khối chắn ở đó. Trong vòng một năm mọi sự sẽ lắng đọng và bạn sẽ đi lên bình diện cao hơn: bạn sẽ có khả năng nhìn cuộc sống theo ánh sáng khác và theo màu sắc khác. Đàn ông sẽ không giống nhiều như đàn ông thế và đàn bà sẽ không giống nhiều đàn bà thế. Sẽ có nhiều con người trong thế giới hơn là đàn ông và đàn bà… và đó là một thế giới hoàn toàn khác – của con người. Thực tế nhìn vào đàn bà như đàn bà, nhìn vào đàn ông như đàn ông, là không đúng – nhưng dục tạo ra sự phân chia đó. Khi dục không còn là lực phân chia nữa, bạn thấy con người.

Lão già dơ dáy Chính bởi vì lịch sử dài, dài lâu của sự kìm nén trong xã hội mà lão già dơ dáy mới tồn tại. Chính bởi vì các thánh nhân của bạn, các tu sĩ của bạn mà lão già dơ dáy mới tồn tại.
Nếu mọi người được phép sẽ cuộc sống dục của mình một cách vui sướng, đến lúc họ gần tới bốn mươi hai – hãy nhớ, tôi đang nói bốn mươi hai, không phải tám mươi tư – ngay khi họ gần bốn mươi hai, dục sẽ bắt đầu mất đi sự nắm giữ vào họ. Cũng như dục phát sinh và trở thành rất mạnh vào lúc người ta mười bốn tuổi, đích xác theo cùng cách đó vào lúc người ta bốn mươi hai nó bắt đầu biến mất. Đó là tiến trình tự nhiên. Và khi dục biến mất, người già có tình yêu, có từ bi, thuộc vào một loại hoàn toàn khác. Không có sự thèm khát trong tình yêu của người đó, không ham muốn; người đó không lấy gì từ đó cả. Tình yêu của người đó có sự thuần khiết, sự hồn nhiên; tình yêu của người đó là niềm vui.

Dục cho bạn hoan lạc. Và dục cho bạn hoan lạc chỉ khi bạn đã đi vào trong dục; thế thì hoan lạc là kết quả cuối cùng. Nếu dục trở thành không liên quan – không bị kìm nén, nhưng bởi vì bạn đã kinh nghiệm nó sâu sắc tới mức nó không còn giá trị gì nữa… Bạn đã biết nó, và tri thức bao giờ cũng đem tới tự do. Bạn đã biết nó một cách toàn bộ, và bởi vì bạn biết nó, nên bí ẩn này chấm dứt, không có gì hơn để khám phá nữa. Trong việc biết đó, toàn thể năng lượng, năng lượng dục, được chuyển hóa thành tình yêu, từ bi. Người ta cho từ niềm vui. Thế thì người già là người đẹp nhất trên thế giới, người sạch nhất trên thế giới.

Không có cách diễn đạt trong bất kì ngôn ngữ nào kiểu như “ông già sạch.” Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều đó. Nhưng cách diễn đạt này, lão già dơ dáy, lại tòồ tại trong gần như mọi ngôn ngữ. Lí do là ở chỗ thân thể trở nên già nua, thân thể trở nên mệt mỏi, thân thể muốn gạt bỏ mọi hoạt động dục – nhưng tâm trí, bởi vì những ham muốn bị kìm nén, vẫn thèm khát. Khi thân thể không có khả năng còn tâm trí lại liên tục ám ảnh bạn vì cái gì đó mà thân thể không có khả năng làm được, thực sự ông già này thành đống lộn xộn. Mắt ông ta đầy dục tình, thèm khát; thân thể ông ta chết và đờ đẫn. Còn tâm trí ông ta thì cứ dằn vặt ông ta. Ông ta bắt đầu có cái nhìn dơ dáy, khuôn mặt dơ dáy; ông ta bắt đầu có cái gì đó xấu xí bên trong mình.

Điều đó nhắc tôi nhớ tới câu chuyện về một người nghe lỏm chuyện vợ mình và anh em vợ mình đang thảo luận về những chuyến kinh doanh ra ngoài thành phố thường xuyên của anh ta. Cô em gợi ý chị vợ nên lo lắng về việc chồng mình không có người đi kèm tại các khách sạn lịch sự nơi đông người lui tới với nhiều đàn bà nhà nghề không chồng lại xinh xắn hấp dẫn thế.

“Chị mà phải lo sao?” người vợ nói. “Tại sao, anh ấy chưa bao giờ lừa chị cả. Anh ấy quá trung thành, anh ấy quá đứng đắn… quá già rồi.”

Thân thể chẳng chóng thì chầy sẽ trở nên già lão; nó nhất định trở nên già lão. Nhưng nếu bạn mà chưa sống các ham muốn của mình thì chúng sẽ la hét quanh bạn, chúng nhất định sẽ tạo ra cái gì đó xấu xí trong bạn. Hoặc là ông già này trở thành người đẹp nhất thế giới, bởi vì ông ấy đạt tới sự hồn nhiên hệt như đứa trẻ, hoặc thậm chí còn sâu hơn sự hồn nhiên của đứa trẻ… ông ấy trở thành hiền nhân. Nhưng nếu ham muốn vẫn còn dó, chạy như dòng nước ngầm, thì ông ấy sẽ bị kéo vào sự hỗn loạn.

Một người rất già bị bắt khi định quấy rầy tình dục một nữ thanh niên. Thấy một ông già như vậy, tám mươi tư tuổi rồi, trong tòa án, quan tòa giảm lời buộc tội từ hãm hiếp sang tấn công bằng vũ khí chết người.

Nếu bạn trở nên già, hãy nhớ rằng tuổi già là cực đỉnh của cuộc sống. Hãy nhớ rằng tuổi già có thể là kinh nghiệm đẹp nhất – bởi vì trẻ con có hi vọng vào tương lai, nó sống trong tương lai, nó có ham muốn lớn lao để làm điều này, làm điều nọ. Mọi đứa trẻ đều nghĩ rằng nó sẽ là ai đó đặc biệt – Alexandre Đại đế, Josef Stalin, Mao Trạch Đông – nó sống trong ham muốn và trong tương lai. Thanh niên bị ám ảnh quá nhiều bởi bản năng, đủ mọi bản năng bùng nổ trong người đó. Dục có đó – nghiên cứu hiện đại nói rằng mọi đàn ông đều nghĩ về dục ít nhất cứ ba phút một lần. Đàn bà có chút ít khá hơn, họ nghĩ tới dục cứ sáu phút một lần. Đó là sự khác biệt lớn lao, gần như gấp đôi; đó có thể là nguyên nhân của nhiều sự rạn nứt giữa chồng và vợ!

Cứ ba phút một lần dục bằng cách nào đó lại loé lên trong tâm trí – thanh niên bị ám ảnh bởi những lực tự nhiên lớn lao đến nỗi người đó không thể được tự do. Tham vọng có đó, và thời gian chạy nhanh, con người đó phải làm cái gì đó và người đó phải là cái gì đó. Tất cả những hi vọng và ham muốn và tưởng tượng của thời thơ ấu phải được hoàn thành; người đó đang trong cuộc xô đẩy lớn, vội lắm.

Người già biết rằng những ham muốn trẻ con này thực sự là ngây thơ. Người già biết rằng tất cả những ngày này của tuổi thanh niên và sự rối loạn đều sẽ qua thôi. Người già đã ở cùng trạng thái đó khi cơn bão qua và im lặng ngự trị – im lặng đó có thể là cái đẹp vô cùng, là chiều sâu, sự phong phú. Nếu người già này thực sự trưởng thành, vẫn là trường hợp rất hiếm hoi, thế thì người đó sẽ đẹp. Nhưng mọi người chỉ lớn lên về tuổi tác, họ không trưởng thành. Do đó mới thành vấn đề.

Trưởng thành, trở nên trưởng thành, trở nên ngày một tỉnh táo và nhận biết. Và tuổi già là cơ hội cuối cùng được trao cho bạn: trước khi cái chết tới, hãy chuẩn bị. Và làm sao người ta chuẩn bị cho cái chết được? Bằng việc trở nên mang tính thiền nhiều hơn.

Nếu ham muốn thèm khát nào đó vẫn có đó, và thân thể lại đang già đi và thân thể không có khả năng hoàn thành những ham muốn đó, đừng lo nhé.

Hãy thiền về những ham muốn này, hãy quan sát, hãy nhận biết. Chỉ bằng nhận biết và quan sát và tỉnh táo, những ham muốn đó và năng lượng được chứa trong chúng có thể được chuyển hóa. Nhưng trước khi cái chết tới, hãy tự do với mọi ham muốn.

Khi tôi nói hãy tự do với mọi ham muốn tôi đơn giản ngụ ý tự do với mọi đối thể của ham muốn. Thế thì có niềm khao khát thuần khiết – niềm khao khát thuần khiết đó là điều thiêng liêng, niềm khao khát thuần khiết đó là Thượng đế. Thế thì có tính sáng tạo thuần khiết không có đối thể, không có địa chỉ, không có chiều hướng, không có đích tới – chỉ là năng lượng thuần khiết, một vũng năng lượng không đi đâu cả. Đó chính là phật tính.

Cay đắng Chúng ta cay đắng bởi vì chúng ta không phải là điều chúng ta đáng phải là. Mọi người đều cảm thấy cay đắng bởi vì mọi người đều cảm thấy đây không phải là điều cuộc sống đáng phải vậy; nếu điều này là tất cả thì cuộc sống chẳng là gì cả. Phải có cái gì đó hơn nó chứ, và chừng nào cái gì đó hơn còn chưa được tìm thấy thì người ta không thể vứt bỏ được sự cay đắng của mình. Từ sự cay đắng này mà giận dữ, ghen tị, bạo hành, hận thù kéo tới – đủ mọi loại tiêu cực. Người ta liên tục phàn nàn nhưng điều phàn nàn thực sự lại ở đâu đó khác sâu bên dưới. Đó chính là phàn nàn chống lại sự tồn tại: “Mình đang làm gì ở đây thế này? Sao mình lại ở đây? – chẳng có gì xảy ra cả. Sao mình lại bị buộc phải sống, bởi vì chẳng cái gì xảy ra cả.” Thời gian cứ trôi qua và cuộc sống vẫn còn chẳng có phúc lạc nào. Điều đó tạo ra cay đắng.

Không phải ngẫu nhiên mà người già trở nên rất cay đắng. Rất khó sống với người già, cho dù họ là bố mẹ của riêng bạn. Điều đó là rất khó bởi một lẽ đơn giản là toàn bộ cuộc sống của họ đã bị kiệt quệ và họ cảm thấy cay đắng. Họ nhảy vào mọi thứ để ném ra những cái tiêu cực của mình; họ bắt đầu tẩy rửa và vung vít lên mọi thứ. Họ không thể tha thứ được cho trẻ con đang hạnh phúc, nhảy múa, ca hát, hò hét vui vẻ – họ không thể dung thứ được cho điều đó. Đó là nỗi phiền muộn cho họ bởi vì họ đã bỏ lỡ mất cuộc sống của mình. Và thực tế khi họ nói “Đừng làm cho chúng tôi phiền muộn nữa” họ đơn giản nói, “Sao chúng mày lại dám vui vẻ thế!” Họ chống lại thanh niên, và bất kì cái gì mà thanh niên đang làm thì người già bao giờ cũng nghĩ thanh niên sai.

Thực tế, họ đơn giản cảm thấy cay đắng về toàn thể mọi thứ được gọi là cuộc đời, và họ cứ tìm ra đủ mọi cớ. Rất hiếm khi mới tìm được một người già không cay đắng – điều đó nghĩa là người đó đã sống thực sự đẹp, người đó thực sự là người trưởng thành. Thế thì người già có cái đẹp vô cùng, không thanh niên nào có thể có được. Họ có sự chín chắn nào đó, sự trưởng thành, họ dày dạn. Họ đã thấy nhiều và đã sống nhiều đến mức họ cực kì biết ơn Thượng đế.

Nhưng rất khó tìm thấy kiểu người già đó, bởi vì điều đó có nghĩa người đó là vị Phật, một Christ. Chỉ người đã thức tỉnh mới có thể không cay đắng trong thời già lão – bởi vì cái chết đang tới gần, cuộc sống sắp mất, cái gì có đó cho người ta hạnh phúc? Người ta đơn giản giận dữ.

Bạn đã nghe nói về thanh niên giận dữ, nhưng thực sự không thanh niên nào lại có thể giận dữ được như người già. Không ai nói về người già giận dữ nhưng kinh nghiệm riêng của tôi – tôi đã quan sát thanh niên, người già – là ở chỗ không ai có thể giận dữ như người già.

Cay đắng là trạng thái của dốt nát. Bạn phải vượt ra ngoài nó, bạn phải học nhận biết, điều trở thành cây cầu đưa bạn vượt ra ngoài. Và chính việc đi đó là cuộc cách mạng. Khoảnh khắc bạn đã thực sự vượt ra ngoài mọi phàn nàn, tất cả những cái không, thì cái có vô cùng phát sinh ra – chỉ có, có, có – có hương thơm lớn lao. Cùng năng lượng đã là cay đắng nay trở thành hương thơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.