Truy Lùng

Chương 11



Teruo Sato không rối trí lắm về việc Massao lại thoát khỏi tay bọn thám tử tư của hắn. Trong cuộc chơi cờ, vấn đề không phải ở nước chiếu tướng, mà là ở nước chiếu bí.
Và cái ngày này sẽ là ngày chiếu bí. Thằng cháu hắn khôn ranh thật, nhưng chưa khôn đủ. Nó hy vọng Kunio Hidaka sẽ cứu nó, vì ngoài ông ta ra nó không còn trông cậy vào ai được nữa.
Nhưng Kunio Hidaka trước sau cũng chỉ là một người làm công, ông ta sẽ phải tuân lệnh chủ và người chủ đó là Teruo Sato.
Teruo định dùng miếng mồi Hidaka để nhử Massao vào bẫy.
Đến Los Angeles, Teruo được tin Hidaka đã đi công cán vắng. Hắn ra lệnh cho cô thư ký của Hidaka:
– Cô gọi ông ta đến nói chuyện điện thọai với tôi.
– Vâng, thưa ngài Sato.
Teruo ngồi đợi trong văn phòng riêng của Hidaka, hắn rút một điếu xì gà đựng trong chiếc hộp để trên bàn. Cô thư ký thông báo:
– Thưa ngài, ngài Hidaka đang đợi bên máy đện thọai. Teruo nhấc ống nghe:
– Hidaka phải không?
– Chào ngài Sato. Tôi hoàn toàn không biết ngài đã đến California, nếu không tôi đã đích thân đến chào ngài. Tôi…
– Anh đang ở đâu đấy?
– Ở Arizona, tôi đang xem xét một vùng đất để xây dựng công xưởng mới. Đây là một…
– Trong bao lâu anh có thể quay trở về Los Angeles?
– Tôi định quay trở về vào thứ sáu, tức là ngày mai, nhưng công việc của tôi ở đây lại chưa xong. Tôi dự định quay trở lại vào thứ hai tới.
– Không! Ngay ngày mai anh phải có mặt ở đây!
– Vâng! Thưa ngài Sato!
– Tôi sẽ cho một chiếc Jet của hãng đến đón anh!
– Xin cảm ơn ngài!
Im lặng một lát rồi Kunio Hidaka nói:
– Tôi vô cùng đau xót trước cái chết của ngài Matsumoto. Teruo trả lời:

– Phải. Một tin buồn cho tất cả chúng ta. Ông ta là một người thật là đáng kính.
– Vâng, đúng thế, và là một người bạn tốt. Tôi không bao giờ quên ông ấy. Massao có ở chỗ ngài không ạ?
– Nó sẽ đến. Thôi, mai chúng ta gặp nhau nhé!
Teruo đặt ống nghe rồi ngả người trên ghế! Hắn thấy hài lòng, hắn dang đi nước chiếu bí!
Kunio Hidaka là một người chín chắn. Đã xảy ra nhiều sự kiện làm ông khó hiểu. Ông rất quý ông bà Matsumoto và rất đau buồn trước cái chết của họ. Massao gần như là con trai ông, vậy mà ông đã nghe được nhiều tin đáng lo ngại về anh. Có một điều gì đó không ổn. Trước hết là cú điện thọai của Teruo Sato ra lệnh cho ông quay trở lại Los Angeles, rồi lại đến một cú điện thọai nữa còn khó hiểu hơn. Có những dấu hiệu khiến ông không hiểu nổi, và chúng báo trước những điều bất ổn.
Ông đã hứa quay trở về, ông cảm thấy có điều gì u ám, nặng nề.
Đúng chín giờ sáng hôm sau, Massao gọi điện thọai từ phòng anh ở khách sạn. Anh bất chấp cả việc có thể bị nghe trộm. Bây giờ thì đã quá muộn để lo việc này. Giờ đây anh hoàn toàn giao phó tính mạng cho Kunio Hidaka. Không còn nơi nào cho anh ẩn náu nữa. Massao quay số, ngay sau đó anh nghe thấy giọng cô thư ký của ngài Hidaka:
– Văn phòng ngài Hidaka đây.
– Tôi đã gọi điện đến nhiều lần rồi. Ngài Hidaka có ở đấy không ạ?
– Xin ngài cho biết qúy danh?
– Hãy nói với ngài Hidaka tôi là Massao!
– Xin ngài chờ một tí.
Rồi giọng Hidaka vang lên trong ống nghe:
– Massao con!
Một niềm sung sướng tràn ngập tim Massao. Ôi! Cuối cùng đã gặp được Hidaka.
– Bác Hidaka, ôi, bác Hidaka! Có một việc rất quan trọng cháu cần nói với bác ngay. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó được chăng?
Kunio trả lời:
– Tất nhiên! Đến văn phòng bác nhé!
Massao lưỡng lự. Anh dự định nói chuyện với bác Hidaka ở một nơi nào khác cơ. Có lẽ công xưởng đã bị canh phòng. Anh cần hết sức thận trọng. Anh biết rõ, nếu bây giờ anh phạm sai lầm thì tất cả sẽ chấm hết. Anh thận trọng hỏi:
– Bác đã nói chuyện với chú Teruo của cháu chưa ạ?
– Chưa!

Massao lấy làm ngạc nhiên. Anh tưởng rằng Teruo phải liên lạc với bác Hidaka rồi chứ. Nhưng Massao tin bác Hidaka. Anh đặt tính mạng mình vào tay bác.
– Hay quá. Cháu sẽ đến văn phòng bác ngay bây giờ. Cháu muốn được nói với bác càng nhanh càng tốt.
– Ư`! Đến ngay đi!
Kunio Hidaka từ từ đặt ống nghe xuống máy và đưa mắt nhìn Teruo Sato. Teruo nói:
– Anh khá lắm! Bây giờ anh hãy quay trở lại Azirona và lo liệu nốt công việc ở đấy. Tôi sẽ lo chuyện Massao!
– Thưa ngài, anh ấy có chuyện gì đó rất muốn nói với tôi. Anh ấy…
– Tôi đã nói với anh rồi! Hidaka! Thời gian gần đây Massao có rất nhiều khó khăn. Cái chết của cha mẹ nó làm nó quẫn trí. Anh cứ để tôi lo liệu cho nó!
– Vâng! Thưa ngài!
Kunio Hidaka cúi chào và rời khỏi văn phòng.
Teruo dặn dò cô thư ký rồi ung dung ngồi chờ. Tất cả đã được chuẩn bị để đón Massao. Lần này thì không thể có một sai sót nào.
Massao ngồi trong phòng khách sạn, cạnh máy điện thọai. Anh suy nghĩ mông lung. Lẽ ra anh nên hẹn gặp bác Hidaka ở một nơi nào khác thì hơn. Trong văn phòng của bác Hidaka, anh đơn thương độc mã. Anh nhớ rõ người ta đã phân phát ảnh anh khắp phân xưởng New York như thế nào. Chắc chắn Teruo đã phân phát ảnh anh đi khắp các công xưởng Matsumoto. Vậy mà không thấy bác Hidaka nói gì cả. Massao nghĩ, sao mọi việc lại có vẻ thuận lợi thế nhỉ? Có lẽ vì mình đã lẩn trốn quá lâu rồi. Thật khó mà tin được cuối cùng lại có thể chấm dứt cơn ác mộng này.
Dẫu sao anh cũng không còn con đường nào khác. Kunio Hidaka là nguồn hy vọng cuối cùng của anh. Có lúc Massao đã định gọi điện lại cho bác Hidaka và hẹn gặp bác ở một địa điểm khác. Nhưng rồi anh lại nghĩ: không mình phải tin bác ấy!
Massao rời khách sạn đến gặp Kunio. Anh đi ô tô buýt đến phía bắc Hollywood và xuống xe cách xưởng máy ba dãy nhà. Anh đi thong thả, luôn luôn quan sát mọi người xung quanh và đề phòng mọi bất trắc. Tất cả có vẻ bình thường. Hình như chẳng có ai để ý đến anh. Có lẽ anh đã quá cẩn trọng. Lúc này, anh đã dứng trước toàn nhà trắng khổng lồ của xưởng máy. Một tấm biển đầy tự hào trên nóc nhà: Hãng công nghiệp Matsumoto. Dòng người tấp nập ra vào công xưởng. Massao rẽ sang đường và tiến đến phía công xưởng. Gần tới nơi, chợt một giọng nói đang gọi vang lên phía sau anh:
– Đứng lại! Không được động đậy!
Rồi một bàn tay cứng như sắt siết chặt lấy anh. Ba mươi phút sau, Massao bước vào phòng chờ của Kunio Hidaka. Anh nói với cô thư ký:
– Tôi là Massao Matsumoto! Tôi đã hẹn gặp ngài Hidaka. Anh tự hào khi cất tiếng nêu tên thật của mình.

Đã được dặn trước, cô thư ký nói:
– Ngài Hidaka đang chờ anh. Xin mời anh vào phòng!
– Cảm ơn cô!
Massao hít mạnh một hơi rồi đẩy cánh cửa bước vào phòng. Anh đứng sững như trời trồng khi thấy người đứng trước mặt.
Teruo Sato cất tiếng:
– Mừng mày đã tới! Tao đang chờ mày đây, Massao!
Massao đứng khựng lại. Bên cạnh Teruo là hai tên lực lưỡng, cao lớn đang lăm lăm chờ lệnh. Teruo quay lại bảo chúng:
– Các anh ra ngoài chờ! Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu cháu này một chút.
Hai người đàn ông đi ra và khoá trái cửa lại. Teruo khoan khoái đứng quan sát người cháu. Mắt hắn lóe lên niềm vui mừng:
– Bất ngờ quá phải không?
– Ngài… ngài Hidaka đâu ạ…?
– Rất tiếc ông ấy phải đi công cán rồi. Mà chúng ta cũng chẳng cần đến ông ta. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau cơ mà.
– Tôi không có gì để nói với ông cả!
– À! Mày không có à, thằng cháu quý hoá của tao! Mày đã gây cho tao bao nhiêu trở ngại rồi đấy. Mày đã làm nhục cả gia đình này!
Massao cứng cỏi:
– Nếu như có kẻ nào đã làm nhục gia đình, kẻ đó chính là ông. Ông là một tên ăn cắp. Ông đã âm mưu chiếm đoạt hãng doanh nghiệp của cha tôi.
– Hãng này là của tao, của tao! Người ta không thể ăn cắp cái của chính mình!
– Ông sẽ làm gì tôi bây giờ?
– Tao sẽ làm giống như với cha mày! Cha mày là thằng ăn cắp. Không có tao thì không thể có cái hãng này được. Cha mày không bao giờ biết đến công của tao. Không bao giờ.
Teruo rít lên vì giận dữ:
– Cha mày chỉ coi tao là một thằng em rể khốn khổ, quẳng cho tao cục xương chẳng ai thèm nhá. Nào, bây giờ thì cha mày chết tắc cổ vì cục xương ấy rồi đấy! Cha mày phải để lại xưởng doanh nghiệp này cho tao, tao mới là người xứng đáng được hưởng!
Hắn run lên vì tức tối, rồi hắn bỗng chợt nhận thấy điều đó.

Với một cố gắng điên dại, hắn dần dần lấy lại tự chủ:
– Cái gì đã qua là đã qua. Bây giờ tao phải nghĩ đến tương lai. Mày cản trở tao, Massao ạ. Mày phải bị loại trừ. Nếu mày biết điều, tao sẽ lo cho mày một cái chết êm dịu – Một tai nạn chớp nhoáng chẳng hạn!
Massao vẫn đứng im nhìn hắn. Anh không nói một lời. Teruo bước tới cửa giật tung hai cánh. Hắn không rời mắt khỏi Massao:
– Thôi đủ rồi, mang nó đi! Hắn ra lệnh.
Trung uý Brannigan bước vào:
– Xin chào ngài, ngài Sato!
Teruo ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trước mặt hắn, thay cho hai tên giết người mà hắn đã chuẩn bị là viên trung úy. Hắn lại càng kinh ngạc hơn nữa khi thấy đằng sau viên trung úy là Kunio Hidaka và hai cảnh sát mặc sắc phục.
– Thế… thế này là thế nào? Teruo hốt hoảng hỏi:
– Sao anh vẫn còn ở đây, Hidaka? Hidaka trả lời:
– Ngài trung úy Brannigan đã yêu cầu tôi ở lại! Teruo trợn mắt nhìn viên cảnh sát:
– Sao anh lại dám xông vào công xưởng riêng của tôi? Hắn thét lên vì giận dữ.
Trung úy Brannigan điềm tĩnh:
– Tôi cũng đang định nói với ông về điều ấy đấy. Đây hoàn toàn không phải là công xưởng riêng của ông. Theo bản di chúc mà tôi được đọc thì nó thuộc về người cháu của ông!
Teruo hoang mang:
– Tôi… ờ… ờ… tất nhiên. Nhưng thằng bé đã bị loạn trí. Ngoài ra ông cũng biết rồi đấy, nó đã giết chết một người.
Trung úy Brannigan lạnh lùng:
– Không, tôi không biết. Chỉ có ông đã kể cho tôi về việc đó thôi.
– Thôi đủ rồi đấy! Thằng cháu tôi cần được điều trị ngay. Tôi sẽ lo tìm bác sĩ cho nó. Còn bây giờ tôi đề nghị các anh ra khỏi phòng tôi ngay!

Không ai nhúc nhích. Trung úy Brannigan lên tiếng:
– Ông đã kết thúc màn kịch rồi chứ?
– Kết thúc…? Anh nói cái gì thế?
– Tôi mang lệnh đến bắt ông đây!
Teruo nhìn Brannigan như không thể tin vào tai mình:
– Cái gì? Lệnh bắt giữ à? Bắt tôi? Anh điên rồi đấy? Lệnh bắt vì lý do gì?
– Vì tội giết bốn mạng người. Vì âm mưu giết người.
Teruo phát sốt lên vì căng thẳng, hắn cố gắng xem điều gì đã xảy ra:
– Thật nực cười! Anh đã phạm một sai lầm ghê gớm đấy! Viên thanh tra tự chữa lại:
– Không! Chính ông mới sai lầm! Tôi đã nói chuyện với Tadao Watanabe. Ông ta cho tôi biết rằng ông đã biết nội dung bản di chúc ngay từ đầu. Ông đã hy vọng ngài Matsumoto để lại cho ông một nửa hãng doanh nghiệp. Khi ông biết rằng ngài Matsumoto không có ý định đó, ông quyết định chiếm toàn bộ hãng. Vì vậy, ông đã bố trí vụ tai nạn máy bay. Rồi ông tìm cách loại bỏ vật cản cuối cùng, đó là Massao!
– Anh… anh điên rồi à?
– Sáng hôm nay ngài Hidaka đã thông báo cho chúng tôi biết âm mưu của ông định nhử Massao vào một cuộc hẹn gặp không bao giờ có. Tôi đã chờ ở phía ngoài xưởng máy cho đến khi Massao đến. Sau đó, tôi và Massao đã trao đổi với nhau khá lâu về mọi việc.
Teruo Sato đã lấy lại được tự chủ. Mặc cho chúng muốn nghi ngờ gì thì nghi ngờ. Bọn ngốc này làm gì có bằng chứng. Mà Teruo thì lại quá xảo quyệt. Hắn dằn giọng:
– Dù sao thì các anh cũng không thể tin vào một thằng choai choai bị bệnh tâm thần được. Các anh cũng chẳng có bằng chứng nào cả.
– Ông nhầm rồi!
Massao chợt lên tiếng. Anh thò tay vào túi rút ra một máy ghi âm nhỏ. Anh ấn nút, giọng Teruo Sato tự kết án:
“… Mày phải bị loại trừ. Nếu mày biết điều, tao sẽ lo cho mày một cái chết êm dịu – Một tai nạn chớp nhoáng…!”.
Massao tắt máy ghi âm. Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Teruo Sato. Hắn cố gắng cất tiếng:
– Tôi… Tôi…!
Nhưng hắn chẳng biết nói gì nữa. Chiếc máy ghi âm đã nói tất cả rồi. Trung úy Brannigan quay sang hai viên cảnh sát:

– Tôi sẽ đề nghị đưa hắn về New York.
Họ im lặng nhìn Teruo bị đưa ra khỏi phòng. Massao hỏi:
– Người ta sẽ làm gì hắn?
Giọng nói của chính hắn sẽ kết tội hắn. Chúng ta nghe quá rõ. Massao nói giọng pha chút tự hào:
– Tất nhiên rồi. Chiếc máy ghi âm là sản phẩm của hãng Matsumoto cơ mà.
Sau đó một lát, ba người đàn ông ngồi uống trà trong phòng ăn riêng của Kunio Hidaka. Massao nhìn trung úy Brannigan:
– Cháu không biết làm gì để trả ơn bác đã giúp cháu. Có lẽ một ngày nào đó mới bác cùng bác gái sang Nhật Bản thăm đất nước cháu.
Trung uý Brannigan mỉm cười:
– Tôi rất vui mừng được sang Nhật Bản thăm các bạn.
Ông chợt nghĩ đến việc suýt nữa ông đã để anh thanh niên mất mạng. Ông trầm tư:
– Ồ! Vâng. Tôi sẽ rất vui. Hidaka hỏi:
– Kế họach tiếp tới của cháu thế nào, Massao?
– Cháu muốn mang di hài cha mẹ cháu về nước và chôn cất thật chu đáo. Hidaka gật đầu:
– Bác sẽ lo ngay việc này. Sẽ mang ngay di hài cha mẹ cháu từ New York về đây. Còn việc gì cần bác giúp nữa không?
Massao suy nghĩ giây lát:
– Vâng. Có một cô gái tên là Sanae Doi làm việc ở xưởng ta tại New York. Cháu muốn cô ấy nhận được một khoản học bổng và được đi học ở trường đại học.
Kunio Hidaka ghi vào một cuốn sổ:
– Việc này coi như xong!
– Còn một tên tổ trưởng ở công xưởng ấy, hắn tên là – Heller. Cháu muốn sa thải hắn. Kunio Hidaka gật đầu và ghi vào sổ:
– Còn gì nữa không cháu?

Massao rút trong túi ra một giấy chứng nhận cầm đồ và đưa cho Kunio Hidaka:
– Cháu muốn chuộc lại chiếc đồng hồ của cha cháu.

° ° °

Massao nhìn ra cửa sổ chiếc máy bay Silver Arrow Jet đang kiêu hãnh băng mình trên tầng không và lượn một vòng quanh bầu trời Los Angeles. Chiếc máy bay vạch một đường lượn cuối cùng rồi bay vòng về phía Tây, về phía mặt trời đang lặn.
Cuối cùng, Massao cùng cha mẹ anh đang trên đường về nhà.
Anh nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra với anh trên cái đất nước này. Anh nghĩ đến Higashi và cuộc chiến đấu một mất một còn của mình. Anh nghĩ đến cuộc chạy maratông và Jim Dale.
Massao nghĩ đến Peter và Al.
Anh nghĩ đến Disneyland và Trường quay lớn. Anh nghĩ đến trung úy Brannigan.
Anh nghĩ đến Sanae. Anh biết rằng một ngày không xa, anh sẽ quay trở lại nơi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.